Tiêu Luyến dùng bữa trưa xong liền thu thập hành lý rời khỏi, nhưng mà dù Tiêu Luyến đã rời khỏi, Diệp Thời Tầm cũng không định dọn về nhà, nàng và Cố Tô An ở nơi này đã thành quen, cho nên cứ mặc kệ để nhà bên cạnh trống không, nói không chừng ngày nào đó Tiêu Luyến đột nhiên trở lại.
Trước khi Tiêu Luyến đi đã đem kịch bản hoàn chỉnh lẫn kịch bản sau nhiều lần sửa đổi đều giao cho Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm không hiểu những thứ này, nhưng nàng có thể biết đây là một câu chuyện hay, ít nhất là từ khi nàng mở ra nhìn trở về sau, liền mải mê đọc không bỏ xuống được, thậm chí buổi tối Cố Tô An kêu nàng đi nấu cơm, nàng cũng kỳ kèo nửa giờ mới buông bản thảo xuống để vào phòng bếp.
Diệp Thời Tầm xem xong toàn bộ kịch bản, ngẩn người trêи ghế sofa hồi lâu mới vui vẻ đi tìm Phong Lưu thương lượng cụ thể.
Trong quá trình trao đổi với Phong Lưu, Diệp Thời Tầm thành công đem những minh tinh đã từng bị nàng bôi đen đi tẩy trắng.
Bên trong phòng làm việc của Phong Lưu, còn có một vị nữ nhân nhìn rất khôn khéo giàu kinh nghiệm đang đứng, Phong Lưu liếc nhìn tài liệu của nàng, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Trước kia ngươi là người đại diện của Cố Tô An ?"
"Phải, nàng là nghệ sĩ đầu tiên ta mang. Bất quá thật đáng tiếc không thể cùng nhau đến cuối cùng." Nói đến đây Trịnh Dư Khiết đúng là cảm thấy đáng tiếc, tuy sau đó công ty an bài nàng quản lý Đông Thiên Nhã, nhưng dùng cặp mắt của một người đại diện để xem xét, con đường minh tinh của Đông Thiên Nhã tuyệt đối không đi xa được như Cố Tô An. Bởi vì Cố Tô An biết giữ mình trong sạch trong nơi dơ bẩn này, bất kể bị bôi đen làm sao, chỉ cần những chuyện kia nàng chưa từng làm, sớm muộn cũng có ngày tẩy trắng.
Còn Đông Thiên Nhã bất kể trước kia hình tượng tốt bao nhiêu, những thứ tai tiếng của nàng một khi bày ra ánh sáng, mỗi một chuyện đều là ván đã đóng thuyền.
Cho nên sau khi Niệm Hàm bị thu mua lần này, Trịnh Dư Khiết nghĩ trước nhìn xem chủ nhân mới có sắp xếp gì cho nàng không, nếu vẫn tiếp tục mang Đông Thiên Nhã, vậy nàng thà mượn cơ hội rời khỏi nơi này.
Nhưng mà không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã bị tổng tài tìm tới, Phong Lưu khẽ nhếch mép: "Công ty chuẩn bị cho ngươi một cơ hội đền bù tiếc nuối."
Nghe vậy Trịnh Dư Khiết kinh hãi mấy giây, bất quá rất nhanh lấy lại tinh thần: "Công ty chuẩn bị để ta tiếp tục mang Cố Tô An?"
"Không sai, đây là thỉnh cầu của Cố Tô An với công ty. Xem ra nàng cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không thể cùng ngươi cộng sự." Phong Lưu có thể nhìn ra được hoài bão của Trịnh Dư Khiết, nàng tuyệt đối không cam lòng đem tiền đồ của mình đặt cược trêи người Đông Thiên Nhã, nhưng mà Phong Lưu rất coi trọng tài năng của Trịnh Dư Khiết, nàng dĩ nhiên cũng sẽ không để Trịnh Dư Khiết lại cho Đông Thiên Nhã.
Cho nên làm theo yêu cầu của Diệp Thời Tầm, để Trịnh Dư Khiết tiếp tục mang Cố Tô An. Bất quá có chút tò mò tại sao Diệp Thời Tầm lại rất tự tin rằng Trịnh Dư Khiết tương lai nhất định sẽ là người đại diện mặt vàng trong ngành.
Nghe được tin tức này, đối với Trịnh Dư Khiết mà nói thật sự là niềm vui quá sức mong đợi, rất cảm kϊƈɦ mỉm cười hướng Phong Lưu đáp tạ.
Phong Lưu nhìn thời gian, đã đến thời gian nghỉ trưa, vì vậy đem văn kiện trêи bàn tùy ý sửa sang lại một phen: "Đã đến giờ ăn cơm, cùng đến phòng ăn đi, thuận tiện trò chuyện một chút hạng mục cụ thể."
"Được." Trịnh Dư Khiết chân mày hơi nhíu lại, tính hướng của Phong Lưu cũng không phải bí mật, bất quá sau khi nghe câu nói phía sau của Phong Lưu, nàng liền cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, sảng kɧօáϊ đồng ý cùng Phong Lưu đi dùng cơm.
Nhưng mà Phong Lưu mời Trịnh Dư Khiết cùng dùng cơm, chẳng qua là bởi vì tò mò. Bởi vì người đại diện giỏi trong giới không phải số ít, nếu muốn đem Cố Tô An nổi tiếng, có thể chọn một người đại diện kinh nghiệm lão luyện lại có danh tiếng, không cần nhấn mạnh nhất định phải là Trịnh Dư Khiết.
Cho nên hành động của Diệp Thời Tầm đã làm Phong Lưu nảy sinh tò mò với người đại diện chưa từng gặp mặt này, ngang dọc tình trường như Phong Lưu lại quên mất rằng, đôi lúc thích một người có khả năng cũng bởi vì tò mò nên mới tiến một bước tìm hiểu, sau khi hiểu rõ thì không tránh khỏi dễ dàng sinh hảo cảm.
Trong phòng ăn Phong Lưu câu được câu không cùng Trịnh Dư Khiết trò chuyện, nhìn Trịnh Dư Khiết lựa ớt xanh trong thức ăn ra, ánh mắt Phong Lưu nổi lên vui mừng: "Ngươi cũng không thích ăn ớt xanh?"
Cũng?
Trịnh Dư Khiết khóe miệng hơi cong, xem ra vị tổng tài mới này của nàng cũng không thích ớt xanh.
Thấy Trịnh Dư Khiết gật đầu, tâm tình Phong Lưu trở nên tốt hơn: "Ngươi còn có gì không thích ăn không?"
"Đại khái là không thích bánh sủi cảo cùng chè trôi nước đi." Trịnh Dư Khiết nghĩ một chút xem thứ gì không muốn ăn nhất, mà Phong Lưu thì càng hưng phấn, ánh mắt nhìn Trịnh Dư Khiết có cảm giác thêm chút háo hức: "Ta cũng không thích mấy thứ đó. Ta còn ghét sữa đậu nành và trứng chiên."
"Ừ, mấy thứ này ta cũng không quá thích." Trịnh Dư Khiết nhìn ánh mắt vui mừng của Phong Lưu, nếu không phải Phong Lưu lộ ra vẻ vui sướиɠ gặp phải "người đồng đạo", chắc nàng còn tưởng là Phong Lưu tìm người điều tra mình.
Phong Lưu sau khi trở lại công ty vẫn luôn luôn xụ mặt đóng vai tổng tài cao lãnh, song giờ khắc này gặp một người có thể trò chuyện, hớn hở vui mừng đến quên mấy rằng mình đang ở phòng ăn công ty, ngồi ở trước mặt Trịnh Dư Khiết nghĩ gì nói nấy, bao gồm cả chuyện lúc trước từng sửa tên đều nói ra hết.
Trịnh Dư Khiết thoáng ngẩn người, tiếp đó nhẹ giọng nói: "Vậy sao, ta cũng từng sửa tên. Trước kia tên Trịnh Khiết, sau đó ba ta cưới mẹ kế, con gái mẹ kế cũng tên Trịnh Khiết, thế là ba ta liền để ta cùng muội muội thương lượng sửa tên lại."
"Vậy trước đó tên của ngươi chỉ có hai chữ? Ngươi tên Trịnh Khiết?" Phong Lưu lẩm bẩm hai chữ Trịnh Khiết, cái tên này hình như từng nghe qua ở đâu đó.
"Em gái ngươi có từng ra ngoài du lịch không?" Phong Lưu đột nhiên nghĩ đến người bạn nàng gặp phải lúc du lịch, mặc dù không hỏi qua tên, nhưng mà trong lúc vô tình nghe nàng gọi điện thoại, có vẻ như lẩm bẩm hai chữ Trịnh Khiết này.
Trịnh Dư Khiết tay dừng một chút: "Ta không biết, mấy năm trước nàng đã rời khỏi nhà rồi, ở Ảnh Thị Thành làm diễn viên quần chúng, không biết đang nháo cái gì."
"Quả nhiên a, cái thế giới này thật nhỏ." Phong Lưu cảm thán một tiếng, không ngờ muội muội của Trịnh Dư Khiết chính là bằng hữu lúc du lịch của nàng, có lẽ có thể thông qua Trịnh Dư Khiết gặp lại người kia.
Không lâu sau đến lúc Phong Lưu rơi vào thời điểm lựa chọn tình cảm, nàng có lẽ sẽ không nghĩ như vậy nữa, chỉ nhớ là đến lúc đó Phong Lưu tự lẩm bẩm tên mình, cảm thán: "Phong Lưu, phong lưu sao?"
Trong khi Phong Lưu cùng Trịnh Dư Khiết nói chuyện phiếm, hai người này bị nhân viên đồng loạt chụp trộm, hình bị truyền khắp ngõ ngách công ty.
Tổng tài cao lãnh đối diện ngự tỷ mặt lạnh thì phong cách đột biến, toàn bộ quá trình mặt mày hớn hở, dự đoán tương lai không lâu sau Phong thị sẽ phải nghênh đón Tổng tài phu nhân rồi.
Mà giờ khắc này Diệp Thời Tầm lại không được vui vẻ như vậy, nàng thậm chí còn rất phiền não, bởi vì lúc nghỉ trưa nhận được một cuộc điện thoại, nội dung là mời nàng đến một nhà hàng dùng cơm.
Diệp Thời Tầm nắm chặt di động trêи tay, Tô Vận đột nhiên gọi điện thoại mời nàng ăn cơm, là muốn làm gì? Hơn nữa địa điểm lựa chọn lại là nhà hàng mình mới khai trương. Tô Vận càng ngày càng kỳ quái, cảm giác nhìn không rõ sờ không thấu này thật là tệ hại.
Lúc Lưu bí thư đưa văn kiện tới, nhìn thời gian tốt bụng nhắc nhở: "Diệp tổng, nên đi ăn cơm rồi. Buổi chiều còn có hội nghị."
"Ừ, ta biết rồi. Ngươi đi nghỉ trước đi." Diệp Thời Tầm hít một hơi thật sâu, bất kể Tô Vận đang bày trò gì, hiện tại nàng không trêu chọc thiên kim Diệp gia, càng chưa hạ thủ với công ty Tô Vận, Tô Vận không lý nào lại bày Hồng Môn Yến hạ độc thủ nàng.
Dứt khoát thông báo một tiếng với Lưu bí thư rồi đến chỗ hẹn.
Còn Tô Vận hiện tại đang cầm giấy giám định DNA trong tay, nàng chuẩn bị báo chuyện này cho Diệp Thời Tầm, dẫu sao từ sau hôm chia tay ở bệnh viện, bệnh tình của Tề Nhược bị kϊƈɦ thích lúc tốt lúc xấu, nàng nghĩ nếu Diệp Thời Tầm có thể về nhà sớm, bệnh của Tề di có thể sẽ sớm tốt hơn, vậy thì mẫu thân cũng không cần cực khổ nữa, cũng không cần cùng Tề di thương tâm khổ sở.
Bất quá đợi đã lâu vẫn không chờ được Diệp Thời Tầm đến, trong lúc đó Tô Vận có gọi điện thoại cho Diệp Thời Tầm mấy lần, nhưng lần nào cũng đều là đường dây đang bận, lần cuối cùng còn trực tiếp tắt máy.
Kỳ thực trước khi lên đường đến chỗ hẹn, Diệp Thời Tầm nhận được điện thoại từ Ngô Hiểu Triết, Ngô Hiểu Triết tra được nội bộ cảnh sát có người từng giao dịch tiền bạc với Trịnh Khải.
Hơn nữa sau khi Đường Hiểu Chi phát sinh tai nạn xe cộ, người kia và Trịnh Khải từng giao dịch một khoản tiền rất lớn.
Ngô Hiểu Triết tra xét nguồn gốc thì tìm được một ít đầu mối, bất quá thân phận thám tử của hắn không có quyền tra xét sâu hơn, cho nên gọi điện thoại nhờ Diệp Thời Tầm giúp đỡ.
Diệp Thời Tầm hiểu rõ lập tức chạy tới, mỗi một cú điện thoại sau đó của Tô Vận đều bấm cúp.
Diệp Thời Tầm thậm chí hoài nghi Tô Vận có phải đã biết chuyện Ngô Hiểu Triết đang điều tra, cho nên cố ý mời mình ăn cơm để kéo dài thời gian, để đám người Trịnh Khải kịp tiêu hủy chứng cớ về chuyện tai nạn xe cộ.
Không thể không nói Tô Vận trước sau như một không ngừng hút anti, lần lượt nhiều việc trùng hợp làm Diệp Thời Tầm muốn không nghi ngờ nàng cũng khó.
Đến gặp Ngô Hiểu Triết trong một quán cà phê gần sở cảnh sát, Ngô Hiểu Triết đem đầu mối mình tra được nói tất cả cho Diệp Thời Tầm, nhưng mà chuyện thân thế Diệp Thời Tầm, hắn chần chờ một chút sau đó lựa chọn ngậm miệng không nói.
Dẫu sao nếu để cho Diệp Thời Tầm biết, bản thân đã từng vì ích lợi mà bán tài liệu của nàng cho Tô Vận, tín nhiệm Diệp Thời Tầm dành cho hắn vốn đã không nhiều chắc phải hạ xuống âm.
Cho nên Diệp Thời Tầm lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội biết thân thế của mình.
"Ta tra được rằng vào ngày Hiểu Chi xảy ra tai nạn xe cộ, Trịnh Khải say xỉn ở ngay quán rượu gần đó, trước mắt đã có thể xác định người đụng vào Hiểu Chi chính là Trịnh Khải, nhưng vẫn không xác định được là ngoài ý muốn hay cố tình, hay có người sai sử hắn làm như vậy không." Ngô Hiểu Triết suy đoán là Tô Vận, nhưng mà chứng cớ chưa đủ, chỉ dựa vào việc Tô Vận mua xe cho Trịnh Khải cũng không thể nhận định là Tô Vận hạ thủ với Đường Hiểu Chi.
Diệp Thời Tầm nghe Ngô Hiểu Triết nói đến "có người sai khiến", theo bản năng nghĩ tới Tô Vận, bất quá nàng cuối cùng cũng nghĩ giống Ngô Hiểu Triết, trước khi có được chứng cớ xác thực, vẫn không thể đưa ra kết luận.
"Có thể giúp điều tra hành trình cụ thể của Tô Vận trong đoạn thời gian đó không?" Nếu đã không xác định được, vậy thì đi điều tra thôi.
Nghe vậy Ngô Hiểu Triết lắc đầu: "Ta đã điều tra, không tìm được manh mối nào hữu dụng. Bất quá nếu như có thể tra được đầu mối ở sở cảnh sát, ta nghĩ con đường phía sau sẽ dễ đi hơn rất nhiều."
Diệp Thời Tầm khẽ gật đầu, điểm này đương nhiên nàng biết, dẫu sao đây chính là mục đích Ngô Hiểu Triết tìm nàng tới.
"Ta sẽ tìm người đi liên hệ với bên cảnh sát, bất quá ngươi phải nhanh một chút, ta không đảm bảo được phía bên Trịnh Khải liệu có lưu lại hậu chiêu hay không." Diệp Thời Tầm giọng điệu nặng nề làm Ngô Hiểu Triết căng thẳng trong lòng, hắn thậm chí còn hoài nghi rốt cuộc lời trăn trối cuối cùng của thúc thúc có chính xác hay không. Danh tiếng của một thám tử thật sự quan trọng hơn ranh giới làm người sao?
Chưa nghĩ thông chuyện này, Diệp Thời Tầm đã rời khỏi, Ngô Hiểu Triết cũng không nán lại thêm nữa.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴