Văn Nhạn Thư vừa nói ra xưng hô này, đột ngột nhưng cũng thật bình tĩnh, nhẹ trôi theo sự thăng trầm của sảnh tiệc lại làm cho Trịnh Thừa Diễn cảm thấy một luồng nhiệt huyết từ đâu đó dâng lên trong cơ thể, vội vàng tấn công khiến hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Thời gian mở tiệc rượu có giới hạn, những người kinh doanh nhỏ lẻ vội vàng giao lưu làm quen tạo quan hệ với các xí nghiệp lớn, thực lực hai bên sàn sàn nhau cũng cùng nhau giao thiệp nhưng Trịnh Thừa Diễn lại chẳng phản ứng ai cả. Hắn mê mẩn nghiêng đầu nói vào tai Văn Nhạn Thư: “Gọi lại đi.”
Không ngờ kể cả khi say thì Văn Nhạn Thư vẫn vô cùng kiêu ngạo: “Mấy chuyện vô nghĩa đấy còn nói đi nói lại nhiều lần làm gì?”
Vô nghĩa?
Tay của Trịnh Thừa Diễn đang đỡ vai Văn Nhạn Thư rời đi, buông xuống dọc theo đường may quần.
Hắn sẽ làm cho Văn Nhạn Thư hiểu chuyện này có ý nghĩa như thế nào.
Văn Nhạn Thư uống rượu đã giải quyết được rất nhiều rắc rối không đáng có cho cả hai bên. Trịnh Thừa Diễn dẫn anh đến gặp người tổ chức để nói lời từ biệt. Ông chủ Hi Hòa thật là một người chu đáo, ông ta đã tự mình sắp xếp phòng ở khách sạn cho khách.
Lễ tân dẫn họ lên lầu, trong lúc ấy Trịnh Thừa Diễn vẫn không buông Văn Nhạn Thư. Khi lễ tân nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếng chốt cửa vang lên như báo hiệu bắt đầu cho đêm nay.
“Bố trí tài xế còn rẻ hơn bố trí khách sạn, người tổ chức là thật sự ngu ngốc hay chỉ đang giả vờ không biết vậy?” Văn Nhạn Thư dựa vào cửa chờ cơn chóng mặt đi qua, nhưng miệng vẫn không tha.
“Để giúp người hoàn thành nguyện vọng, người ta đã rất khôn khéo, có thể là do ông ta đã nhìn ra mối quan hệ giữa hai chúng ta nên mới muốn cho chúng ta….” Trịnh Thừa Diễn nắm bàn tay đang đeo nhẫn cưới của Văn Nhạn Thư, dừng một chút rồi chỉnh lại cho đúng: “Có thể là muốn cho chúng ta nợ ông ta một món nợ ân tình.”
Nhân lúc Văn Nhạn Thư cúi đầu trầm tư suy nghĩ trọng điểm trong lời hắn nói thì Trịnh Thừa Diễn lại đang kéo hai bên vạt áo của anh lên: “Uống nhiều rượu như vậy em không thấy nóng sao?”
Văn Nhạn Thư hạ hai tay xuống, nhìn hắn giúp mình cởi áo tháo thắt lưng: “Anh còn nóng hơn.”
“Nóng chỗ nào cơ?” Trịnh Thừa Diễn luồn đầu ngón tay vào khe hở của thắt lưng, từ từ kéo một đầu ra.
Văn Nhạn Thư vô cùng nghiêm túc đáp: “Lòng bàn tay.”
Trước đây bọn họ bước vào cửa đều tự mình cởi đồ không ai nhìn ai. Hôm nay là lần đầu họ có cảm nhận về sự đụng chạm và bị đụng chạm. Nơi bên ngoài căn nhà này như là vỏ bọc giúp che giấu mối quan hệ hôn nhân thực sự của hai người họ vậy.
Thế nên mỗi một động tác Trịnh Thừa Diễn đều cố ý làm vô cùng thong thả và cẩn thận, để cho Văn Nhạn Thư sau khi tỉnh lại cũng có thể nhớ lại rõ đến từng chi tiết. Với lại để Văn Nhạn Thư nhận ra rằng anh không hề bị ép buộc, anh hoàn toàn có cơ hội chống lại hoặc chạy trốn.
“Có bao giờ em nghĩ rằng lòng bàn tay của tôi luôn ở nhiệt độ này không?” Trịnh Thừa Diễn cuối cùng cũng tháo xong thắt lưng của Văn Nhạn Thư. Hắn gấp làm đôi rồi làm đôi, cầm thắt lưng trong tay rồi cọ xát nó vào mặt ngoài đùi Văn Nhạn Thư qua một lớp quần: “Chỉ là do từ đó đến giờ em chưa từng nắm qua nên em không biết thôi.”
Văn Nhạn Thư ngay lập tức khép chặt hai chân, Trịnh Thừa Diễn dùng thắt lưng kéo anh lại. Lúc anh ngã vào lồng ngực mình, hắn thản nhiên vắt thắt lưng lên tay nắm cửa.
Hắn chưa bao giờ ôm Văn Nhạn Thư, giờ phút này mới biết hóa ra ôm là cảm giác như vậy, có nhiệt độ của hai người cùng với cảm giác thỏa mãn, còn có cả niềm vui thích thầm kín khi có thể kiểm soát được nhịp tim đập của đối phương. Tay hắn vỗ vỗ lên lưng Văn Nhạn Thư, giống với tín hiệu trước cuộc chia ly ngắn ngủi trong sảnh tiệc: “Nhạn Thư, em muốn hay là không?”
Ngoại trừ miệng thì mọi thứ của Văn Nhạn Thư đều rất ngoan, mí mắt anh hơi rũ xuống nhìn vai Trịnh Thừa Diễn: “Anh đừng có cấn tôi.”
“Chỗ nào cấn?” Tay Trịnh Thừa Diễn trượt xuống, nâng Văn Nhạn Thư lên, mặt đối mặt bế người về phía giường lớn giữa phòng.
Khác với tất cả những người luôn muốn tô điểm cho mình thật nổi bật tại tiệc rượu, trên người Văn Nhạn Thư không có mùi nước hoa làm bật lên tính cách của mình. Khứu giác bị che lấp hoàn toàn bởi mùi rượu quý đắt tiền, Trịnh Thừa Diễn vùi đầu vào cổ anh phải cố lắm mới ngửi được một chút mùi hương thuộc về Văn Nhạn Thư – đó là một mùi hương thuần túy tỏa ra từ cơ thể.
Lúc này, việc bị dục vọng chi phối hay khơi gợi tình cảm nhiều hơn đã không còn quá quan trọng, Trịnh Thừa Diễn nhẫn nhịn nhìn thân thể Văn Nhạn Thư, ngẩng đầu lên chỉ thấy Văn Nhạn Thư đang nằm giữa hai cái gối nhìn chằm chằm vào hắn.
“Nghĩ gì vậy?” Trịnh Thừa Diễn hỏi.
Trạng thái thân thể Văn Nhạn Thư đang thả lỏng, dường như không hề cảm thấy nguy hiểm đang tiến lại gần, một tay còn đang để trên đầu gối đang dựa vào nệm của Trịnh Thừa Diễn: “Bộ quần áo anh tự chọn thật là xấu.”
Trịnh Thừa Diễn cúi đầu nhìn nhìn: “Là em tự chọn ra nó mà? Sơmi là lúc đầu em nói không tệ nên tôi mới mua, cà vạt cũng là do em tự mình chọn.”
Đầu ngón tay của Văn Nhạn Thư chọc chọc vào vật trang trí bằng kim loại ở giữa cà vạt: “Cái kẹp cà vạt hơi sơ sài.”
“Không thu hút sự chú ý cũng không được sao?” Trịnh Thừa Diễn tháo cà vạt ra, nắm lấy cổ tay Văn Nhạn Thư đè lên đầu giường rồi dùng cà vạt trói hai tay anh lại. Hắn như đang tạo ra một bữa tiệc thị giác mỹ mãn hơn là quan tâm xem cà vạt có bị nhăn hay không.
Làm xong mọi thứ, hai người rơi vào im lặng. Trịnh Thừa Diễn cảm thấy không thoải mái, trong khi để lại không gian cho Văn Nhạn Thư suy nghĩ, hắn cũng đồng thời đấu tranh với tâm lý của chính mình: “Thật ra em có thể đẩy tôi ra.”
Văn Nhạn Thư im lặng, cố gắng phân biệt mùi hương thuộc về Trịnh Thừa Diễn, cũng không biết có phải là do bị ảnh hưởng bởi mùi rượu hay không mà dường như anh luôn thất bại: “Tại sao bọn họ đều có thể tìm được mùi hương liên quan đến tình yêu nhỉ?”
Nhiệt độ trong phòng, men rượu bốc lên và dục vọng trỗi dậy, hỗn hợp ba thứ này khiến Trịnh Thừa Diễn không thể không cởi áo khoác: “Sao em có thể tìm được nó nếu chỉ dựa vào tưởng tượng chứ? Em đã từng trải nghiệm qua nó chưa?”
Văn Nhạn Thư lắc lắc đầu. Công việc trước đây khiến anh chỉ cần tự mình tìm tòi nhiều loại nguyên liệu là được, nhưng chỉ có tình yêu là anh không biết được ngọn nguồn ra sao.
“Tôi cũng chưa từng trải nghiệm qua nhưng tôi nghĩ đêm nay chúng ta có thể thử một chút.” Một tay Trịnh Thừa Diễn để trên đệm giường, tay kia thì để giống như lúc họ đang trong hôn lễ, nắm lấy cằm Văn Nhạn Thư: “Em có nguyện ý không?”
Văn Nhạn Thư cảm thấy mình giống như đang bay lơ lửng giữa các mùi hương nước hoa, chỉ cần anh gật đầu, chúng sẽ gửi tin tức cụ thể đến từng tấc da của anh, sau đó mạnh mẽ ném anh lên trời rồi nhẹ nhàng bắt lấy anh.
Hai năm trước Trịnh Thừa Diễn nhẹ giọng nói với Văn Nhạn Thư “Đừng sợ.” Hôm nay, sau hai năm, hắn dừng phía trên khuôn mặt Văn Nhạn Thư, rũ mắt nhìn anh một lúc rồi để nụ hôn đầu tiên giữa hai người rơi trên chóp mũi Văn Nhạn Thư.
“Đây là mùi vị của hôn.” Trịnh Thừa Diễn nói.
Quần áo rơi rụng bên giường, chỉ còn lại một cái sơmi xộc xệch nằm trên người Văn Nhạn Thư. Anh bị Trịnh Thừa Diễn giữ trước mặt, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở miệng nói: “Ừm…”
“Cơ bụng?” Trịnh Thừa Diễn nắm tay Văn Nhạn Thư rồi đặt lên bụng mình. Nghĩ nghĩ một hồi rồi đổi nhẫn cưới từ tay phải sang tay trái.
Những hộp bao cao su chưa mở được đặt trên bàn cạnh giường ngủ của khách sạn, Trịnh Thừa Diễn nhanh nhẹn lấy một cái. Văn Nhạn Thư nhân lúc hắn hạ thấp người, tay đang đặt trên bụng hắn liền tự nhiên trượt xuống đặt trên cái đùi đang trong động tác quỳ của hắn.
“Sau khi em tỉnh rượu đừng có tính toán nhỏ nhặt gì đấy.” Thấy cái tay đeo nhẫn cưới của Văn Nhạn Thư đặt ở nơi vô cùng có ý tứ, tay Trịnh Thừa Diễn bao phủ lên mu bàn tay anh, đưa phần răng cưa có chỗ xé mở tới bên miệng anh, nói: “Ngoan, cắn đi.”
Tất cả những ước định năm đó đều trở nên vô hiệu vào đêm nay. Một cặp nhẫn cưới vốn dĩ chỉ dùng để bao biện với bên ngoài thì nay dường như đã được trở về đúng với ý nghĩa của nó khi cả hai đan chặt ngón tay vào nhau.
Trịnh Thừa Diễn nhốt Văn Nhạn Thư giữa giường và chăn, nhìn người dưới thân lúc thì nhíu mày lúc thì hừ nhẹ, hắn không ngờ đối phương cũng sẽ có vẻ mặt như vậy. Nhìn mãi, hắn còn muốn làm cho Văn Nhạn Thư hiểu được vì sao anh sẽ có những cảm giác này: “Nhạn Thư, sao em không nói gì thế?”
Lưng Văn Nhạn Thư đang cọ vào ga trải giường hơi đổ một chút mồ hôi. Anh quay đầu vùi mặt vào gối mềm, nhưng không lâu sau lại ngẩng đầu lên nhìn mặt Trịnh Thừa Diễn.
Sự quấy nhiễu của cồn khiến não anh phản ứng có chút trì trệ. Anh đã từng được mời viết các bài đánh giá về nước hoa rất nhiều lần nhưng chưa có bài đánh giá nào là không đạt yêu cầu như bây giờ: “Hình như tôi đang đi dưới một cơn mưa to.”
“Ai bảo em nói cái này?” Trịnh Thừa Diễn kéo hai tay đang bị trói của Văn Nhạn Thư quàng qua cổ mình, cúi người nâng anh lên từ phía sau lưng, bế anh ngồi lên đùi mình, lần đầu tiên quẳng cho Văn Nhạn Thư một ánh nhìn “ngốc nghếch”: “Em là đang dùng não để hưởng thụ, chứ không phải là dùng nó để làm việc. Em chỉ cần nói thích hay không thích, muốn hôn hay là ôm thôi, hiểu chưa?”
Văn Nhạn Thư dựa vào vai Trịnh Thừa Diễn choáng váng như đi trên đường núi gập ghềnh. Anh chẳng còn sức lực để gật đầu, vì thế chỉ có thể nhẹ giọng trả lời: “Tôi đang cảm nhận anh.”
Anh chưa nói thích hay không thích, không bảo muốn hôn hay ôm, ngay cả khi Trịnh Thừa Diễn đặt anh trở lại giường, giơ tay cởi chiếc cà vạt mảnh mai trên cổ tay anh rồi đặt nó xuống cạnh giường anh cũng chỉ nhắm hờ mắt tận hưởng mọi thứ.
Sau khi xong việc, Trịnh Thừa Diễn nhét người đang ngủ mê mệt về giường. Hắn nhặt quần áo lên rồi đi tắm rửa, nhân tiện trả lời tin nhắn mẹ hắn đã gửi nửa tiếng trước đó: “Tối mai bọn con sẽ qua nhà một lúc. Mẹ làm đồ ăn thường ngày là được, với lại mẹ bảo dì giúp việc đừng cho đồ cay vào, làm thanh đạm một chút là ổn.”
Không quá hai phút, mẹ hắn đã gọi lại: “Vẫn chưa ngủ à?”
Trịnh Thừa Diễn bất đắc dĩ tắt van nước: “Bà Vương, con đang chuẩn bị đi tắm.”
“Quan tâm hai câu cũng không được hả?” Vương Thính Tranh nói: “Sao lại làm đồ thanh đạm, con bị ốm à?”
Trịnh Thừa Diễn nói: “Cũng chưa bệnh, chỉ là có chút nóng trong người thôi ạ.”
“Được rồi, để hôm nào mẹ với ba con đến quán lẩu yêu thích ăn một chút cho đỡ thèm vậy.” Vương Thính Tranh nói: “Nhạn Thư đâu? Đang ngủ à?”
Trịnh Thừa Diễn khoanh tay dựa vào vách kính của phòng tắm: “Vừa mới ngủ rồi ạ.”
Vương Thính Tranh cười mắng: “Nói với mẹ lộ liễu thế à? Thằng bé vừa ngủ thì con liền chạy đi tắm, cái tật xấu gì vậy hả?”
Trịnh Thừa Diễn giả vờ vô tội nói: “Cái gì con cũng chưa nói, bà Vương đừng tưởng tượng nhiều quá. À đúng rồi, con thương lượng với mẹ chuyện này. Ngày mai cơm nước xong thì mẹ nghĩ cách giữ Nhạn Thư lại, bọn con ở nhà một đêm, sáng sớm hôm sau bọn con sẽ lên đường.”
Cúp điện thoại, Trịnh Thừa Diễn chậm rãi tắm rửa. Lau người xong, hắn chất đống quần áo mang theo để nguyên vẹn ở cuối giường, sau đó vén chăn lên nằm.
Hóa ra Văn Nhạn Thư lúc ngủ trông như thế này. Trịnh Thừa Diễn dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi dày rậm của anh, sau đó lướt ngón tay dọc xuống sống mũi, cuối cùng dừng lại trên bờ môi anh.
Lần sau, hắn sẽ học cách hôn môi khi Văn Nhạn Thư còn tỉnh.
Mùi rượu trong phòng sau một đêm đã tan hết. Văn Nhạn Thư cảm thấy bản thân mình như vừa trải qua một trận mưa to, cuối cùng không biết bị ai nhét một thân ướt đẫm này lên giường.
Dường như anh tìm được một chút linh cảm trong một giấc mơ đầy hỗn loạn nhưng những mùi hương chưa được hợp lại ấy lại mâu thuẫn với những ý tưởng sáng tạo ban đầu của anh. Tuy nhiên, khi anh cố gắng sắp xếp lại các ý tưởng của mình thì đầu anh lại đau như búa bổ.
Cơ thể cảm nhận được cảm giác khó chịu trước khi ý thức tỉnh lại, từ phần cuối cột sống đến đùi đều vô cùng đau nhức. Nửa người trên cũng không khá hơn là bao, Văn Nhạn Thư vừa động một chút đã cảm thấy dường như anh có thể nghe thấy tiếng biểu tình của mỗi một tấc trên thân thể mình, mà những kháng nghị thầm lặng ấy cũng khiến anh đột ngột mở mắt…
Suy nghĩ của anh ngay lập tức đình trệ khi ánh mắt anh bắt gặp khuôn mặt đang say ngủ của Trịnh Thừa Diễn.
Mỗi buổi sáng sau khi kết hôn, điều đầu tiên anh nhìn thấy khi thức dậy là những món đồ trang trí trên bàn cạnh giường ngủ, hoặc là đèn treo trên trần nhà, hoặc là màn giường với hoa văn giản dị trang nhã. Anh chưa từng nghĩ tới có một ngày anh sẽ nhìn thấy mặt của Trịnh Thừa Diễn.
Từng đoạn ký ức ngắn được gom lại, Văn Nhạn Thư nhớ về buổi tối hoang đường ngày hôm qua cùng đoạn đối thoại đón ý nói hùa của họ. Anh không thể tin nổi lặng lẽ dịch tay từ trên gối xuống dưới thăm dò thử, kinh hoảng phát hiện quần áo đã mất hết.
Lúc sờ soạng giường chiếu anh nhặt được một một thứ gì đó dài dài mảnh mảnh trên ga trải giường. Cúi đầu nhìn cộng thêm xâu chuỗi lại trí nhớ của bản thân, cuối cùng anh cũng xác định được sự quen thuộc mà nó mang lại đến từ đâu.
Cái kẹp cà vạt này là cái lỗi duy nhất mà anh chỉ ra trên bộ trang phục của Trịnh Thừa Diễn vào tối ngày hôm qua, về sau Trịnh Thừa Diễn còn dùng nó để ức hiếp anh, thế nhưng anh lại vô cùng hưởng thụ nó!
Ánh mắt đang thất thần chợt nhìn thấy người bên gối mở mắt. Ngay lúc Văn Nhạn Thư giấu cà vạt vào trong lòng bàn tay, Trịnh Thừa Diễn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại đã nở một nụ cười: “Sao thế? Sáng sớm ngày ra đã muốn đấm chồng em một cái rồi à?”