Nghĩ đến thời tiết đã chuyển lạnh, hai người nhanh chóng tắm xong liền đi lên giường nằm.
Diệp Thời Tầm nhìn người bên cạnh cứng ngắc thân hình, lại cảm thụ một chút tình cảnh không nhúc nhích của bản thân. Có thể thấy nàng căng thẳng không có ít hơn Cố Tô An.
"Cảm ơn."
Hai người trầm mặc rất lâu, Cố Tô An mới khạc ra hai chữ.
Diệp Thời Tầm nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời: "Ngươi và ta không cần khách khí. Những thứ này đều là ta nên làm."
Cố Tô An tiếp tục trầm mặc, thể hàn như nàng sau khi xối qua một trận mưa lớn tay chân liền có chút phát lạnh. Giờ phút này núp ở trong chăn cũng có thể cảm giác được rét lạnh làm nàng run rẩy.
Mà Diệp Thời Tầm thì khác, giờ phút này nàng đã ngủ rất ấm. Nhìn Cố Tô An nằm nghiêng thân, nghĩ muốn đem người ôm vào trong ngực, nhưng lại sợ quá mức đường đột hù đến đối phương. Đè nén cảm giác quái dị dưới đáy lòng, bất tri bất giác ngủ mất.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Cố Tô An tỉnh lại phát hiện bản thân ngủ lăn vào trong người Diệp Thời Tầm. Lúng túng nhìn về phía Diệp Thời Tầm đóng chặt hai mắt, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may đối phương chưa tỉnh lại, nếu không nhất định phải trố mắt nhìn nhau lúng túng một hồi.
Sau khi Cố Tô An rời giường liền ra phòng khách ngồi, đến lúc Diệp Thời Tầm đẩy cửa phòng đi ra, Cố Tô An mới hướng nàng hỏi thăm một tiếng chào buổi sáng.
"Chào buổi sáng." Diệp Thời Tầm dậy sớm, phát hiện người yêu vẫn còn ở, tâm tình dĩ nhiên không tệ. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt xa lạ hời hợt của Cố Tô An đối với nàng, trong lòng lại đặc biệt khó chịu. Nàng nhanh chóng rửa mặt xong, liền vội vàng xuống lầu mua bữa sáng về.
Diệp Thời Tầm biết nấu cơm, nhưng mấy ngày trước đã chuẩn bị dọn nhà rời khỏi, bên trong nhà không dự trữ nguyên liệu nấu ăn. Hiện tại sáng sớm mua về nấu có vẻ có chút mất công, hơn nữa sáng hôm nay phải đi gặp một nhà đầu tư rất trọng yếu, cho nên bữa sáng có thể giải quyết nhanh chừng nào tốt chừng nấy.
Diệp Thời Tầm luôn luôn lưu lạc, đã thói quen một mình ăn cơm. Cho dù là đời trước gặp được Cố Tô An, nàng cũng không từ bỏ được tật xấu trầm mặc ít nói. Mà Cố Tô An kiếp trước ở thời điểm gặp được Diệp Thời Tầm, tự ti sa đọa, cả người đều hậm hực vô cùng. Cho nên hai người hiện tại lúc ăn cơm cũng ngậm miệng không nói, tuy rằng hơi an tĩnh nhưng cũng sẽ không cảm thấy không khí không đúng.
"Buổi sáng ta còn có chút chuyện phải xử lý, chuyện giúp ngươi tìm nhà buổi chiều ta đi làm. Ngươi nói yêu cầu nhà ở một chút xem." Diệp Thời Tầm ăn no xong liền ngồi ở một bên hỏi Cố Tô An cũng đã sớm ăn xong.
Cố Tô An ăn ít, người ngoài có thể sẽ cho rằng nàng vì diễn xuất phải giữ vóc người. Chỉ có Diệp Thời Tầm biết, Cố Tô An vẫn luôn ăn ít. Chỉ có món ăn mình tự nấu, mới được nàng nể mặt ăn nhiều mấy miếng.
Cố Tô An thay đổi ánh mắt, nàng bật thốt lên: "Ta đối với nhà ở không có yêu cầu gì, chỉ cần giá thuê hợp lý là được."
"Ừ. Vậy hôm nay ngươi có sắp xếp gì không?" Diệp Thời Tầm tận lực đi đường vòng tìm hiểu nàng, sợ quá trực tiếp sẽ phản ứng ngược.
"Hôm nay không có an bài gì, bởi vì mưa như thác đổ đoàn phim tạm ngừng quay. Buổi chiều công ty sẽ an bài người đại diện cho ta, buổi tối sẽ đi tham gia một tiệc rượu." Cố Tô An nói đơn giản, ngữ khí rất bình thường.
Nhưng Diệp Thời Tầm lại không thể xem nhẹ đáy mắt nàng sầu bi, phim của Cố Tô An tạm ngừng quay tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, đối với chuyện an bài người đại diện nàng liền theo bản năng nghĩ xem liệu có gặp phải một người không dễ ở chung hay không, mà vấn đề về tiệc rượu Cố Tô An càng thêm nhức đầu. Nàng mới vừa vào giới, công ty sẽ không nâng đỡ nhiều, mà trêи người nàng cũng không có dành dụm gì, lễ phục buổi tối chính là một vấn đề.
Diệp Thời Tầm thở dài nói: "Đều do ta, hôm qua lái xe quá nhanh. Cả rương y phục kia đoán chừng đều đã ướt đẫm, dạ phục tối hôm nay ta giúp ngươi an bài cho."
"Cái, cái này quá phiền toái rồi." Cố Tô An trong lòng xoắn xuýt khó chịu, dưới tình huống này nàng chỉ có thể tiếp nhận Diệp Thời Tầm trợ giúp. Nhưng Diệp Thời Tầm đã giúp nàng rất nhiều.
Diệp Thời Tầm mang áy náy cười nói: "Cái này có gì phiền phức đâu, rương y phục kia của ngươi vốn là bởi vì ta mới ướt. Ngươi không tìm ta bồi thường đã rất độ lượng, ta đưa ngươi một kiện lễ phục tính cái gì?"
Diệp Thời Tầm dễ như trở bàn tay đem trợ giúp Cố Tô An biến thành bồi thường, không thể không nói nàng rất hiểu Cố Tô An cũng rất hiểu bản thân.
Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An trò chuyện một vài vấn đề không quan trọng, một lát sau Diệp Thời Tầm nhận được một cuộc điện thoại, chỉ đành tiếc nuối cùng Cố Tô An nói lời từ biệt.
Diệp Thời Tầm hiện tại chỉ là một người làm công cầm tiền lương giúp đám con nhà giàu làm việc, nhưng mà Diệp Thời Tầm muốn báo thù, muốn bảo vệ Cố Tô An, nàng cần phải đứng ở một độ cao khác. Một độ cao vượt qua đám phú nhị đại kia, chân chính nắm chặt vận mệnh của mình trong lòng bàn tay.
Giờ phút này Diệp Thời Tầm phải đi gặp một vị bạn thân tâm giao kiếp trước.
Bằng vào tính tình cô độc của Diệp Thời Tầm, cho dù biến thành thương nhân khéo đưa đẩy, bằng hữu chân chính tâm giao vẫn phải dựa theo tính tình của mình.
Diệp Thời Tầm mặc một thân chức nghiệp, tóc dài được nàng lưu loát buộc lên. Một chút cũng không qua loa, ngược lại có phong độ cấp trêи. Khí chất không thua gì những nhân vật nổi tiếng có chút thành tựu.
Duy nhất bất đồng là, luôn luôn không tâm tình gì như Diệp Thời Tầm, giờ phút này đứng ở bên cạnh một nữ tử khác, đáy mắt nàng lại thoáng qua một tia hổ thẹn.
"Ngươi chính là Diệp Thời Tầm? Anh họ ta giới thiệu ngươi tới?"
Diệp Thời Tầm tiến lên đưa tay ra, lộ ra ý cười chân thành: "Chu tiểu thư, xin chào. Ta là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Âu, ta tên Diệp Thời Tầm."
Chu Thi Hàm là con cháu hào môn trăm phần trăm, không chỉ xã hội thượng lưu đánh giá nàng dị thường không tốt, mà ngay cả lu thuốc nhuộm như giới giải trí, đánh giá đối với Chu Thi Hàm cũng là đủ loại đồn đãi tai tiếng.
Bất quá Chu Thi Hàm lại không thèm để ý những chuyện này, như cũ ta thích ta làm. Cho dù đem người trong giới thượng lưu đắc tội hết một vòng, nàng như thế nào vẫn cứ như thế này. Không phải nàng tùy hứng, mà là tiền nàng đủ để nàng chơi không chút kiêng kỵ.
Kiếp trước Diệp Thời Tầm gặp Chu Thi Hàm rất tình cờ, Chu Thi Hàm nhìn thì như cùng đủ loại nam tài tử dây dưa không rõ, nhưng bản chất nàng lại là cong. Diệp Thời Tầm lúc đó là homophobia thâm niên, trong lúc vô tình bắt gặp Chu Thi Hàm tiến vào quán bar đồng tính luyến ái, Diệp Thời Tầm tức thì mắc ói phun ra ngoài.
Mà Chu Thi Hàm thì không biết, tốt bụng tiến lên đỡ. Tay chân tiếp xúc trong nháy mắt, Diệp Thời Tầm càng là lộn mửa đến toàn thân phát run, hai mắt nhắm tịt bị đưa đi bệnh viện.
Kể từ lúc đó Chu Thi Hàm ngược lại chú ý tới nàng, còn bỗng dưng sinh ra hảo cảm. Sau khi vô tình cố ý tiếp xúc, nàng phát hiện Diệp Thời Tầm sợ đồng tính.
Cuối cùng Chu Thi Hàm rời khỏi một đoạn thời gian, đến khi trở lại Diệp Thời Tầm không chỉ cong, còn cùng một nữ minh tinh hết thời chẳng khác gì con chuột trêи đường phố trộn lẫn vào nhau. Chu Thi Hàm đè nén tâm tư của mình, còn coi Diệp Thời Tầm là bằng hữu. Hơn nữa sau đó Diệp Thời Tầm muốn kinh doanh, Chu Thi Hàm cung cấp cho nàng trợ giúp cực lớn. Đáng tiếc, gia thế Chu gia lớn hơn nữa cũng không địch lại núi dựa khổng lồ sau lưng Tô Vận.
Chu Thi Hàm bị Tô Vận nhốt nuôi, không chỉ phá hủy gia tộc Chu Thi Hàm còn khiến cho Chu Thi Hàm dính vào ma túy.
Diệp Thời Tầm kiếp trước thấy được Chu Thi Hàm một lần cuối cùng, là ở trêи tin tức thời sự. Một thi thể nữ nhân nằm trừng mắt trêи tầng thượng của tập đoàn Hồng Âu, thời điểm có người phát hiện đã bị nắng gió phơi khô.
Giờ phút này lại nhìn thấy Chu Thi Hàm, hai mắt Diệp Thời Tầm có chút chua xót, nhưng vẫn nhịn xuống. Đời này vốn không muốn cùng Chu Thi Hàm có tiếp xúc quá nhiều. Nhưng nhân duyên xảo hợp, nàng không ngờ tổng tài tập đoàn Hồng Âu lại là anh họ Chu Thi Hàm —— Trần Hồng Âu.
Vòng vò lượn chuyển, kiếp này nàng lại gặp Chu Thi Hàm.
"Diệp tiểu thư, mời ngồi." Chu Thi Hàm tuy rằng ở trong giới tiếng đồn không tốt, nhưng giáo dưỡng mà thế gia tiểu thư nên có vẫn ở trong cốt tủy. Trong lúc giơ tay nhấc chân hiện ra hết đại gia phong phạm.
Diệp Thời Tầm kiếp trước nghèo hai tay trắng lần mò va chạm trong xã hội thượng lưu, một ít con đường cong cong vẹo vẹo bên trong, nàng thậm chí so với con cháu của mấy thế gia trăm năm còn thông suốt hơn.
Giờ phút này hai người ngồi mặt đối mặt, Chu Thi Hàm khẽ cười nói: "Hôm nay là ta mời khách, lần đầu tiên gặp mặt cũng không biết ngươi thích ăn gì. Ta liền dựa theo khẩu vị bản thân để gọi."
"Thi Hàm!" Diệp Thời Tầm nhìn Chu Thi Hàm, trong đầu đầy áp hình ảnh nàng cuối cùng chết thảm. Căm hận trong lòng đối với Tô Vận càng thêm sâu nặng. Nếu không phải Tô Vận, ác mộng của tất cả mọi người đều sẽ không xuất hiện. Đó chính là một con quỷ!
"Diệp tiểu thư? Ngươi làm sao vậy?" Chu Thi Hàm thấy sắc mặt nàng không quá đúng, nguyên bản nghĩ dò xét người này một phen. Không ngờ lại ra một hồi như vậy.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴