Cố Tô An nhìn món tráng miệng trước mặt, dựa theo ban nãy nữ nhân kia nói, có thể tưởng tượng ra được nhân thả trong món ăn là gì. Không cẩn thận ăn vào, làm bẩn không phải khăn cổ mà là bản thân.
Trịnh Khải bưng ly rượu nhàn nhã lười biếng ngồi bên cạnh Cố Tô An, cổ tay nhẹ nhàng đong đưa, chất lỏng màu đỏ bên trong ly rượu cũng theo đó lay động, một cỗ áp lực vô hình lan tràn ra trong hội trường.
Cố Tô An đang muốn cự tuyệt, đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động. Giây phút nghe được tiếng chuông Cố Tô An suýt nữa mừng đến chảy nước mắt, hướng Trịnh Khải áy náy cười một tiếng: "Xin lỗi Trịnh tiên sinh, ta nghe điện thoại trước."
"Xin cứ tự nhiên." Trịnh Khải đáy mắt khẽ biến, bất quá vẫn là duy trì phong độ trước sau như một.
Ngang dọc tình trường nhiều năm hắn tự có cách chơi đặc biệt của hắn.
Cố Tô An nhận điện thoại đi sang bên cạnh, trong điện thoại di động truyền tới thanh âm nôn nóng của Diệp Thời Tầm: "An An? Ngươi có khỏe không? Hiện tại ở đâu?"
"A Tầm, ngươi uống rượu?" Cố Tô An nghe ra lời nói không đúng, theo bản năng liền hỏi một tiếng.
Diệp Thời Tầm chần chờ một hồi mới thừa nhận: "Gặp phải một người cố nhân, bồi nàng uống một chút. Ngươi đem địa chỉ nói cho ta, ta lập tức đi tới."
Diệp Thời Tầm giọng nói nôn nóng để cho người nghe phiền não không dứt, mà Cố Tô An lại vì vậy bỗng dưng an lòng lên, lẳng lặng đem địa chỉ báo cho Diệp Thời Tầm, ngay sau đó không yên tâm dặn dò nàng: "Ngươi uống nhiều rồi, đừng tự mình lái xe tới."
"Được. Ta đã liên lạc Lưu bí thư." Diệp Thời Tầm cúp điện thoại thở phào nhẹ nhõm, Cố Tô An không hỏi nàng tại sao cắt điện thoại, cũng không hỏi tại sao di động tắt máy, vui mừng Cố Tô An không có hỏi, bởi vì nàng không nghĩ nói láo Cố Tô An, nhưng nếu không nói láo chuyện này liền không có giải thích hợp lý.
Khẩn cấp sốt ruột chộp tới Lưu bí thư sung làm tài xế, dọc đường đi Diệp Thời Tầm mệt mỏi không thôi, nàng khẩn cấp muốn gặp được Cố Tô An.
Lưu bí thư nhắc một câu để cho Diệp tổng tăng tiền lương, sau đó phát hiện Diệp Thời Tầm vẻ mặt không quá đúng, cũng dừng tán gẫu, tập trung chạy tới địa phương Diệp tổng muốn đi.
Cố Tô An nghe điện thoại, đi tới bên cạnh Trịnh Khải: "Là bạn ta gọi điện thoại tới, nói muốn tới đón ta về."
Trịnh Khải không thèm để ý cười một tiếng, tự tin rằng bằng hữu Cố Tô An cũng không thể mang con mồi của hắn đi. Nhưng mà Trịnh Khải vẫn như cũ đem bàn điểm tâm kia đẩy tới trước mặt Cố Tô An: "Hiện tại, có thể nể mặt nếm thử một chút không?"
Cố Tô An chưa có động tác, đột nhiên từ trong góc nhảy ra một người, ngồi đến bên cạnh Trịnh Khải, cẩn thận quan sát món tráng miệng trong mâm, tiếp đó trong ánh mắt cảnh giác của Trịnh Khải, đối Trịnh Khải cười nói: "Trịnh thiếu gia quá không phúc hậu, mỹ thực hiếm có sao lại giữ một mình hưởng dụng?"
Trịnh Khải nhìn người tới sắc mặt trở nên cực kém, mà Cố Tô An lại tĩnh tâm xuống, nàng cuối cùng nhớ ra nữ nhân nhìn rất nghiêm túc này là ai.
Chỉ thấy nữ nhân kia đem khăn cổ gỡ xuống, đưa tay bọc lại sau đó đem món điểm tâm kia cầm lên tựa như cầm độc vật, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi: "Trịnh thiếu gia, theo ta biết đây cũng không phải món ăn do Trái Táo Ngọt Ngào chế tạo."
"Đường Hiểu Chi! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Trịnh Khải nhìn Đường Hiểu Chi đeo thẻ phóng viên trước ngực, trong lúc nhất thời lửa giận nghẹn trong lòng không phát tác được.
Đường Hiểu Chi đem mâm điểm tâm ném hết vào thùng rác, hơn nữa như gặp chuyện lạ đối Trịnh Khải cười nói: "Trịnh thiếu cũng có ngày mua phải hàng giả? Thật đúng là chuyện thú vị."
"Lần trước đã để cho ngươi mang đi một cái, lần này hẳn ngươi không lại hứng thú dính vào chứ?" Trịnh Khải từ từ đưa tay buông xuống ly rượu.
Đường Hiểu Chi lại bưng lên ly rượu kia uống một hơi cạn sạch, khóe miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt: "Nghe được tin tức, Tô Vận nhờ người điều tra bằng hữu ta, nhận ủy thác của nàng không chỉ là năm phòng thám tử, còn có ngươi cùng đại ca ngươi. Hơn nữa Tô Vận nói ra điều kiện, phải nhanh một chút lấy được cặn kẽ tin tức bằng hữu ta, đáng tiếc một đám phế vật các ngươi... tra xét lâu như vậy một chút đầu mối cũng không có."
Đường Hiểu Chi trêи mặt giễu cợt làm Trịnh Khải hận không thể xé rách mặt nàng, Đường Hiểu Chi chỉ chỉ Cố Tô An: "Dùng nàng đổi một tin tức hữu dụng cho các ngươi, trận mua bán này không thua thiệt."
Bị kẻ thù ngay mặt mắng phế vật lại không thể phản kháng, cho dù là ai đều đáy lòng bực bội đến không chịu nổi, nhưng Trịnh Khải lại chịu đựng: "Mượn một bước nói chuyện."
Đường Hiểu Chi tiện tay cầm trái táo đưa cho Cố Tô An: "Đói bụng không, trước lót dạ."
Cố Tô An nhận lấy hướng Đường Hiểu Chi cảm kϊƈɦ cười một tiếng.
Đường Hiểu Chi đi theo Trịnh Khải tới phòng lầu hai, Trịnh Khải không kịp chờ đợi hỏi nàng: "Diệp Thời Tầm là bạn ngươi?"
"Phải, cũng không phải. Ta và nàng còn có quan hệ ích lợi." Đường Hiểu Chi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Trịnh Khải vội vàng muốn có tài liệu Đường Hiểu Chi nắm trong tay.
Mà Đường Hiểu Chi lại nhàn nhã từ trong túi móc ra một hộp quẹt, ném tới trêи người Trịnh Khải: "Cẩn thận đừng đùa lửa tự thiêu."
"Đem tất cả ngươi biết nói cho ta." Trịnh Khải đưa bật lửa bỏ lên bàn, lặng yên không tiếng động mở bút thu âm.
Đường Hiểu Chi cười khẽ: "Trịnh thiếu, chúng ta là kẻ thù hận đến không giết được đối phương. Hiếm có hợp tác một lần, ngươi không nên lấy thành ý ra sao?"
Trịnh Khải lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho hộ vệ giữ cửa bên ngoài: "Không cần ngăn khách nhân trong yến hội."
Đưa điện thoại di động quơ quơ trước mặt Đường Hiểu Chi: "Bây giờ có thể nói?"
Đường Hiểu Chi đứng dậy, tay cầm chặt quả đấm ngay một giây sau hung hăng đập vào hầu kết của Trịnh Khải, Trịnh Khải đau đến toàn thân run rẩy, nhưng lại không phát ra được tiếng.
Thân hình bất ổn Trịnh Khải muốn té ngã trêи đất, mà Đường Hiểu Chi lại lập tức kéo hắn lại, kéo đến trêи ghế sa lon, gỡ xuống khăn trêи cổ đem người vững vàng siết lấy, lại hung hăng đập mấy quyền mới cực kỳ châm chọc đứng bên cạnh Trịnh Khải: "Trịnh thiếu, ta và các ngươi giống nhau đều không tra được quá khứ của Diệp Thời Tầm. Nhưng mà ta lại biết được quá khứ bất kham của ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là con chó Trịnh gia nuôi nhiều năm mà thôi. Hết lần này tới lần khác còn là một con chó ngu xuẩn không trưởng đầu óc, ngươi cũng chỉ xứng bị Tô Vận sai khiến."
Thu hồi bật lửa vừa nãy lấy ra, nhàn nhã đi tới bên cạnh Trịnh Khải.
Trịnh Khải toàn thân đau đớn đã sắp hôn mê, Đường Hiểu Chi cởi xuống áo khoác rộng, đem áo gió lật lên, thuần thục thành thạo rút hết một số vị trí đã được may lại, trong nháy mắt đổi thành bộ độ nữ sĩ tây trang.
Lúc trước ăn mặc nhìn quá mức quỷ dị, giờ đây Đường Hiểu Chi phối hợp một thân quần áo này ngược lại nhìn rất đúng mực.
Tìm được bút thu âm do Trịnh Khải cất giấu, thả vào trước mặt Trịnh Khải giơ giơ lên: "Cái này coi như là quà lưu niệm, ta mang đi trước."
Tiếp đó lại đem hóa trang nguyên bản trêи mặt sửa lại mấy phần, sau khi rời khỏi tránh đám người tai mắt, đi tới bên cạnh Cố Tô An: "Trái táo ăn xong chưa?"
Cố Tô An vốn đang sốt ruột chờ Đường Hiểu Chi, mà bên cạnh nàng đột nhiên đi tới một vị nữ sĩ, lại là loại cảm giác nhìn lên rất quen nhưng không nhớ ra được gặp qua ở đâu, cho đến khi đối phương dùng thanh âm quen thuộc đặt câu hỏi, Cố Tô An nhìn trái táo trong tay chưa động tới: "Là ngươi?"
"Suỵt, nữ hài tử đều thích chơi trò biến trang, không cần ngạc nhiên." Đường Hiểu Chi đưa tay ra đem Cố Tô An từ chỗ ngồi kéo lên: "Yến hội quá không thú vị, ta mang ngươi ra ngoài tìm gì vui vui."
"Được." Cố Tô An thuận thế khoác cánh tay nàng, hai người cùng nhau ra ngoài.
Đi ngang qua hộ vệ trông cửa, Đường Hiểu Chi dùng ánh mắt đồng tình hướng bọn họ cười một tiếng.
Rời khỏi hiện trường mở tiệc, Cố Tô An mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Đường Hiểu Chi cũng thay đổi bộ dáng khốc khốc lúc nãy, đem áo vét trêи người đốt ném vào thùng rác bên cạnh. Trong khi đốt thùng rác lại đem bút thu âm cùng bật lửa ném vào.
Cố Tô An thấy vậy, tra xét máy thu hình bốn phía, rất là lo lắng hỏi: "Như vậy thật không thành vấn đề sao?"
"Dĩ nhiên có, Trịnh Khải vì để lần này có thể chơi vui vẻ, quản chế xung quanh khẳng định đều để sẵn tay chân. Chúng ta hiện tại nhanh đi thôi." Đường Hiểu Chi thấy y phục đốt gần hết, liền chà xát tay cùng Cố Tô An cùng nhau đi.
"Ngươi không lạnh sao?" Đã bắt đầu vào đông, đêm khuya càng thêm trận trận gió rét, Cố Tô An mặc dạ phục cảm thấy quá mức lạnh giá, mà Đường Hiểu Chi lại đem áo khoác trêи người vứt, nhìn Đường Hiểu Chi ăn mặc đơn bạc, Cố Tô An không đành lòng hỏi.
Đường Hiểu Chi cười một tiếng: "Lạnh a. Nhưng mà thói quen rồi, đi thôi. Ta đưa ngươi trở về."
"Cảm ơn ngươi." Cố Tô An có thể nhìn ra được Đường Hiểu Chi xuất hiện ở nơi đó tuyệt không phải tình cờ, hơn nữa nhìn một thân ăn mặc đổi tới đổi lui mà nói, Đường Hiểu Chi đi hiện trường yến hội khẳng định là vì chuyện gì đó, mà bây giờ khả năng bởi vì nàng mà thay đổi kế hoạch nguyên bản.
"Lời khách sáo chớ nói, thật nghĩ cảm ơn ta nhớ mời ta ăn cơm." Hai người sóng vai đi một hồi, cho đến khi một chiếc xe dừng lại bên cạnh hai người.
Nhìn chiếc xe quen thuộc, chờ người trêи xe đi xuống, Cố Tô An mới hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, một ngày mệt mỏi tựa như tiêu tán, sít sao ôm chặt Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm cảm nhận được người chân thực trong ngực mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thời Tầm đem y phục mang đến giúp Cố Tô An khoác vào, tránh cho lát nữa lạnh. Chờ Diệp Thời Tầm giúp Cố Tô An mặc xong quần áo, ngoài ý muốn thấy được bên cạnh còn một người quen thuộc đang đứng.
"Hiểu Chi? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Diệp Thời Tầm thấy Đường Hiểu Chi không khỏi sửng sốt.
Đường Hiểu Chi kéo áo khoác Diệp Thời Tầm một cái: "Đưa đồ cho ta, nhanh lên một chút. Chết rét ta."
Diệp Thời Tầm cười khẽ cởi áo khoác ra đưa cho nàng: "Nhanh một chút lên xe đi."
Đường Hiểu Chi ngồi đến kế bên người lái, nhìn Lưu bí thư mặt đứng đắn đầy nghiêm túc, nàng không khỏi dâng lên ý niệm trêu chọc, hơi ngoắc ngoắc ngón tay tiến lên: "Mỹ nữ, có hứng thú cùng nhau đi ngắm sao không?"
"Đã hẹn người ngắm trăng sao cả đời rồi, bận quá không có thời gian bồi ngươi." Lưu bí thư trực tiếp cự tuyệt Đường Hiểu Chi, Đường Hiểu Chi làm như bưng trái tim nhỏ bé bể tan tành tựa vào chỗ ngồi: "Không ngờ, ta lại tới trễ. Bất quá không sao, ta nguyện ý chờ chúng ta đến kiếp sau."
"..." Lưu bí thư bị Đường Hiểu Chi gặp mặt liền tán, còn tinh thần không chết không thôi đi "đánh động", thưởng đối phương một cái liếc mắt trợn trắng xong, quay đầu lại hỏi Diệp Thời Tầm: "Diệp tổng, bây giờ đi đâu?"
"Đi nhà ta. Nhanh lái xe đi." Diệp Thời Tầm đem Cố Tô An sít sao vòng trong ngực.
Cố Tô An có thể nhận ra được thân thể Diệp Thời Tầm đang run nhè nhẹ, hoặc giả là Diệp Thời Tầm vào lúc này đang sợ hãi điều gì.
Lúc còn chưa hiểu được nguyên nhân Diệp Thời Tầm sợ hãi, Cố Tô An không tiện đưa ra bất kỳ an ủi nào, chỉ có thể lẳng lặng ôm chặt nàng, hy vọng nàng có thể tiêu tán một ít sợ hãi. Mà ngửi được mùi rượu trêи người Diệp Thời Tầm, Cố Tô An hơi cau mày nói: "A Tầm, về sau ít uống rượu một chút được không?"
"Ừ, về sau tận lực ít uống." Diệp Thời Tầm tận lực ôn hòa ngữ khí, rất sợ động tĩnh lớn sẽ hù đến người trong lòng: "Rất khó ngửi phải không. Chờ lát về nhà ta đi tắm."
Lưu bí thư thông qua kính chiếu hậu thấy được Diệp Thời Tầm không đúng, nàng có lòng tò mò lại không thể tùy ý hỏi lên.
Hôm nay ban ngày Diệp tổng đều rất bình thường, cho đến lúc tan việc vừa ra công ty bị một nữ nhân cản lại. Lưu bí thư kỹ lưỡng nhớ một chút, nữ nhân kia khí chất không tệ, vóc người cũng rất đẹp nhưng mà gương mặt đó lại coi như hoàn toàn phá hủy. Trêи mặt gồ ghề cứ như bị người tạt lên a xít làm cháy dung mạo vậy.
Diệp tổng thất hồn lạc phách đi theo nữ nhân kia rời khỏi một hồi, sau lại gọi điện thoại cho nàng, Diệp tổng bảo nàng đi quầy bar đón.
Diệp Thời Tầm khắp người mùi rượu chán chường vùi trong góc xó hẻo lánh của quán bar. Nữ nhân mặt mũi bị hủy kia lại biến mất không thấy bóng dáng. Diệp Thời Tầm cố ý dặn dò nàng chuyện hôm nay không thể nói với bất kỳ ai.
Đối việc này Lưu bí thư cũng thức thời ngậm miệng không đề cập tới.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai sẽ viết một chương phiên ngoại Cố Tô An, sau đó trực tiếp tiến vào tuyến sự kiến tiếp theo.
Tiểu kịch tràng:
Cố Tô An: Nói, ngươi đi uống rượu với ai?
Diệp Thời Tầm: Ta nói là cùng ngươi đi, ngươi tin không?
Cố Tô An: Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?
Diệp Thời Tầm:... Ngươi nên tin, thật! Ngươi ép ta uống thật là nhiều, thiếu chút nữa say té.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P.s: Chương sau là phiên ngoại nhưng vẫn đánh số chương nối tiếp chính văn, tức là có liên kết tuyến tính với chính văn, về cơ bản vẫn thuộc chính văn, chỉ là đổi một cái thị giác.
Còn các chương ngoại truyện ko đánh số chương như mấy chương Kiếp trước ()~() là không thuộc thời gian diễn ra chính văn nên ko đánh số chương. Nhưng tốt nhất vẫn nên đọc đúng thứ tự đăng bất kể phiên ngoại hay chính văn, đừng để dành đến cuối vì phiên ngoại truyện này ko dùng để chốt văn hay thêm mấy câu chuyện ngoài lề cho vui mà là để bổ sung tình tiết.