Gần đây nhân viên IDR thấy cấp trên nhà mình rất là vui vẻ phấn khởi, biểu hiện cụ thể là khi gặp mặt ở thang máy lúc sáng nay, lúc chạm mặt chào nhau nhận được một tiếng “Chào buổi sáng” trả lại trong khi bình thường nhiều nhất cũng chỉ nhận được một cái mỉm cười gật đầu; lúc họp không những không mắng người mà còn thay đổi các câu hỏi theo tên nhân viên và bổ sung, sửa chữa những sai sót trong công việc của cấp dưới.
Thang máy dừng lại ở tầng mười hai, Trịnh Thừa Diễn vừa đi vừa nghe Vưu Lâm đi bên cạnh báo cáo lịch trình một ngày. Đến văn phòng, hắn cởi áo khoác rồi vắt lên lưng ghế dựa, vô thức sờ sờ vào cây hoa tử la lan đặt cạnh máy tính.
Có vẻ như thấy hắn đã không còn tâm trạng để tập trung vào công việc của mình, Vưu Lâm nói dựa theo lối suy nghĩ của ông chủ: “Hoa đã tàn một chút rồi, sếp có cần tôi mua một bó mới để thay vào giờ nghỉ trưa không?”
Trịnh Thừa Diễn nhìn mấy cánh hoa tàn rơi ở một góc bàn làm việc, trông nó còn khá nghệ thuật: “Tạm thời không cần đâu, chúng vẫn rất có tinh thần mà.”
Vưu Lâm phát ra lời khen thật lòng: “Ngài Văn đúng là một người lãng mạn.”
Trịnh Thừa Diễn thầm nghĩ, chắc là cô không biết hoa này là tôi bảo em ấy mua nhưng tự mình chủ trương chuyện tình cảm thật sự không dễ dàng để nói ra miệng cho nên thuận theo hỏi: “Sao thế?”
Vưu Lâm độ lượng có chừng mực nói: “Thứ Sáu tuần trước, rất nhiều đồng nghiệp đã nhìn thấy ngài Văn đang cầm hoa đứng đây chờ ngài tan làm, mấy cô gái bên tổ quảng cáo đều lén nói ngụ ý của hoa tử la lan là , chuyện này đã truyền khắp cả công ty rồi ạ.”
Sự bất ngờ biến thành ngạc nhiên mừng rỡ xộc thẳng lên trán, Trịnh Thừa Diễn cố ý bình tĩnh nói: “Làm thế nào mà một thứ quá phổ biến vẫn có thể trở thành tin tức truyền khắp cả công ty vậy? Mọi người nhàn thế à?”
Vưu Lâm vội vàng giải vây cho mấy người cấp dưới: “Đó đều là chuyện phiếm vào giờ nghỉ trưa, không làm trễ nải công việc đâu ạ.”
Trịnh Thừa Diễn nhàn hạ đủ, vừa ngồi xuống uống cà phê vừa mở tập văn kiện trên bàn: “Nếu không chậm trễ công việc thì tiếp tục báo cáo đi.”
Chủ đề bị gián đoạn vì cây tử la lan cuối cùng cũng được tiếp tục, Vưu Lâm đã hoàn thành việc sắp xếp các công việc theo thứ tự thời gian và mức độ quan trọng: “… Vào lúc ba giờ rưỡi chiều nay, sếp có một buổi gặp mặt với ông Phùng bên công ty giải trí Hi Hòa, báo cáo hết.”
Ngòi bút lưu loát viết xuống một nét móc lớn ở góc dưới bên phải bản báo cáo công việc, Trịnh Thừa Diễn ký tên xong đóng tài liệu lại, nghĩ thầm mới qua vài ngày mà người đã tới cửa đòi trả ân tình.
Một khi bận rộn công việc thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, Trịnh Thừa Diễn nhìn chằm chằm vào máy tính hoặc xấp tài liệu quá lâu, cảm thấy mắt mình nhức nhối lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cây hoa tử la lan bên cạnh, tiếp theo lại nhớ đến ngụ ý của nó, càng nghĩ càng cảm thấy rất phù hợp với tính cách của Văn Nhạn Thư.
Hoa hồng thì quá mãnh liệt, cỏ đuôi chó lại quá mập mờ không rõ, cây từ la lan mơ hồ vừa phải thì mới ổn, có lẽ đây là một sự ám chỉ quang minh chính đại. Đầu tiên là không hề do dự tuyên thệ chủ quyền trên lãnh thổ của hắn, sau khi say rượu thì ra vẻ dục cự còn nghênh đón nhận sự xâm nhập của hắn, chỉ là vì tính tình quá hướng nội đã ngăn anh phá vỡ những quy tắc ấy.
Hóa ra Văn Nhạn Thư có tình cảm mâu thuẫn với hắn như vậy, Trịnh Thừa Diễn gõ gõ cán bút, cảm thấy mình hiểu chuyện quá muộn; hắn nên dùng cách gì để báo đáp tình cảm của đối phương đây?
Suy nghĩ này đã chiếm một vị trí trong tâm trí của Trịnh Thừa Diễn. Tới phòng tiếp khách lúc ba giờ chiều, trên đường thấy những bông hoa khiên ngưu được treo trên vách tường hai bên hành lang hắn đều tự hỏi xem nên tặng hoa gì cho Văn Nhạn Thư là phù hợp nhất.
Đợi đến khi ngồi xuống phòng tiếp khách, Trịnh Thừa Diễn mới tạm thời giác việc tư lại, sau khi hàn huyên vài câu với ông Phùng đã chờ đợi từ lâu, họ mới đi thẳng vào chủ đề chính. Ánh mắt hắn liếc đến một bé trai trẻ tuổi ngồi bên cạnh ông ta: “Đây là gì của ông Phùng…”
Ông Phùng vội vàng bảo cậu nhóc ngốc nghếch ngồi cạnh đứng dậy thêm trà cho Trịnh Thừa Diễn: “Đây là Ninh Lạc, là một nghệ sĩ trực thuộc công ty chúng tôi.”
Vì trà khá đầy nên Ninh Lạc rót được bảy phần liền để bình trà xuống. Nếu không phải cậu ta có giáo dưỡng thì trước khi đến đây chắc hẳn cũng đã được dạy dỗ quy tắc.
Trịnh Thừa Diễn cơ bản là đã hiểu được ý tứ của ông Phùng, nhưng hắn không làm theo.
Ông Phùng giống như một người bán hàng đang đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm: “Ninh Lạc có thể ca hát có thể nhảy múa, mặc dù so sánh thì sẽ kém nổi tiếng hơn những ngôi sao đình đám nhưng gương mặt lại khá nổi trội.”
Trịnh Thừa Diễn lúc này mới tỉ mỉ quan sát nghệ sĩ nhỏ trước mắt, nói thực lòng thì bất cứ ai biết hắn đều hiểu việc dùng ngoại hình để thuyết phục hắn ở những nơi như thế này là kém hiệu quả nhất. Ngày nào ở nhà hắn cũng thấy Văn Nhạn Thư; ngoài giờ làm việc, hắn chẳng hề bị thu hút bởi những gương mặt xinh đẹp trong studio của công ty, chỉ biết đánh giá xem những khuôn mặt ấy đó có tương thích với hình ảnh quảng cáo do IDR thiết kế hay không.
Nghệ sĩ nhỏ mỉm cười dưới cái nhìn chăm chú không hề che đậy của hắn, sau đó cúi đầu xuống. Trịnh Thừa Diễn thu hồi tầm mắt, giả bộ ngớ ngẩn nói với ông Phùng: “Vậy thì ông nhặt được báu vật rồi.”
Nếu đã mang người đến thì ông Phùng cũng không chậm trễ nữa, ông ta rõ ràng thành khẩn nói thẳng: “Ngài Trịnh, ngài cũng biết Hi Hòa đang ở giai đoạn khởi đầu, vẫn còn khuyết thiếu một ít cơ hội. Tôi nghe nói IDR đang chuẩn bị hoàn thiện dàn diễn viên cho quảng cáo đồ uống mà IDR đã nhận hai tháng trước, ngài xem thử xem có thể tạo cơ hội cho Ninh Lạc góp mặt được không?”
Trịnh Thừa Diễn vuốt ve thân cốc, không bỏ xuống cũng không nâng lên uống, hắn không ngại cho đi phần ân tình này nhưng có một số lập trường vẫn phải thể hiện rõ ràng: “Không phải ông Phùng nói Ninh Lạc có khuôn mặt làm ưu thế sao? Không sợ cậu ta sẽ cướp mất ánh đèn sân khấu của nhân vật chính hả?”
Nói đến nói đi, khuôn mặt của Ninh Lạc có lẽ sẽ khá xuất sắc khi ở bên công ty Hi Hòa nhưng vẫn chưa đủ tiêu chuẩn của bên IDR; hắn có thể để cho Hi Hòa và nghệ sĩ nhỏ này xuất đầu lộ diện, nhưng sẽ chỉ có thể đóng vai trò phông nền.
Từ phòng tiếp khách quay về đã gần đến giờ tan làm, Trịnh Thừa Diễn ngả lưng tựa vào ghế, day day trán, sau đó đưa điện thoại lên mắt nhìn.
Lúc nãy khi nói chuyện, hắn luôn không nhịn được mà nghĩ về Văn Nhạn Thư,vì thế Trịnh Thừa Diễn ỷ vào việc ở công ty không ai có thể quản được mình cho nên hắn trắng trợn bắt cá. Không quan tâm đến đống tin nhắn trên điện thoại, hắn bấm vào hình đại diện của Văn Nhạn Thư rồi lướt lên đọc cuộc trò chuyện của hai người.
Vưu Lâm bước vào giúp hắn thay đi cốc cà phê đã lạnh, nhìn thấy hắn cau mày liền thử dò hỏi: “Không đàm phán thuận lợi với ông Phùng bên Hi Hòa ạ?”
Trịnh Thừa Diễn nhìn chằm chằm vào di động: “Không phải. À đúng rồi, cô điều tra giúp tôi cái người nghệ sĩ tên là Ninh Lạc, không cần phải tăng ca đâu, đêm nay đưa tôi tài liệu cũng được.”
Vưu Lâm đi ra ngoài không lâu thì Trịnh Thừa Diễn cũng lướt được đến đoạn đầu của cuộc hội thoại giữa hắn và Văn Nhạn Thư, thời gian có lẽ là khoảng hai năm, nội dung đoạn hội thoại giữa hai người thế mà còn chẳng phong phú bằng tài liệu trên bàn làm việc của hắn; càng kì quặc hơn là tám, chín phần mười đều là hắn chủ động tìm đối phương, còn Văn Nhạn Thư chỉ chủ động một lần duy nhất là nhắc nhở hắn đặt lịch hẹn chải lông cho Mocha.
Không phải là nói em ấy có một tình yêu mơ hồ với hắn à, sao chẳng có chí tiến thủ gì hết vậy? Nghĩ thế, Trịnh Thừa Diễn lập tức soạn một dòng tin nhắn: [Tối nay em có cần làm thêm giờ nữa không?]
Khi chuẩn bị ấn gửi thì hắn bỗng dừng lại, xóa hết những chữ vừa gõ đi, sửa thành: [Đêm nay chúng ta về nhà ăn hay là vẫn ăn ở phòng chế hương của em?]
Màn hình điện thoại của Văn Nhạn Thư bật sáng trên bàn chế hương một lúc rồi tối sầm lại, cửa sổ phòng điều chế nước hoa mở rộng, ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu nghiêng xuống mặt đất nhưng lại chẳng có ai ở trong nhà ngắm nhìn cảnh đẹp này.
Tòa nhà của công ty Nafeli có tổng cộng ba mươi tầng, muốn tham quan hết từng tầng thì phải mất đến vài giờ, Văn Nhạn Thư sẽ không làm những điều ngu ngốc như vậy, anh dẫn người mới tên Khương Nhĩ đang đi phía sau anh đi làm quen với mấy tầng mà các nhà điều chế nước hoa hay đến.
Chín giờ sáng Khương Nhĩ đã đến công ty báo cáo nhưng Văn Nhạn Thư vẫn luôn ở phòng họp sửa đổi, sắp xếp công việc cho hội đánh giá với đồng nghiệp nên đã không rảnh quản tâm cậu ta. Sau giờ nghỉ trưa thì anh mới có thời gian đưa cậu ta đi tham quan khắp nơi.
May mắn Khương Nhĩ là một người nhanh nhẹn sáng suốt, khi gặp những câu hỏi không báo trước ngoài cuộc nói chuyện của Văn Nhạn Thư, cậu ta vẫn có thể trả lời chúng một cách có trật tự. Văn Nhạn Thư mất đi sự không có kiên nhẫn với việc đào tạo người mới, anh nhìn thời gian, không đành lòng để đối phương ngày đầu đi làm đã phải tăng ca liền quay về quầy lễ tân rồi lên tầng mười hai, để cho Khương Nhĩ được đi về trước.
Một mình anh quay về phòng điều chế hương thu dọn mọi thứ, trước khi đi thì đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới một lúc, động tác này đã trở thành thói quen vài ngày gần đây của anh. Dường như nhìn cảnh đêm từ cùng một góc độ, cùng một thời điểm mỗi đêm thì những cảm hứng ban đầu của anh sẽ không bị mất đi.
Mãi đên khi ngồi vào xe Văn Nhạn Thư mới giật mình nhớ ra mình còn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của Khương Nhĩ. Anh lấy điện ra, điều đầu tiên anh thấy khi bấm vào Wechat là câu hỏi của Trịnh Thừa Diễn được gửi từ một tiếng trước.
Thỉnh thoảng sẽ có tiếng động cơ khởi động trong bãi đậu xe, tốc độ của xe dường như liên quan đến tần số của nhịp tim.
Giới hạn trong một khoang xe, Văn Nhạn Thư vì không khí không lưu thông nên cảm thấy rất tức ngực, nhưng gửi tin nhắn thì vẫn phải cẩn thận vì dù sao thì anh cũng không hiểu tin nhắn của Trịnh Thừa Diễn cụ thể là muốn nhắn nhủ điều gì.
[Về nhà ăn, quầy lễ tân hôm nay có người khác trực nên sợ là anh sẽ lại bị từ chối ở cửa mất.]
Sau khi gửi tin đi anh bấm tắt màn hình. Văn Nhạn Thư cầm tay lái ngẩn người một hồi lâu, cảm thấy bản thân cũng phải có một phần trách nhiệm khi đọc được tin nhắn của người kia quá muộn.
Vì thế, anh cúi đầu xuống, nhấn giữ vào hộp trò chuyện rồi ghim Trịnh Thừa Diễn lên trên cùng.