Chinh chiến vì quân
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Ngày tháng năm Mộ Thịnh thứ nhất, Thái tử Chu Đường đăng cơ năm tuổi.
Ngày tháng , tiểu Hoàng đế Chu Đường phế tước vị của Đường Quốc công, biếm đến biên giới tây bắc làm tướng quân thủ thành, lý do là ông "vội vã khai đao" giết Đại hoàng tử.
Mặc dù Đại hoàng tử có tội nhưng dù sao cũng là Đại hoàng tử, không thể tùy tiện giết.
Đường Quốc công... bây giờ chỉ có thể gọi là Đường tướng quân, chuẩn bị hành lý xong xuôi trong ba ngày, đi tới biên giới tây bắc.
Giáp ranh với Chu quốc phía tây bắc là Tề quốc – quốc gia có binh lực mạnh mẽ và tính cách cuồng dã. Khu vực biên giới hai nước đã nhiều lần xảy ra cọ xát, đại chiến chưa nổ ra nhưng tiểu loạn không ngừng, không phải là nơi thái bình.
Triều thần nói tiểu Hoàng đế tôn kính huynh trưởng, cũng có người nói, tiểu Hoàng đế là bạch nhãn lang bất hiếu, Đường Quốc công chân trước vừa trợ giúp hắn đăng cơ, sau lưng đã bị lừa gạt, cũng có người nói, hai bên đều là người thân, tiểu Hoàng đế trừng phạt Đường Quốc công tức là làm việc chiếu theo luật pháp, không lấy công làm tư, cũng có người nói, tiểu Hoàng đế vì muốn tránh cho việc gia tộc đằng ngoại càng lớn mạnh nên đã tiên hạ thủ vi cường với Đường Quốc công.
Trong Ngự Thư phòng, tiểu Hoàng đế buồn rầu hỏi Quốc sư đại nhân: "Nhất định phải để ông ngoại đi tới một nơi xa như vậy sao?"
Lạc Mộ: "Đường tướng quân đã xuất phát từ lâu rồi." Ngụ ý, người có hối hận cũng vô dụng.
Tiểu Hoàng đế thở dài một hơi: "Ta cảm thấy ông ngoại tuổi đã lớn, tây bắc lại không yên ổn."
Lạc Mộ mỉm cười, "Đường tướng quân càng già càng dẻo dai, hơn nữa tuổi già nhưng chí chưa già, bệ hạ không nên vây ngài ấy trong bốn bức tường Chu đô."
Sau khi Đường Quốc công và Lạc Mộ nói chuyện rõ ràng, ông đã tự thỉnh đi tây bắc, vì Chu Đường trấn thủ giang sơn.
Tiểu Hoàng đế chép miệng: "Được rồi, nghe theo Quốc sư đại nhân."
Mười ngày sau, phía tây bắc truyền đến cấp báo, quân Tề xâm lấn, đánh chiếm được hai thành, ép quân ta đến Thiên Quỷ quan, may mắn thay có Đường tướng quân mang binh gấp rút cứu viện, tình hình khẩn cấp, hiện quân Chu và quân Tề đang giằng co nhau ở Thiên Quỷ quan.
Thiên Quỷ quan có hai vách núi thẳng đứng như răng nanh quỷ dữ, dễ thủ khó công, là cửa quan ải đầu tiên ở biên giới phía tây bắc của Chu quốc.
Nhưng vượt qua Thiên Quỷ quan lại là một vùng đất bằng, qua ba thành trì mới tới quan ải quân sự tiếp theo – Tích Cốc quan. Có nghĩa là, nếu quân Tề đánh hạ được Thiên Quỷ quan thì có thể liên tiếp chiếm thêm ba thành, sức chiến đấu của quân đội ba thành này... không đáng kể, mà từ Tích Cốc quan nếu muốn gấp rút tiếp viện cho Thiên Quỷ quan thì ít nhất cũng mất hai ngày hành quân.
Tình hình bất ổn của Chu quốc đã kéo dài một thời gian, Cảnh Đế lâm bệnh lâu ngày, trong lúc Đại hoàng tử giám quốc đã xảy ra không ít vấn đề, bây giờ tân đế đăng cơ mới có tuổi, Tề quốc nhân cơ hội này mà cháy nhà hôi của, chuẩn bị cắn nuốt một miếng thịt to.
Trong Ngự Thư phòng, tiểu Hoàng đế gấp đến độ hận không thể ngự giá thân chinh, "Bọn họ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, khinh thường ta tuổi còn nhỏ! Nhưng ta... Trẫm không sợ, trẫm muốn ngự giá thân chinh!"
Lạc Mộ lật cái đồng hồ cát trên bàn, không để ý nói: "Bệ hạ quá lời, giết gà cần gì dao mổ trâu."
Sắc mặt tiểu Hoàng đế cừng đờ, "Ta chỉ là dao mổ trâu thôi sao?"
Lạc Mộ mỉm cười: "Không, bệ hạ là bảo đao đồ long."
Tiểu Hoàng đế hài lòng vuốt cằm, "Không sai! Trẫm muốn Tề quốc phải hàng phục!"
Lạc Mộ nói: "Bệ hạ có hùng tâm tráng khí là chuyện tốt, nhưng mà chính vụ hôm nay người còn chưa xử lý xong."
Tiểu Hoàng đế nhìn một chồng tấu chương cao gần bằng mình, tâm tình sụp đổ, cuối cùng vẫn nhận lệnh lấy ra xem, nghiên cứu từng cuốn.
Cuốn này... Toàn nói những lời vô nghĩa!
Cuốn này... Đồ nịnh hót!
Cuốn này... Hắn, hắn dám mắng trẫm? Ai? Tên gì? Trẫm sẽ nhớ kỹ ngươi!
Cuốn này... Chuyện này... hơi phức tạp nhỉ?
Tiểu Hoàng đế liếc mắt nhìn Quốc sư đại nhân ngồi ở bàn bên cạnh, lấy hết can đảm cầm tấu chương mang qua.
Quốc sư đại nhân kiên nhẫn đưa ra kế sách thượng trung hạ, Quốc sư đại nhân thật lợi hại!
Tiếp theo, cuốn này... Hỏi Quốc sư đại nhân một chút...
Cuốn này... Quốc sư đại nhân nhất định sẽ có cách!
—
Tiểu Hoàng đế không biết mệt mỏi mang từng cuốn tấu chương tới trước mặt Quốc sư đại nhân, khiêm tốn chân thành thỉnh giáo Quốc sư đại nhân, sau đó quay lại ngự tọa, cẩn thận viết ý kiến phúc đáp.
Binh lính và lương thảo không ngừng được vận chuyển về hướng Thiên Quỷ quan, nhưng mà một tháng sau truyền đến tin Đường tướng quân tử trận, kèm theo tin tức quân Tề đã qua được Thiên Quỷ quan.
Tiểu Hoàng đế cầm chiến báo, vội vã chạy về phía Lãm Nguyệt đài, một khắc nhìn thấy Quốc sư đại nhân, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Ôm lấy tiểu Hoàng đế, tiếp nhận chiến báo, Quốc sư đại nhân chau mày.
Ba ngày sau, Quốc sư đại nhân thay thánh thượng ngự giá, đi về phía tây bắc. Lúc này, quân Tề đang công phá Tích Cốc quan, hướng thẳng về Chu đô.
Tiểu Hoàng đế đứng ở trên thành cao tiễn Quốc sư đại nhân, không hề rơi lệ. Hắn không khóc, cũng không được khóc.
Lúc Lạc Mộ và quân biên phòng tây bắc gặp được nhau, quân Tề đã dẹp xong mười thành tây bắc.
Đánh một trận suốt ba năm quân Chu mới lấy lại được đất đai đã mất, đuổi quân Tề ra khỏi lãnh thổ Chu quốc.
Tề quốc cầu hòa nhưng Quốc sư đại nhân dâng tấu cự tuyệt đề nghị, nói phải đánh hạ kinh đô Tề quốc vì bệ hạ. Hoàng thượng ân chuẩn.
Quốc sư đại nhân có tự tin này, không phải chỉ vì bản thân tinh thông trận pháp, giỏi về dụng binh, mà còn bởi vì y dùng thuật luyện thuốc, chế xx thành vũ khí, dùng trên chiến trường, đánh đến mức Tề quốc trở tay không kịp.
Thêm ba năm, mùa thu năm Mộ Thịnh thứ sáu, Quốc sư đại nhân dẫn binh công phá kinh đô Tề quốc. Sang mùa xuân năm sau, Hoàng đế Chu Đường tuổi tiếp nhận thư đầu hàng của hoàng thất Tề quốc ở Chu đô. Vua Tề và các hoàng tử bị ban rượu độc, vị công chúa duy nhất bị giam giữ ở Chu đô.
Nhất thời, danh vọng của Quốc sư đại nhân ở Chu quốc cao thêm một tầng, bệ hạ cũng cực kỳ hài lòng và ỷ lại vào Quốc sư đại nhân, thậm chí vẫn còn giống khi còn nhỏ, mang tấu chương tới thỉnh giáo Quốc sư đại nhân xử lý chính vụ.
Phủ Quốc sư, mùi thuốc gay mũi quanh quẩn trong phòng Quốc sư đại nhân.
"Khụ khụ... khụ khụ..." Lạc Mộ nửa ngồi trên giường, suy yếu đến mức dường như có thể ho hết cả lục phủ ngũ tạng ra.
Chu Đường tới thăm y, ngồi ở mép giường, chỉnh chăn cho y, nức nở nói: "Vì sao không nói cho ta biết ngươi bị bệnh?"
"Không đáng ngại, khụ khụ..." Lạc Mộ nói, "Vất vả quá độ nên sinh bệnh, nhất thời suy yếu mà thôi."
Chu Đường hung hăng nhìn chằm chằm y, "Ngươi gạt ta!"
Tim phổi vì vất vả mà sinh bệnh, hàn khí tận xương, trên người còn có vô số vết sẹo không đếm được...
"Ta nên đoán ra từ sớm." Khóe mắt Chu Đường rơi xuống một giọt nước mắt, bị hắn nhanh chóng dùng tay lau đi, rõ ràng hắn đã học được cách không rơi lệ, "Lúc trước ta không nên để ngươi đi!"
"Người nên đi là ta, nên bị thương cũng là ta, nên bị bệnh cũng là ta, vốn là trách nhiệm của ta, không phải của ngươi."
Lạc Mộ lắc đầu, "Thần nói rồi, sẽ tận lực giúp người."
"Nhưng ngươi không có nói dùng cả sinh mạng để giúp ta!" Chu Đường cáu kỉnh, "Ta không cho phép! Không cho phép ngươi lấy tính mạng ra để đùa giỡn!"
Lạc Mộ mấp máy môi, sao lại chưa nói? Ngay từ lúc bắt đầu đã dùng mạng giúp người rồi...
Mệnh cách, không phải là thứ có thể thay đổi dễ dàng.
Luận thuật bói toán, thực ra Lạc Mộ còn có thiên phú hơn cả huynh trưởng, đặc biệt là kính Khuy Thiên, Lạc Chân và Lạc Tiêu thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, hướng đi không rõ, nhưng ở trong tay Lạc Mộ, quẻ tượng của kính Khuy Thiên luôn hiện ra rất rõ ràng, chưa từng có sai lầm.
Năm Lạc Mộ tuổi đã nhìn ra từ kính Khuy Thiên, Cảnh Đế không phải là chân long thiên tử được thiên mệnh lựa chọn.
Năm đó Cảnh Đế giết cha giết huynh, làm giả chiếu thư đăng cơ, nhưng Cảnh Đế làm rất bí mật, người biết chuyện sớm đã bị Cảnh Đế diệt khẩu, người đoán được cũng chỉ có thể nói năng thận trọng hơn.
Lạc Mộ phát hiện Cảnh Đế lên ngôi danh không chính ngôn không thuận, thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra. Lạc Chân sợ con trai trẻ người non dạ gây họa, vội vàng lấy danh nghĩa tu tiên để đưa y đi.
Năm tuổi, Lạc Mộ quay lại kinh đô đưa tang cho phụ thân, nhìn biểu hiện của huynh trưởng trước linh đường của phụ thân, cảm thấy có gì đó không đúng. Huynh trưởng khi thì yên tĩnh suy sụp quỳ, khi thì đấm ngực tự trách, khi thì siết chặt nắm tay ẩn nhẫn, khi thì thất thanh khóc rống.
Trong mắt Lạc Mộ, huynh trưởng lớn hơn mình tuổi, thông minh uyên bác, hình tượng cao lớn vững chắc như núi giống phụ thân. Lúc ấy Lạc Mộ chỉ cho rằng, huynh trưởng giống mình, chịu không nổi đả kích phụ thân đột ngột qua đời nên mới rơi vào trạng thái điên cuồng.
Nhưng sau đó khi quay về Phiêu Miểu tông, nhiều lần nhớ lại khuôn mặt kiên nghị tái nhợt của huynh trưởng, nhớ lại huynh trưởng vội vàng thúc giục mình mau chóng rời khỏi Chu đô, nhớ lại thần sắc muốn nói lại thôi của huynh trưởng, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Lạc Mộ vài lần viết thư cho huynh trưởng, chỉ nhận được hồi đáp cho có lệ, cho đến khi nghe nói huynh trưởng hủy hôn, Lạc Mộ kìm nén không được nữa, quay về Chu đô chất vấn huynh trưởng, cũng không có kết quả gì.
Sau đó Lạc Mộ nghĩ, đại khái là huynh trưởng cảm thấy y còn nhỏ, không thể làm việc lớn nên lựa chọn giấu giếm đi.
Năm y tuổi, đêm trước khi huynh trưởng qua đời có truyền tin đến Phiêu Miểu tông, nói: "Không được quay lại Chu đô, không được làm Quốc sư."
Lạc Mộ không nghe, vẫn quay về kinh đô.
Đến lúc đi vào Ngự Thư phòng, nghe Cảnh Đế hỏi hai vấn đề, đột nhiên Lạc Mộ hiểu rõ.
"Thái tử Chu Đường có thể lên ngôi không?"
"Đại hoàng tử Chu Thượng có thể lên ngôi không?"
"Tốt!"
À... thì ra là thế!
Lấy lại được kính Khuy Thiên, Lạc Mộ cuối cùng cũng biết được nguyên nhân khiến cha và huynh qua đời.
Hóa ra, Cảnh Đế muốn phế Thái tử lập Đại hoàng tử, nhưng cha và huynh nhìn ra được trong kính Khuy Thiên, Đại hoàng tử không có mệnh cách đế vương, báo cáo đúng sự thật lên Cảnh Đế. Ai ngờ, Cảnh Đế vẫn chưa từ bỏ, ngược lại ra lệnh cho cha và huynh cải mệnh cho Đại hoàng tử.
Cải mệnh, so với nhìn trộm ý trời, đại giới phải trả còn lớn hơn.
Kết quả đó là, chưa sửa được mệnh cách của Đại hoàng tử thì cha và huynh đã mất mạng.
Huynh trưởng nói: "Không được quay lại Chu độ, không được làm Quốc sư."
Lạc Mộ càng muốn làm vị trí Quốc sư này!
Mệnh cách của Đại hoàng tử không sửa được, y cũng sẽ không sửa cho hắn, cho nên y lựa chọn Thái tử Chu Đường, vươn tay về phía Chu Đường, sửa mệnh cách cho Chu Đường.
Lập kế hoạch loại bỏ Đại hoàng tử, mặc kệ Đại hoàng tử giám quốc, chỉ là một giấc mộng đẹp y tặng cho Đại hoàng tử mà thôi.
Y nói với Đường Quốc công, mệnh cách của Đại hoàng tử thay đổi, biến thành đại hung, đến nỗi mệnh cách của Thái tử cũng thay đổi theo, chỉ là giả. Nhưng mà y muốn cho Đường Quốc công biết mệnh cách đã thay đổi, cơ hội tốt đã đến, thúc đẩy Đường Quốc công nhân cơ hội mà hành động, tất cả chỉ là kế hoạch giúp Thái tử mà thôi.
Mệnh cách của Chu Đường không thay đổi vì Đại hoàng tử, mà là vì y.
Là y, lấy mệnh số của chính bản thân mình đi đổi.
Lạc Mộ đã nhận được kết quả mà y muốn, Cảnh Đế chết, Đại hoàng tử chết, Trinh Quý phi cũng đã chết.
Những người dùng tính mạng của phụ thân và huynh trưởng y ra để thỏa mãn mong muốn ích kỷ của bản thân, đều đã chết.
Như vậy, sao lại không sửa triệt để hơn, giang sơn thịnh thế đi cùng với Chu Đường?
Dù sao, từ sớm y đã không còn vướng bận gì, một thân nhẹ nhàng.
Nhưng giờ này khắc này, Lạc Mộ nhìn Chu Đường, có chút không đành lòng, càng không thể nói ra chân tướng mà ngay từ đầu y đã giấu giếm. Do dự chớp mắt một cái, Lạc Mộ nói: "Đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa là tốt thôi."
"Thật sự?" Chu Đường hoài nghi, "Ngươi lại gạt ta phải không?"
Lạc Mộ mỉm cười: "Người quên thần đã từng là người tu tiên à, khụ khụ..." Mạnh miệng nói được một nửa, lại bắt đầu ho.
Vẻ mặt của Chu Đường viết đầy câu "quả nhiên là ngươi đang gạt ta", yên lặng chất vấn y.
Lạc Mộ bật cười, không biết là đang cười chính bản thân mình hay cười với Chu Đường, "Không lừa người, thần có cách, qua mấy ngày nữa thực sự sẽ tốt lên." Thấy Chu Đường vẫn không tin, lại bổ sung thêm một câu, "Người cứ nhìn xem."
Cuối cùng Chu Đường cũng thả lỏng, nhẹ nhàng nắm lấy tay y, dịu dàng nói: "Ta sẽ nhìn, nhất định ngươi phải khỏe lên, đừng có gạt ta."
Hết chương