"Chuyện Diệp tổng phân phó ngươi, ta đã chuẩn bị xong." Lưu bí thư vẻ mặt vui mừng, làm xong chuyện này tiền thưởng cuối tháng khẳng định không ít.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Ừ."
Không có gì tiếp theo, Lưu bí thư cũng không lưu lại nữa, Diệp Thời Tầm nhìn phòng làm việc trống rỗng, trong đầu lại hồi tưởng lại nam nhân vừa rồi, tựa hồ nhìn cũng không tệ lắm, chỉ là đáng tiếc người mang mục đích đi tới bên cạnh nàng, đã định trước không thể nào trở thành bằng hữu.
Nếu nói mục đích của Trần Dược là gì, Diệp Thời Tầm chỉ có thể nghĩ đến thời điểm hắn nhìn chằm chằm bản thân, đáy mắt trong lúc lơ đãng đảo qua ái mộ.
Diệp Thời Tầm không đâm phá, nhưng cũng sẽ không lưu lại cơ hội cho hắn, hôm nay chuyện mời ăn cơm này bị phá vỡ, hai người sợ là sẽ không lại tiếp xúc gì nữa.
Thoáng chỉnh sửa một chút văn kiện trong phòng làm việc, lại liên lạc Phong Lưu tối nay chuẩn bị thỏa đáng tai tiếng cho Trịnh Khải, ngày mai hot search xem như đã cơ bản xác định.
Nhưng mà đôi khi có cái gọi là oan gia ngõ hẹp, Diệp Thời Tầm mua xong bữa tối đi bệnh viện thăm sức khỏe Đường Hiểu Chi, vừa đẩy cửa ra lại phát hiện đứng bên trong là bác sĩ Trần Dược thân mặc áo blouse trắng.
Trần Dược nhìn đến Diệp Thời Tầm trong nháy mắt rất rõ ràng cũng sửng sốt, rất lâu mới bất ngờ nói: "Diệp tiểu thư, không ngờ lại có thể gặp ngươi ở chỗ này."
"Ta cũng rất bất ngờ." Diệp Thời Tầm không biến sắc đi tới bên cạnh Tiêu Luyến đang ngồi chơi ngón tay, dùng cánh tay đụng Tiêu Luyến một cái, Tiêu Luyến ngẩng đầu nhìn Diệp Thời Tầm, cho dù Diệp Thời Tầm không nói gì, nàng cũng có thể biết Diệp Thời Tầm đang tỏ vẻ khó hiểu.
Tiêu Luyến hít mũi một cái, vừa xoa khóe mắt sưng vừa nói: "Đây là Trần Dược bác sĩ mới vừa tới bác sĩ Trần, vị bác sĩ trước có chuyện đi công tác, bác sĩ chủ trị tiếp theo của Quả Đào chính là bác sĩ Trần."
"Ồ, phiền toái bác sĩ Trần." Diệp Thời Tầm sắc mặt ôn hòa rất nhiều, bác sĩ cứu sống người bị thương, nàng đối loại nhân sĩ mang nghề nghiệp to lớn vì nhân dân phục vụ này cảm giác sâu sắc kính nể, ngữ khí cũng thêm mấy phần chân thành.
Tiêu Luyến bĩu môi một cái tựa vào trêи tường, nàng ngược lại cảm thấy bác sĩ trung niên nề nếp lúc trước nhìn vui hơn nhiều lắm, nghiêm trang dặn dò, trêи mặt lại không chút che giấu quan tâm cùng áy náy. Mặc dù không biết bác sĩ kia đang áy náy cái gì, nhưng mà Tiêu Luyến vẫn thích người kia hơn.
So với vị bác sĩ công tử khiêm tốn bây giờ, đáy lòng nàng sinh ra cảm giác không ưa, Tiêu Luyến lắc đầu một cái, chắc là viết tiểu thuyết nhiều, nên mới luôn cảm thấy máu chó ở khắp nơi trong cuộc sống.
Diệp Thời Tầm đưa thức ăn trong tay cho Tiêu Luyến, Tiêu Luyến vui vẻ đi dùng bữa tối, Diệp Thời Tầm thì hướng Trần Dược hỏi một ít sự việc bệnh nhân cần chú ý.
Trước khi Trần Dược tới thì đã tìm hiểu qua tình huống Đường Hiểu Chi, hắn đối với những người bạn mỗi ngày đều canh giữ trông chừng bệnh nhân trong phòng bệnh cảm thấy rất hứng thú, bởi vì trong trí nhớ hắn, người già ngã xuống đất không dậy nổi người có thể chủ động đưa tay đi giúp đỡ đã rất ít thấy, làm sao sẽ còn bằng hữu mỗi ngày mỗi đêm trông chừng bên cạnh người mắc bệnh nặng đây?
Nhưng mà khi nhìn đến Diệp Thời Tầm một khắc kia, hắn liền nghĩ trêи thế giới này có thể thật sự tồn tại thiên sứ.
Kỳ thực Diệp Thời Tầm cũng không phải một người có lòng thương tràn lan, chuyện tốt nàng từng làm có thể đếm bằng hai tay, nhưng mà không có ngoại lệ chính là, nàng thường xuyên bị người nhìn thành thiên sứ.
Ví dụ như Cố Tô An cả kiếp trước lẫn kiếp này, đám trẻ cô nhi viện, thanh niên lạc đường có chứng tự kỷ, con trai ông già bệnh ngã ven đường... Bọn họ đều không hẹn mà đem Diệp Thời Tầm nhận định là thiên sứ.
Nếu Diệp Thời Tầm biết chắc phải dở khóc dở cười, nàng đã từng một lần cho rằng bản thân là ma quỷ rơi vào địa ngục ấy chứ.
Tỉ mỉ nghe bác sĩ Trần dặn dò, Diệp Thời Tầm lại hỏi Trần Dược: "Bác sĩ Trần, thân thể bạn ta khôi phục thế nào rồi? Cần phải bao lâu mới có thể tỉnh lại?"
"Kỳ thực nói thật, khả năng bạn ngươi tỉnh lại tính ra cũng không lớn, bất quá..." Trần Dược đối với việc Đường Hiểu Chi tỉnh lại không ôm bất kỳ hy vọng nào, nhưng mà nhìn ánh mắt trong suốt của Diệp Thời Tầm, lời đến khóe miệng đổi một cái: "Bất quá, chỉ cần không buông tha, bệnh nhân vẫn có thể thanh tỉnh lại."
"Vậy à, cảm ơn bác sĩ Trần." Diệp Thời Tầm nhàn nhạt thở phào nhẹ nhõm, cho dù biết là bác sĩ an ủi, nhưng nàng vẫn là từ đáy lòng tin tưởng bác sĩ, chỉ cần không buông tha Quả Đào vẫn có thể tỉnh lại không phải sao?
Trần Dược có chút thương tiếc vị nữ cường nhân trêи thương trường này, ở trong mắt hắn Diệp tổng mà ngoại giới truyền đến thần kỳ, tựa hồ ở bên ngoài nơi người không thấy được, cũng sẽ có một mặt yếu ớt, nàng cũng cần phải có người đau có người thương.
Diệp Thời Tầm ở đáy lòng tính toán, làm sao để có thể nhanh chóng nhất thu mua Niệm Hàm, sau đó đem nghệ sĩ bị bôi đen biến tướng tẩy trắng, không chút nào biết bộ dáng nàng khổ sở suy tính, ở trong mắt Trần Dược biến thành tiểu nữ sinh yếu ớt.
Chờ Tiêu Luyến ăn no, Trần Dược cũng từ biệt Diệp Thời Tầm rời đi.
Tiêu Luyến vừa chùi miệng vừa hỏi Diệp Thời Tầm: "A Tầm, ngươi làm gì đối hắn nhiệt tình như vậy ?"
"Nhiệt tình sao?" Diệp Thời Tầm ngồi xuống cạnh Tiêu Luyến, nàng cũng không nhiệt tình với Trần Dược, nàng hẳn là có hảo cảm với nghề nghiệp bác sĩ này. Nếu không ở công ty đã không hời hợt với Trần Dược đồng thời còn lựa chọn hạ thủ lưu tình.
Bác sĩ mà, thánh nhân cứu sống người bị thương, giống như cảnh sát vậy, như vị thần bảo vệ cứu người trong nước lửa.
Tiêu Luyến không quá hiểu, bất quá thấy Diệp Thời Tầm tới rồi, nàng nghĩ hẳn không còn chuyện của nàng nữa.
"Nếu ngươi đã tới rồi, vậy ta đi về trước. Giữ một ngày một đêm mệt quá." Tiêu Luyến ngáp chuẩn bị rời khỏi.
Diệp Thời Tầm hậu tri hậu giác phát hiện trong phòng bệnh thiếu mất một người, kéo cổ tay Tiêu Luyến hỏi: "Hứa Tiểu San đâu?"
"Hả? Nhà nàng đột nhiên có việc gấp, buổi sáng đã đi rồi. Ta vừa rồi quên nói." Tiêu Luyến cảm thấy Hứa Tiểu San lúc này rời khỏi cũng không sao, dẫu sao Trịnh Khải cũng nằm trong bệnh viện, sẽ không có tâm tư dư thừa đi đối phó nàng.
Diệp Thời Tầm như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: "Được rồi, ngươi trở về đi. Buổi tối ta sẽ về nhà nấu cơm, ngươi trở về nói với An An, nếu như đói tìm điểm ăn lót dạ trước."
"Biết rồi biết rồi, tuyệt đối sẽ không để chị dâu đói bụng." Tiêu Luyến ngáp liên hồi đi ra ngoài.
Diệp Thời Tầm bởi vì câu nói kia của Tiêu Luyến mà hơi nhếch khóe miệng, nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, tâm tư lơ lửng của Diệp Thời Tầm cuối cùng an định xuống.
Ngồi đến bên cạnh Đường Hiểu Chi, Diệp Thời Tầm không chút cố kỵ đem kế hoạch của mình báo cho nàng biết.
Tuy rằng Đường Hiểu Chi không phản ứng bất kỳ ai, nhưng Diệp Thời Tầm vẫn như cũ cố chấp cùng nàng trò chuyện.
Cho đến chạng vạng tối, Diệp Thời Tầm mới gọi điện thoại cho Trần Tử Hân và Giang Ngữ Nhu. Thời điểm hai người đi tới phòng bệnh, Giang Ngữ Nhu vẫn còn đang lau nước mắt, Diệp Thời Tầm an ủi nàng một hồi mới từ biệt hai người rời đi.
Diệp Thời Tầm không thích luôn đắm chìm trong bi thương giống như Giang Ngữ Nhu, cho nên kiếp trước sau khi Cố Tô An chết, nàng liền lập tức sửa sang lại tâm tình đi phản kϊƈɦ, hiện tại Đường Hiểu Chi xảy ra ngoài ý muốn cũng giống vậy, sau khi bi thương nàng liền bắt đầu tìm người điều tra nguyên nhân thực sự khiến Đường Hiểu Chi xảy ra chuyện.
Diệp Thời Tầm dựa theo lời hẹn với Sở Tích, trêи đường về nhà còn đi siêu thị một chuyến mua đồ tươi về nấu ăn, buổi tối chuẩn bị mời Sở Tích và Phong Lưu ăn cơm, thuận tiện bàn luận một chút chuyện hợp tác với Sở Tích.
Sở Tích là đạo diễn có năng lực, hơn nữa thực lực Sở Tích không hề yếu, chỉ bởi vì nguyên nhân gia tộc, nàng cần nội trong thời gian ngắn dựa vào bản thân xông ra một mảnh thiên địa.
Diệp Thời Tầm vừa về đến nhà buông xuống nguyên liệu nấu ăn liền nghe được tiếng chuông cửa, Cố Tô An một tay cầm điều khiển ti vi, tay khác cầm túi quà vặt chạy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Phong Lưu mặt đầy mệt mỏi lại giả vờ tinh thần, còn có Sở Tích hơi khẩn trương lại giả bộ trấn định. Cố Tô An chỉ cảm thấy biểu tình hai người này có chút quái dị, lại nói không ra dị ở nơi nào.
"Đi vào nhanh đi, A Tầm đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối." Cố Tô An nhường ra vị trí, để cho hai người đi vào.
Sở Tích cùng Phong Lưu một trước một sau vào nhà, Cố Tô An đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên một cái tay đưa ra cản lại: "Chị dâu, chờ đã!"
Ngoài cửa Tiêu Luyến một tay cầm trái táo gặm một nửa, một tay khác ôm một chậu tiên nhân cầu. Thở hồng hộc đứng ngoài cửa nhìn Cố Tô An, tầm mắt vừa chạy đến túi quà vặt trêи tay Cố Tô An, nàng liền thuần thục thành thạo gặm hết trái táo trêи tay, đem lõi không đặt vào thùng rác, đoạt lấy quà vặt trêи tay Cố Tô An: "Cảm ơn chị dâu."
Ngay sau đó nhanh chóng lắc mình đi vào.
Cố Tô An chưa kịp phản ứng, nhìn thùng rác bên ngoài cách mười mấy mét, ánh mắt chợt đổi: Là trùng hợp hay là Tiêu Luyến thâm tàng bất lộ? Đây là làm sao ném vào?
Không suy nghĩ quá nhiều nữa, đóng cửa lại vào nhà mới phát hiện Phong Lưu và Tiêu Luyến đã chiếm đoạt ti vi, hai người đem phim tình yêu đô thị đổi thành hoạt hình gấu.
Tiêu Luyến đang ngôn từ chính nghĩa phê bình Phong Lưu, thần là một nữ tổng tài có hoài bão sao có thể xem phim não tàn tình tình yêu yêu? Hẳn là nên xem nhiều một chút những nhân vật mạnh mẽ vĩ đại.
Phong Lưu gắng sức phản bác Tiêu Luyến, thân là một nhà văn chuyên viết truyện ngược đến chết đi sống lại, ngươi làm sao có thể đi xem phim hoạt hình hài chứ?
Sở Tích có chút lo lắng bất an ngồi trêи ghế sa lon, trong trí nhớ nàng Phong Lưu rõ ràng rất bình thường, tại sao giờ phút này trở nên có chút xa lạ?
Cố Tô An pha cà phê bưng tới cho Sở Tích và Phong Lưu, thuận tay ở trong tủ lạnh cầm sữa chua đưa cho Tiêu Luyến.
Phong Lưu cùng Tiêu Luyến chơi đến lúc náo nhiệt, Sở Tích chỉ có thể yên lặng ở một bên nhìn các nàng tám chuyện trêи trời dưới đất.
Phòng khách nhốn nháo cùng phòng bếp an tĩnh hình thành đối lập, từ trước đến giờ thích yên tĩnh Cố Tô An tự nhiên lựa chọn vào phòng bếp cùng Diệp Thời Tầm ở chung.
Đứng cạnh cửa phòng bếp, thấy Diệp Thời Tầm đeo tạp dề, chính đang xắt thức ăn trêи tấm thớt, thi thoảng chú ý nồi canh đang hầm. Bởi vì đưa lưng về phía Cố Tô An, lúc này Cố Tô An cũng không thể nhìn thấy biểu tình Diệp Thời Tầm, bất quá nhìn động tác Diệp Thời Tầm hẳn có thể đoán được, nàng hiện tại hẳn đang vui vẻ.
Cố Tô An nhìn mấy đĩa thức ăn đã làm xong, so với ngày thường càng phong phú hơn chút, bề ngoài cũng xử lý nổi bật hơn. Liếc mắt nhìn liền làm người chảy nước miếng, muốn đi thưởng thức một phen.
Mà trong mắt Cố Tô An, nàng càng muốn thưởng thức chính là người đang nấu cơm.
Đi tới sau lưng Diệp Thời Tầm, đưa cánh tay ra ôm eo Diệp Thời Tầm, lẳng lặng dán vào sau lưng Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm ngẩn người một chút khẽ cười nói: "Đói không?"
"Không, đột nhiên nhớ ngươi." Cố Tô An xiết chặt cánh tay bên hông Diệp Thời Tầm, tựa hồ cho đến hôm nay còn có chút không dám tin tưởng, nàng thật cùng Diệp Thời Tầm cùng một chỗ.
Diệp Thời Tầm đang xắt thức ăn đột nhiên dừng lại, đặt dao xuống quay đầu nhìn Cố Tô An: "Ta luôn đều ở chỗ này, có gì mà nhớ?"
An ủi Cố Tô An xong lại cúi đầu hôn khóe miệng nàng: "Ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."
"Ta biết." Cố Tô An ôm Diệp Thời Tầm lẳng lặng tựa vào trước ngực Diệp Thời Tầm, nghe nơi buồng tim phát ra tiếng đập, hết thảy đều chứng thực, những thứ này đều là chân thực, không phải là một hồi mộng cảnh lãng mạn nàng vô ý thức dệt ra.
Cố Tô An hiếm có chủ động làm tâm tình Diệp Thời Tầm rất tốt, thoáng cúi đầu định hạ xuống một quả môi thơm, cửa truyền tới một tiếng gầm thét ——
"Lão đại, ta đói... Ợ, lão đại các ngươi tiếp tục..."
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Luyến: Tại sao lần nào ta cũng có thể đánh vỡ chuyện tốt của các ngươi?
Diệp Thời Tầm: Có lẽ vì ta còn chưa đàng hoàng đánh ngươi một trận!
Trần Dược: Hoa đào nát? Ha ha ha, chờ sau này các ngươi liền sẽ biết ta có phải hoa đào nát hay không, dẫu sao ta cũng là nam nhân duy nhất Diệp tổng chính miệng thừa nhận qua, muốn cùng chung cuộc đời còn lại. Đây là hoa đào nát sao? A ha ha ~
Cố Tô An: Diệp tổng? Không giải thích một chút sao?
Diệp Thời Tầm: Tức phụ, ngươi nghe ta giải thích, hu hu...
Cố Tô An: Hừ ╭(╯^╰)╮ ta không nghe ta không nghe ta không nghe
Diệp Thời Tầm:...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴