Editor: Mứt Chanh
Từ sau khi một lần bị Khương Kiền dùng quần mùa thu lừa dối qua, Mạnh Thử Hàn liền hoàn toàn đã quên chuyện thân thích Khương gia.
Khi nhớ tới, Mạnh Thử Hàn đã không nghĩ muốn so đo, thậm chí không nghĩ lại cùng thân thích khác của Khương gia tiếp xúc.
Năm ,phải thay lịch cũ và treo lên một quyển mới.
Năm trước phát sinh đủ loại chuyện, tuy nhiên cũng đã qua rồi.
Cô cùng Mạnh Chung Xu năm khúc mắc, cũng ở năm trước chấm dứt.
Sau khi cô cùng Mạnh Chấn Quốc cãi nhau rời nhà đi liền không còn ở công chúng xuất hiện, một phương diện là lười còn một phương diện khác có lẽ là không muốn tiếp tục diễn nữa.
Ngày tháng , Tết Nguyên Đán.
Mạnh Thử Hàn đi ra cửa ăn cơm sáng trở về liền nhìn thấy Khương Kiền thế nhưng lại đây, bên trong mặc áo len, bên ngoài mặc áo gió màu xám.
Anh liền như vậy đứng ở chỗ đó, đĩnh bạt cao lớn.
Mạnh Thử Hàn theo bản năng nhìn về phía anh, tưởng tượng đến chuyện bên trong mặc quần mùa thu......
Cô đi qua, hỏi: "Như thế nào đứng ở ngoài cửa?Sao không trực tiếp mở cửa đi vào chứ?"
Tay Khương Kiền đặt ở trong túi áo gió,anh dời đi một bước để Mạnh Thử Hàn tới mở cửa.
"Quên mang chìa khóa."
Tay Mạnh Thử Hàn đang mở cửa liền dừng lại, nghiêng đầu nhìn Khương Kiền, cô cười, "Thì ra Khương tổng cũng có lúc quên đồ nha."
"Ừm."
Anh bình tĩnh lên tiếng, đi theo sau Mạnh Thử Hàn vào cửa.
Từ sau khi Lâm Lê dọn khỏi tiểu khu Cẩm Giang, Khương Kiền liền thường xuyên lại đây, biệt thự lâm viên Cô Tây bên kia tựa như sắp hoang phế rồi.
Trừ bỏ dì Trịnh còn ở bên kia quét tước, thật đúng là không có người ở.
Khương Kiền từ trong túi lấy ra một thư mời, anh đặt lên bàn rồi nhìn Mạnh Thử Hàn nói: "Ba ngày sau, khách sạn có buổi đấu giá cùng đi nhìn xem nhé?"
Một tấm thư mời màu gỗ được in bằng những bức tranh cổ, thoạt nhìn giá trị xa xỉ.
Mặt trên cũng viết rõ ràng thời gian cùng địa điểm, Mạnh Thử Hàn dù sao cũng không có việc gì, ở nhà lâu rồi cũng có chút nhàm chán liền nhận lấy
Khóe môi Khương Kiền giật giật, nhìn thấy Mạnh Thử Hàn nhận lấy thì nhẹ nhàng thở ra.
Này hết thảy đều ở trong mắt Mạnh Thử Hàn.
...
Ngày tháng , Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền hẹn nhau cùng đi hội đấu giá cho nên cô thức dậy sớm.
Sau khi rời giường liền đi trang điểm chút, môi đỏ minh mục, mi như núi thủy.
Mạnh Thử Hàn rất ít khi trang điểm diễm lệ như vậy, chỉ là hôm nay muốn cùng Khương Kiền hẹn hò, thế nào cũng không thể làm rớt mặt mũi của Khương Kiền như vậy.
Ngày đó cô nhìn thấy Khương Kiền lấy ra thư mời liền nghĩ cô cùng Khương Kiền kết hôn bốn năm rồi.
Trong quá khứ Khương Kiền bận, hai người liên hệ cũng ít càng miễn bàn cùng nhau hẹn hò.
Năm trước,cuối cùng Khương Kiền cũng không bận quá nhưng cô thì bị thương ở chân, hai người đều không có nhắc tới.
Năm nay nói như thế nào cũng đến một lần ngày kỷ niệm kết hôn.
Trang điểm xong, cô mặc áo khoác nỉ màu hồng nhạt, trên lưng đeo balo cầu vồng Khương Kiền đưa liền đi xuống lầu.
Xe Khương Kiền ngừng ở ven đường, người ta ngồi ở trong xe mở nửa cửa sổ xe nhìn cô.
Trên mặt cô lập tức chất đầy tươi cười, một đường chạy chậm qua.
Cô "" a "" ra sương mù trắng, ở trong không khí nhanh chóng tiêu tán.
Khương Kiền xuống xe thay cô mở cửa, cô ngồi xong rồi Khương Kiền mới ngồi vào vị trí lái xe.
Mạnh Thử Hàn cười cười: "Khương tổng sớm như vậy liền tới đón em sao? Cái thư mời này viết chính là giờ tối mới bắt đầu nha, sớm như vậy đi chỗ nào?"
Mặt Khương Kiền bất động, xe liền chuyển động.
Mạnh Thử Hàn chọc eo anh, "Khương tổng anh nói chuyện đi."
Khương Kiền có chút bất đắc dĩ, "Đang Lái xe."
Lái xe đi cũng không phải khách sạn Tấn Dương mà là địa phương khác.
Tới nơi, Mạnh Thử Hàn mới biết được Khương Kiền muốn mang theo cô đi chỗ nào.
Xuống xe, gió lạnh thổi tới trên người, cô nhìn kiến trúc khổng lồ trước mặt, run bần bật.
Mạnh Thử Hàn: "......"
Cô nhìn về phía Khương Kiền dừng xe lại đây, đôi chân thon dài ở không khí lạnh bước nhanh mà đến.
Áo gió theo động tác của anh mà hơi hơi đong đưa, tiêu sái đẹp khiến người ta không nói nên lời.
Trên mặt anh không có biểu tình thậm chí là có chút lạnh nhạt, chờ khi đi đến trước mặt Mạnh Thử Hàn biểu tình của anh mới có một tia buông lỏng.
Mạnh Thử Hàn hoài nghi mà chỉ hướng cửa kiến trúc kia, ghét bỏ hỏi: "Khách sạn Kim Thái Dương là chuyện như thế nào?"
"Không sai."
"Chúng ta không phải hẹn hò sao? Anh dẫn em đến khách sạn là để hẹn hò sao?"
Giọng Mạnh Thử Hàn cất cao một chút, dẫn tới một ít khách từ khách sạn ra tới nhìn lại.
Cô nhanh đem giọng nói đè ép xuống.
Khương Kiền duỗi tay giữ chặt cô, mặt mày bên trong mang theo ý cười, cùng bình thường nội liễm nghiêm túc không giống nhau lúc này thật sự là nhẹ nhàng.
Đi đến trước quầy, phải đưa ra thẻ căn cước.
Mạnh Thử Hàn còn có chút do dự liền nhìn thấy Khương Kiền đã mở ví tiền lấy ra thẻ căn cước.
Từ trước đều là trợ lý làm tốt những việc này, bây giờ Khương Kiền chính mình làm thoạt nhìn quái quái.
Cô cũng đem thẻ căn cước đưa qua, còn chưa suy nghĩ cẩn thận việc Khương Kiền mang cô đến khách sạn thuê phòng liền nghe được thân phận dừng ở thanh âm bàn phím.
Cô giương mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô gái quầy tiếp tân nhìn về phía Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền.
Cô gái tiếp tân lắp bắp lên, "Mạnh Mạnh Mạnh Thử Hàn? Khương khương khương Khương tổng?"
Mạnh Thử Hàn kéo khẩu trang, làm cái động tác im lặng với cô gái tiếp tân.
""Đừng nói cho người khác."
Cô gái quầy tiếp tân tỉ mỉ đánh giá một chút về Mạnh Thử Hàn, đỏ mặt lên, gật đầu: "chị Thử Hàn, chị thật xinh đẹp!"
Mạnh Thử Hàn cười đem Khương Kiền kéo qua, chỉ vào anh hỏi cô gái tiếp tân: "Vậy cô cũng khen khen Khương tổng, bằng không anh ấy sẽ tức giận."
Khương Kiền lạnh như băng mà mở miệng: "Không cần."
Cô gái tiếp tân xấu hổ cười, "Vâng Khương tổng!"
Ánh mắt anh đạm mạc đặt ở trên người cô gái quầy tiếp tân, lại lặp lại một lần: "Thật sự không cần."
Mạnh Thử Hàn lôi kéo tay áo Khương Kiền, "Không không không, muốn muốn, khen cũng muốn có đôi có cặp khen nha."
Cô gái nghe vậy, lúc này mới hiểu rõ lời nói của Mạnh Thử Hàn liền mở miệng nói: "Chị Thử Hàn cùng Khương tổng thật là trời đất tạo nên, giống như bích nhân!"
Khương Kiền nhàn nhạt lên tiếng, không có nhiều lời liền lấy chìa khóa phòng, hơn nữa cho cô gái quấy tiếp tân tiền boa kếch xù.
Cửa mở ra là phòng tổng thống ở tầng hai mươi hai, từ lầu hai mươi hai nhìn xuống có thể nhìn thấy kiến trúc thấp bé ở dưới, uốn lượn ở một chỗ.
Kéo ra bức màn màu trắng gạo, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Có điều hòa trong phòng và nhiệt độ tăng lên trong một lúc. Cô cởi áo khoác nỉ và chỉ để lại chiếc áo len trắng bên trong
Cô đứng ở bên cửa sổ quay người lại hỏi Khương Kiền: "Khương tổng mang em đến nơi đây tới làm cái gì?"
Ánh mắt Khương Kiền lập loè, môi mấp máy: "Ăn lẩu."
Mạnh Thử Hàn: "?"
Anh tiêu mấy vạn tiền vào phòng tổng thống chính là vì cùng cô ăn cái cái lẩu sao?
Vốn dĩ Mạnh Thử Hàn còn tưởng rằng Khương Kiền đang nói giỡn nhưng chờ khi nồi lẩu đưa đến cửa cô mới hoàn toàn tin.
Thật sự có người sẽ tiêu tiền vào phòng tổng thống mua lẩu tới ăn sao.
Lửa đã nổi lên, chỉ cần đem thức ăn đi vào là có thể ăn.
Hương vị lẩu chỗ này đích xác không tồi, Mạnh Thử Hàn liên tục ăn.
Khương Kiền không quá thích ăn cay, hiện tại cùng Mạnh Thử Hàn ăn quen rồi, đối với cay cũng không có bài xích.
Ăn xong cái lẩu, miệng hai người đều sưng đỏ đến trình độ nhất định.
Khương Kiền gọi điện thoại cho người tới thu thập, ánh mắt cô gái nhỏ tới thu thập tàn cục ở trên người Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn không ngừng đánh giá.
Thu thập xong, mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, thực nhanh liền mang theo rác rưởi mang ra ngoài.
Rượu đủ cơm no, Mạnh Thử Hàn ngồi ở mép giường nghịch điện thoại.
Giường phòng Tổng thống phá lệ mềm xốp, ngồi xuống đều cảm giác chính mình lâm vào một khối bông.
Khương Kiền an vị ở một bên dùng máy tính trong phòng xử lý công việc, tiếng bàn phím cùng bên ngoài khách sạn ngẫu nhiên truyền đến một chút tạp âm ở trong phòng vang lên.
Mạnh Thử Hàn có chút nhàm chán đơn giản liền nằm ở trên giường ngủ.
Cô chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Khương Kiền lúc này mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ngủ an ổn.
Anh có chút ghét bỏ chính mình, phòng đều đã thuê thế nhưng cái gì cũng chưa làm, liền ăn một cái lẩu.
Ngoài miệng còn mang chút ghét bỏ.
Anh đóng lại máy tính, lên giường nằm ở bên người Mạnh Thử Hàn.
Hô hấp của cô thật nhẹ, dựa thật sự gần mới có thể đủ nghe được, tiếng hít thở dừng ở bên tai, nhẹ nhàng ngứa.
Mạnh Thử Hàn không ngủ bao lâu, chỉ là mơ mơ màng màng, nửa mộng nửa tỉnh nhận thấy được bên cạnh nhiều thêm một người.
Cô an tâm mà bắt tay ôm ở trên eo Khương Kiền, chép miệng, "Khương tổng, anh chọn cái lẩu ăn ngon thật."
Ngón tay Khương Kiền dừng ở trên cổ cô, có chút ấm áp, thân mình Mạnh Thử Hàn vặn vẹo.
Chỉ nghe anh nói: "Em còn không có hỏi anh vì cái gì muốn mang em đến nơi đây."
Mạnh Thử Hàn mở to mắt, nửa híp mắt nhìn anh liền nghe lời hỏi: "Anh vì cái gì mang em tới nơi này?"
Trên mặt của Khương Kiền nổi lên đỏ ửng không quá thu hút, làm bộ trấn định mà trả lời: "Nghe nói người khác trước khi kết hôn khi yêu đương đều sẽ tới thuê phòng."
Hầu kết của anh khẽ động, tay ngừng ở trên cổ cô, "Mạnh Thử Hàn, chúng ta có phải chưa từng cùng nhau mướn phòng hay không?"
Mạnh Thử Hàn phản bác: "Lần trước ở Hải Thị, không phải cùng nhau ở khách sạn sao?"
"Kia không tính, đây mới là thật sự thuê phòng."
Mạnh Thử Hàn: "Ai nói thời điểm yêu đương phải thuê phòng chứ? Khương tổng, lời này anh nói cũng quá lưu manh đi, anh cả ngày từ nơi nào xem ra mấy thứ này vậy?"
Cô có chút dở khóc dở cười.
"Trợ lý Lưu cùng anh nói, hắn đi hỏi thăm những người trong công ty, đều là cái dạng này."
Mạnh Thử Hàn càng muốn cười, cảm thấy Khương Kiền thật là cực kỳ đáng yêu.
Cô xoay người, đem Khương Kiền ôm chặt hơn chút nữa còn ở trên người anh cọ cọ.
Thanh âm cô mềm mại: "Khương tổng, về sau không cần nghe trợ lý Lưu nói bậy."
Lông mày cô nhếch lên rồi ghé vào trên ngực Khương Kiền, giương mắt ngắm nhìn cực kì câu dẫn người.
Khương Kiền vòng lấy eo cô.
Nhận thấy được Khương Kiền biến hóa, Mạnh Thử Hàn cười lên: "Khương tổng, chúng ta hôm nay liền yêu đương đi."
Mắt Khương Kiền sáng rực lên liền đem Mạnh Thử Hàn đè ở dưới thân.
Hô hấp anh có chút rối loạn, hôn cô khắp nơi.
Hai người làm chuyện yêu đương mãi cho đến trời tối.
Trên giường, hỗn độn một mảnh.
Trong không khí tràn ngập hương vị ái muội.
Cánh tay tuyết trắng của Mạnh Thử Hàn đặt ở trên bụng nhỏ Khương Kiền có chút muốn khóc.
Cô nhìn trên cổ tay anh lộ ra đồng hồ sắc cầu vồng, vô ý thức mà gợi lên khóe môi.
Cô liếm đôi môi sưng đó, "Khương tổng, anh về sau có thể nhẹ chút hay không?"
Khương Kiền "ừ" một tiếng, trong giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn, "Xin lỗi, hôm nay có chút kích động."
Mạnh Thử Hàn mở điện thoại ra thì thấy thế nhưng đã giờ rưỡi, đấu giá đã bắt đầu tiến hành.
Hai người cũng không có nhiều trì hoãn, đi tắm rồi mặc xong quần áo liền chuẩn bị rời đi.
Cũng may khách sạn Tấn Dương cách bên này không xa, lái xe qua hơn mười phút liền đến.
Ở ngoài Khách sạn, siêu xe trải rộng.
Bất quá Khương Kiền vừa ra tới vẫn là hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều biết đây mới là chủ nhân chân chính có tiền.
Tiến vào hội trường bán đấu giá, Khương Kiền cầm bảng số nhập tòa.
Mới vừa ngồi xuống liền nghe được có người hô một tiếng: "Khương Kiền."
Mạnh Thử Hàn quay đầu nhìn, không khỏi nhíu mày, "Như thế nào lại là ông ta?"