Đây vốn là quán ba nhạc Rock anh roll, cả ngày âm nhạc vang trời ầm ĩ không thôi. Ngư long hỗn tạp, tình trạng cực kì phức tạp. Cố tình chọn chỗ gần với đại đội quân khu, bị nhìn chằm chằm phía sau đến không chịu được. Chủ quán bỗng nổi lên một ý tưởng mới, lắc mình một cái, âm nhạc trong quán như được thay đổi thành bộ quần áo mới trong sáng hơn, khắp nơi đều là không khí trầm thấp mập mờ mang theo giọng nói vui vẻ. Âm nhạc của thế kỉ hai mươi, một giọng nam thuần hậu xướng lên không dứt.
Ngũ Việt nhìn chằm chằm gò má đang sưng to của Nhan Bồi Nguyệt, không hề có hình tượng mà phá lên cười: “Phục vụ, lấy thêm đá ra đây”.
“Thật là hiếm có nha! Một người đã từng luyện qua Xích Thủ Không Quyền gia truyền có thể một mình đánh bại cả một đội bóng thượng tá, bộ dạng anh dũng vô song tựa như Võ Tòng, thế mà lại bị một cô gái nhỏ tát lên mặt mà không nói được câu gì”
Cảm thán xong lại tếp tục nở nụ cười.
Nhan Bồi nguyệt cực kì cảm thán: “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là loại khó chiều”.
“Đừng có mà kiếm cớ, chẳng phải năm đó ở trong đội phòng chống ma túy cậu còn bẻ gãy tay của cô gái Độc Vương hay sao? Bây giờ, quả nhiên, chị dâu có sức quyến rũ rất lớn, phải không?”
Trong lòng Ngũ Việt vô liêm sỉ nghĩ: nếu cô gái Độc Vương đó có sức quyến rũ trước Nhan bồi Nguyệt thì tên anh sẽ được viết thành Ngã Việt.
“Tôi biết các cậu lấy nhau theo lời cha mẹ định đoạt, nhưng bất luận thế nào chăng nữa thì hai vợ chồng cậu vẫn sống cùng nhau qua ngày, phải nhẫn nhịn, phải chung thủy, phải thông cảm với nhau”. Ngũ Việt càng nói càng nghiêm túc.
“Cậu biết rõ cuộc sống vợ chồng như vậy, sao bây giờ vẫn còn độc thân? Cứ trở về nhà thì mẹ cậu lại oán trách tôi quá vĩ đại che lấp hết ánh sáng của cậu.” Nhan Bồi Nguyệt tức giận lên tiếng.
“Tôi đây là chẳng phải là chưa gặp được người mình yêu sao? Trước khi gặp được chân mệnh thiên tử của mình tôi phải giấu tài của mình đi. Chứ giống như cái tên tiểu tử cậu, sẽ ở trong thế giới tình cảm mà đầu rơi máu chảy. . .”. Ngũ Việt rung đùi đắc ý, tựa như Gia Cát Lượng đoán trước được mọi việc trong thiên hạ.
“Còn nữa, Thái hậu nhà mình luôn coi trọng cậu hơn, tổng kết lại là nhận lầm con trai, mà người ưu tú nhất chính là tôi”.
“. . .” Nhan Bồi Nguyệt đột nhiên cảm thấy, cái tính cách đặc biệt này, thật giống với cái người nào đó da mặt dày hơn cả tường thành. Khi hai người cãi nhau, cô khoác lác vô sỉ: “Em gả cho anh thì mẹ anh nên vụng trộm mà vui mừng đi, em là cô gái tốt nhất, căn bản chính là một ngọn lúa non màu hồng, gia đình xuất thân là cán bộ cao cấp, tính tình hoạt bát đáng yêu, không dính không ngán. . . đem bao nhiêu người về đây so cũng không bằng. . .” Nói xong còn vội vàng đi soi gương.
Trong cùng một quán bar, tại một góc khác, Ninh Tĩnh vừa bước vào, để ví xuống: “Thế nào, lớn như vậy nửa đêm lại không ngủ, chịu phí tiền mời mình uống rượu ah?”
“Tớ không phải là người nhàm chán nha, hơn nữa mình cũng biết bình thường cậu làm việc và nghỉ ngơi tựa như cú đêm, nửa đêm không ngủ, mặt trời lên đến đỉnh vẫn chưa dậy.”
“Nói đi, có gì muốn nói ah? Nhan Nhan nhà cậu trễ như vậy mà còn thả người ra ngoài?”
“Ninh Tĩnh thân mến, ngài muốn tôi cả một đêm ngồi sám hối như cha xứ sao?”
“Chúa ơi, xin ngài hãy tha thứ cho vị giáo đồ ngây thơ mà thành kính này của ngài”. Ninh Tĩnh trong nháy mắt liền nhập vai.
“Tớ tát Nhan Bồi nguyệt một cái!” Cô rốt cuộc quyết định nói ra, ở nhà lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được, trong lòng dâng các loại cảm xúc phức tạp.
“Chúa ơi, ta xin thu hồi lại câu nói ban nãy, người này thật sự muốn bị thiên lôi đánh chết mà. . Cậu vì sao lại đại nghịch bất đạo như vậy chứ?”
“. . .” Quả nhiên y như cô dự liệu.
“Bới vì anh ấy không hề tin tưởng tớ, tự ý đem ảnh trong máy tớ xóa đi hết, còn có. . .” Cô dừng lại một chút, trên mặt có chút không được tự nhiên: “Anh ta cường hôn tớ. ..”.
“Thì ra là cường bạo à, lại nói, anh ấy nguyện ý cường bạo cậu thì câu nên tự mình mừng thầm đi, lại còn làm mọi chuyện ồn ào thế này, để cho người khác biết còn tưởng là cậu phải chịu biết bao thiệt thòi, uất ức đấy”
“. . .” Đât thật sự là con gái chốn khuê phòng sao? Trong truyền thuyết cũng là như vậy sao?
“Mình tới đây không phải là để cậu làm tổn thương hơn lần nữa đâu”. Cô hung ác nói.
“Tổn thương trái tim cậu như vậy thì cậu mới có thể nhận ra vị trí của mình. Cậu gả cho anh ấy, đây chính là số mệnh, vì nguyên nhân gia đình chuyện li hôn của các cậu ánh mặt trời trong đêm tối, cho nên cậu chỉ có thế tiếp nhận. Tiếp nhận vận mệnh chính là thói quen mà cậu nên có, về sau sẽ không chỉ có hôn, cùng sập cùng giường mà ngủ mới là bước phát triển cao nhất, còn phải có con có cháu nữa. Hai người cũng không thể chỉ sống cùng mái nhà mà không dây dưa qua lại với nhau cả cuộc đời này, nếu như vậy, khác nào ni cô trong Thiếu Lâm Tự?” Ninh Tĩnh nói một tràng đạo lý lớn thao thao bất tuyệt làm người khác tiêu hóa khó khăn.
Cô nhìn mặt Dư Nhược Nhược rối rắm liền cắn răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cậu tốt nhất nên suy nghĩ một chút, tỉnh lại tỉnh lại đi, tớ đi toilet một chút, mẹ kiếp, quả táo to nơi này như ni cô tớ vừa nói sao tiêu hóa lại khó khăn thế nhỉ?”
Mặt Dư Nhược Nhược như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ, hai người không có tình cảm lại ấy ấy? Ta đi, cái này thì khác gì động vật chứ?
Cô buồn bực đến mức muốn lật bàn lên, sớm biết như thế này đã thắt cổ tự tử lâu rồi, không biết chừng còn trọng sinh thành một đại Thiên kiêu đấy.
Dù là quán bar yên tĩnh đến đâu thì cũng có những góc chết, không chút dấu hiệu mờ ám. Huống chi đến nơi này đều là các nhà tư sản, phụ nữ là thành phần trí thức, lũ ruồi bọ tự nhiên cũng sẽ kéo đếnn nhiều hơn.
Ninh Tĩnh trợn mắt: “Đến chỗ nào mát mẻ mà đi đi, chớ chọc lão nương!”.
Người nọ lưng không quay đầu lại mà đuổi theo: “Cô em biết anh là ai sao?”
“Là em gái anh” Cô tức giận hất tay của người kia ra, nhưng sau đó lại bị hắn bắt lại, “Không cần biết anh là ai, lão tử là đại gia của anh”
. . .. Ngũ Việt mới đi ra khỏi toilet, nhìn thấy một màn như vậy có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Anh vẫn cho rằng con gái phương Nam dịu dàng như nước, nhưng tối nay lại đặc biệt biết được một cô gái dũng cảm dám tát thượng tá, còn một nữ anh hùng chế ngự tên háo sắc, thật là. . .so với con gái phương Bắc các cô gái ở đây mới đúng là dũng mãnh. . .
“A Nguyệt, tôi chợt nhận ra nguyên nhân vì sao cậu lại bị đánh”
Nhan Bồi Nguyệt quay đầu lại nhìn anh, không yên lòng nhấp một ngụm Brandy.
“Nguyên nhân là ở đây khắp nơi đều có cọp cái, tôi lại vừa thấy một người phụ nữ rất hung hãn, đúng thật là rất bản lĩnh. Một mình đơn độc lưu loát . . .
Tay ném qua vai liền chế ngự đượcngười đang ông cao bảy thước, so với vị kia nhà cậu đều là anh hùng hao kiệt như nhau. . .Tóm lại chỗ này không nên ở lâu, tôi nên nhanh chóng trở về sao Hỏa là tốt nhất” Ngũ việt vàng nói khuôn mặt càng tỏ vẻ khoa trương, vừa cười vừa bước lên sàn nhảy, uốn éo cùng mấy cô gái xinh đẹp.
Khi về nhà Nhan Bồi Nguyệt trông thấy căn nhà đầy vắng lặng, anh nghĩ cô dã lên giường đi ngủ. Lẳng lặng mở cửa phòng bước vào, kết quả, ánh trăng trong suốt xuyên qua ô cửa sổ trong phòng chiếu vào, chăn chỉnh tề ở góc giường, không hề có dấu vết đã chạm qua.
Thật ra thì trước kia Dư Nhược Nhược rất lười biếng, nhà cửa như loạn hết lên, ngủ hay không ngủ thì chăn đắp vẫn như vậy. Nhưng trong mắt Nhan Bồi Nguyệt thì tất cả đều phải có kỉ luật, không nhìn nổi, không biết đã bao lần dạy bảo cô gấp chăn, bây giờ nhìn lại, hóa ra vẫn còn có chút tác dụng. . .
Nhưng một chút cảm giác thỏa mãn anh cũng không có, chỉ là trong lòng còn có chút lo lắng, đã trễ thế này, cô còn có thể đi đâu?
Trong quán rượu, nữ chính đang mê hoặc trừng mắt nhìn Ngũ Việt ở đối diện, trong ánh đèn lóe lên, phát sáng rạng rỡ. Ngũ Việt xưa nay đều vô cùng khéo léo trong lời ăn tiếng ngọt, dụ dỗ con người.
“Mỹ nhân vì sao đêm khuya còn đi mua say? Nhìn qua lông mày như cánh bướm, mắt hạnh đẹp tựa vì tinh tú trên bầu trời đêm. Có muốn cùng anh trai đi tới?”
Dư Nhược Nhược nào nghe thấy tình ý thơ ca trong lời nói của Ngũ Việt, chỉ là nhịp điệu từ từ thay đổi, trong miệng lầm bầm khiến người bình thường nghe đều không hiểu được.
Bên cạnh Ninh Tĩn ưu nhã hướng bạn tốt nói lời xin lỗi, vịn vào Dư Nhược Nhược: “ Về thôi, muộn rồi, nếu không về sẽ bị xử phạt giống y bên quân đội, mình lại còn bị mang tội danh xúi giục người khác phạm tội”.
Ngũ Việt nhìn người mới tới liền nhiệt huyết dâng trào, mạnh mẽ kéo Dư Nhược Nhược: “Mỹ nhân này ra ngoài chơi cùng trẻ con đi, có đạo lý nào mà trở về sớm như vậy? hiện tại mới. . .chưa đến h sáng đâu”
“Buông tay, nếu không tôi liền không khách khí” Ninh Tĩnh nói giọng trầm xuống, trong lòng cực kì buồn bực, đầu năm nay lưu manh cũng đã mang bộ mặt cực phẩm như vậy? Mang bộ mặt giống như nhân phẩm đoan chính thì ra đều là bộ dạng không đứng đắn, con người thật là khó vẹn toàn mà.
“Thế nào? Cô gái, em muốn đi chơi cùng bọn anh sao?” Anh cố ý khơi lên cơn tức giận của cô, thất sự tò mò đến chết không biết giới hạn cuối cùng của cô sẽ như thế nào nhỉ? Ngũ Việt chưa bao giờ có niệm về nam và nữ, không thể đânhs phụ nữ, từ này không có trong từ điển của anh.
Trong lòng Ninh Tĩnh bốc hỏa, nơi này dù sao cũng là Bộ Tư Lệnh quân khu, làm sao lũ lưu manh lại câu kết với nhau hết như thế này?
Cô tiến lên phía trước muốn đoạt lạu Dư Nhược Nhược, nhưng bị Ngũ Việt nhanh tay nhanh mắt chế trụ cổ tay, lại dùng chân, kết quả lại bị Ngũ Việt nhìn ra sơ hở, đưa một chân ra ngáng đường khiến cô lảo đảo suýt ngã.
Mà Dư Nhược Nhược vẫn ở trong ngực Ngũ Việt, liếm môi một cái, vẫn như cũ không hề biết rằng mình đã rơi vào hiểm cảnh.
Ninh Tĩnh cân nhắc một chút, cùng anh ta lấy cứng đối cứng không phải là cách hay, cô mở miệng: “Người trong lòng anh đã có chồng rồi, anh còn muốn sao?”
“OH! Dạo này khẩu vị tôi rất tốt, thích kiểu phụ nữ đàng hoàng, cô gái nhỏ này, thật nhìn không ra. . .” Giọng nói càng ngày càng nhẹ, còn xoa nhẹ cằm Dư Nhược Nhược, Dư Nhược Nhược cảm thấy không thoải mái, nghiêng đầu.
Ninh Tĩnh đã từng gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng vẫn chưa gặp phải loại người vô sỉ như vậy, chỉ có thể xuất ra chiêu cuối cùng nhưng cũng có thể mất đi nửa cái mạng: “Vậy anh cso biết chồng cô ấy là ai không?”
“Chuyện này có quan trọng không? Chẳng lẽ là thần tiên trên trời? dù là vợ của Ngọc Hoàng đại đế tôi cũng dám giành!” Ngũ Việt vừa ăn nói hùng hồn xong thì nhận được điện thoại của Nhan Bồi Nguyệt: “Dư Nhược Nhược mất tích rồi, cậu mau lái xe đi tìm cùng tôi, một tiếng nữa gặp ở quán bar lúc nãy”.
Trong giọng nói còn chứa sự lo lắng không dễ nhận thấy.
Cùng lúc đó, Ninh Tĩnh bình tĩnh nói: “Không phải Ngọc Hoàng đại đế, chỉ là vị quân nhân trẻ tuổi cố chấp ngang bướng nhất trong quân khu thượng tá Nhan Bồi Nguyệt thôi. . .”
Chắc chắn câu nói vừa rồi cùng bầu không khí trong quán bar đều trực tiếp truyền đầu bên kia điện thoại rồi, Ngũ Việt nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ trong lòng anh, đột nhiên hóa đá. . .
Nhan Bồi Nguyệt nghe được lời Ninh Tĩnh nói, giọng nói như nặng nghìn cân, hỏi: “Mấy người đang ở chỗ nào?”
“Quán bar lúc nãy. . .” Ngũ Việt cảm giác được sấm chớp đã bắt đầu kéo đến trên đầu anh rồi