Editor: Mứt Chanh
Beta: Sunn:x
Khương Kiền muốn công khai.
Mạnh Thử Hàn sửng sốt ước chừng nửa phút mới hồi phục lại tinh thần.
Cô cười rộ lên, "Chúng ta kết hôn, quan tâm chuyện người khác làm gì, chúng ta biết mình là vợ chồng không tốt sao?"
Thần sắc Khương Kiền ảm đạm, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không có nói thêm nữa.
Ăn khuya xong thì đã trễ lắm rồi.
Hai người chậm rãi tiêu thực rồi trở lại khách sạn, Khương Kiền đã thuê phòng, anh nghiêm túc nhìn Mạnh Thử Hàn nói: "Phòng anh rất lớn."
Mạnh Thử Hàn cũng nghiêm túc mà đáp lại: "Em biết phòng của anh rất lớn, phòng em cũng lớn không kém."
"......" Khương Kiền mím môi, "Anh qua phòng em là được."
"Không được đâu, nếu như bị người ta thấy được làm sao bây giờ?" Mạnh Thử Hàn nói, ý tứ lời nói của cô như vậy nhưng ánh mắt lại nhấp nháy nhấp nháy, lông mi thấp thoáng dưới cặp mắt đen mang theo mê hoặc.
Khương Kiền ôm chặt áo khoác trong tay, lên tiếng: "Chúng ta là vợ chồng đứng đắn."
"Cũng không có nói anh không đứng đắn." Cô cười rộ lên, ôm lấy cánh tay Khương Kiền,"Đi thôi, đi phòng anh."
Hai người đi lên tầng cao nhất, hoàn toàn không nhận thấy được có người ở phía sau chụp lén.
Sáng sớm ngày hôm sau, phải đi đóng phim sớm.
Hôm nay có Mộ Châu cùng Mạnh Thử Hàn phối hợp diễn, sáng sớm Mộ Châu liền đi đến phòng tìm Mạnh Thử Hàn, vẫn luôn ấn chuông cửa nhưng không có người mở.
Mộ Châu còn tưởng rằng Mạnh Thử Hàn ở trong phòng xảy ra chuyện gì, trong lòng sốt ruột liền gọi điện thoại cho Trương Hòa Bình.
Trương Hòa Bình ở bên ngoài tập thể dục buổi sáng, nhận được điện thoại của Mộ Châu liền chạy nhanh tới.
Trương Hòa Bình cau mày đi đến, hỏi: "Sao lại thế này?"
Mộ Châu vội vã nói: "Tôi cũng không biết, tôi ở chỗ này ấn chuông cửa lâu lắm rồi, chị Thử Hàn cũng không có lên tiếng."
Trương Hòa Bình đi qua, ấn chuông hai lần.
Quả thực không có người lên tiếng, ông mở miệng nói: "Cô ở chỗ này chờ, tôi đi xuống quầy tiếp tân tìm người tới mở cửa."
"Được......"
Mới vừa nói xong, Trương Hòa Bình cùng Mộ Châu liền nghe được một giọng nói buồn ngủ nhập nhèm vang lên, thậm chí còn mang theo một tia kinh ngạc, "Đạo diễn Trương, Mộ Châu, các người......đang làm gì vậy?"
Trương Hòa Bình cùng Mộ Châu cùng xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy một thân áo ngủ màu hồng phấn, Mạnh Thử Hàn mở to hai mắt nhìn, có lẽ là đêm qua không ngủ ngon cho nên đáy mắt mang theo chút quầng thâm.
Trương Hòa Bình phục hồi lại tinh thần, "Tập thể dục buổi sáng."
Mộ Châu siết chặt kịch bản trong tay, "Em là tới tìm chị diễn tập trước, hôm nay chúng ta có hai vai diễn phối hợp."
"Ồ." Cô trả lời rồi tùy ý vén tóc, đêm qua tóc bị Khương Kiền xoa lộn xộn, buổi sáng lên còn đánh thêm trận kết thúc.
Trương Hòa Bình đang muốn đi thang máy xuống lầu dưới, trong khi chờ, thang máy liền ngừng ở tầng mười lăm, Trương Hòa Bình liền dừng bước chân.
Người đàn ông bước ra từ thang máy chỉ mặc một cái áo ngủ màu đen, xem kiểu dáng tựa như cùng một bộ với Mạnh Thử Hàn.
Người đàn ông lưng thẳng, trong tay ôm một bộ đồng phục, đồng phục rất quen mắt.
Khương Kiền ra khỏi thang máy đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Trương Hòa Bình, ông ngượng ngùng hỏi một tiếng: "Khương tổng sao lại đến đây?"
Nghe được thanh âm, đang muốn đi vào cửa đối diện, Mạnh Thử Hàn cùng Mộ Châu đồng thời quay đầu lại xem.
Chỉ thấy Khương Kiền hướng tới Trương Hòa Bình gật gật đầu rồi đi về phía Mạnh Thử Hàn.
Mộ Châu nheo mắt, cô tự mình hiểu lấy, biết Khương Kiền tới tìm hẳn là Mạnh Thử Hàn.
Nhưng trong lòng cũng kinh ngạc, Mạnh Thử Hàn thế nhưng có quan hệ cùng Khương Kiền.
Cũng đúng, lúc trước Đường Hân Viện cùng Đỉnh Minh đối với Mạnh Thử Hàn trở mặt, trên mạng đều suy đoán kim chủ phía sau Mạnh Thử Hàn đến tột cùng là ai, chính là ai cũng đoán không được thế nhưng là vị này.
Mộ Châu rũ mắt, thấp giọng nói một câu: "Chị Thử hàn, em ở trong phòng chờ chị."
"Ừ."
Khương Kiền đi tới, đem đồng phục đưa qua, "Em quên lấy quần áo đi rồi."
Trương Hòa Bình ở phía sau nghe được những lời này: "!"
Cho nên đêm qua hai người là ở bên nhau ngủ sao?
Trương Hòa Bình đi vào thang máy, ông hoàn toàn không nghĩ tới Khương tổng thoạt nhìn chính trực vô cùng thế nhưng là người đàn ông phản bội hôn nhân.
Trên lầu, Mạnh Thử Hàn tiếp nhận đồng phục, ngáp một cái.
Khương Kiền hỏi: "Như thế nào, rất mệt sao? Bằng không hôm nay xin nghỉ."
Mạnh Thử Hàn giương mắt trừng anh, "Anh còn không biết xấu hổ hỏi em có mệt hay không sao? Có mệt hay không anh không biết sao?"
Khương Kiền nở nụ cười nhưng không lên tiếng.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Mạnh Thử Hàn không nhúc nhích, nhìn đến khi Mạnh Thử Hàn hoảng hốt.
Cô ôm chặt đồng phục, hỏi: "Anh chừng nào thì trở về? Không thể ở chỗ này chờ em quay xong được, phải không? Còn phải đợi vài tháng mà."
Khương Kiền: "Buổi chiều liền trở về."
"Vậy anh trở về đi, Lê tỷ cũng muốn lại đây bồi em."
Giữa trưa, Mạnh Thử Hàn quay xong.
Khương Kiền ở bên ngoài đoàn phim chờ cô, dáng người cao gầy mặc áo sơ mi trắng, khí chất phá lệ xuất sắc.
Liên tục có vài người quay đầu nhìn lại, hơn nữa gần đây Khương Kiền ở trên mạng khá nổi tiếng cho nên không ít người đã nhận ra anh.
Mạnh Thử Hàn đã sớm nhận được điện thoại của Khương Kiền nói muốn cùng nhau ăn cơm cho nên cô liền đồng ý. Lúc đi ra ngoài cô nhìn thấy bên ngoài nhiều người như vậy, còn bị dọa cho nhảy dựng.
Nhanh chóng đem khẩu trang cùng mũ mang lên rồi đè thấp vành nón, may mắn không có ai có thể nhận ra được.
Cô mang balo cầu vồng nhanh chạy ra, giữ chặt tay Khương Kiền chạy ra xe, một bên chạy còn thúc giục Khương Kiền: "Chút nữa lên xe liền rời đi, bằng không bị người khác chụp được sẽ không tốt."
Nhưng dù vậy, hai người vẫn không thể chạy thoát vận mệnh bị chụp lén.
Hai người ăn xong cơm trưa liền nhìn thấy Khương Kiền lại lần nữa leo lên hot search.
Khương tổng hư hư thực thực lăng nhăng với học sinh cao trung
Nhìn đến hot search này Mạnh Thử Hàn: "?"
Nhấp vào phát hiện là chính mình cùng Khương Kiền bị chụp rồi, ảnh chụp trước là cùng nhau tiến khách sạn vào đêm qua, hư hư thực thực mướn phòng.
Tấm sau là ảnh chụp bên ngoài đoàn phim, cô mặc đồng phục lôi kéo Khương Kiền cùng nhau đi.
Vì cái gì không có tên cô? Là bởi vì tối hôm qua căn bản cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng, hôm nay cô che kín mặt nên không ai nhận ra.
Lại xem bình luận phía dưới, các dân mạng hóa ra đang thật sự phân tích.
[ mọi người biết nơi này là chỗ nào không? 《 gấu trong lửa 》 đang ở nơi này quay đấy ]
Trong lòng Mạnh Thử Hàn nhảy dựng, không phải bản thân bị người khác tìm ra rồi chứ.
Xuống xem chút nữa.
[ tôi đã nói Khương phu nhân là Trần Phi Tuyết mà! ]
[ nếu Trần Phi Tuyết là Khương phu nhân, tôi phục ]
[ cũng đúng, Trần Phi Tuyết ôn nhu thiện lương, người đàn ông nào không thích chứ? ]
[ các người không cảm thấy Mộ Châu tiểu tỷ tỷ cũng có khả năng sao? Tuổi trẻ xinh đẹp ]
Mặt Mạnh Thử Hàn đều sắp vặn vẹo, vì cái gì không có người nhắc tới cô chứ? Rõ ràng là người cùng đoàn phim nhưng cô lại không xứng được nhắc tên?
Người được đề cử Khương phu nhân không có cô cũng được nhưng phạm vi bây giờ đều đã thu nhỏ lại là bên trong đoàn phim rồi, cư dân mạng thế nhưng vẫn không đoán ra cô sao?
Mạnh Thử Hàn đột nhiên có chút buồn bực.
Mà Khương Kiền đem hết thảy biểu tình của cô đều thu hết vào đáy mắt, trong mắt hờ hững tan đi một chút lại thêm nhiều vài phần vui mừng.
Anh không tính toán xóa bỏ hot search, dù sao để cư dân mạng đoán đi thôi, nói không chừng ngày nào đó liền đoán được Mạnh Thử Hàn.
Buổi chiều, Khương Kiền đến sân bay.
Mạnh Thử Hàn đưa anh đi, trước khi đi Khương Kiền hỏi Mạnh Thử Hàn: "Em cảm thấy Trương Hòa Bình có phải người em muốn tìm hay không? "
Bên tai tiếng người ồn ào không dứt.
Mạnh Thử Hàn chớp mắt, mảnh lông mi run rẩy, nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Không phải ông ta."
Cô khẳng định mà nói.
Khương Kiền "Ừ" một tiếng, "Em đừng vội, người kia sẽ trốn."
"Em biết, nhiều năm như vậy em cũng không có vội." Viền mắt cô đỏ lên, cô duỗi tay ôm lấy Khương Kiền, đầu dựa vào lồng ngực rộng của anh, ngữ khí có chút khó chịu, "Chỉ là có đôi khi sẽ nhớ tới chị mà đau lòng."
Chị gái cô Mạnh Chung Xu đã từng đạt hai lần ảnh hậu, xuất đạo tới nay không hề dính scandal.
Mạnh Chung Xu cũng là thiên kim Mạnh gia và là người kế thừa tương lai của truyền thông Vạn Thịnh .
Chị ấy ưu tú, ôn nhu, thiện lương hào phóng, Mạnh Thử Hàn ước gì sở hữu những từ ngữ hình dung tốt đẹp đều đặt ở trên người cô.
Nhưng tốt như vậy lại không còn nữa.
Vào một ngày năm trước, Mạnh Chung Xu từ đoàn phim trở về, trên đường gặp tai nạn xe cộ lập tức được đưa tới bệnh viện.
Mạnh Thử Hàn cùng mẹ Mạnh chạy tới bệnh viện, bác sĩ lại báo cho các cô đứa bé giữ không được.
Đứa bé? Nơi nào có đứa bé!
Mẹ Mạnh lúc ấy đã sợ tới mức ngất đi, bà hoàn toàn không có lường trước đến Mạnh Chung Xu của bà kiêu ngạo như vậy thế nhưng chưa kết hôn đã có thai.
Vốn dĩ cho rằng chỉ là đứa trẻ giữ không được, lại không nghĩ đến Mạnh Chung Xu thế nhưng xuất huyết nhiều, hơn nữa tai nạn xe cộ chịu tổn thương, bác sĩ cũng không có cách nào.
Mẹ Mạnh không ở đây, Mạnh Thử Hàn nắm chặt tay Mạnh Chung Xu liền nhìn thấy nước mắt chị ấy từ khóe mắt rơi xuống.
Dung mạo xinh đẹp ban đầu hiện tại đã nhiễm vết máu.
Khi đó giọng nói Mạnh Thử Hàn đều không thể gọi, muốn kêu một tiếng "Chị", nhưng vừa lên tiếng lại chỉ còn có âm thanh nức nở.
Mạnh Chung Xu khóc lóc hỏi cô: "Vì cái gì chị không thể sinh hạ đứa nhỏ này, vì cái gì hắn không thể cùng chị ở bên nhau? Vì cái gì chứ Thử Hàn."
Mạnh Thử Hàn chỉ nhớ rõ một câu này, trong đầu cô một là mảnh hoảng hốt.
Như vậy người này đến tột cùng là ai?
Mạnh gia không muốn lộ ra, cũng đi tìm người này nhưng người này thật cảnh giác, một chút manh mối đều không có lộ ra, Mạnh gia muốn bảo toàn mặt mũi cho nên không muốn tiếp tục điều tra nữa vì cũng không giải quyết được gì.
Chỉ có Mạnh Thử Hàn nhất định phải đem người này bắt được.
Chị gái cô Mạnh Chung Xu tốt như vậy, đến cuối cùng là mang theo hối hận mà đi.
Cô chán ghét người này cho nên nhất định phải tìm ra.
Ngay từ đầu, cô cảm thấy người này là Trương Hòa Bình.
Chỉ tiếc khi đó Trương Hòa Bình ẩn cư chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, không thể thấy mặt.
Nhưng hiện tại tới đoàn phim cùng Trương Hòa Bình tiếp xúc lâu như vậy, Mạnh Thử Hàn thật ra cảm thấy Trương Hòa Bình không giống như là người kia.
"Mạnh Thử Hàn?" Khương Kiền hô một tiếng.
Cô mới vừa từ hồi ức quá khứ phục hồi lại tinh thần, nhìn đến áo sơ mi trắng của Khương Kiền ướt một mảng lớn, cô ủy khuất mà lau nước mắt một phen, buông lỏng Khương Kiền ra.
Cô nhìn chằm chằm trước ngực một khối nước, dẩu dẩu miệng, "Về sau bồi anh một lần."
Ánh mắt Khương Kiền nặng trĩu, duỗi tay giúp cô lau nước mắt ở khóe mắt.
Nước mắt mang theo ướt nóng, anh cảm giác ngón tay mình có chút nóng hổi.
Trong lòng cũng phát khẩn cùng đau lòng.
Chuẩn bị lên máy bay, anh mới có chút ngượng ngùng mà ôm Mạnh Thử Hàn, tiếng nói trầm thấp dán ở bên tai cô, nói: "Đóng phim cho tốt, anh ở nhà chờ em."
Tiếng nói anh thiên về trầm thấp hơn nữa lại dễ nghe, lúc này dán ở bên tai nói chuyện càng như là tình nhân thì thầm bên tai.
Nói xong, nói đến nỗi trong lòng Mạnh Thử Hàn run lên từng hồi.
Điều chỉnh lại tâm thái, Mạnh Thử Hàn lau nước mắt ngước lên tươi cười, "Kìa Khương tổng, anh cũng không thể ở nhà tìm Khương phu nhân khác nha."
"Sẽ không, Khương phu nhân chỉ có em."
Khương Kiền lên máy bay về Lâm Sơn, Mạnh Thử Hàn không tình nguyện mà trở lại đoàn phim.
Khương Kiền không ở đây trong lòng cô không còn một mảnh sức sống.
Mấy năm trước Khương Kiền đi công tác không ở nhà, Mạnh Thử Hàn còn có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại hai người dính nhau lâu rồi, không có ở bên người liền cảm thấy vắng vẻ.
May mắn vì Lâm Lê tới cũng nhanh, cuối cùng cũng khiến tia tịch mịch kia của Mạnh Thử Hàn đều giải sầu đi ra ngoài.
Lâm Lê còn nói cho cô tình trạng Đỉnh Minh cùng Vạn Thịnh.
Lúc sau đề tài về Khương phu nhân đều nhấc lên cao, sau đó liền có một vài người bắt đầu phân tích, chỉ tiếc người có khả năng là Trần Phi Tuyết cùng Mộ Châu đều liên tiếp đăng Weibo làm sáng tỏ.
Điều này làm cho các vị cư dân mạng trong khoảng thời gian ngắn đều hoang mang.
Dựa vào độ hot nhất thời, Khương Kiền đi vào tầm mắt của công chúng trở thành nhân vật công chúng so với rất nhiều tiểu thịt tươi còn muốn được hoan nghênh hơn, thành công hơn, được chọn là người đàn ông muốn gả nhất năm .
Qua ba bốn tháng, phim cuối cùng cũng tới hồi kết thúc.
Thời tiết nóng lên, toàn bộ Hải thị đều như là bị ngọn lửa thiêu đốt.
Mạnh Thử Hàn có chút hoài niệm thành phố Lâm Sơn.
...
Phim lúc sau là Hạ Sương ở trong lửa nhìn thấy Triệu Hiểu Hiểu tới cứu mình, cảnh này cũng là cảnh hôm thử vai diễn Trương Hòa Bình cho cô thử
Khi đó đối với nhân vật này còn không có quá mức nhập vai, bây giờ Mạnh Thử Hàn đã thăm dò ra.
Cuối cùng, Trần Phi Tuyết xâm nhập vào giữa đám cháy.
Mạnh Thử Hàn quỳ rạp trên mặt đất, dùng đồng phục che lại miệng mũi, lúc nhìn thấy Trần Phi Tuyết, ánh mắt đầu tiên là sáng ngời nhưng dần dần trở nên ảm đạm.
Cô không muốn ở trước mặt Triệu Hiểu Hiểu chật vật nữa.
Hiện tại cô chính là Hạ Sương.
Hạ Sương kia cao ngạo khinh thường người khác.
Trần Phi Tuyết nhìn thấy ánh mắt Mạnh Thử Hàn có chút sửng sốt, tuy nhiên thực nhanh liền tìm trở về trạng thái.
Cảnh này khó diễn nhất nhưng một lần đã qua.
Đạo diễn hô cắt, Trần Phi Tuyết cười rộ lên rồi duỗi tay kéo Mạnh Thử Hàn, "Kỹ thuật diễn thật sự không tồi, vừa rồi chị đều bị em mang theo đi rồi."
Mạnh Thử Hàn nhếch môi cười rộ lên, cười đến rực rỡ, cô quay đầu lại nhìn về phía Trương Hòa Bình bên kia, cao giọng hỏi: "Đạo diễn Trương, tôi diễn có được không vậy?"
Trương Hòa Bình thật lâu không có phản ứng.
Nhìn nụ cười trên gương mặt Mạnh Thử Hàn, Trương Hòa Bình dường như là rơi vào vực sâu bên trong.
Gương mặt tươi cười này, từ góc độ của ông nhìn qua cùng trong trí nhớ kia dần dần trùng hợp.
Phía sau lưng ông có chút lạnh lẽo, trong miệng niệm ra một cái tên: "Mạnh...... Chung xu."