Rốt cuộc Ưng Thanh Cừ cũng hạ quyết tâm viết thư tình cho Tập Nhạn.
Hắn cố ý chọn một phong thư màu lam, bởi vì nhớ rõ Tập Nhạn thích màu lam.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của một ngày thì còn một tiếng rưỡi nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi tối, học sinh sẽ tới căn tin ăn cơm rồi quay về ký túc xá tắm rửa. Nhân thời gian trống này, Ưng Thanh Cừ cẩn thận đặt phong thư tình viết đi viết lại mới ra hình ra dạng này vào ngăn bàn của Tập Nhạn.
Buổi tối về ký túc xá, Ưng Thanh Cừ hoàn toàn không ngủ được, bắt đầu ngồi dậy rời giường đi chống đẩy.
Ưng Thanh Cừ nghĩ, nếu ngày mai Tập Nhạn đến xem mình chơi bóng rổ, mình sẽ lơ đãng vén áo thể thao lên để Tập Nhạn nhìn thấy cơ bụng của mình. Tập Nhạn sẽ đến nhỉ? Phong thư tình kia mình viết hơi buồn nôn, Tập Nhạn đọc xong có xấu hổ không ta? Mình còn chưa thấy Tập Nhạn xấu hổ trông như thế nào đâu. Khuôn mặt anh ấy sẽ đỏ bừng lên chứ? Lông mi có chớp chớp không? Ưng Thanh Cừ chống đẩy xong thì vào phòng vệ sinh, đến khi ra ngoài thì cả người đã đầy mồ hôi. Hắn tiếp tục cắn răng chống đẩy trên mặt đất.
Tập Nhạn, Tập Nhạn.
Ngày hôm sau, Tập Nhạn không tới.
Ưng Thanh Cừ không tập trung, thường nhìn ra bên ngoài vài lần, trận đấu của bọn họ với trường A là hòa. Đồng đội hỏi tại sao không có tinh thần như vậy, Ưng Thanh Cừ chỉ lắc đầu không nói gì. Mười phút bù giờ cuối cùng, trường B thắng với cách biệt một điểm. Trong tiếng hoan hô của đồng đội và người đi cổ vũ, Ưng Thanh Cừ lại nhìn quanh bốn phía.
Tập Nhạn thật sự không đến.
Sau khi tạm biệt đồng đội, Ưng Thanh Cừ chậm rãi bước dưới ánh chiều tà đẹp đẽ về ký túc xá. Sàn nhà dưới chân phản xạ ánh sáng chiếu vào tận trong mắt, gần như vô cùng chói mắt.
Ưng Thanh Cừ trở lại ký túc xá, đồng phục đã sớm bị mồ hôi thấm ướt đẫm, cánh tay cũng vì hôm qua nỗ lực luyện tập mà xót đến phát đau. Hắn rửa mặt, rửa tay, mở quyển sách bên cạnh chiếc gối ở đầu giường ra, nhìn thấy phần mép tấm ảnh Tập Nhạn bị hơi nát.
Ưng Thanh Cừ đột nhiên ý thức được, những thứ mà hắn gọi là vinh quang và danh hiệu ấy hoàn toàn không vào được mắt Tập Nhạn. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra được khung cảnh mình đứng trước mặt tỏ tình với Tập Nhạn, Tập Nhạn sẽ lễ phép từ chối hắn, sau đó triệt để quên mất hắn.
Thật ra hắn nên hiểu điều này sớm hơn.
Ưng Thanh Cừ tưởng tượng đến cảnh mình kết hôn với Tập Nhạn, nhưng lại không thể nào tưởng tượng được khung cảnh một người khác kết hôn với Tập Nhạn. Hắn cần phải đủ giỏi giang, đủ xuất sắc mới có thể khiến Tập Nhạn nhìn đến hắn, nhớ kỹ hắn.
*
Tập Nhạn ra nước ngoài du học, Ưng Thanh Cừ ở trong nước học đại học.
Ở nơi đất khách quên người, Tập Nhạn tự chăm sóc bản thân rất tốt. Ưng Thanh Cừ biết Tập Nhạn là một Omega xuất sắc hơn rất nhiều Alpha.
Ở nước ngoài không thiếu người theo đuổi Tập Nhạn, mỗi lần Ưng Thanh Cừ thấy người khác đối xử tốt với Tập Nhạn sẽ vừa cầm ảnh ghen tuông, vừa xấu xa cầu nguyện Tập Nhạn đừng thích người khác.
Tập Nhạn không để ý đến những người đó, chỉ dốc lòng học tập. Tập Nhạn bước qua những ánh mắt ngưỡng mộ ấy, giống như trước đây bước qua tình yêu bí mật của Ưng Thanh Cừ.
Đối xử công bằng như vậy ngược lại khiến Ưng Thanh Cừ có cảm giác an toàn.
Năm nào Ưng Thanh Cừ cũng đến gặp Tập Nhạn, nhưng chỉ là đứng từ xa nhìn vài cái. Mà những lúc không gặp được Tập Nhạn thì hắn cũng sẽ nhờ người chụp ảnh về cuộc sống thường ngày của Tập Nhạn.
Từ những điều vụn vặt được ghi trên những tấm ảnh ấy, ngày nào Ưng Thanh Cừ cũng cảm thấy đầy đủ và thỏa mãn.
Hắn phát hiện Tập Nhạn bắt đầu chơi bi-da từ một ngày nào đó.
Hắn phát hiện hình như Tập Nhạn không biết nấu cơm.
Hắn phát hiện Tập Nhạn dị ứng với hạnh nhân.
Hắn phát hiện dưới vành tai Tập Nhạn có nốt ruồi rất nhỏ.
*
Sau khi tốt nghiệp thì Tập Nhạn về nước mở công ty. Trong vòng ba năm, Tập Nhạn thành công đưa được công ty của mình ra thị trường; mà Ưng Thanh Cừ cũng trở thành chủ tịch thành phố S khi tuổi vẫn còn rất trẻ.
Ở độ tuổi thích hợp ấy, Ưng Thanh Cừ dùng thân phận thích hợp nhất đưa ra yêu cầu kết hôn với Tập Nhạn.
Tập Nhạn đồng ý.
Ưng Thanh Cừ thấp thỏm không yên. Trong lễ đường, hắn nắm lấy tay Tập Nhạn, đeo nhẫn vào tay cho anh. Hắn cụp mắt nhìn chiếc nhẫn màu bạc sáng lấp lánh trên tay người đối diện, có một loại xúc động gần như muốn khóc.
Kết hôn được nửa năm, bọn họ chẳng gặp nhau được vài lần. Công việc của Ưng Thanh Cừ bận rộn, mà Tập Nhạn cũng bận chẳng kém. Mỗi khi Ưng Thanh Cừ dành thời gian về nhà sớm thì Tập Nhạn đều không ở nhà, đương nhiên hắn cũng không thể giục Tập Nhạn về nhà được. Bọn họ đã kết hôn rồi, hắn nghĩ.
Bọn họ có tương lai, hắn không gấp.
Mãi đến ngày Ưng Thanh Cừ thấy Tập Nhạn đỏ mặt chui trong tủ ngửi quần áo của hắn. Tập Nhạn ôm lấy hắn, trong mắt đều là hắn, còn làm nũng rất đáng thương. Tập Nhạn rất dính người, cọ cổ hắn bảo hắn giúp anh, hắn mới chần chừ một lát Tập Nhạn đã tủi thân đến mức giận dỗi.
Tất cả những biểu tình ấy đều là Nhạn Nhạn của Ưng Thanh Cừ.
Ưng Thanh Cừ làm sao nhẫn nhịn được. Hắn nhớ người này mười năm, tuổi thanh xuân vô số đêm lấy ảnh chụp người này ra tự xử. Hắn biết Tập Nhạn như vậy chẳng qua chỉ là bản năng lý, mà hắn như vậy chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hắn là đồ ti tiện, nhưng hắn lại không cách nào ngăn mình động . Mùi hương trên người Tập Nhạn rất thơm, hắn chưa bao giờ ngửi được rõ ràng mùi hương trên người Tập Nhạn như vậy.
Không phải bởi vì pheromone của Omega, không phải bởi vì hắn là Alpha, mà bởi vì người trước mắt này chính là Tập Nhạn.
Hắn hôn môi Tập Nhạn, hoàn toàn mất đi lý trí.
Hắn u ám nghĩ, Tập Nhạn là Omega, hắn có thể nhân cơ hội này đánh dấu vĩnh viễn, sau này Tập Nhạn sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
Nhưng đúng lúc này thấy được khuôn mặt phiếm hồng của Tập Nhạn, Ưng Thanh Cừ nhắm chặt mắt. Hắn tỉnh táo lại, nghĩ, đây là ai chứ, đây là Nhạn Nhạn, là Nhạn Nhạn mà hắn thích mười năm, là Nhạn Nhạn – người không hề thích hắn, sao hắn có thể đối xử với Nhạn Nhạn như vậy được chứ.
Vì vậy Ưng Thanh Cừ mạnh mẽ ép mình dừng lại, nhịn đến mức phát run, chỉ nhẹ nhàng cắn tuyến thể của Tập Nhạn, đánh dấu tạm thời.
Đúng như hắn đoán trước, ngày hôm sau trong mắt Tập Nhạn hoàn toàn không còn hắn.
*
Một tháng sau, Ưng Thanh Cừ chờ được kỳ mẫn cảm của chính mình.
Hắn không dùng thuốc ức chế, chờ kỳ mẫn cảm phát tác. Hắn thấy mình giống như đang lừa Tập Nhạn, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ là, tưởng tượng mình và Tập Nhạn lại được tiếp xúc thân mật một lần nữa, hắn lại không nhịn được phóng túng cơ thể một lần.
Nhưng hắn không ngờ Alpha tới kỳ mẫn cảm lại có thể yếu ớt đến mức khóc lóc như vậy! Miệng hắn nói đầy lời thô , trên mặt lại khóc đầy nước mắt, bộ dáng như vậy bị Tập Nhạn nhìn sạch sẽ không sót gì cả!
Ưng Thanh Cừ không dám ở lại lâu, hắn rầu rĩ không thôi.
*
Tập Nhạn chủ động gọi mình về nhà ăn tối! Ưng Thanh Cừ hưng phấn tới mức ngón tay đang trả lời tin nhắn cũng run run.
Trên đường lái xe về nhà, hắn nhận được điện thoại của Ưng Phỉ. Đầu dây bên kia ồn ào không chịu nổi, Ưng Phỉ vẫn còn đang khóc. Ưng Thanh Cừ chưa kịp báo cho Tập Nhạn đã vội vàng đến giải vây cho Ưng Phỉ. Sau khi xử lý xong chuyện của Ưng Phỉ, hắn mua một hộp bánh quy hoa nhài rồi lập tức phóng xe về nhà.
Nhưng hình như Tập Nhạn vẫn giận.
Có người chụp được ảnh, còn gửi nó cho Tập Nhạn.
Tập Nhạn hiểu lầm, Tập Nhạn vốn không tin mình, Tập Nhạn muốn ly hôn với mình, Tập Nhạn nói không thích mình.
Chỉ làm tổn thương lẫn nhau, không bồi dưỡng ra được tình cảm gì.
Từng câu từng chữ của Tập Nhạn Ưng Thanh Cừ đều hiểu, nhưng lại dường như chẳng hiểu chút nào. Hai tai hắn ù ù.
Tổn thương.
Tập Nhạn cảm thấy cuộc hôn nhân của bọn họ là làm tổn thương nhau.
Từ trước tới giờ, Ưng Thanh Cừ chưa từng khóc, nhưng hắn cảm thấy mình đã phá hỏng tất cả.
Đơn xin ly hôn. Tập Nhạn giao tờ giấy này cho hắn, giống như cũng từ chối quá khứ mười năm vẫn luôn giấu kín của hắn. Ưng Thanh Cừ không dám để Tập Nhạn nhìn thấy nước mắt của mình.
Nói Ưng Thanh Cừ khổ sở vì Tập Nhạn hiểu lầm hắn không chút do dự, chẳng bằng nói là hắn khổ sở vì Tập Nhạn vẫn luôn không thích hắn.
Người hầu nói cho hắn biết, sáng nay Tập Nhạn gọi công ty chuyển nhà đến, hình như là định chuyển đi. Ưng Thanh Cừ nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt kia, bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt và vô thố trước nay chưa từng có.
Khó khăn lắm hắn mới kết hôn được với Tập Nhạn, Tập Nhạn lại dùng ngữ khí chắc như đinh đóng cột nói cho hắn biết là không thích hắn. Thậm chí hiện giờ Tập Nhạn đã ghét bỏ hắn, ghét đến nỗi muốn chuyển đi, giống như đã không thể khoan dung đến mức chẳng thèm liếc hắn một cái.
Ưng Thanh Cừ bắt đầu hoài nghi, có phải bất luận hắn cố gắng như thế nào thì Tập Nhạn vẫn không bao giờ thích hắn không.
*
Hắn lại mất mặt trước mặt Tập Nhạn. Sau khi trưởng thành, hai lần hắn không đúng mực đều bị Tập Nhạn mà hắn để ý nhất nhìn thấy.
Ưng Thanh Cừ có một xúc động muốn cầm bình rượu trên bàn đập vào đầu cái tên vừa mới ngất đi kia để không làm ra chuyện mất mặt nữa. Hắn do dự nghĩ, tự làm mình bị thương có lẽ sẽ nhận được một chút thương tiếc từ Tập Nhạn.
Hắn tỏ vẻ trấn định nói chuyện cùng Tập Nhạn, không ngờ lại bị Tập Nhạn giữ ấy cằm.
Tập Nhạn chậm rãi cúi đầu, kề sát vào mặt hắn.
Hắn có thể ngửi thấy mùi thạch lựu nhàn nhạt quen thuộc, thấy được lông mi Tập Nhạn gần trong gang tấc. Môi Tập Nhạn vừa mềm vừa thơm, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Người đang hôn hắn là Tập Nhạn, hắn không uống rượu, thật sự là Tập Nhạn đang hôn hắn, không phải là mơ, không phải là ảo giác sau khi say. Là Tập Nhạn thật, là Tập Nhạn đến tìm hắn, hôn hắn.
Ưng Thanh Cừ đột nhiên ôm chặt lấy Tập Nhạn, xoay người đặt Tập Nhạn xuống sofa, hôn xuống vô cùng kịch liệt.
Khi Tập Nhạn thuận thế nằm trong lòng hắn, cười hôn đáp lại hắn, Ưng Thanh Cừ nghĩ: Vì một khoảnh khắc này, chờ mười năm hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Thâm Khuy:
Ngoại truyện về góc nhìn của Ưng Thanh Cừ đến đây là hết nha.