Koji đặt chiếc điện thoại xuống, vẻ mặt anh trông thật khó tả. Anh vươn tay với lấy cốc cà phê đã nguội lạnh từ lâu mà đưa lên môi. Nhưng đắng ngắt.
Nếu như ở nhà thì có lẽ anh đã làm cái gì đó để giải tỏa bớt tâm trạng hiện tại. Nhưng Koji hiểu, ngay lúc này và ngay tại đây vẫn còn một người nữa cũng đang cảm thấy tồi tệ như chính anh. Thế nên, Koji phải tỏ ra cứng rắn một chút.
Đã ba ngày rồi mà chẳng có ai liên lạc được với Omi.
Cũng chẳng có dấu vết nào cho thấy Omi đã trở về phòng trọ, ngay cả người nhà của cô ấy cũng không hay biết gì hết. Bố mẹ của Oumi cũng đã bắt đầu phát tờ rơi tìm người mất tích rồi. Nhưng cứ mỗi ngày trôi qua mà chẳng nhận lại được tin tức gì lại càng khiến nỗi sợ vô hình ấy một thêm hiện hữu đến mức khủng khiếp.
“Chắc cô ấy sẽ lại bất thình lình xuất hiện như mọi khi thôi. Cậu cũng biết tính cô ấy ra sao rồi mà.”
“Ừ… tớ cũng mong vậy...” Yoh buồn bã trả lời. Dĩ nhiên là cô ấy phải lo lắng cho Omi rồi, nhưng chuyện xảy ra ba ngày trước với Fuminori hẳn vẫn còn đè nặng trong lòng cô.
Yoh đã không gặp lại Fuminori kể từ ngày đó, và cậu ta cũng chẳng có ý định gì là muốn hàn gắn. Nhớ lại trước đây, cứ sau giờ học thì bốn người bọn họ lại họp nhau ở quán cà phê này, nhưng giờ chỉ còn có hai.
“Tonoh này, thử nhớ lại xem. Omi còn chỗ nào để tới nữa không?”
“Không...” Koji lảng tránh, “Tớ đã kiểm tra hết cả rồi.”
Hiển nhiên, đấy là một lời nói dối. Bởi anh biết rõ nơi mà Omi muốn đến vào cuối giờ chiều hôm đó. Chẳng rõ Yoh có nhận ra sự áy náy nơi đáy mắt Koji hay không, nhưng thật lòng anh không muốn nhắc đến Fuminori trước mặt cô ấy. Thế rồi bầu không khí nặng nề, tĩnh lặng dần đè nặng cả hai, mãi cho đến khi tiếng chuông vào tiết vang lên thì mới nguôi ngoai phần nào.
“Ừ mà… Tớ phải đi đây.”
“… Ừ.”
Nếu Koji không lầm thì tiết sau Yoh cũng có lớp, nhưng cô ấy vẫn ngồi đó, trầm mặc nhìn vào chốn vô định. Tuy lòng anh không khỏi khó chịu khi thấy cảnh này nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải. Rốt cuộc thì Koji cũng chỉ là bạn trai của Omi, bạn thân của Yoh, không được phép tiến xa hơn cái vị trí và vai trò mà anh đang có.
Cuối cùng, Koji rời khỏi quán cà phê, để lại Yoh một mình ngồi đó trong lặng lẽ.
Chuyện Omi mất tích và cả tâm trạng tồi tệ mà Yoh đang phải gánh chịu đều khiến Koji chẳng thể yên lòng. Và lại càng khiến anh khó xử hơn khi những chuyện này đều có cùng một nơi bắt nguồn.
Cái thằng Fuminori đó đang làm gì vậy không biết…?
Khi Omi mất tích, người đầu tiên Koji nghi ngờ là Fuminori. Bởi lần cuối anh gặp Omi cũng là lúc cô ấy đang điên máu và chuẩn bị đến tìm cậu ta để mắng hoặc là đập cho một trận gì đó.
Nếu chỉ là mắng mỏ, dù có nặng lời đi chăng nữa thì Koji tin rằng Fuminori có mất trí cũng không làm chuyện gì quá đáng. Nhưng lỡ như xảy ra ẩu đả thì sao? Là người yêu của Omi nên Koji nghĩ rằng có khả năng đó lắm…
Thế nhưng, Fuminori đã trả lời một cách cộc cằn khi anh hỏi đến. Cậu ta tỏ ra chẳng hay biết lý do tại sao Omi lại đến nhà mình và nhất quyết lảng tránh mấy câu hỏi liên can. Chắc đó chỉ là phản ứng bình thường thôi, bởi Fuminori nào biết Omi và Koji đã chứng kiến toàn bộ cái cảnh khó coi mà cậu ta làm với Yoh.
Nhưng mà, Omi có đến nhà cậu ta không? Lúc đi trông cô ấy giận đến thế cơ mà, chẳng lẽ trên đường lại đổi ý sao?
Hay có trên đường đi cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hàng loạt câu hỏi cứ bủa vây lấy tâm trí Koji và lại càng thêm rối rắm khi cảnh sát thông báo tìm thấy xe của Omi ở một công viên gần trường.
Vô lý thật.
Rõ ràng hôm ấy Omi nói là phải tìm Fuminori để nói chuyện phải quấy. Thế thì sao lại để xe ở công viên cơ chứ. Mà, càng kỳ lạ hơn khi chiếc Kawasaki đó, thứ mà Omi nâng niu đến mức khiến Koji còn phải cảm thấy ghen tị lại bị vứt chỏng trơ ngoài công viên mặc cho gió sương. Cô ấy chắc chắn sẽ không bao giờ làm thế.
Thật sự là phía cảnh sát đang tiến hành điều tra, nhưng thông tin mà họ cung cấp, hay đúng hơn là những gì họ biết thì hoàn toàn vô dụng.
Tổng hợp lời khai của các nhân chứng và những người liên quan thì,
Omi rời trường vào khoảng 4 giờ chiều thứ Năm theo lời Koji. Lần cuối cùng Omi còn được nhìn thấy là vào khoảng 4 giờ 40 hoặc 5 giờ khi cô ấy lái xe ở khu phố dẫn vào chỗ Fuminori. Sau đó thì mất liên lạc hoàn toàn. Đến 5 giờ chiều ngày hôm qua, tức Chủ Nhật, Omi được xác nhận là đã mất tích.
Dựa vào những thông tin này mà Koji nghi ngờ Fuminori là hoàn toàn có cơ sở. Tuy nhiên, suốt chiều hôm ấy Fuminori không có ở nhà. Sau khi rời khỏi trường, cậu ta đã đến công viên và ở lại đó rồi mãi sau mới đi bộ về nhà. Fuminori trở về nhà vào khoảng hơn 9 giờ tối.
Còn chiếc Kawasaki thì được tìm thấy vào khoảng hơn 10 giờ tối hôm đó, ở công viên cách nhà Fuminori gần 30 dặm.
Thế nên, vô lý.
Chẳng thể hiểu nổi một thứ ồn ào như chiếc Kawasaki làm sao có thể ung dung băng qua khu vực dân sinh trong im lặng được.
Càng nghĩ càng thêm rối, cuối cùng Koji tự kết luận rằng, trong tất cả những khả năng đó thì chỉ một là có thể xảy ra và phủ nhận những cái còn lại.
Nói cách khác, Koji tin rằng Fuminori đã nói dối.
Dù nghi ngờ như thế nhưng chính Koji cũng chẳng trả lời cảnh sát thật lòng khi được hỏi về việc Omi mất tích. Anh chỉ khai, cô ấy muốn đến chỗ nào đó ở ngoại ô còn sau đấy đi đâu thì không biết.
Anh thật sự rất muốn hợp tác để tìm kiếm, nhưng chẳng phải Omi đã không đến nhà Fuminori và anh ta cũng đã khẳng định vậy rồi sao? Còn chưa kể đến việc Fuminori cũng có bằng chứng ngoại phạm… Xét cho cùng thì Koji vẫn nói thật đấy thôi.
Thế nhưng, nguyên nhân duy nhất khiến Koji miễn cưỡng tin vào cái kết luận mập mờ này là do anh không muốn một người đã mất hết tất cả như Fuminori phải gánh chịu thêm áp lực.
Nhưng kể từ sau hôm lấy lời khai, dù Koji luôn tự nhủ rằng Fuminori đã nói thật nhưng trực giác anh thì ngược lại. Rồi chẳng biết từ lúc nào mà mâu thuẫn ấy đã lớn dần trong anh, đến mức Koji tin rằng Fuminori có liên quan đến tất cả.
Koji vẫn cất bước trong khi tâm trí ngập tràn những suy nghĩ rối bời.
“Fumi...” cũng hẳn vì vậy nên anh mới nhận ra bạn thân của mình ngay giữa đám đông người qua lại nhanh như vậy.
Có điều…
Sao thế nhỉ?
Ban đầu, Koji cứ nghĩ là Fuminori định đến giảng đường nên định cất tiếng gọi. Nhưng hướng đi của cậu ta thì hoàn toàn ngược lại, có vẻ như Fuminori đang muốn bỏ về.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng trưa nay có lớp bắt buộc cho sinh viên y khoa mà? Koji băn khoăn cau mày, nhưng rồi cũng chẳng để tâm quá nhiều đến chuyện đó. Anh quyết định đi theo Fuminori, cố giữ một khoảng cách an toàn nhất định để không bị phát hiện.
Và rồi, Koji có thể khẳng định rằng, Fuminori không về nhà, bởi cậu ấy bắt chuyến tàu điện đi hướng ngược lại.
Koji cứ nghĩ rằng cậu ấy đang đến chỗ bác sĩ phụ trách ở bệnh viện Teinkosu, thế nhưng trạm dừng gần đó nhất đã qua được một lúc rồi.
Cậu ấy đi đâu vậy nhỉ…?
Cứ thế, Koji lặng lẽ quan sát Fuminori đang một mình trong toa tàu trống. Thoạt đầu, Koji cảm thấy khá áy náy khi theo dõi bạn mình như vậy, nhưng khi thấy những hành động bí ẩn của cậu ta thì anh cũng chẳng còn muốn bận tâm đến điều đó nữa.
Đến lúc này thì Koji hoàn toàn tin vào trực giác của mình. Rằng anh đang dần tiến gần đến cái nguyên do khiến cho bạn thân mình đột ngột thay đổi, hoặc có thể là tồi tệ hơn nếu chuyện đó có liên quan đến sự mất tích của Omi… Mọi chuyện đều có thể xảy ra, dù cho cái khả năng đó có nhỏ bé đến chừng nào đi chăng nữa.
Dù rằng Koji không tin, hay đúng hơn là không dám tin là còn thứ gì khác ngoài vụ tai nạn đó đã thay đổi bạn mình. Nhưng những gì anh cảm nhận được chỉ là phỏng đoán, những lập luận mơ hồ chẳng có lấy một cơ sở rõ ràng… Anh muốn tìm ra câu trả lời, một câu trả lời xác đáng để anh có thể biết được mình có nên tin tưởng Fuminori nữa hay không.
Koji kín đáo nhìn về phía Fuminori, người đang đứng một mình lặng lẽ trong toa tàu vắng lặng. Trông cậu ấy lúc này thật khác với khi ở cùng ai đó.
***
Fuminori xuống một trạm tận bên ngoài vùng ngoại ô hẻo lánh. Nhanh chóng nhưng cũng không quá vội vàng, Koji cố gắng bám theo cậu ấy giữa dòng người xô bồ một cách kín đáo.
Phía trước trạm dừng chẳng có giao lộ hay khu thương mại nào hết. Chỉ lác đác vài hiệu sách, tiệm tạp hóa và mấy tụ điểm buôn bán ven đường. Vậy nên việc đi theo Fuminori đối với Koji mà nói thì chẳng có gì là khó khăn. Nếu có thì là do cái sự cẩn thận đến mức bí ẩn của cậu ta. Cứ thi thoảng Fuminori lại ngoảnh lại, ánh mắt trông cực kỳ đáng sợ, cứ như thể cậu ấy đang cảm thấy bị đe dọa bởi thứ gì đó vậy.
Phản ứng của một con người bình thường liệu có như thế không?
Hay là do cậu ấy giữ khoảng cách với mọi người quá lâu nên nó đã hình thành một phản xạ có điều kiện?
Không, ít nhất thì những gì Koji vừa nghĩ sẽ không thể xảy ra đối với ai đó có hoạt động thể chất bình thường và vẫn duy trì các mối quan hệ xã hội như Fuminori.
Tốt hơn hết là cứ yên lặng đợi chờ câu trả lời mà Fuminori sắp mang đến.
Đã được một lúc kể từ lúc xuống trạm dừng. Koji có thể chắc rằng Fuminori rất thông thạo đường đi ở khu này. Rõ ràng cậu ấy đã có đích đến cụ thể khi liên tục lướt qua các khu dân cư, rẽ vào các con hẻm mà chẳng do dự gì.
Xa xa phía chân trời là những ngọn đồi nhấp nhô, những con dốc dựng đứng và cả một cánh rừng bạt ngàn ngay giữa lòng khu vực dân sinh. Dù đã chuyển lên Tokyo học được vài năm, nhưng Koji lại không hề biết rằng có một nơi như thế này tồn tại chỉ với hơn một tiếng đi tàu điện từ ga Tokyo.
Koji tự hỏi, liệu có phải nhà người quen nào đó của Fuminori ở đây không? Nhưng nếu vậy thì sao anh lại không biết? Hai người là bạn với nhau suốt nhiều năm rồi chứ đâu phải ngày một ngay hai đâu. Và anh cũng chẳng thể nghĩ ra lý do gì để Fuminori giấu giếm chuyện này cả.
Một lúc lâu sau đó, Fuminori dừng lại trước một căn nhà. Cậu ta chẳng bấm chuông hay gõ cửa gì cả mà lập tức biến mất vào bên trong như thể bị ngôi nhà nuốt lấy vậy. Còn Koji ở phía sau thì không dấu nổi nỗi băn khoăn, tại sao Fuminori lại có thể bước vào như thể đó là nhà của cậu ấy chứ.
Vậy, Fuminori có một người họ hàng bí ẩn ư?
Kiên nhẫn đợi thêm ít phút xem Fuminori có trở ra không rồi Koji mới tiến gần đến cổng và xem bảng tên.
Ogai?
Đúng là chưa bao giờ nghe qua.
Thế rồi Koji để ý đến hòm thư đầy ứ những tờ rơi, nó thật sự hợp với vẻ hoang tàn của căn nhà này. Rõ ràng là đã chẳng còn ai ở đây từ lâu lắm rồi.
Ngó nghiêng bên ngoài một lát, Koji lui về phía sân chơi cho con nít cách đấy 2 dãy nhà. Xét về vị trí thì cũng không hẳn là quá xa và góc độ thì khá hợp với việc theo dõi căn nhà mà Fuminori đã bước vào. Giờ để ý mới thấy căn nhà đó còn có cả cửa sau. Vậy là khá thuận lợi với những gì Koji đang thiết lập trong đầu.
Có điều, việc khiến Koji khó chịu là sắp hết thuốc lá rồi. Giờ đi mua thêm thì lại sợ bỏ lỡ mất điều gì đó, thế có mà bõ công. Không còn cách nào khác, anh đành ngồi nghiến răng chờ đợi trên băng ghế nào đó trong sân chơi.
Một tiếng đã trôi qua, và lại thêm một tiếng nữa. Thế nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì xảy ra ở ngôi nhà của Ogai. Khi ánh hoàng hôn nhẹ buông xuống thì lòng kiên nhẫn của Koji cũng hao mòn dần.
Anh đã hút hết bao thuốc, việc theo dõi Fuminori giờ đã trở thành cuộc đấu tranh gay gắt trong anh. Tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi hay là lao vào trong đó túm đầu thằng bạn thân để hỏi cho ra nhẽ?
Không… Ít nhất thì anh cần phải tỉnh táo.
Thế rồi, Koji đành giết thời gian bằng cách gọi và gửi cho Omi những tin nhắn, mong rằng sẽ có kỳ tích nào đó xảy đến. Thế nhưng, đúng như anh đã nghĩ, mọi cố gắng đều vô ích.
***
Ánh đèn đường bất chợt bừng sáng, in bóng Koji xuống sân cát rồi kéo dài nó về phía bức tường phía sau. Sự kiên nhẫn trong anh giờ đã cạn. Koji đứng bật dậy, hướng về phía căn nhà của Ogai mà chẳng vui vẻ gì...
… Koji chợt dừng bước, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ bất ngờ. Cuối cùng thì Fuminori cũng chịu rời khỏi căn nhà đó và hướng về phía ga tàu điện với những bước chân vội vã.
Sau một thoáng suy nghĩ, Koji quyết định kiểm tra căn nhà đó thay vì tiếp tục bám theo Fuminori. Dù vậy, trong lòng Koji lại thầm mong rằng mình sẽ không tìm thấy thứ mình mong muốn bên trong căn nhà ấy.
Tiến về phía cổng, Koji liếc sơ qua căn nhà nhưng không thấy bất kỳ ánh đèn nào. Dù vậy, anh vẫn cẩn thận bấm chuông. Dù đã đoán trước được chuyện này, nhưng sự tĩnh lặng của căn nhà vẫn không khỏi khiến cho Koji cảm thấy bất an.
Thế rồi, anh đưa tay vặn nhẹ nắm cửa trong khi quan sát xung quanh xem có ai đang nhìn không. Và cửa không khóa.
Ngay khi bước vào trong, Koji lập tức bị choáng bởi mùi của căn nhà. Đó là mùi ẩm mốc, bụi bặm đặc trưng của một căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, và một thứ mùi khác mà anh chỉ có thể diễn tả nó bằng hai từ “kinh khủng”.
Cứ mỗi lần cất bước, Koji lại cảm thấy mình không hề giống như đang ở trong một căn nhà, mà là cống thoát nước, hoặc giữa ao tù đọng nước hôi hám lâu ngày.
Tách!
Đèn không sáng. Chắc là đường điện bị hỏng, hoặc ngôi nhà này bị cắt điện rồi cũng nên. Koji bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu khi trời càng ngày càng tối mà trong tay thì lại chẳng có gì để soi đường.
“A...”
Một chiếc đèn dầu ở góc cửa và còn khá nhiều dầu. Koji cầm chiếc đèn lên, lau nhẹ lớp bụi ở phía ngoài rồi bật lửa thắp đèn. Ánh sáng tuy không tốt lắm nhưng cũng đủ để Koji có thể nhìn thấy được những thứ quanh mình.
Những bức tường mọc đầy nấm mốc, thậm chí còn có cả địa y, và những dấu giày hằn lên lớp bụi dày trên sàn. Mà để ý thì có đến tận hai dấu giày, một như trông như vừa mới đây là của Fuminori, trong khi cái còn lại thì nhỏ hơn và khá mờ.
Vậy ra còn ai khác từng đến đây rồi sao?
Điều này khiến Koji phải thắc mắc bên trong ngôi nhà này rốt cuộc chứa đựng điều gì mà lại khiến Fuminori và ai đó lại quan tâm đến. Mà cũng chẳng cần phải băn khoăn thêm nữa, bởi câu trả lời chẳng phải ở ngay trước mặt rồi sao?
Nghĩ vậy, Koji đi nguyên giày, giống như hai người trước đó mà tiến vào bên trong ngôi nhà tĩnh lặng và tối đen đầy bí ẩn ấy.