Edit: 笑顔Egao.
Tui cảm giác như hôm qua tui vừa tự đào hầm chôn mình…
Ngày hôm sau, Tiếu Lăng Tiêu theo Chu Cẩn Sơ đi quay ngoại cảnh.
Trong cảnh quay ngoài trời, Tiếu Lăng Tiêu đóng vai con chó tên “Vô Nhị”, sau khi nhìn thấy chủ nhân đột nhiên xuất huyết não ngã xuống đất, nó vừa lo lắng vừa sợ hãi chạy đi tìm người cầu cứu. (Thực ra trong bản gốc tên con chó là “Bất Nhị”, nghĩa là duy nhất, không có cái thứ hai, tớ mạn phép đổi thành “Vô Nhị” trong “độc nhất vô nhị” cho xuôi tai và dễ hiểu hơn nhé.)
“Ngao —” vì người thủ vai chủ nhân là Chu Cẩn Sơ, hơn nữa diễn xuất Chu Cẩn Sơ rất xuất sắc, khiến cho Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy rất chân thực, có thể nhập diễn một cách dễ dàng.
Tựa như cuộc sống bình thường mọi ngày thôi… Tựa như cuộc sống bình thường mọi ngày thôi… Tiếu Lăng Tiêu tự tẩy não.
Hắn nhìn thấy Chu Cẩn Sơ đau đầu, ói mửa, sau đó ngã xuống đất. Tuy hắn biết rõ đây là giả, nhưng trong nháy mắt đó toàn bộ thần kinh chó của hắn đều bị kéo căng, theo bản năng hoài nghi Chu Cẩn Sơ thực sự xảy ra chuyện.
Cơ thể múp míp như lâm vào một cảnh giới kì lạ…
Cảm xúc của Tiếu Lăng Tiêu lập tức bị dẫn dắt.
Đây chính là bản lĩnh của Chu Cẩn Sơ, dẫn dắt đối phương nhập diễn.
Tiếu Lăng Tiêu muốn đi dò hơi thở của y, hắn còn muốn dùng thân chó làm hô hấp nhân tạo, nhưng sâu trong nội tâm, cẩu hồn kịp thời ngăn hắn lại… dù sao cũng chỉ là đóng phim, có rất nhiều người còn đang xem, một con chó đi dò hơi thở và làm hô hấp nhân tạo sẽ dọa sợ mọi người mất. (Con người có ba hồn bảy phách, ba hồn gồm thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn, riêng Lăng Tiêu nhà chúng ta có thêm cẩu hồn:)
Ngoài phương pháp này… còn cách nào có thể xác định người sống hay chết không?
Phải rồi… Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên sáng tỏ.
Tiếu Lăng Tiêu vươn vuốt chó, bàn chân nho nhỏ trắng muốt đập liên tục lên người Chu Cẩn Sơ, khi thì đập lên người khi lại đập lên đầu, giống như đang biểu diễn Thiên Mã Lưu Tinh Quyền. (Thiên Mã Lưu Tinh Quyền: Pegasus Ryu Sei Ken, skill đấm ra cú đấm trong s tạo ra ngôi sao băng của Seiya trong bộ manga Saint Seiya – tác giả Kurumada Masami.)
Chỉ có mỗi cách này…
“Dừng…” Hạ đạo diễn nói: “Cách suy nghĩ của Trung Khuyển không sai… chỉ có điều không đủ mỹ cảm…”
Một con Husky nện một người, lại còn dùng cả hai móng vuốt nện liên tục, nhìn rất quái dị…
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Hạ đạo diễn nói: “Đẩy nhẹ một chút… Đẩy chậm thôi…”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Hạ đạo diễn nói tiếp: “Thợ trang điểm đâu? Đi tu chỉnh đi, kiểu tóc của Chu Cẩn Sơ bị Trung Khuyển đập hỏng rồi. Cả quần áo nữa, kiểm tra vết bẩn bên dưới cho tôi.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Chu Cẩn Sơ ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn Trung Khuyển nhà mình, sau đó nhấc lên một móng vuốt của đối phương, nhẹ nhàng cầm nó vỗ vỗ lên người mình: “Chú ý động tác.”
“…” Cũng phải, Tiếu Lăng Tiêu tự thu hoạch: cố gắng quá mức sẽ biến thành rít gào đế chứ không phải ảnh đế nữa, sẽ bị chế thành meme nữa.
Quay lại lần hai, cảm xúc của Tiếu Lăng Tiêu nhạt đi một chút, bình phục tâm tình, lại đè nén thêm một chút, cuối cùng coi như không mắc phải lỗi dư cảm tình thái quá.
Con chó vỗ vỗ chủ nhân của nó, hi vọng chủ nhân sẽ cử động, nó lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, thử dùng cách nhẹ nhàng hơn.
Những cách này bình thường rất hữu dụng.
Nhưng chủ nhân của nó vẫn không phản ứng.
Khi Vô Nhị bắt đầu nhận ra chủ nhân của mình không ổn, nó rất thông minh chạy như điên đi tìm người cầu cứu.
Người qua đường thấy một con chó bỗng nhiên vọt tới bị dọa sợ hết hồn, bất quá họ rất nhanh phát hiện ra nó đang vội vã muốn dẫn mình đi đâu đó.
Một cặp tình nhân tốt bụng đi theo con chó đến chỗ nhân vật chính, phát hiện người nằm trên đất đã hôn mê, lập tức lấy điện thoại bấm gọi xe cứu thương, còn tìm được điện thoại trên người nhân vật chính gọi cho vợ của y.
Đến đây, toàn bộ ngoại cảnh của Tiếu Lăng Tiêu kết thúc.
“Bây giờ tôi đã hiểu được ý của Hắc đạo diễn rồi.” Hạ đạo diễn nói: “Ông ấy nói Trung Khuyển có đôi khi diễn quá khoa trương, nhưng nó rất thông minh, mỗi lần dạy dỗ đều sẽ tiến bộ.”
“…” Nhận được đánh giá như vậy làm Tiếu Lăng Tiêu rất cảm động.
Trước kia, khi còn là người, đạo diễn mỗi lần nhìn thấy hành động khoa trương của Tiếu Lăng Tiêu đều tức giận mắng người ngay tại chỗ, làm Tiếu Lăng Tiêu càng căng thẳng không diễn nổi, thậm chí càng diễn càng tệ. Thực ra hắn vẫn luôn đồng ý với quan điểm phải tiến bộ từng chút một như bây giờ. Sau khi biến thành chó, yêu cầu của đạo diễn cũng khác, sẽ vì hắn chỉ cần bảy lần thay vì bảy ngày như những con chó khác mà kinh diễm, tôn hắn lên làm thiên cẩu. Vì có thể nghe hiểu tiếng người, hắn có thể có thêm một khoảng thời gian lĩnh ngộ hiếm có.
Khoảng thời gian nghe đạo diễn chỉ đạo và diễn thử một lần đối với hắn mà nói, là vô cùng quan trọng.
Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy, đối với việc diễn xuất, hắn đang dần dần thông suốt.
Mặc dù trước đây vai diễn của hắn đều là người, hiện tại hắn lại diễn một con chó, nhưng đều có một điểm giống nhau – đạo diễn yêu cầu rất cao.
Trong tình huống biết rõ Trung Khuyển có thể diễn tốt hơn nữa, có mấy ai sẽ đồng ý để hắn diễn kiểu đối phó cho xong? Khẳng định tất cả đều muốn tìm điểm cực hạn của Trung Khuyển.
Hắn diễn một lần rồi lại một lần, cảm thấy vô cùng khoái lạc. (khoái lạc: vui vẻ, sảng khoái)
— cảnh quay sau đó đa phần đều là phần diễn của nữ chính, Tiếu Lăng Tiêu có một khoảng thời gian để nghỉ giải lao.
Vai chính sau khi xuất huyết não trở thành người thực vật, bác sĩ chẩn đoán khả năng tỉnh lại của y rất thấp.
Tác gia có một người vợ, bản thân y ban ngày cũng có một công việc rất tốt. Phúc lợi của công ty thuộc dạng khiến người ước ao, trong đó có một phúc lợi là: nếu nhân viên qua đời trong lúc còn tại chức, người vợ hàng năm có thể lĩnh một nửa số lương của chồng mình khi còn sống trong suốt hai mươi năm sau đó. Người vợ của nhân vật chính làm nội trợ nhiều năm, sinh hạ và nuôi dưỡng hai đứa con. Nếu như người chồng vẫn sống đời sống thực vật không có chuyển biến, nguồn kinh tế ba mẹ con sẽ vô cùng hữu hạn, trong tình hình đó còn phải dùng gần hết tiền tiết kiệm để chi trả khoản viện phí kếch xù. Thế nhưng, nếu người chồng qua đời, bọn họ có thể dựa vào phúc lợi của công ty sống dư dả.
Công ty có một quy định, thời gian nghỉ ốm dài nhất là một năm, nói cách khác, nếu nhân vật chính trong vòng một năm không thể trở lại cương vị công tác, y sẽ bị khai trừ khỏi công ty, tất nhiên cũng không thể hưởng phúc lợi của công ty nữa.
Chuyện này có nghĩa là vợ của nhân vật chính trong vòng một năm phải quyết định có rút ống tiêu hóa của chồng hay không. Nếu rút, chồng nhất định sẽ chết, bất quá cô cùng bọn nhỏ mỗi năm đều có thể lĩnh một khoản tiền không nhỏ; nếu không rút chẳng khác nào muốn đánh cược một hi vọng gần như mong manh, đánh cược chồng mình sẽ có một ngày tỉnh lại. Nếu người chồng không tỉnh, mấy năm sau tử vong, người vợ coi như tốn tiền một cách vô ích, vừa không giành lại được chồng mình, còn khiến bản thân và bọn nhỏ rơi vào cảnh nghèo khó. Đây quả thực là một thảm kịch về luân lí, cô bị buộc phải lựa chọn giữa sinh mệnh của chồng mình và tương lai của hai đứa con.
Cuối cùng, người vợ nhìn chồng mình đang cố gắng sống sót, không nhẫn tâm dập tắt ngọn lửa hi vọng của y. Giữa người và tiền tài, cô đã chọn người.
Tiến triển sau đó vượt qua dự đoán của mọi người.
Một năm sau, người chồng sống cuộc sống thực vật cả năm trời tỉnh lại như một kỳ tích, nhưng lại bị chẩn đoán bại liệt toàn thân, cần người chăm sóc cả đời, không có khả năng khôi phục.
Đúng lúc này, vợ của nhân vật chính quyết định rời khỏi y.
Nói cách khác, người vợ khi đứng giữa chồng và tiền bạc đã chọn chồng mình, nhưng đến khi phải lựa chọn giữa chồng và tương lai của mình, cô lựa chọn bản thân.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Chu Cẩn Sơ thích kịch bản của bộ phim này, cho thấy bộ phim này cũng không phải chỉ là một bát nước suông. (bản gốc so sánh với một bát canh gà:v)
Trong một vài loại phim điện ảnh, kết cục thường là người vợ vĩnh viễn làm bạn bên nhân vật chính khiến người xem cảm động, hoặc dứt khoát trở thành “nhân vật phản diện” vứt bỏ y.
Nhưng biên kịch lại không viết như vậy.
Biên kịch đã viết một lựa chọn mà rất nhiều người sẽ chọn: không có cách nào chấm dứt sinh mệnh của chồng mình, nhưng cũng không có cách nào vứt bỏ tất cả chỉ mong y sống sót.
Bộ phim không phán xét đáng hay không đáng, không phân rõ đúng hay sai, chỉ biến một bát nước suông thành một câu chuyện về nhân tính, đem sự vô tư cùng ích kỷ đáng sợ của một người bày ra trước mắt khán giả.
“…” Tiếu Lăng Tiêu nằm úp sấp xuống xem.
Trước kia, do vấn đề trình độ, Tiếu Lăng Tiêu không có cách nào tiếp xúc với đoàn làm phim, cũng chưa được nhìn phái thực lực diễn bao giờ.
Mà giờ đây Tiếu Lăng Tiêu mỗi ngày đều nghe đạo diễn hướng dẫn diễn viên ngay bên tai, nhìn tận mắt mỗi diễn viên làm thế nào lĩnh hội được cách diễn nhân vật của mình, hắn nhờ đó thu được lợi ích không nhỏ.