Editor: Mứt Chanh
Do thử vai từ buổi sáng đến buổi chiều cho nên Mạnh Thử Hàn đã sớm đói bụng.
Nhưng bây giờ lại bị người đàn ông ở trước mặt cho ăn no rồi.
Cố tình vào lúc này,vậy mà một chút Khương Kiền cũng không phát hiện ra là cô đang tức giận, anh kéo cửa xe đi xuống,ánh sáng bị chặn lại bởi dáng người cao lớn của anh.
Cửa sổ xe bên ngoài trong suốt, anh vẫn đứng thẳng, Mạnh Thử Hàn đợi một chút mới xuống xe.
Ngay lúc cô xuống xe, cô thuần thục mà mang khẩu trang lên, mái tóc dài dừng ở hai sườn trên má che hơn phân nửa.
Ngón tay Mạnh Thử Hàn vân vê tay áo,phía trên in hoa cũng không tinh xảo như là mặt hàng ven đường mấy chục đồng tiền nhưng mặc ở trên người cô hệt như nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng.
Cô nhướng mày: "Như thế nào? Anh muốn cùng em đi lên không?"
Cổ họng Khương Kiền chuyển động, nói thật, lúc cô nói ra lời này, dáng vẻ ngả ngớn mà mê hoặc, tất cả mọi người đều là người trưởng thành nên anh rất khó không hiểu sai.
Mặc dù là hiểu sai nhưng Khương Kiền cũng lạnh lùng như mọi khi liền nói: "Giữa trưa em không ăn cơm, anh mang em đi ăn."
"Ăn cái gì?"
Khương Kiền không trả lời mà lại mang cô đi siêu thị gần nhất, anh thực nhanh liền tìm được chỗ bán rau quả rồi nhặt mấy củ cải trắng rau xanh cùng với cà chua.
Ngón tay anh thon dài,mặc dù không phải gõ bàn phím điện thoại mà là ở siêu thị chọn cải trắng nhưng thật ra cũng đẹp.
Khương Kiền nhận thấy được Mạnh Thử Hàn đang nhìn anh, anh nghiêng đầu qua hỏi: "Còn muốn ăn gì hay không?"
Mạnh Thử Hàn liếm liếm môi, bởi vì mang khẩu trang cho nên Khương Kiền nhìn không thấy, chỉ nghe được giọng của cô truyền tới: "Muốn ăn thịt gà."
Cải trắng trong tay Khương Kiền không cầm chắc rớt xuống dưới.
Khương Kiền: "......!"
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, nói chuyện vì cái gì muốn ái muội như vậy chứ!
Khương Kiền nhìn tìm khu thịt gà, mặt không biểu tình gật đầu, bước chân dài đi về khu bán thịt gà, còn không quên đem cải trắng bỏ vào trong xe hàng.
Mạnh Thử Hàn khẽ thở dài, thật là một chút đều không hài hước, nói cái lời nói thô tục đều không trả lời.
Cô lại không có đi theo sau nên không nhìn thấy lỗ tai Khương tổng có chút đỏ.
Hai người ở siêu thị đi dạo trong chốc lát, lấy xong đồ ăn, Mạnh Thử Hàn còn mua đồ ăn vặt, Khương Kiền lúc này mới đi tính tiền.
Hết năm trăm ba mươi.
Trong đó đắt nhất chính là đồ ăn vặt của Mạnh Thử Hàn.
Khương Kiền lấy điện thoại ra quét, liền thanh toán, Mạnh Thử Hàn duỗi tay muốn đi, Khương Kiền tay dài giành trước một bước, "Thể lực thật tốt."
Mạnh Thử Hàn cong mắt cười, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thể lực của em có bao nhiêu,anh có thể không biết sao."
Mới ra khỏi siêu thị, liền có một cô bé đẩy một xe sữa bò nhìn chằm chằm Mạnh Thử Hàn hét lên một tiếng, hỏi: "Xin hỏi cô là Mạnh Thử Hàn sao!"
Mạnh Thử Hàn lập tức liền nhạy bén lên, cô đem Khương Kiền đẩy đến một bên rồi mang khẩu trang lên: "Mạnh Thử Hàn cái người bị bôi đen hả?" Cô nhỏ giọng mắng một câu, "Tôi cùng cô ta lớn lên rất giống nhau sao? Ghê tởm ghê tởm."
Cô, Mạnh Thử Hàn, bị toàn mạng bôi đen sao có thể có fan.
Hiện tại cô đè thấp giọng nói chuyện, cô gái nhỏ nghe được giọng nói, quả nhiên từ từ cười rộ lên, "Làm em sợ muốn chết, em đều đã chuẩn bị hết rồi tỷ tỷ, ha ha xin lỗi."
"Lần sau nhìn thấy cô ta mang phần tôi cùng nhau đòi lại,cảm ơn." Mạnh Thử Hàn thực bình tĩnh mà cùng anti-fan trò chuyện.
Cô cùng anti-fan đi ra ngoài siêu thị, vừa đi còn một bên thảo luận Mạnh Thử Hàn đến tột cùng là có bao nhiêu chán ghét.
"Tỷ tỷ, chị cũng là fan của Thẩm Hi ca ca sao?" Cô gái nhỏ có đôi mắt sáng long lanh hỏi.
Nghe thấy cái tên này, Mạnh Thử Hàn nheo mắt trong vô thức.
"Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng là fan của của Thẩm Hi ca ca." Mạnh Thử Hàn dáng vẻ kệch cỡm mà kêu lên, "Thẩm Hi ca ca quả thực là đẹp trai siêu cấp!"
Cũng hy vọng hắn nổ tung tại chỗ.
Tiểu cô nương như là gặp tri kỷ cùng Mạnh Thử Hàn thảo luận về Thẩm Hi, Khương Kiền từ xa đã đi tới, chờ đến khi cô cùng tiểu cô nương kia tách ra anh mới tới gần Mạnh Thử Hàn.
Ánh mắt Mạnh Thử Hàn ảm đạm trong giây lát, không khỏi cười nhạo một tiếng.
Đá vụn bên chân bị cô một chân đá đi, Khương Kiền bước tới nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi."
Mạnh Thử Hàn đi theo phía sau anh.
Nếu cô nhớ không lầm, qua mấy ngày nữa Thẩm Hi sẽ về nước, cô từ trước đến nay không phải người rộng lượng gì, Thẩm Hi đối với cô như vậy cô đương nhiên phải thù cả đời rồi.
Hai người yêu đương lúc hợp lúc tan không phải là chuyện gì xấu cả, nhưng hắn ngoại tình đội cho cô cái nón xanh trên đầu, hơn nữa sau khi chia tay trả lại cho cô một phần đại lễ như vậy- bị bôi đen trên mạng.
Tay Mạnh Thử Hàn ngứa đến nỗi muốn sớm một chút đáp lễ.
Đi được hai bước, Khương Kiền bỗng nhiên ngừng lại, Mạnh Thử Hàn đang nghĩ ngợi tới chuyện của Thẩm Hi không chú ý trực tiếp liền đụng phải anh.
Trên người anh có thoang thoảng hương nước hoa cho nam giới LD, Mạnh Thử Hàn thích hương vị này.
Khương Kiền mở miệng: "Vừa rồi các em nói chuyện thật sự vui vẻ."
Mạnh Thử Hàn vừa mới đụng phải Khương Kiền nên mũi có chút đau, cô duỗi tay xoa nhẹ có chút thất thần mà trả lời: "Vui vẻ là của các cô ấy, để lại cho em chỉ có đen vô tận."
"Anh xem em bôi đen chính mình rất có năng khiếu." Khương Kiền bỡn cợt cười.
Giọng anh vốn dĩ liền trầm thấp dễ nghe, hiện tại khi cười lên, Mạnh Thử Hàn cảm giác xương cốt chính mình đều tê dại.
"Không có nha, anti-fan gửi tin nhắn cho em, em đều nghiêm túc xem."
Khương Kiền không tỏ ý kiến mà hừ một tiếng, lại tiếp tục đi về phía trước.
Mạnh Thử Hàn theo sau, duỗi tay muốn ôm cánh tay Khương Kiền, còn nghĩ vợ chồng nhà người ta đều là tay khoác tay ra cửa mua đồ ăn như thế này, sau khi về nhà, chồng ngồi ở trên sô pha xem báo chí, vợ ở trong phòng bếp bận việc......
Còn chưa có nghĩ xong, cánh tay cô vừa mới ôm đã bị anh thoát ra.
Mạnh Thử Hàn: "?"
Cô dừng bước, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt với Khương Kiền, Khương Kiền không nhận thấy sự khác thường nào, còn hỏi câu: "Làm sao vậy?"
Làm sao vậy?
Còn có mặt mũi hỏi làm sao vậy!
Những người đi đường thỉnh thoảng đi ngang qua chỉ như đang xem hai người cổ quái,liếc mắt một cái liền vội vàng rời đi, bên cạnh tựa hồ nổi lên gió táp cuốn sạch lá khô rụng.
Khương Kiền nhíu mày,lại hỏi một lần nữa, "Làm sao vậy?"
Mạnh Thử Hàn thở hổn hển một tiếng, xoa eo: "Khương tiên sinh, làm vợ chồng hợp pháp, em ôm cánh tay anh cũng không được sao?"
Khương Kiền sửng sốt.
Bên trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, sắc thái như cười như không, ngày thường anh ít khi nói cười, hầu hết thời gian đều là biểu tình thờ ơ cùng lạnh nhạt, nhưng dáng vẻ như bây giờ có chút lộng lẫy bắt mắt.
Anh hạ mình mà giải thích: "Xách theo đồ vật nặng nên tay anh không tiện."
Mạnh Thử Hàn nhướng mày,dáng vẻ giương nanh múa vuốt, cô miễn cưỡng tiếp nhận lời xin lỗi này của Khương Kiền.
Cô bị anh nói một hơi như vậy, lại nghĩ tới d cho nên tức giận hỏi: "Khương tổng, ngài cảm thấy hôm nay tôi thử vai thế nào?"
Khương tổng nói chuyện thực thẳng thắn: "Nói chung, lúc em lẫn vào trận doanh của anti-fan là tốt nhất."
Mạnh Thử Hàn: "......"
Vào thang máy, Khương Kiền vẫn không thể không nói: "Nếu như em muốn...... Nữ chính anh đều có thể cho em."
Mạnh Thử Hàn lập tức liền cự tuyệt, cười khẽ một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn Khương Kiền, "Nếu như muốn nổi tiếng, còn cần đến Khương tổng ra tay sao? Nhưng có một số việc, dù sao em cũng phải tự mình đi làm."
Khương Kiền nắm chặt ví tiền trong tay.
Mạnh Thử Hàn chỉ lộ ra cái trán cùng đôi mắt, trong đôi mắt hiểu rõ trắng đen điểm xuyến những vì sao giống như là đèn neon, Khương Kiền chịu không nổi ánh mắt Mạnh Thử Hàn nhìn chằm chằm anh như vậy.
Chính mình đến tột cùng là có bao nhiêu câu dẫn người cũng không biết sao? Thế nhưng còn nhìn chằm chằm anh như vậy.
Nhịn nửa ngày, Khương Kiền không nhịn xuống.
Anh buông đồ ăn trong tay xuống rồi duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mạnh Thử Hàn, trong giọng của anh nhiễm chút sắc thái ái muội, "Mạnh Thử Hàn."
Ý cười trong ánh mắt Mạnh Thử Hàn càng thêm rõ ràng, cô trở tay ôm lấy Khương Kiền.Qua chiếc áo sơ mi trắng của anh, cô vẫn có thể cảm nhận được những cơ bắp cuồn cuộn bên trong
Cô cong mắt, "Ông xã, anh có phải cảm thấy em đặc biệt chăm chỉ dũng cảm lương thiện hào phóng chính nghĩa độc lập kiên cường tự chủ hay không......"
Lời còn chưa nói xong, cửa thang máy đã mở.
Lầu chín có một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên ngoài thang máy, đang muốn nhấc chân tiến vào thì thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong, yên lặng dời mặt đi,cô có vào hay không thang máy vẫn mở.
Khương Kiền lạnh mắt nhìn cô ấy, người phụ nữ thối lui liền quay mặt đi nói: "Tôi là xuống lầu xuống lầu."
Khương tổng tự phụ buông Mạnh Thử Hàn ra, mọi thứ dường như chưa có phát sinh.
Trở về nhà, bữa cơm này vẫn chưa có làm thành, tạm thời Khương Kiền có một hội nghị, mà cô...... Nhìn một đống rau dưa cùng thịt bất khả thi đành phải gọi cơm hộp.
Buổi tối, Lâm Lê lại đến đây.
Mạnh Thử Hàn tắm rửa xong cũng chưa có sấy tóc, tóc nhỏ vài giọt nước, cô dùng khăn tắm tùy tiện lau đi.
Lâm Lê tịch thu đồ ăn vặt hôm nay Khương Kiền mua cho cô, ghét bỏ mà đi tới nói: "Nhanh đi sấy tóc cho khô, để tóc ướt vào ban đêm về sau em sẽ bị đau đầu."
"" Để em xem điện thoại cái đã."" Mở điện thoại ra không có tin nhắn cùng cuộc gọi nào.
Lúc này cô mới quay lại phòng tắm đi sấy tóc.
Gió ầm ầm vang lên, gió ấm áp thổi qua đập vào mặt, cô chớp mắt cũng có thể cảm giác được lông mi cũng bị thổi lên.
Mái tóc quăn màu hạt dẻ sấy một hồi lâu do mới sấy khô nên rối tung lên đầy quyến rũ.
Lâm Lê ôm đồ ăn vặt của Mạnh Thử Hàn, liếc mắt, "Em nói em đẹp như vậy, tại sao Khương tổng không thấy đâu?" Cô tiếc hận mà thở dài một hơi.
Mạnh Thử Hàn buông máy sấy tóc ra nhìn lại người ở trong gương, cái áo ngủ màu hồng phấn, thật là có phân tư sắc.
Duy chỉ thiếu một phân kia.
Cô duỗi tay qua muốn lấy lại khoai tây chiên trong tay Lâm Lê, lại bị Lâm Lê dễ như trở bàn tay mà trốn đi, cô nói: "Khương tổng có cái gì tốt chứ? Lão đàn ông ba mươi tuổi còn không phải do tiền nhiều hơn chút sao?"
Lâm Lê: "...... Đừng quên em cũng là phụ nữ có chồng hai mươi bảy tuổi." Cô ấy tưởng thức khoai tây chiên và gật đầu, "Cũng phải, Khương tổng người ta có tiền có địa vị, muốn cái dạng phụ nữ nào mà không có, hà tất nhìn trúng phụ nữ có chồng như em chứ?"
Mạnh Thử Hàn: "......"
Lâm Lê: "Nếu em thật sự có thể bò lên trên giường Khương tổng, muốn chụp muốn diễn cái gì không dễ sao?Aida, đại khái là Khương tổng người ta không thích em đi."
Mạnh Thử Hàn nhìn vào điện thoại một lần nữa, có tin nhắn gửi đến đây.
Cô tùy tiện đáp hai tiếng liền rúc ở trên sofa, trên sofa mềm mại,cả người cô lún xuống hơn phân nửa, nằm ở bên trong như là một con mèo nhỏ cao quý tinh xảo.
Cô không muốn nhiều lời ở đề tài Khương Kiền, rũ mắt click mở di tin nhắn điện thoại.