Diệp Thời Tầm ra ngoài dạo một vòng, hơn nữa nhờ vào tổ tiết mục thông tri, thành công ở bên đường tìm được cộng sự của mình —— tức phụ Cố Tô An đang lạc đường.
Lúc sau bởi vì Diệp Thời Tầm không có chuyện gì làm, liền giúp Cố Tô An làm tài xế. Cố Tô An thì về nhà giúp Trần quán quân rửa chén bát, còn yêu cầu dừng quay một ngày của Diệp Thời Tầm tựa hồ không có tác dụng gì.
Phó đạo diễn đã trước thời hạn tiết lộ, ngày mai tất cả khách mời sẽ cùng cộng sự của mình trở thành tình nhân màn ảnh một ngày. Thật may cộng sự của nàng là Diệp Thời Tầm, nếu như đổi một người khác nàng thật không biết nên sống chung với nhau làm sao.
Bởi vì Cố Tô An không có di động, cho nên đối với việc bị trêи mạng bôi đen, nàng trước mắt không có bất kỳ thái độ nào, cũng không lộ ra trước mặt đại chúng, thậm chí trêи mạng xuất hiện suy đoán nàng đã bị tuyết tàng hoặc đã chột dạ thầm chấp nhận hết thảy những điều này.
Show thực tế bên này an tĩnh tiến hành, mà ở tỉnh S khổ tâm nghiên cứu kịch bản Tiêu Luyến lại một lần nữa bị chọc giận.
"Ta hôm nay phải đi học, ta mượn dùng xe ngươi một chút." Hồ Chí gõ cửa phòng Tiêu Luyến.
Tiêu Luyến đội mái đầu ổ gà, hai mắt vô thần trêи dưới quan sát Hồ Chí một cái: "Ngươi có bệnh không? Để ngươi ở lại đã là ta đại phát từ bi, ngươi còn hếch mũi lên mặt? Mượn xe có thể, đưa tiền! Ngoài ra đem tiền thuê phòng cùng nhau thanh toán."
"Ta không phải đã nói rồi sao? Tiền thuê phòng chờ biểu tỷ ta trở lại, nàng sẽ đưa cho ngươi." Hồ Chí chỉ cảm thấy hôm nay Tiêu Luyến có chút khác thường, nhưng cụ thể là cái gì khác thường, hắn lại không nói ra được.
Tiêu Luyến xoay người vào phòng, chỉ chốc lát lại lấy ra một cây côn gỗ: "Nghĩ muốn chạy xe ta đi khoe khoang lên mặt đúng không? Ta không ngại để cho ngươi hồng hồng hỏa hỏa đi học."
"Ngươi muốn làm gì?" Hồ Chí nuốt nước miếng một cái, khϊế͙p͙ đảm lui về phía sau.
Tiêu Luyến sắc mặt chợt đổi: "Bệnh nhân tâm thần ở thời điểm không thể nhận thức hoặc không thể khống chế hành động của bản thân tạo thành kết quả nguy hại, kinh qua thủ tục pháp lý giám định xác nhận, không chịu trách nhiệm hình sự. Ngươi biết không hả? Ta mắc chứng tâm thần phân liệt đã mấy năm, hiện tại còn rất bình thường. Nhưng mà chớ ép ta phát bệnh. Dẫu sao ta điên lên ngay cả bản thân đều sợ, ngươi có sợ không?"
"Ngươi cái đồ thần kinh." Hồ Chí liên tục rút lui, Tiêu Luyến xách cây gậy đi tới trước mặt hắn, từng bước ép sát sau đó đối Hồ Chí cười nói: "Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi. Chính là bệnh thần kinh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ nga, trước mắt chính đang ở giai đoạn buông tha trị liệu."
"Ừng ực "
Tiêu Luyến nghe được một tiếng nuốt nước miếng rất lớn của Hồ Chí, Tiêu Luyến đẩy ngã Hồ Chí xuống đất, đang lúc Hồ Chí đau đến nhe răng toét miệng, Tiêu Luyến đã sớm hô: "Aiz u, Tiểu Chí sao ngươi lại ngã xuống? Tới, tỷ tỷ đỡ ngươi."
Nói xong Tiêu Luyến ném côn gỗ trong tay qua một bên, làm bộ muốn đi đỡ Hồ Chí. Hồ Chí nghĩ tới lời Tiêu Luyến vừa nói, hắn liền hai chân run rẩy dịch ra phía sau.
Mắt thấy Tiêu Luyến muốn đi qua. Hồ Chí leo sang bên cạnh nhặt lên cây gậy Tiêu Luyến vừa ném xuống.
"Ngươi, ngươi đừng tới đây." Hồ Chí chân bụng run rẩy, giờ phút này trong mắt hắn Tiêu Luyến thật giống như ma quỷ.
Tiêu Luyến ý vị thâm trường cười một tiếng: "Té đau rồi đúng không, tới tỷ tỷ giúp ngươi nhìn xem, ay phù phù ~ "
"Đồ điên, ngươi đi ra. Cút đi, đồ điên." Hồ Chí thấy Tiêu Luyến sáp tới trước mặt, không còn cách nào khác đem cây gậy đánh lên đầu Tiêu Luyến.
Tiêu Luyến hơi né người, cây gậy liền đánh hụt, mà Tiêu Luyến lại nhấc chân đạp một cước về phía Hồ Chí, nhìn Hồ Chí ở trêи đất lăn hai vòng ra sau, Tiêu Luyến sợ hãi ngồi chồm hổm dưới đất: "Ta không có đánh ngươi, đây là tự vệ. Hu hu ~ "
"Ngươi." Hồ Chí ngang ngược, ở trong trường học cũng từng bắt nạt bạn học, thậm chí một vài thầy cô giáo cũng sợ hắn. Nhưng bây giờ hắn lại kinh sợ, Tiêu Luyến trước mắt so với ma quỷ còn kinh khủng hơn.
Tiêu Luyến thấy Hồ Chí không nói lời nào, nàng đứng dậy vỗ vỗ vạt áo: "Chẳng thú vị gì cả."
Nói xong đem chìa khóa xe trong túi ném cho Hồ Chí, Hồ Chí nhận lấy đầy không hiểu nhìn Tiêu Luyến.
"Cầm đi. Ngày đầu tiên tựu trường khẳng định không thiếu cùng bạn mới giao thiệp, tiền sợ là không đủ đi. Không sao, chỗ ta có." Nói xong Tiêu Luyến lại cho hắn một tấm thẻ: "Trong này có mấy chục ngàn đồng tiền, mời các bạn học ăn bữa cơm cũng có thể."
Hồ Chí nhìn Tiêu Luyến, giờ khắc này hắn hoàn toàn không biết người trước mắt rốt cuộc là ma quỷ hay thiên sứ.
Tiêu Luyến đổi sắc mặt: "Làm sao? Không muốn?"
"Không, ngươi tại sao cho ta tiền?" Hồ Chí không hiểu gì, không thể nào vô duyên vô cớ cho hắn tiền. Càng huống chi hai người vừa rồi còn nổi lên tranh chấp.
Tranh chấp? Chẳng lẽ là Tiêu Luyến dùng tiền ém miệng?
Tiêu Luyến nhìn thấu Hồ Chí đang suy nghĩ gì, ánh mắt nàng toát ra sợ hãi: "Vừa rồi cái gì cũng không phát sinh có đúng không?"
"Dĩ nhiên, cái gì cũng không phát sinh. Bất quá tiền tiêu vặt này ngươi có phải nên cho nhiều một chút?" Hồ Chí cười mặt đầy âm hiểm, Tiêu Luyến lại hết sức lo sợ lấy tiền ra: "Cho ngươi, đều cho ngươi."
Hồ Chí sung sướиɠ cầm tiền, mang chìa khóa xe rời khỏi.
Chờ Hồ Chí đi, Tiêu Luyến xách cây gậy tâm tình rất tốt đi vào phòng.
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): 【 Đào ơi, ta lại gây họa. Khóc rưng rức~】
Quả đào ăn hoa: 【 Bảo bối, ngươi làm sao vậy? 】
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): 【 Hu oa T^T, có người lừa tiền ta. 】
Quả đào ăn hoa: 【 Nghĩ muốn lấy lại như nào? 】
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): 【 Hắn tên Hồ Chí, là biểu đệ của chị dâu. Bất quá trải qua bổn sầu riêng giám định, đó khẳng định không phải đứa bé ngoan. Cho nên hắn nhất định sẽ ăn uống chơi gái đánh bạc hút hít, ngươi giúp ta lấy tiền trở lại. 】
Quả đào ăn hoa: 【... Độc như vậy sao, ta dầu gì cũng từng là một thám tử chính nghĩa】
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): 【 Ta làm sao mà độc, chỉ là nhờ ngươi giúp ta cầm tiền về thôi mà. Đó vốn chính là tiền của ta, hơn nữa hắn ở thời gian ta phát bệnh đánh ta, ta tuy rằng đánh hắn, nhưng mà cái đó chỉ xem như phòng vệ. 】
Quả đào ăn hoa: 【 Có chứng cớ không? 】
Tiêu Luyến khì khì gửi video qua: 【 Có a có a, hôm qua ta ở nhà A Tầm gắn máy quay. 】
Quả đào ăn hoa: 【 Không sợ người điên đánh ngươi, chỉ sợ người điên ám toán ngươi. Quá độc a ngươi 】
Quả đào ăn hoa: 【 Làm như vậy có được không? Về sau nếu lộ ra, chỗ Cố tiểu thư sợ là không dễ giải thích】
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): 【 Ta không biết, là A Tầm bảo ta chỉnh bọn họ. Còn bảo ta đừng khách khí. 】
Quả đào ăn hoa: 【 Ờ, ngươi ngủ một giấc đi. Chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng. 】
"Chủ mưu" chuyện này Diệp tổng, giờ phút này chở xong người khách cuối cùng, rốt cuộc đã tới thời gian tổ tiết mục quy định tan việc.
Một ngày bận rộn, thật vất vả đến buổi tối có thể nghỉ ngơi. Nhưng tổ tiết mục lại mất trí kéo các khách mời ra ngoài, thả chung một chỗ mở cuộc hội đàm.
Mọi người tụ trong một phòng, rút thăm chọn lựa ra một vị làm khối băng, sau đó những người khác thay phiên nhau dùng đủ loại phương thức chọc cười khối băng này, thành công đem người khối băng đùa cười, tổ tiết mục sẽ cung cấp thức ăn cả ngày mai. Nếu không ai có thể thành công, vậy thì phán người khối băng thắng lợi, người khối băng sẽ được tổ tiết mục cung cấp thức ăn ngon.
"Quy tắc như trêи, mọi người hiểu hết chưa?" Phó đạo diễn cười híp mắt nhìn các vị khách mời, tiết mục của bọn họ đã qua nhiều kỳ không sáng tạo cái mới, đã càng ngày càng cách thức hóa, ở ngoại giới xem ra show thực tế đã không còn ý tưởng mới, tuy rằng trong giới nhìn có vẻ vẫn không tệ, nhưng mà bản thân bọn họ đều biết show này đã bắt đầu xuống dốc.
Vốn chuẩn bị quay xong kỳ này, bọn họ đổi sang quay phim. Kết quả không ngờ khách mời kỳ này ai cũng đều có thể mang đến điểm nhấn, tùy tiện kéo vị nào ra ngoài đều có tính đề tài mười phần.
Thiên hậu ngang ngược tùy tính trong tin tức bát quái giới giải trí kỳ thực là một tiểu nữ sinh đáng yêu lại phóng khoáng.
Trần quán quân khiến vô số người yêu thích thể thao điện tử say mê, kỳ thực là kẻ sinh hoạt ngu si. Đi theo phía sau phụ nữ có thai mua nguyên liệu dưỡng thai làm bữa trưa, bi thảm bị Diệp tổng ghét bỏ.
Tiểu hoa đán mới nổi Cố Tô An là kẻ mù đường, trêи cùng một con đường lượn bốn vòng còn không tìm được đường ra ngoài.
"Bá đạo tổng tài" trong tâm khảm ngàn vạn người kỳ thực lên được phòng khách xuống được phòng bếp, hơn nữa ra ngoài dạo một vòng cũng có thể kiếm được tiền. Không cần tiền đầu tư không cần phòng rủi ro lại còn lãi nhiều.
Chuyên gia trị vai phản diện băng lãnh trong truyền thuyết kỳ thực rất ôn hòa, đối đãi người lễ độ nhân duyên tốt đến ngoài dự đoán mọi người. Tuy rằng rất nhiều người đeo mặt nạ tới tham gia show thực tế, nhưng tuyệt đối không ai có thể ngụy trang đến loại trình độ này, có thể thấy Lâm Thiển hoặc thật sự là một người ôn hòa, hoặc chính là bùng nổ diễn xuất.
Quyền vương ảnh đế ngơ ngác manh manh bị Diệp tổng lừa đi bán táo, sau còn khăng khăng một mực muốn đi theo Diệp tổng "hành tẩu", đoán chừng fan hâm mộ ảnh đế nên khóc choáng váng ở nhà cầu.
Quý Ngữ ở trong giới không nhìn vừa mắt ai, vốn cho rằng nàng sẽ tính tình kém đến mức không ai có thể nhịn, không ngờ lại chỉ thỉnh thoảng ngạo kiều một chút, hôm nay biểu hiện ở vườn trẻ càng làm cho người trước mắt sáng lên, kiên nhẫn với người bạn nhỏ, buông xuống hào quang minh tinh phụng bồi bọn nhỏ cùng nhau đùa giỡn. Quý Ngữ đại khái có thể đổi mới tam quan một nhóm người.
Cuối cùng là nam người mẫu được công ty bao bọc hình tượng rất tốt, ở trong tiết mục này ngược lại trở thành cảnh nền, hình tượng cao lãnh hoàn toàn không hút fan.
Mọi người xem show thực tế chẳng qua là tìm chuyện vui, công ty của Tiêu Tử Ân ở điểm này làm kế hoạch sai rồi. Khách mời không làm gì kỳ lạ không có gì bất bình thường, không chỉ khiến tiết mục không có điểm nhấn nhân khí hạ xuống, đối với bản thân khách mời cũng là một khuyết điểm chí mạng.
Đương lúc phó đạo diễn đang thất thần, người làm khối băng đã được rút thăm chọn ra rồi.
Mọi người nhìn Trần Tử Hân, vị quán quân này có vẻ rất hiền lành, hẳn rất dễ chọc cười.
Nửa giờ sau ——
Giang Ngữ Nhu đi lên trước xoa xoa gò má Trần Tử Hân: "A a a! Ngốc tử, ngươi hôm nay sao lại mặt than vậy? Mau cười một cái a."
"Mệt chết ta. Thôi đừng uổng phí khí lực nữa. Trần quán quân hôm nay thật sự là khối băng." Quý Ngữ vừa rồi nói liên tục bốn năm chuyện tiếu lâm đều không thể đem người chọc cười, ngay sau đó lại giả trang mặt quỷ đủ kiểu kỳ dị, Trần Tử Hân chỉ nhàn nhạt nhìn một cái không có bất kỳ biến hóa nào.
Cố Tô An cũng lên phía trước thử một chút, kết quả Trần Tử Hân chính là mặt lạnh không cười nổi.
"Hộc, không chơi không chơi nữa, Trần ngốc tử thật lợi hại. Ta chịu thua, uống hớp nước nghỉ một lát đã." Giang Ngữ Nhu đi qua một bên uống nước đem thức uống đối chuẩn ống kính, lặng yên không tiếng động đánh quảng cáo.
Cố Tô An chán chường ngồi một bên, Diệp Thời Tầm rất ít thấy Cố Tô An có bộ dáng này, không nhịn được khẽ cười ra tiếng.
Diệp Thời Tầm theo sát Cố Tô An, nhỏ giọng nói: "Muốn thắng không?"
"Dĩ nhiên muốn a, nhưng mà nàng chính là không cười a. Mười tám ban võ nghệ đều biểu diễn rồi, bây giờ còn có cách gì?" Cố Tô An lời đến một nửa đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn Diệp Thời Tầm: "Chẳng lẽ ngươi có biện pháp?"
Diệp Thời Tầm khẽ gật đầu, gần sát lỗ tai Cố Tô An nhỏ giọng nói.
"Liệu có được không?" Cố Tô An hơi có vẻ hoài nghi hỏi.
Diệp Thời Tầm khẳng định dị thường gật đầu: "Dám chắc được."
Mà ngay lúc này, đạo diễn thấy mọi người hứng thú hơi thiếu, tựa hồ cũng không có tâm tư chọc cười Trần Tử Hân. Đạo diễn quyết định bỏ vốn: "Các vị khách quý chú ý, bởi vì thử thách lần này độ khó quá cao, cho nên chúng ta quyết định nâng cao phần thưởng. Người thắng tối nay có thể tự lựa chọn nhiệm vụ hoàn thành ngày mai, hơn nữa tổ tiết mục sẽ cung cấp thức ăn ngon cho cả ngày mai."
"Eh? Gia tăng phần thưởng." Giang Ngữ Nhu hai mắt sáng lên hướng Trần Tử Hân nhào tới, vừa cười nhạo vừa dày xéo gương mặt Trần Tử Hân: "Trần ngốc tử, nhanh lên một chút cười đi. Cười một cái ngày mai đến lúc tỷ tỷ ăn thịt chia ngươi một nửa a."
Quý Ngữ cùng Lâm Thiển nhìn nhau cười một tiếng, cũng bước ra đi về phía Trần Tử Hân.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴