Chờ Diệp Thời Tầm cùng mấy thúc bá trên thương trường trò chuyện xong, Mạc Duẫn đã cùng Cố Tô An nói rất nhiều, ví dụ như Mạc Duẫn đã thành công tiêu trừ địch ý của Cố Tô An đối với mình.
Bên cạnh Hứa Tiểu San cũng không cảm giác được tu la tràng tồn tại nữa, lẳng lặng nghe các nàng nói chuyện, rơi vào mắt người khác lại là một bức tranh mỹ nhân gặp nhau, quá sức bổ mắt.
Mạc Duẫn thấy Diệp Thời Tầm chuẩn bị tới, nàng dứt khoát buông xuống ly rượu trực tiếp đi tìm Diệp Thời Tầm.
"Tiểu Tầm Nhi, ta có chuyện vẫn luôn muốn nói với ngươi, nhưng mà vẫn không tìm được cơ hội. Hiện tại ta quyết định nói thật với ngươi." Mạc Duẫn nghiêm chỉnh hơn chút, bất quá Diệp Thời Tầm cũng không cảm thấy nàng có thể nói ra chuyện đứng đắn gì, cho nên thái độ có chút qua loa lấy lệ: "Ngươi muốn nói gì?"
Mạc Duẫn nhìn Diệp Thời Tầm, chậm rãi mở miệng nói: "Kỳ thực qua mấy ngày nữa ta chuẩn bị đi phương nam một chuyến, còn nhớ lão hương thân mà lúc ấy mấy người chúng ta du lịch gặp được không?"
Diệp Thời Tầm cau mày nghĩ một chút, đại khái là chuyện của năm năm trước rồi. Bất quá bởi vì lúc ấy có chuyện xảy ra, cho nên dù thời gian đã qua rất lâu, nàng cũng không đến nỗi không còn chút ấn tượng nào, vì vậy Diệp Thời Tầm gật đầu một cái: "Làm sao vậy?"
"Lão nhân đó nói tay nghề của ta không thể nào luôn thuận buồm xuôi gió, nhất định sẽ có ngày ta không khống chế được. Lúc ấy ta cảm thấy chỉ cần ta chịu cố gắng nghiên cứu, nhất định sẽ không xảy ra tình huống mà hắn nói. Nhưng mà gần đây ta cảm thấy việc nghiên cứu điểm tâm của ta xuất hiện bình cảnh. Cho nên ta muốn tạm ngừng kinh doanh nhà hàng một đoạn thời gian, ta không thể dễ dàng tha thứ để hành trình tìm kiếm mỹ thực của ta dừng bước nơi này. Cho nên ta hy vọng chừng nào ta vẫn còn không chút tiến bộ, có thể tạm ngừng kinh doanh nhà hàng. Ta muốn đi tìm lão hương thân kia trò chuyện một chút." Mạc Duẫn nói rất nghiêm túc, đây cũng là ánh mắt nghiêm túc mà Diệp Thời Tầm rất ít thấy ở nàng, vì vậy đờ đẫn gật đầu một cái: "Ta đáp ứng ngươi. Bất quá ngươi cũng đừng ép buộc mình quá."
Diệp Thời Tầm vốn định an ủi, kết quả Mạc Duẫn lại nở nụ cười, đôi tay tựa như một con rắn linh hoạt leo lên má Diệp Thời Tầm, ngữ khí cũng tỏ ra khinh bạc nói: "Thân ái ~ ngươi đang lo lắng ta sao? Đột nhiên thật cảm động, cảm giác bản thân sắp yêu ngươi rồi."
"Thân ái! Ta đột nhiên không muốn để người khác biết ta có quen ngươi." Diệp Thời Tầm bực tức lột xuống cái tay trên mặt mình, người chung quanh nhìn chỉ thấy Mạc Duẫn đang vuốt nhẹ nàng, chỉ có bản thân nàng mới biết vừa nãy mình bị Mạc Duẫn véo mặt.
Một màn này rơi vào trong mắt Cố Tô An đứng phía xa cực kỳ chói mắt, Đường Hiểu Chi ngược lại tỏ vẻ đã quen cái cách mà Mạc Duẫn chung đụng với mọi người, hơn nữa nhìn vẻ mặt bực bội của Diệp Thời Tầm cũng biết, Diệp Thời Tầm lại bị Mạc Duẫn giở trò.
Nhưng mà Đường Hiểu Chi không thèm để ý không có nghĩa là vị khán giả đứng xem Hứa Tiểu San cũng không thèm để ý, Hứa Tiểu San thấy Cố Tô An thần sắc tịch mịch, trong lòng nàng cũng đặc biệt khó chịu, há miệng muốn an ủi Cố Tô An, kết quả Cố Tô An nhìn nàng trước, vô lực cười nói: "Ta không sao."
Đôi khi khóc ra so với miễn cưỡng cười vui còn tốt hơn nhiều, Hứa Tiểu San nhìn Cố Tô An không chỉ không yên tâm, ngược lại càng lo lắng.
Nhưng mà hết thảy mọi chuyện lại đều rơi vào mắt Tô Vận, nếu là lúc trước, Tô Vận sẽ không quản những chuyện này, nhưng mà giờ phút này nhìn vẻ mặt cô đơn của Cố Tô An, trong đầu không khỏi nghĩ tới một người khác, tâm tình nàng không tốt lắm đi về phía Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm thấy Tô Vận tới, nàng khẽ cau mày: "Làm sao vậy?"
"Chuẩn bị giới thiệu một người bạn cho ngươi nhận biết." Tô Vận nhìn như bình tĩnh chăm chú nhìn Diệp Thời Tầm, kỳ thực đang trộm quan sát Mạc Duẫn, trong lòng âm thầm cảm thán một tiếng, nếu nói nàng là yêu tinh, người trước mặt này có lẽ là yêu nghiệt. Mỗi cử động đều lộ vẻ phong tình, trên khuôn mặt lại giấu giếm vô tình, người như vậy khó trêu chọc lại khó thoát khỏi, nhưng người như vậy lại mê hoặc người nhất, tình cảm đối với loại người này mà nói có lẽ còn không sánh bằng một trận trò chơi.
Không nghĩ nhiều nữa, Tô Vận nhìn thấy Diệp Thời Tầm do dự sau đó nhàn nhạt gật đầu đồng ý, vì vậy nàng liền dẫn Diệp Thời Tầm rời khỏi.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm thấy Tô Vận đi về phía Cố Tô An, trong lòng lại vừa buồn vừa vui, nàng hy vọng bằng hữu mà Tô Vận giới thiệu cho nàng là Cố Tô An, lại sợ hãi người Tô Vận giới thiệu không phải Cố Tô An.
Đoạn đường này không quá dài, cho nên lúc Diệp Thời Tầm thấy Cố Tô An đưa tay về phía mình, cả người đều có chút đần độn, đè xuống kích động cùng hưng phấn trong lòng, giả vờ bình tĩnh cùng Cố Tô An bắt tay: "Xin chào, ta kêu Diệp Thời Tầm, Diệp của lá cây, Thời của thời gian, Tầm của tìm kiếm. Cố tiểu thư gọi ta A Tầm là được."
Cố Tô An đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên gặp Diệp Thời Tầm, nàng cũng tự giới thiệu mình như vậy, kỳ thực có một lần tình cờ nghe được Diệp Thời Tầm hướng người khác tự giới thiệu mình, Diệp Thời Tầm rõ ràng nói một phiên bản khác, nghe rất công thức hóa lại không để người ta cảm giác qua loa lấy lệ. Hoàn toàn không phát hiện cảm giác đơn giản quen thuộc như vậy.
Bên này Diệp Thời Tầm cuối cùng cũng có lần tiếp xúc thứ hai với Cố Tô An kể từ sau khi mất trí nhớ, Diệp Thời Tầm cảm giác rất kỳ diệu, cảm giác quen thuộc đột nhiên xuất hiện làm nàng rất dễ chịu, thậm chí chỉ ở bên cạnh Cố Tô An đã có thể cảm thấy an lòng.
Nếu đối thoại của hai người đã mở, đám người Đường Hiểu Chi cũng rất biết điều rời khỏi.
Diệp Thời Tầm thấy Cố Tô An ly rượu rỗng không, đang chuẩn bị rót một ly cho nàng, nhưng mà giơ tay lên lại cầm lấy ly nước trái cây bên cạnh, cầm ly nước chanh đưa cho Cố Tô An: "Đây."
Cố Tô An tim đập nhanh hơn, trong khoảnh khắc Diệp Thời Tầm đem nước chanh đưa qua, nàng thậm chí cảm thấy Diệp Thời Tầm đã nhớ ra rồi, nhưng mà nhìn về phía biểu tình của Diệp Thời Tầm, lại không thể phát hiện tình yêu có thể thấy trong dĩ vãng, nhận lấy ly nước chanh bưng trong lòng bàn tay lại không uống xuống.
Diệp Thời Tầm thấy vậy có chút khẩn trương, vội vàng hỏi: "Không thích uống sao?"
Kỳ thực hôm nay trong số đông đảo khách mời có không ít trẻ con, cho nên trừ các loại rượu ra còn có không ít loại thức uống không cồn, những thứ nước chanh này vốn không có trong danh sách chuẩn bị, là Diệp Thời Tầm đột nhiên muốn thêm vào.
Đối với yêu cầu của Diệp Thời Tầm, Diệp Thuấn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, huống hồ chỉ là tăng thêm nước chanh trong danh sách thức uống mà thôi. Mặc dù Diệp Thời Tầm không biết tại sao mình lại làm ra động tác này, nhưng mà vừa rồi giơ tay lên chuẩn bị rót rượu cho Cố Tô An, nàng cảm thấy hình như nàng hiểu rồi. Thế nhưng nhìn Cố Tô An bưng ly nước trong tay không uống, nàng lại cảm thấy có phải bản thân nghĩ lầm, kỳ thực Cố Tô An cũng không thích nước chanh.
Nhìn thấy Cố Tô An lắc đầu, Diệp Thời Tầm tiêu trừ lo âu, sau đó lại nghĩ một ít đề tài thú vị cùng Cố Tô An trò chuyện, không khí mặc dù không ấm áp như dĩ vãng, nhưng đối với trạng thái trước mắt của hai người mà nói thì đã đủ rồi.
Hội trường đã bắt đầu đủ loại xã giao, Tô Vận cũng bị không ít người bắt chuyện, những người kia tuy rằng muốn cùng Tô Vận bắt chút quan hệ, bất quá sau khi tán gẫu với Tô Vận mới phát hiện, Tô Vận cũng không dễ tiếp xúc như bọn họ tưởng, chỉ đành lễ phép rời khỏi.
Cứ như vậy người vây quanh Mạc Duẫn liền càng lúc càng nhiều, nếu đã trò chuyện thâm giao không được, vậy chẳng thà tranh thủ vui chơi tìm một mỹ nhân làm một hồi diễm ngộ.
Chỉ tiếc Mạc Duẫn trong lúc lơ đãng lại thấy được người vây quanh Tô Vận, lúc rời đi đều lộ ra biểu tình tiếc nuối cùng u oán, khơi dậy hứng thú của nàng.
Qua loa lấy lệ ứng phó người bên cạnh một hồi, mọi người liền cảm giác mỹ nhân này còn không dễ giao lưu bằng Tô Vận, đành thất bại rời đi, Mạc Duẫn bưng ly rượu đi tìm Tô Vận.
Lúc đứng bên cạnh Tô Vận, Tô Vận có chút không vui nhìn nàng, cũng vào lúc này mới phát hiện nữ nhân này vậy mà lại cao hơn nàng một chút, Tô Vận cẩn thận quan sát một phen, chỉ cảm thấy nữ nhân này có chút nguy hiểm, vì vậy nàng bày ra bộ mặt lạnh lùng.
Mạc Duẫn lại đột nhiên bật cười, tiếng cười kia làm Tô Vận cảm giác không hiểu ra sao.
"Tô tổng, ta đột nhiên có một loại ảo giác." Mạc Duẫn cười xong liền nói với Tô Vận như vậy, nhưng mà lời chỉ nói một nửa, Tô Vận đợi nửa ngày không nghe nói tiếp, lúc này mới hỏi: "Ảo giác gì?"
Mạc Duẫn lắc đầu một cái, lộ ra biểu tình tiếc nuối, nhưng mà vẫn không trả lời câu hỏi của Tô Vận, chỉ bình tĩnh đưa tầm mắt nhìn về nơi khác.
Qua một hồi lâu, Tô Vận vẫn không nhịn được muốn hỏi nàng, nhưng lại không hòa nhã như lúc nãy, ngữ khí trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều: "Ngươi đến tìm ta, có chuyện gì không?"
"Có chuyện, nhưng không lớn. Cho nên đột nhiên cảm thấy không cần làm phiền ngài." Mạc Duẫn vẫn là gương mặt treo nụ cười nhàn nhạt kia.
Tô Vận đem nụ cười của nàng ở trong lòng so sánh với một người khác, nụ cười của người trong trí nhớ tạo cảm giác rất dễ chịu ấm áp, mà người trước mắt này mỗi lần cười lại luôn lộ vẻ yêu mị, cảm giác như đang quan sát con mồi.
Tô Vận đắm chìm trong trong suy nghĩ chợt nghe có người đang kêu mình, thoáng tỉnh hồn nhìn Mạc Duẫn, chỉ nhìn thấy Mạc Duẫn ánh mắt ngậm cười, dùng một loại giọng điệu quân vương trêu đùa thần tử hỏi: "Biểu tình của Tô tổng nói với ta rằng, ngươi sợ. Tô tổng nghĩ đến điều gì quỷ mị sao?"
"Quỷ mị ngược lại không có, thấy một vị yêu nghiệt mà thôi." Tô Vận kỳ thực là loại người mặc cho kẻ khác giễu cợt, sau khi hoàn hồn lập tức khôi phục khí thế dĩ vãng.
Mạc Duẫn bị Tô Vận ngầm trào phúng là yêu nghiệt cũng không nổi giận, nàng đột nhiên chăm chú thâm tình nhìn Tô Vận.
Tô Vận bị động tác bất thình lình làm cho không hiểu được, theo bản năng sờ gò má hỏi: "Tại sao vẫn nhìn chằm chằm vào ta, trên mặt ta có gì sao?"
Lời ra khỏi miệng Tô Vận liền hối hận, lời này hỏi có chút buồn cười. Nhưng mà Mạc Duẫn đột nhiên trở nên nghiêm trang, không chỉ thu liễm ánh mắt lộ liễu, còn hơi lui về phía sau một bước.
"Ừ... Không có."Mạc Duẫn nói xong liền rời đi, làm Tô Vận phía sau đầu đầy sương mù.
Mạc Duẫn có chút thất vọng, cho nên sau đó hứng thú không cao lắm, gửi tin nhắn cho Diệp Thời Tầm rồi rời đi.
Ngược lại là Tô Vận nhìn bóng lưng Mạc Duẫn, trong mắt thêm mấy phần tò mò. Vừa rồi lúc Mạc Duẫn rời đi, ánh mắt thất vọng không che giấu chút nào.
Tô Vận nghĩ một chút, chẳng lẽ là bản thân làm nàng thất vọng? Tiếp đó lại lắc đầu, chẳng qua là hai người xa lạ gặp nhau, nàng thậm chí ngay cả tên đối phương đều không biết, người nọ đối nàng có cái gì mà thất vọng.
Bất quá con người luôn rất kỳ quái, Tô Vận càng không nghĩ ra, càng muốn hiểu rõ. Thậm chí còn chuyên môn đi lấy một cái gương, xem xem trên mặt có thứ gì không, hôm nay trang điểm vẫn rất khéo léo, vậy thì Mạc Duẫn rốt cuộc đang thất vọng điều gì? Lòng hiếu kỳ bất tri bất giác bị kích thích, trừ phi biết được đáp án thật sự, nếu không rất khó bình phục lại.
Mạc Duẫn mở xe thể thao lao nhanh trong đêm tối, giờ phút này nàng không còn bất kỳ tâm tình thất vọng nào nữa, ánh mắt bình tĩnh nhìn con đường phía trước, bên trong xe vang lên tiêng nhạc êm dịu không tên, Mạc Duẫn suy tư xem một hồi nên đi đâu chơi.
Cứ như thể người lúc nãy nhiễu cho Tô Vận không bình tĩnh không phải là nàng vậy, thậm chí nàng còn giống như người đi đường A không hay biết gì. Không biết người luôn thích trêu chọc người khác như Tô Vận biết được thì sẽ có biểu tình gì.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴