Khúc Hát Của Saya - Bản Chuyển Thể

chương 10: sóng ngầm.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chẳng có gì cả, Koji ngửa cổ nhìn trần phòng, màn hình máy tính còn sáng và đang trải dài những bản tin tìm người mất tích, trong đó có Omi. Không có thư mới trong mục phản hồi. Ở một cửa sổ trình duyệt IE khác trên máy tính của Koji, con trỏ chuột đang nhấp nháy trong khung tìm kiếm, cuối dòng chữ Bản thảo Voynich.

Trong khi Omi vẫn còn mất tích thì một vực thẳm tò mò lại đang dần khoét sâu vào tâm trí Koji.

Anh lo cho người con gái mình yêu, điều đó là không cần phải bàn cãi. Nhưng anh cũng lo cho bạn thân của mình, cùng một chút đề phòng. Linh cảm mách bảo Koji rằng anh đã phát hiện ra điều gì đó; những quyển sách kỳ lạ, những hình vẽ điên rồ trong phòng tắm. Nhưng chúng mang ý nghĩa gì? Koji không hiểu. Anh muốn tìm cho ra điều đó, chỉ là càng đào sâu xuống thì lại càng chẳng thấy đáy ở đâu.

Kết quả tìm kiếm trả về không được như mong đợi cho lắm. Điều này khiến Koji cảm thấy bản thân anh dường như có gì đó bất ổn. Liếc sang nhìn mấy quyển sách vừa mượn về từ thư viện hôm qua, Kouji lại càng tin vào cái suy nghĩ ấy. Chắc mình bị điên mất rồi, anh lắc đầu.

Anh không dám chắc nên gọi cảm giác này là gì. Một nửa trong Koji nghi ngờ Fuminori có dính líu đến tất cả, trong khi phần còn lại thì nghi ngờ chính bản thân anh đang quá quẫn trí vì sự mất tích của Omi. Đã có một khoảnh khắc nào đó, Koji dường như chẳng thể thở nổi khi đối diện với chính mình.

Anh hoàn toàn bất lực trước những gì đã và đang xảy ra.

Ba tháng trước anh bất lực trước nỗi mất mát của Fuminori. Ba tháng sau anh lại chẳng thể làm gì khi sự tồn tại của hai con người mà mình yêu thương đang phai mờ dần; Omi thì mất tích, còn người kia giờ anh cũng chẳng biết đó là ai nữa rồi.

3 giờ 56 phút sáng, chưa bao giờ anh lại thức khuya đến thế. Hay đúng hơn là chưa bao giờ Koji cảm thấy giấc ngủ lại khó khăn đến vậy. Nhớ lại ánh mắt khi ấy mà Fuminori dành cho anh, Koji rùng mình. Dù có nghĩ đến cái viễn cảnh tồi tệ nhất mà anh từng dám tưởng tượng thì cũng chẳng thể nào ra được cái ánh mắt đầy ám ảnh đó. Có lẽ Fuminori đã chẳng còn nữa và càng đau đớn hơn khi nghĩ rằng sự mất tích của người con gái anh yêu lại do chính bạn thân mình gây ra.

Koji vuốt mặt rồi bật người dậy, anh với tay lấy gói thuốc trên bàn. Một lần nữa, đôi mắt anh lại dán chặt vào từng con chữ đang hiển thị trên màn hình máy tính. Vẻ mặt anh có chút do dự khi quyết định ẩn cửa sổ hiển thị mấy mẩu tin tìm người mất tích để tập trung hoàn toàn vào việc tìm kiếm thông tin về Bản thảo Voynich.

Sách da; hệ chữ viết chưa từng được ghi nhận trong lịch sử; hình vẽ minh họa những loại sinh vật hoặc thực vật gì đó vô cùng kỳ quái. Toàn là những thông tin vô bổ. Có chỗ anh hiểu, có chỗ anh lại không hiểu, nhưng rốt cuộc thì chẳng có gì liên đến câu trả lời mà Koji mong chờ.

“Điên thật.” Khói trắng tỏa ra khắp phòng, lượn lờ phía trên trần. Koji ở phía dưới, gục ngã trên bàn với ánh mắt đờ đẫn trông đến khổ sở. Mí mắt anh nặng trĩu. “Liệu có ai khác biết về mấy thứ này không nhỉ?”

Tâm trí anh rối như tơ vò.

“Rốt cuộc thì em đang ở đâu vậy chứ, Omi.”

Và rồi anh ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi bị tiếng chuông báo thức dội thẳng vào tai. 6 giờ 30. Tiết học của Koji sẽ bắt đầu lúc 8 giờ 30, anh có tận 2 tiếng để chuẩn bị. Thế nhưng Koji vẫn ngồi đấy, đón chờ buổi rạng đông dần trôi qua khóe mắt. Không có dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ làm điều mà mọi ngày vẫn làm cả.

Ngày mới đến với Koji thật tồi tệ. Và lại càng khó chịu khi chiếc điện thoại ngu ngốc chỉ vừa mới im lặng được đôi chút đã lại trở nên ồn ào một lần nữa. Cuối cùng, anh đành phải nhận cuộc gọi mà bản thân chẳng mong chờ.

“Koji Tonoh, xin nghe.”

Và rồi, Koji đứng dậy để chuẩn bị những thứ cần thiết trước khi đến trường. Phải rồi. Anh nào có thể cứ thế mà buông xuôi được. Bởi nếu anh gục ngã ngay lúc này thì có lẽ cô gái mỏng manh ấy sẽ vỡ vụn ra như hoa tuyết mất thôi.

***

Lúc Yoh bước xuống căn tin, có tiếng người này người nọ rì rầm to nhỏ về cô. Dù cũng có vài cô gái, nhưng phần nhiều vẫn là những lời bình phẩm của mấy gã trai quanh Yoh. Có gã phỏng đoán loại son mà Yoh dùng, gã thì liệt kê tên phấn nền rồi luyên thuyên về mấy chuyện trang điểm như kẻ mắt, vẽ chân mày. Thực ra thì đây vốn chẳng phải việc gì quá lạ lẫm, thậm chí có phần nực cười, nhưng chung quy mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.

Tsukuba đoan mộc. Đó chính là cách mà mọi người nhìn nhận về Yoh, một cô gái đoan trang, mộc mạc. Chút phấn son nơi cô gái mang tên Yoh này thực sự là quá lạ lẫm trong mắt những con người kia.

“Thôi đi mấy ông tướng.”

Cuối cùng thì Yoh cũng được giải thoát khỏi đám người hiếu kỳ ấy. Dù chẳng quá cao lớn nhưng cái bóng vai vững như tượng ấy của Koji thực sự khiến người khác cảm thấy tin tưởng đến lạ thường.

“Mấy người không ăn thì cũng để người khác ăn chứ,” Koji nói rồi ngồi xuống cùng Yoh. Dù bầu không khí khu nhà ăn vẫn ồn ào như cũ nhưng không còn có cái tên Tsukuba bị lẫn vào trong đó nữa.

“Cảm ơn cậu nhé, Tonoh.”

“Không có gì đâu.” Koji đáp. “Nếu gặp Omi thì có khi mấy tên kia bị đá đít rồi ấy chứ.”

Cả hai khẽ cười rồi chợt rơi vào lặng câm giữa một nhà ăn ồn ào lúc nào không hay.

“Omi ấy,” cuối cùng Yoh là người mở lời trước khi thấy Koji như có gì đó khó nói. “Vẫn chưa có thông tin gì sao?”

“... Ừ,” Koji đáp. “Vẫn không thấy cảnh sát hay ai báo tin gì cả.”

Cho đến nay đã là bốn ngày kể từ lần cuối Omi Takahata được nhìn thấy. Những người lo lắng cho cô ấy đều đang cảm thấy như lửa cháy âm ỉ dưới chân; không một ai có thể an lòng được. Thêm cả những đau đớn mà Yoh nhận lại từ một tình yêu không được hồi đáp thì một viên valium vào mỗi tối thực sự là liệu pháp hữu hiệu. Nhưng khi Yoh thức dậy, cô lại cảm thấy những lời nói tàn nhẫn của Fuminori ngày hôm ấy cứ văng vẳng bên tai mình.

Chỉ sau vài ngày, từ một cô gái mang vẻ đẹp giản dị chợt xơ xác chẳng khác nào đóa hoa úa tàn. Nếu không có mấy thứ đồ mỹ phẩm Omi mua cho hồi đi chơi ở Ibaraki thì Yoh đoan mộc đã trở thành Yoh xác sống mất rồi.

Yoh thực sự đã muốn trốn chạy. Nhưng rồi Koji lại giữ lấy cô. Việc cậu ấy luôn cố lựa lời trước khi nói điều gì đó với cô thực sự là một niềm an ủi không hề nhỏ. Omi thật may mắn khi có một người đàn ông như Tonoh bên cạnh, Yoh cười thầm trong lòng.

“Cậu còn nhớ người họ hàng của Omi ở Ibaraki chứ?”

“Tớ không nghĩ ông ấy biết gì đâu,” Koji lắc đầu. “Hôm bản tin của Omi lên sóng truyền hình ông ấy gọi về hỏi nhiều lắm.”

“Vậy còn mấy người bạn khác của cậu ấy thì sao?”

“Chẳng phải cậu là người biết rõ bạn bè của cô ấy hơn ai hết sao?”

Yoh nhẹ cúi đầu, nước mắt như muốn trực chờ trào ra khi chợt nhận thấy bản thân thật vô dụng. Hơn ai hết, cô là bạn thân của Omi, vậy mà khi cô ấy mất tích thì Yoh lại chẳng thể làm được gì, thậm chí là tìm ra chút thông tin nào đó hữu dụng. Trái tim Yoh như thắt lại và những lời nói cay nghiệt của người đàn ông cô trót yêu lại chợt vọng về.

“Tsukuba này,” Nhận thấy Yoh như đang cố để làm gì đó trong vô vọng, Koji buộc phải nói vài lời trấn an. “Chúng ta hãy cứ nên để chuyện này cho cảnh sát.”

“... Tớ chỉ...”

“Đừng lo lắng gì cả,” Koji vẫn tiếp tục một cách từ tốn. “Cô ấy chỉ là trót ham vui vài ngày thôi mà.”

Cả hai lại bật cười, bầu không khí đã bớt ảm đạm hơn đôi chút và bữa ăn lại tiếp tục một cách chậm rãi.

“À mà, Tsukuba này,” Koji nuốt vội thức ăn khi chợt nhớ ra điều gì đó. “Sang chiều tớ định ghé qua Teinkosu đấy. Cậu đi cùng chứ?”

“Teinkosu?” Yoh tỏ ra băn khoăn. “Chẳng phải đó là bệnh viện đã phẫu thuật cho Sakisaka sao?”

“Ừ, tớ định đi hỏi bác sĩ của thằng Fuminori xem rốt cuộc là nó bị làm sao.”

“Tonoh...” giọng Yoh run run.

“Cậu đừng lo,” nhận thấy bản thân vừa khiến cho Yoh phải lo lắng, Koji nhẹ giọng. “Chỉ là một buổi hỏi han bệnh tình của thằng ngố đó thôi.”

***

Đầu giờ chiều, Koji đã lái xe đến trước khu ký túc xá của Yoh.

“Tớ đến rồi này, cậu chuẩn bị xong chưa?” ngồi trong xe, anh gọi cho Yoh. “Thế tớ đợi dưới này nhé.”

Koji cúp máy rồi mở tờ bản đồ ra tìm đường đi từ khu ký túc xá của Yoh đến Teinkosu. Nhưng rồi anh lại chọn một tuyến đường chẳng phải là ngắn nhất.

“Mình bị sái cổ rồi thì phải.” Koji tặc lưỡi, xoa nắn cái cổ đang đau nhức. Vừa hay lúc ấy Yoh cũng mở cửa bước vào trong xe.

“Cậu đợi tớ lâu không?” Yoh hỏi.

“Tầm 10 phút,” Koji kéo tay áo lên xem đồng hồ. “Tớ vừa đến cái là gọi cho cậu luôn mà.”

“Vậy à.”

“Ừ,” Koji vẫn cố tiếp tục cuộc trò chuyện với một Yoh thiếu sức sống. “Đi đường Yaesu nhé.”

“Nhưng từ đây đi thì Eitai gần hơn mà?” Ánh mắt Yoh lộ rõ vẻ thắc mắc.

“Đi đường ấy chán lắm.” Koji khẽ cười rồi nổ máy. Tiếng động cơ trầm đục vang lên, bánh xe chầm chậm lăn trên mặt đường.

Bên trong chiếc Honda Accord vẫn bon bon trên đường, Koji thi thoảng lại quay qua nhìn cô bạn của anh đang mơ màng với những thứ phía ngoài cửa sổ. Những ngôi nhà, những hàng cây cùng mấy người đang chạy bộ trong công viên; toàn là những hình ảnh hết sức bình thương. Nhưng thật chẳng hiểu chúng ẩn chứa thứ mãnh lực gì mà lại hấp dẫn Yoh dến thế. Kể từ lúc xe bắt đầu lăn bánh đến giờ, cả hai đều chẳng nói lời nào. Anh không rõ Yoh đang nghĩ gì, nhưng chỉ mong rằng chuyến đi này có thể khiến cô ấy cảm thấy tốt hơn.

Sau hơn hai tiếng lái xe, cuối cùng cả hai cũng đến được Teinkosu. Và cũng chẳng phải chờ lâu khi cả hai đã hẹn trước với bác sĩ đang điều trị cho Fuminori.

“Cảm ơn bác sĩ đã bỏ chút thời gian để gặp chúng tôi.” Sau khi được nhân viên hỗ trợ dẫn đến phòng làm việc riêng của Ryoko Tanbo, Koji lịch sự lên tiếng trước. Cái cúi chào ấy đã giúp anh giấu đi sự kinh ngạc trước vẻ ngoài trẻ trung của vị bác sĩ ấy.

Cho dù chẳng có lớp phấn son mỏng manh kia thì nữ bác sĩ trước mặt Koji cũng chẳng thể ngoài ba mươi. Để có thể lãnh đạo cả một đội ngũ y khoa khoa phẫu thuật thần kinh tại Teinkosu là này thì cô ấy chắc chắn phải là một con người rất tài năng.

“Đừng bận tâm,” Ryoko hướng tay mời hai vị khác ngồi xuống ghế sô pha. “Tôi đã hi vọng những người như hai cô cậu sẽ tìm đến.”

Nụ cười thân thiện hiện lên giữa một vẻ đẹp lạnh lùng hẳn là nét quyến rũ nhất của cô ấy.

“Rất hân hạnh được gặp hai người. Tôi là Ryoko Tanbo, bác sĩ phụ trách của cậu Sakisaka Fuminori.”

“Tôi là Koji Tonoh, bạn của Fuminori,” Koji tự giới thiệu một cách lịch sự. “Còn đây là Yoh Tsukuba.”

Yoh vội cúi chào. Cô cảm thấy khá áy náy vì đã lỡ lơ đãng. Cũng như Koji, Yoh thực sự bị choáng ngợp trước Ryoko.

Ban đầu, hai người đều không hề nghĩ rằng cuộc gặp mặt có thể diễn ra dễ dàng thế này. Cả Yoh và Koji đều đã lường trước khả năng sẽ bị từ chối. Thế nhưng hành động của người lãnh đạo khoa phẫu thuật thần kinh Trung tâm y khoa của Đại học Teinkosu thì lại nằm ngoài dự đoán của họ.

“Cậu muốn biết chuyện gì đang xảy ra với Sakisaka sao? Tôi cũng vậy đấy.”

“Vậy ạ…?”

Koji có chút bất an khi nhận thấy vẻ bí hiểm nơi Ryoko. Cả Yoh cũng thế, cô chỉ dám thở khe khẽ và ngồi yên lắng nghe.

“Hai ngày trước, Fuminori không đến kiểm tra theo lịch định kỳ.” Ryoko đẩy bảng theo dõi hoạt động trị liệu về phía hai vị khách. “Tôi đã cố gọi về nhà cậu ấy nhiều lần nhưng chẳng có ai nghe máy cả.”

Hai ngày trước… chính là cái ngày Fuminori tìm đến căn nhà hoang tăm tối đó. Rốt cuộc thì có cái quái gì ở ngôi nhà đó mà lại quan trọng hơn cả một buổi điều trị cơ chứ, Koji cau mày.

“Ở trường cậu ta thế nào?” Ryoko lại tiếp tục chủ trì cuộc đối thoại.

“Nó… cứ như thằng điên ấy.”

Koji chột dạ nhìn sang Yoh. Bờ vai cô run run trông đến tội nghiệp. Lời nói cũng đã thành câu rồi, Koji chẳng thể làm được gì khác ngoài việc tự mắng thầm bản thân vì không lựa chọn từ ngữ phù hợp.

“Sau vụ tai nạn ấy, nó cứ như một người khác ấy,” Koji giải thích. “Hiện tại chúng tôi chẳng biết phải làm sao nữa… Vậy nên hôm nay chúng tôi mới đến gặp bác sĩ, hi vọng có thể giúp được gì đó.”

“... Cậu cũng là sinh viên ngành y, nhỉ?”

“Hả? À vâng...” Koji chợt lúng túng trước câu hỏi kỳ lạ của Ryoko.

“Cậu có muốn xem biểu đồ điều trị của cậu ấy không?”

“... Bác sĩ sẽ cho chúng tôi xem sao?”

Thấy ánh mắt đầy hoài nghi của Koji, bác sĩ Ryoko buông một tiếng thời dài rồi nói:

“Thật ra thì cũng có người muốn xem nó mà không có sự cho phép của bệnh viện.”

Nhận ra vẻ nghiêm trọng trong lời nói của Ryoko, cả Koji và Yoh đều tập trung lắng nghe.

“Hai đêm trước, có người đã đột nhập vào kho lưu trữ và lấy cắp biểu đồ trị liệu của Sakisaka.”

“... Thật ạ!?” Yoh là người lên tiếng, kéo theo sau đó là Koji chẳng giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên mặt.

Ryoko chăm chú quan sát hai sinh viên trước mặt rồi nở một nụ cười hài lòng.

“Xem ra hai cô cậu không liên can gì đến chuyện này. Tôi thấy yên tâm rồi.”

“Đ-Đương nhiên rồi,” Koji, người hoàn toàn vô tội phản ứng lại. “Chúng tôi lấy thứ đó để làm gì chứ?”

“Bởi đó phải là kẻ có quen biết với cậu Fuminori,” Ryoko củng cố lại lập luận của bản thân. “Kẻ đó chắc chắn phải quan tâm đến tình trạng hiện tại của cậu ta, hoặc là muốn xóa sạch mọi tài liệu liên quan đến nó.”

“Vậy ư...”

Bất chợt, một ý nghĩ quái gở bỗng hiện lên trong đầu Koji: Không lẽ đó là thằng Fuminori?

Trong một thoáng, Yoh chợt thấy ánh mắt của hai người kia chạm nhau; một người tỏ ra nghiêm trọng lạ thường, còn người kia thì lộ rõ vẻ băn khoăn. Nhưng thứ khiến cô bận tâm lại là cái cảm giác, dường như hai người đó đang có chung một suy nghĩ vậy.

“Cậu nghĩ sao?” Ryoko ném cho Koji một câu hỏi để thăm dò. “Ai trong số những người quen biết Fuminori muốn làm chuyện đó.”

Có lẽ, Ryoko chẳng nghi ngờ ai cả, cô chỉ muốn kiếm tìm chút manh mối từ mấy người bạn của Fuminori. Thế nhưng, ý nghĩ của Koji lập tức hướng đến căn nhà hoang tối tăm kỳ quái mà Fuminori đã vô tình dẫn lối cho anh.

“Tôi cũng không rõ lắm...” Koji cau mày. “Nhưng có một người tên là Ogai, hình như là bác sĩ hay là...”

Koji bỏ lửng câu nói khi chợt nhận vẻ mặt của Ryoko thoáng chốc thay đổi rõ rệt. Ánh mắt cô ấy cứ như thể vừa nhìn thấy kẻ thù vậy.

“... Bác sĩ biết người này ạ?”

“Cậu có biết Fuminori gặp ông ta lần đầu ở đâu và khi nào không?”

“Không,” Koji bắt đầu cảm thấy dè chừng mỗi câu hỏi của Ryoko. “Rốt cuộc thì gã Ogai này là sao vậy, bác sĩ? Tôi cũng muốn biết về ông ta.”

Ryoko Tanbo im lặng hồi lâu rồi thở dài.

“... Thôi được rồi. Để cậu biết điều này cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.” Ryoko lấy ra một bức ảnh rồi chỉ vào người đàn ông đứng tuổi ở góc phải, đứng cạnh bên cô. “Masahiko Ogai từng là giáo sư của trường đại học này. Ông ta đã bị cho thôi việc sáu tháng trước, và kéo theo sau đó là vài vụ bê bối.”

“Bê bối? Ông ta đã làm gì vậy?”

“Tôi không thể tiết lộ chi tiết vụ việc cho người ngoài như hai cô cậu được. Mà dù sao thì nó cũng chẳng dính líu gì đến cậu Fuminori đó cả.”

Koji chẳng muốn hỏi gì thêm trước lời từ chối thẳng thừng của Ryoko. Thế nhưng, anh chẳng thể dẹp yên cái ý nghĩ rằng, gã tên Ogai này chính chìa khóa giải đáp mọi bí ẩn đang bám theo Fuminori.

“Bác sĩ,” Koji nói, sau khi đưa ra quyết định cuối cùng. “Sakisaka Fuminori có thể… dính líu đến một tội ác.”

Trước lời tuyên bố đột ngột của Koji, cả Yoh và Ryoko đều không giấu nổi sự ngạc nhiên trong ánh mắt.

“Ý cậu là sao?” Ryoko hỏi.

“Có người đã mất tích sau khi gặp Fuminori,” Koji cắn chặt răng khi nhìn sang Yoh. “Dĩ nhiên là nó nhất quyết phủ nhận chuyện đó.”

“Người mà cậu nói đến… là Omi sao?”

Koji không khỏi cảm thấy day dứt trước sự kinh ngạc trong lời nói của Yoh.

“Xin lỗi, Tsukuba… trước đó tớ không thể nói cho cậu chuyện của Omi được.” Koji hướng ánh mắt xuống, lảng tránh vẻ mặt bàng hoàng nơi Yoh. “Mong cậu hiểu cho.”

Còn về phía Ryoko, vẻ mặt cô lộ rõ nghiêm trọng. Cái nhíu mày của cô lại càng khiến người nhìn cảm thấy bất an hơn.

“Hiện tại, Fuminori hoàn toàn tập trung vào gã Ogai đó,” Koji nói tiếp. “Nếu biết được đó là ai và thứ mà Fuminori đang tìm kiếm là gì, thì chúng ta có thể vén được bức màn này.”

Thấy Ryoko lại rơi vào trầm tư, Koji tiếp tục khẩn cầu.

“Bác sĩ, xin hãy cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở Teinkosu đi ạ.”

“...”

Bác sĩ Ryoko Tanbo ngập ngừng, né tránh ánh mắt kiên quyết của Koji. Cuối cùng, cô lắc đầu.

“... Xin lỗi… Đây không phải việc mà tôi có thể tự quyết định được.”

“Bác sĩ...” Koji vẫn chưa muốn bỏ cuộc, nhưng Ryoko không cho anh nói tiếp.

“Hãy cho tôi chút thời gian. Đích thân tôi sẽ tiến hành điều tra.” Ánh mắt Ryoko không hề nao núng khi nhìn hai sinh viên trước mặt mình. “Chuyện đã đến nước này rồi thì không thể chủ quan được nữa.”

“... Tất cả xin nhờ bác sĩ.”

Không còn cách nào khác, Koji chẳng thể lung lay nổi nữ bác sĩ sắt đá ấy. Anh chỉ còn cách tin tưởng vào cô ấy thôi. Tuy cảm thấy khá thất vọng, nhưng đó là điều duy nhất Koji có thể làm lúc này. Anh chỉ muốn giúp bạn bè của mình.

“Hai cô cậu hãy để số điện thoại lại.” Ryoko đẩy một quyển sổ nhỏ cùng một cây bút sang phía bàn bên kia. Có một số điện thoại trên mặt giấy đầu tiên. “Tôi sẽ gọi khi có thông tin gì mới và ngược lại, hãy gọi cho tôi ngay khi tình hình có gì thay đổi.”

“Vâng, chúng tôi hiểu rồi.”

Koji nhanh chóng ghi số điện thoại của mình vào quyển sổ. Anh định ghi luôn cả số của Yoh, nhưng rồi lại thôi.

“Cậu ghi số của cậu vào đi, Tsukuba.”

“Ừm, để tớ.”

Yoh cúi xuống, bắt đầu ghi số của mình vào quyển sổ nhỏ trên bàn. Cốc nước của cô đã chẳng còn nhiều nữa.

“À phải rồi,” Koji nói như thể vừa nhớ ra điều gì đó. “Bác sĩ có biết gì về Bản thảo Voynich không?”

“Bản thảo Voynich?” Ryoko nói. “Đó là một tư liệu cổ thì phải.”

“Tôi nghĩ cái quyển sách kỳ quặc đó có gì đó liên quan đến những chuyện đang diễn ra.”

Thực sự thì Koji đã luôn nghĩ thế. Anh tin rằng Bản thảo Voynich là một manh mối quan trọng. Những hình vẽ bên trong quyển sách ấy chẳng rõ có phải trùng hợp hay không mà lại giống như những gì Koji đã thấy trên tường phòng tắm kinh dị ấy.

“Có thể lắm,” Ryoko đáp. “Nhưng chẳng ai hiểu được quyển sách đó cả. Mà không có ai hiểu được thì nó hoàn toàn vô dụng.”

“... Bác sĩ nói phải, chỉ là...”

Dù Ryoko đã gạt phăng cái manh mối và anh tin tưởng, nhưng Koji lại không muốn từ bỏ.

“Tonoh này, cậu và bác sĩ Tanbo đang nói về chuyện gì vậy?”

“Tớ tìm thấy một quyển sách mà tớ tin là nó có liên quan đến mấy chuyện kỳ cục đang xảy ra,” Koji giải thích. “Chỉ là, tớ không hiểu được nó.”

“Sẽ chẳng có ai hiểu được đâu,” lần này, Ryoko có vẻ đã quyết định đập tan cái ý nghĩ viển vông trong đầu Koji. “Cái đống chữ loằng ngoằng cùng mấy hình vẽ ấy có thể là sản phẩm của người ngoài hành tinh hay sinh vật cổ xưa nào đấy. Mà, có khi đấy chỉ là một trò bịp bợm cũng nên.”

Truyện Chữ Hay