Cô giật mình, vội vàng bám lấy cánh tay Nhan Bồi Nguyệt đề phòng bị ném ra ngoài cửa sổ.
“Anh muốn làm gì?”
Mắt thấy Nhan Bồi Nguyệt đi về phía phòng ngủ của mình, Dư Nhược Nhược kêu la oai oái.
Nhìn nghiêng, khuôn mặt Nhan Bồi Nguyệt rất anh tuấn, ngũ quan như tạc, chỉ là sắc mặt lại đen như than và vẫn chẳng nói lời cả.
Chẳng lẽ anh ta muốn cưỡng bức cô sao???
Không được, muốn cưỡng bức cũng phải để cô làm người cưỡng bức, bị loại người như anh ta đè lên thì thật đúng là mất thể diện mà.
Mà không đúng, không đúng,... bây giờ cô nên suy nghĩ làm như thế nào để thoát thân mới đúng.
.......
Trong lúc lòng cô đang đấu đá loạn cả lên thì Nhan Bồi Nguyệt đã đặt cô lên chiếc ghế cạnh bàn đọc sách trong phòng ngủ rồi.
Chẳng lẽ anh ta lại muốn dùng loại tư thế có độ khó cao vậy sao???.... ORZ...
Nhưng ai mà ngờ được Nhan Bồi Nguyệt lại đem bút, nghiên, giấy, mực đến trước mặt cô, tiếp đó lại ném cho cô một quyển sách....
Dư Nhược Nhược cúi đầu xem tên, đầu óc bắt đầu quay cuồng, quyển sách này lại là Gia huấn nhà họ Nhan....
Sau đó, cô lại nghe thấy Nhan Bồi Nguyệt nói: “Có viết được bằng bút lông không?”
Trong lúc đang ngạc nhiên mất hồn, Dư Nhược Nhược mơ màng gật đầu một cái.
“Vậy tối nay chép lại quyển này một lần, chưa chép xong chưa được phép đi ngủ”.
Cô lúc này mới giật mình tỉnh lại: “Vậy nếu viết xấu thì làm như thế nào?”
Đúng là nếu nói linh tinh sẽ bị ông trời trừng phạt mà......
“Nếu viết xấu thì chép lại một trăm lần”.
Nói xong liền quay đầu bước ra ngoài,
Chỉ còn lại Dư Nhược Nhược nhìn chồng giấy Tuyên Thành chất đầy trước mặt đến ngẩn cả người, Nhan Bồi Nguyệt nói cái gì mà, phạt cô chép lại quyển sách cũ này, gia huấn nhà anh ta thì liên quan gì đến cô chứ???
Không cam lòng cô tuyệt đối không cam lòng, nhưng cô cũng chỉ có thể chấp nhận mà nhấc bút lông lên bắt đầu viết.
Nhược điểm lớn nhất của quân nhân chính là nói một không nói hai, chứ đừng nói gì tới tình cảm. Không để cho cô ngủ, chuyện này tên cầm thú Nhan Bồi Nguyệt chắc chắn làm được.
Thật ra Dư Nhược Nhược viết thư pháp rất đẹp, chữ viết theo kiểu chữ Khải nhỏ rất đầy đặn, mang theo một chút phong cách hài hước, dí dỏm của cô, khi kết thúc lại có hơi khác về góc độ. Giống như là lấy cây bút khô còn lưu lại chút mực vẩy lên cánh hoa sen, tầm thường, nhưng đó lại là một điểm sáng.
Bây giờ mới thấy được khi còn nhỏ luyện thư pháp cùng ông ngoại thật có ích. Bởi vì trong nhà toàn là con trai, cho nên tính tình ông ngoại không hề dịu dàng, nho nhã chút nào, là người mạnh miệng nhưng cũng không quá nghiêm khắc.
Hạ Trường Canh thường đưa cô vào trong thư phòng cùng luyện chữ, mỗi lần luyện là hai giờ, từ trưa đến lúc mặt trời ngả sang phía tây. Từ từ trái tim liền trầm xuống. Song cửa sổ trong phòng sách cũ được chạm rỗng khắc hoa, ánh chiều tà xuyên qua các khe được chạm chiếu thẳng vào những nét chữ thư pháp như giun bò kia, sau đó dần dần chuyển sang thẳng, đẹp,.....
Năm cô mười tuổi, vào sinh nhật của Hạ Trường Canh, cô viết câu đối để chúc mừng ông ngoại, khi đó, ông cụ gặp ai cũng mang ra khoe khoang, chòm râu trắng lên xuống theo cử động của khuôn mặt, cô ngước đầu nhìn liền cảm thấy thật giống mèo con cong người lên gãi ngứa.
Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt một cái, chục năm đã qua rồi.....
...............
Đồ dùng của Nhan Bồi Nguyệt tất cả đều là đồ tốt nhất, bút lông nhỏ mặc dù chưa đủ mềm mại nhưng cứng rắn lại có thừa, rất thích hợp với kiểu chữ thẳng tắp và mạnh mẽ. Mực cũng là hàng chất lượng tốt, màu sắc sáng bóng mà thuần túy, lại còn mang theo một mùi hương dịu nhẹ của cây đinh hương.
Cô bắt đầu viết, mà thật ra cô cũng không còn cảm thấy có nhiều ấm ức như trước nữa.
Dư Nhược Nhược là một người rất thích suy nghĩ, viết đến đoạn “Vì vậy ở cùng chỗ với người tốt, như đi vào căn phòng chứa nhánh cỏ chi lan, ở lâu ngày sẽ hóa thơm mà không biết, còn ở cùng người xấu, như đi đến cửa tiệm bán cá muối, ở lâu sẽ tự lây mùi hôi”, cô rất khinh thường, làm gì phải lòng vòng như vậy? Nói thẳng ra là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng có phải ngắn gọn hơn không?
Viết đến “Nuôi dưỡng con gái quá nhiều, rất phí phạm. Trộm chính là con gái của mình”. Cô tức đến mức trợn mắt lên, thì ra nhà họ Nhan bọn họ từ thời xưa đã trọng nam khinh nữ như vậy. Thật là không có mắt nhìn xa trông rộng mà!
.................
Càng viết lâu bàn tay phải càng lúc càng mỏi, cố dùng sức một chút đã đau oai oái. Cô cũng chưa muốn tay mình thành tàn phế đâu, chỉ có thể ngồi ở đó, nghỉ một chút rồi lại tiếp tục. Cô hồi tưởng lại những chuyện cách đây chục năm, vẫn là kiểu khung cảnh tựa như thế này.
Cái bàn đối diện với cửa sổ, chỉ nhìn thấy ngọn đèn dầu ấm áp dần dần tắt đi. Nhan Bồi Nguyệt vẫn chưa trở lại, cô cảm thấy rất mệt. Tốc độ cũng dần chậm xuống......
Ánh trăng sáng di chuyển sang phía tây, mệt mỏi buồn ngủ.......
Cô đưa tay dụi dụi đôi mắt, vẫn cảm thấy có chút mơ hồ. ..................
Khi kết thúc cuộc họp, lúc Nhan Bồi Nguyệt trở về quả nhiên chỉ thấy cô đang ngủ trên bàn làm việc, đến cái tay cũng không biết mang về làm gối, cả khuôn mặt dính lên tờ giấy vừa viết xong, sắc mặt hơi đỏ, cái miệng nhỏ khẽ mở...
Hình như....còn có nước miếng?
Nhan Bồi Nguyệt nhíu mày một cái, bước lên phía trước rồi đỡ lấy cái đầu Dư Nhược Nhược, nhưng lại nhìn thấy mực trên giấy Tuyên Thành dính lên mặt cô (o_O), Nhan Bồi Nguyệt liền khẽ cười, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung.
Dư Nhược Nhược từ từ tỉnh lại, hơi mơ màng, theo bản năng đưa tay lên lau miệng............
Kết quả..... cả khuôn mặt toàn mực là mực......
Lúc này Nhan Bồi Nguyệt thật là hết ý kiến, nửa nâng nửa ôm cô vào phòng tắm để rửa tay, lau mặt. Đứng trước gương, Dư Nhược Nhược nhìn thấy chữ “vậy” của cô lấp lánh, có hồn lại được phản chiếu ngay trên mặt. Trong lòng xấu hổ vô cùng, cảnh như thế này thật là mất thể diện mà.
. . . . . . . .
“Uống thuốc đi, ngày mai anh đưa em xuống phòng y tế xem vết thương như thế nào.” Cho dù là đưa thuốc nhưng tư thế của anh vẫn vô cùng cao cao tại thượng, cô ngửi thấy mùi thuốc liền mang vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là cái gì? Có khó uống không?”
Nhan Bồi Nguyệt không có tài dụ dỗ người khác uống thuốc, liền mang một thìa thuốc đút vào miệng của cô.
Cô cắn chặt răng, nhưng sau đó đầu lưỡi lại vẫn dính phải một chút, có vị ngọt???
Sao anh ta không nói sớm là có vị ngọt, như thế mình đâu phải chống cự vô vị như vậy? Không có năng lực biểu đạt quả thật rất đáng sợ. Cô vừa oán thầm vừa ngoan ngoãn uống hết chén thuốc gì đó.
Buổi tối lúc cô chuẩn bị đi ngủ thì Nhan Bồi Nguyệt lại bước vào phòng, cô mang theo vẻ mặt phòng bi: “Anh lại muốn làm gì?”
Nhan Bồi Nguyệt nhíu mày, “Lại” Xem ra đây chính là phản xạ có điều kiện của cô đối với hắn rồi....
“Đây là di động của em, anh đã lưu số của anh vào số rồi. Nửa đêm có chuyện gì thì gọi cho anh, Không muốn chân bị tàn phế thì đừng có cậy mạnh.” Anh để lại di động của ở đầu giường, bóng lưng mơ hồ mà lại to lớn và cao ngạo.
Cô cắn vào chăn, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không tên, là vị chua của quả quýt, là chén thuốc vừa mới uống, còn có mùi mực thơm ngát nữa.
Buổi tối, Dư Nhược Nhược có một giấc mơ dài. Khung cảnh trong mơ là màu xanh mênh mông bát ngát của khu rừng rậm, cô và các bạn đang chơi trong đó, vô tình đụng phải một đôi vợ chồng có gương mặt mơ hồ, bọn họ đối với cô rất thân thiết, dễ gần, bọn họ còn nói với cô: “Cô gái, cô cứ đi về phía tây, đi theo mặt trời, cô sẽ tìm được thứ mà cô mong muốn”.
Trong lòng cô vô cùng vui mừng, hỏi: “Chẳng lẽ là kho báu khổng lồ? Giống như trong ti vi hay chiếu sao?”
Nhưng đôi vợ chồng kia giống như là thần tiên vậy, chỉ trong nháy mắt liền biến mất, còn cô giống như bị một thứ năng lượng khổng lồ nhập vào cơ thể, cô đi men theo rừng rậm, dựa vào ánh sáng để xác định phương hướng, cô đi ngang qua sông, đi qua sa mạc, đi qua những vùng đất ướt, đi qua cao nguyên,...
Giấc mộng đó y như ánh mặt trời....
Cô đi như không biết mệt mỏi, đôi chân như muốn đứt rời ra nhưng vẫn không hề dừng lại, cô vẫn cố chấp đi về phía trước, cô phải tìm được kho báu của mình.
Kết quả cô lại đi tới Bộ Tư Lệnh, gương mặt Nhan Bồi Nguyệt hung ác nói: “Dư Nhược Nhược, ai cho em chạy loạn, về nhà chép lại gia huấn một trăm lần, nếu không thì không được phép đi ngủ!”.
Cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, giọng điệu có vẻ thoải mái hơn, chân bỗng giật giật, thật sự có chút đau đớn, mắng thầm: “Cái giấc mơ này, con mẹ nó thật là cơn ác mộng lừa bịp người khác mà”
Nhan Bồi Nguyệt lo liệu chuyện của Dư Nhược Nhược xong xuôi liền đi vào dọn dẹp phòng vừa nãy Dư Nhược Nhược chép chữ, không phải là tự tâng bốc vợ mình, những trang giấy giữa bàn đã để lộ ra phong cách riêng của cô, không hề khô khan, mà lại có chút đất thiêng nảy sinh hiền tài đại khí. Bây giờ đa số phụ nữ đều táo bạo, anh muốn cô viết chữ cũng chỉ là muốn cô yên tĩnh một chút. Đương nhiên, còn có chút không vì người mà có những toan tính riêng.
Giờ phút này nhìn những tờ giấy cô đã viết kia, Nhan Bồi Nguyệt chợt sinh ra một loại cảm xúc tương tự với....ách..... vui sướng khi nhà có con gái mới lớn
Sắp xếp từng tờ lại nhau, chợt phát hiện phía dưới có hai tờ khác với những tờ bên trên..... ghi là: Nhan Bồi Nguyệt, tên khốn kiếp, vẽ một con rùa đen, mai rùa còn miêu tả tỉ mỉ mặt mày của anh, mày rậm mắt lạnh, đây chẳng phải là mang anh về trêu đùa sao?!
Nhan Bồi Nguyệt thật muốn sang dạy dỗ người phụ nữ ở căn phòng bên cạnh một trận.