Edit: 笑顔Egao.
“Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ nắm lấy hai móng vuốt của Tiếu Lăng Tiêu kéo lại gần mình, nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: “Mày đó… thích tao nhiều đến thế sao?”
“…” Tiếu Lăng Tiêu mở to mắt chó nhìn con ngươi đẹp đẽ của Chu Cẩn Sơ, tim đập ầm ầm, cổ họng “ừng ực” nuốt xuống từng ngụm nước miếng.
Thích… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: rất thích anh, rất muốn bên nhau cả đời.
Trong lúc suy nghĩ, hắn nghe thấy sau lưng mình truyền đến một tiếng “tách”.
Tiếu Lăng Tiêu: “…?”
“Còn không biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Chu Cẩn Sơ ôm Tiếu Lăng Tiêu đặt lên hai chân y, cầm điện thoại di động lật từng bức ảnh, nói: “Trung Khuyển, mày giống như vẫn luôn luôn nhìn tao…” Trên màn hình điện thoại là rất nhiều bức ảnh, chụp xa có, gần cũng có, đủ mọi góc độ, tất cả các vị trí đều cho ra ảnh chụp có Chu Cẩn Sơ bên trong. Còn có một số bức ảnh chụp lại từ camera theo dõi của đạo diễn, nhưng hình ảnh trên camera rõ ràng là y. Chu Cẩn Sơ khi làm việc sẽ không để ý đến Trung Khuyển, y cho rằng Trung Khuyển luôn tự chơi một mình, không hề nghĩ rằng từ trước đến giờ nó đều chăm chú nhìn y.
Ngọa tào… Tiếu Lăng Tiêu lần thứ hai biến thành TiếuLăngTiêu.jpg, hắn nghĩ: thứ chết tiệt kia dĩ nhiên lại chụp ảnh mấy thứ mình nhìn thấy!!!
Chu Cẩn Sơ vẫn tiếp tục dùng một tay lật ảnh, một tay khác xoa xoa đuôi Tiếu Lăng Tiêu đuôi: “Máy thăm dò sẽ phân tích đuôi của mày, khi mày vui vẻ đung đưa đuôi nó sẽ chụp lại đồ vật mà mày quan tâm, chủ nhân từ đó sẽ biết được sở thích của thú cưng.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
“Bất quá…” Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Tao ngược lại không nghĩ tới, mày vừa nhìn thấy tao đã cảm thấy vui vẻ.”
Đuôi được thả ra, Tiếu Lăng Tiêu không kìm được lắc lắc một cái, máy thăm dò kêu “tách” một tiếng, lại chụp thêm một bức ảnh…
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
“Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ tựa như đột nhiên phát hiện ra cái gì: “Tao có thể hiểu được chúng ta càng ở gần nhau, đuôi của mày sẽ đung đưa càng nhanh, mức độ vui vẻ cũng sẽ càng cao, nhưng mà…”
Tiếu Lăng Tiêu: “…?”
“Tại sao mày…” Chu Cẩn Sơ tựa hồ cảm thấy rất khó hiểu: “Lại kích động nhất vào lúc ngồi xổm giữa hai chân tao?”
“…!!!” Tiếu Lăng Tiêu trợn to hai mắt chó, ghé sát vào di động của Chu Cẩn Sơ, sau đó hắn xấu hổ phát hiện ra, có vài bức ảnh… cảnh chụp lại đều là… phía dưới của đối phương…
Khoa học kỹ thuật cái con khỉ mau xuống địa ngục hết đi… Tiếu Lăng Tiêu gào thét trong lòng: có còn quyền riêng tư nữa hay không! Có lẽ nào, chó… chó cũng không có quyền riêng tư động vật hay sao?! Thật sự không có cẩu quyền! Tui, tui muốn thành lập ủy ban bảo vệ cẩu quyền, xử phạt cái công ty Hạ Quả gì gì đó ngay lập tức!
Hắn cảm thấy, một tấm mặt chó đã mất hết cả rồi.
Cũng may là Chu Cẩn Sơ không suy nghĩ nhiều.
Chu Cẩn Sơ mở bình luận dưới ảnh chụp.
Đúng như dự đoán, các bình luận đều là “Trung Khuyển thích chủ nhân nhất”, “Thật thân thiết nha”, còn có “Chu Cẩn Sơ nhất định là một người dịu dàng”, “Động vật thật dễ hiểu”, tình cờ cũng trộn lẫn các bình luận “Độ vô sỉ của Trung Khuyển tăng mạnh”, “Trung Khuyển mày bị lộ rồi”, “Âm mưu nho nhỏ bị phát hiện kìa”…
“…” Tiếu Lăng Tiêu thở dài một hơi.
Bây giờ, nhân dân cả nước đều biết hắn thích Chu Cẩn Sơ mất rồi.
Hắn thổ lộ trước mặt tất cả mọi người.
Sau này ra đường nhất định sẽ bị trêu ghẹo.
Haiz.
Sau khi kết thúc toàn bộ công việc, phân diễn của Tiếu Lăng Tiêu cũng chỉ còn có hai màn.
Hai cảnh này chỉ cần quay thêm hai ngày là xong.
Phạm vi hoạt động của chó chỉ ở trong nhà, vì vậy sẽ diễn ngay trong trường quay. Cân nhắc đến vấn đề chi phí, quay phim sẽ không theo trình tự thời gian, cảnh quay có cùng bối cảnh sẽ được quay liền nhau.
Cảnh đầu tiên là nhân vật chính trong vai cảnh sát lấy được chứng cứ sau khi người cha bị bắt giữ.
Nam chính thu thập được tin nhắn người cha gửi cho tình nhân, còn có đoạn video hắn mua hung khí trong cửa hàng.
Lúc người cha ra khỏi nhà, y cũng biết mình không thể trở lại được nữa.
Y một mặt vô cùng tuyệt vọng, mặt khác lại có một loại mừng rỡ vì ít nhất cũng có thể “gánh tội thay”. Dưới cái nhìn của y, trong việc con trai phạm tội, y cũng có một phần trách nhiệm, nếu y ngay từ đầu không chọn người phụ nữ kia cũng sẽ không có việc gì xảy ra, vì vậy gánh tội thay đối với hắn cũng là một cách để giảm bớt hổ thẹn.
Chu Cẩn Sơ đem mừng rỡ ẩn giấu trong tuyệt vọng một cách hoàn hảo.
Nếu như không biết trước kết thúc, có lẽ chẳng ai chú ý tới chi tiết này. Nhưng nếu là người đã biết trước kết thúc, xem đến đây sẽ có tâm tình hoàn toàn khác.
“Năm sau con lên đại học, có thể sinh hoạt độc lập hoàn toàn.” Trước ống kính, Chu Cẩn Sơ nói với nam diễn viên đóng vai “con trai” sắp vào đại học: “Không cần nghĩ đến cha của con, ông ấy chỉ hy vọng con sống tốt.”
Ngừng lại một lát, “người cha” lại nói: “Trước khi thi… đến nhà cô của con đi, đừng ở một mình.”
Sau đó, y sờ sờ đầu Husky của mình, rồi lập tức bị mang lên xe.
Người con trai dắt theo chó đứng ngoài cửa, từ xa xa nhìn tất cả.
Người con trai biết tất cả mọi chuyện đứng chết lặng ở đó, phảng phất như không biết phải phản ứng như thế nào.
Người đang gặp phải biến cố cực đoan, thường sẽ biểu hiện ra vẻ không dám tin.
Nhân vật của Tiếu Lăng Tiêu vốn chỉ cần ở bên cạnh là được.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Cẩn Sơ tuyệt vọng rời đi, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên giật dây thừng bắt đầu đuổi theo xe.
Hắn chỉ cảm thấy, nếu con chó trong phim là thật, có thể nó cũng sẽ làm như vậy.
Nếu chủ nhân muốn rời đi, nó nhất định có thể nhận ra. Đối với một con chó có tình cảm sâu nặng với con người, không thể nào có chuyện không nhận ra.
Sau đó, nó sẽ liều mạng đuổi theo chủ nhân, hi vọng chủ nhân có thể mang nó theo.
Chủ nhân rời đi rồi, quãng đời còn lại nó phải làm sao để vượt qua bây giờ…?
Hắn đuổi theo suốt một đường, mãi cho tới khi nghe được Hắc đạo diễn dùng loa lớn hô một tiếng “Cut”.
Chu Cẩn Sơ xuống xe, hai chân Tiếu Lăng Tiêu nhún một cái trực tiếp nhảy vào trong lồng ngực của y. Hắn biết, đối phương nhất định sẽ tiếp được hắn.
“Không có chuyện gì đâu, đừng hiểu lầm.” Chu Cẩn Sơ an ủi Tiếu Lăng Tiêu: “Tao sẽ không đi, tao luôn ở ngay đây.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu cọ cọ.
“Chó tốt!” Hắc đạo diễn một lần nữa tán dương: “Biểu hiện tốt hơn cả mong muốn! Con trai tĩnh bên cạnh cẩu động, đối lập rõ ràng, hiệu quả thị giác vô cùng tuyệt vời!”
Lần thứ hai được phát phiếu chó ngoan, Tiếu Lăng Tiêu vẫn rất kích động.
“Sau khi tung ra bản điện ảnh Trung Khuyển nhất định sẽ nổi tiếng,” Hắc đạo diễn chân thành nói: “Tình cảm thực sự rất tinh tế!”
“…” Chu Cẩn Sơ quan sát Tiếu Lăng Tiêu, tựa hồ cũng cho rằng chó nhà mình chính là lông phượng sừng lân trong loài chó. (lông phượng sừng lân: ý chỉ hiếm có)
“Bất quá tôi bỗng nhiên nghĩ tới,” Hắc đạo diễn đột nhiên lên tiếng: “Cậu thích chó của cậu như vậy, liệu sau này vợ cậu có giận dỗi hay không?”
“Hả?”
“Tôi chỉ là cảm thấy, bất luận ai cũng sẽ ghen thôi.”
“Cũng không hẳn”. Chu Cẩn Sơ cười cười: “Nhất định có người không ghen.”
“Tôi lại không nghĩ vậy…”
Ở phía bên kia, hai lỗ tai của Tiếu Lăng Tiêu khẽ giật giật.
Ai bảo không có? Trong lòng hắn nghĩ: nếu như tui biến trở lại thành người, tui mới không thèm ghen đâu —— tui cần gì phải ăn giấm của chính mình chứ?