Johnny bước vào trong cánh rừng và bất thình lình cảm thấy cạn kiệt sức lực. Sự thay đổi chỉ xảy ra trong vài giây. Cậu đang tự tin và tập trung, rồi sau khi Jack và cái nhà kho mờ dần đằng sau lưng, cậu cảm thấy đói và mệt mỏi, mất phương hướng một cách lạ lùng. Cậu bước bộ trên con đường mòn dẫn vào những nơi không ngờ, nó như dốc thẳng đứng lên ở cái nơi lẽ ra phải bằng phẳng. Đây đúng là con đường mòn, nhưng nhìn không phải. Johnny cảm thấy nóng, rồi lạnh. Những nhánh cây đâm cào và dòng suối chảy siết. Cậu thụt chân hai lần xuống bùn sình, sau đó dừng chân ở bờ nước. Cậu nhúng tay vào và giữ nó, ướt đẫm, trên khuôn mặt.
Cậu cảm thấy khoẻ khoắn hơn khi đứng dậy.
Căn nhà thấp thoáng với màu sơn dơ bẩn xa xa ngoài rặng cây.
Thám tử Hunt đi được một nửa đường leo lên dốc thì điện thoại reo. Đầu dây bên kia là cảnh sát Taylor. Cô báo cáo với ông về Ken Holloway: cây đàn dương cầm của gã ta bị đập vỡ, cô người ở nhà gã bị hành hạ thể xác. “Có phải cây đàn dương cầm đó bị anh chàng Johnny cầm cục gạch chọi vào không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy là bây giờ nó hỏng hoàn toàn.”
Hunt thở khó khăn, không khí dồn nén và ẩm ướt, hai buồng phổi thít chặt. “Cô người làm sao rồi? Cô ta thương tích có nặng lắm không?”
“Không,” Taylor nói. “Chuyện kỳ cục lắm. Ông nên xem nơi này.”
“Tệ lắm sao?”
“Gã này điên hết biết rồi. Bia rượu và bạch phiến, nhìn như vậy. Gã gọi cô giúp việc là Katherine.”
“Và?”
“Đó không phải là tên của cô ta.”
“Ồ, vậy thì chết rồi.”
“Chính xác như vậy.”
“Truy tố thêm tội hành hung và tung tin ra ngoài báo chí, càng sớm càng tốt. Hãy tìm gã trước khi gã gây thương tích cho ai khác. Và giúp tôi làm một chuyện nữa, gọi điện cho bà Katherine Merrimon và nói với bà ta rời ngay ra khỏi nhà. Nói với bà ta lái xe đến nha cảnh sát. Tôi sẽ gặp bà ta ở đấy. Nói với bà ta tôi cần nói chuyện với bà. Nói với bà ta rằng chuyện này quan trọng.”
“Vấn đề là ở chỗ....”
“Chuyện gì?”
“Tôi đã thử rồi.”
Hunt cảm thấy nó đang cận kề.
“Không có tiếng trả lời ở nhà bà ấy.”
Johnny bước ra khỏi cánh rừng và dẫm lên miếng tôn kẽm cũ kỹ nằm trong sân sau nhà. Miếng kim loại dưới chân cậu bị nung nóng, quá nóng đến mức cậu có thể cảm nhận được sức nóng xuyên qua đế nhựa của đôi giầy. Cậu bước ra khỏi đó và mảnh kim loại vang lên tiếng động cùm cụp bung ngược trở lại. Tiến đến gần sân sau nhà, cậu kiểm tra những cửa sổ. Phòng của cậu trống rỗng, cửa sổ khoá. Phòng mẹ cậu tương tự. Trong bóng tối, chiếc giường là một đống chằng chịt ga nệm. Cậu thấy hành lang qua cửa phòng mẹ, đèn mờ, ván ốp tường vỡ bể. Cậu hụp người quanh quẩn ở góc, tiến ra phía đằng trước.
Chiếc xe Escalade của gã Ken đậu ở trong sân nhà. Không phải ở trên đường dẫn vào nhà, mà trong sân. Cậu phóng qua những hàng cây gai bụi và liếc qua cái cây đơn độc trong sân. Dè xe phía trước bị gập lại, sáu mươi phân nước sơn bị tuột lột ở một bên xe. Cửa xe phía bên tài xế mở tung; bánh xe bên phải chạm vào bậc thềm dưới cùng của hàng hiên. Johnny chạm tay vào nắp capô. Vẫn còn nóng.
Nhà đóng cửa im ỉm, nhưng cậu nghe rõ mồn một: một tiếng thét.
Mẹ của cậu.
Johnny bước hai bước một.
Jack giữ cánh tay bị tật trên nòng súng, tay lành lặn ôm chặt báng súng. Hắn trông chừng Freemantle, gã nằm sõng xoài trên sàn nhà, cử động trong giấc ngủ, nói lảm nhảm trong hơi thở khi ngực gã phập phồng. Hắn là một khối thịt đen ngòm trong không khí nóng bức, ngột ngạt. Một kẻ giết người, sợ hãi đàn quạ.
Một gã điên khùng, nói chuyện trong giấc ngủ.
Chúa mới biết.
Ngay cả trong giấc ngủ, gã cũng không ngừng nói lảm nhảm.
Jack ép sát thép súng ấm vào gò má. Johnny đang ở đâu? Tại sao cậu ta chưa trở lại?
Có Chúa mới biết.
Hắn không ngừng nói như vậy.
Tay Johnny tìm núm vặn cửa và cánh cửa bị giật mở bung vào bên trong. Lực kéo thật bất ngờ và mạnh bạo. Nó lôi Johnny qua ngưỡng cửa và vào bên trong nhà. Cậu thấy mẹ nằm dưới sàn nhà, hai tay bị trói ngược ra sau lưng. Bà gọi tên con trai, đoạn, gã Holloway nắm lấy cổ của cậu. Tay gã to lớn, ngón tay cứng dày. Johnny không thở nổi. Cậu không nói được.
Holloway đá cánh cửa đóng sập, rồi vừa lôi Johnny ngang căn phòng, gã vừa giật cho màn cửa đóng ập lại. Johnny kéo co tất cả các ngón tay. Mặt cậu đỏ bừng, áp suất gia tăng trong đôi mắt. Mẹ cậu gọi tên con lần nữa. Holloway nhấc bổng cậu lên khỏi sàn nhà và Johnny thấy được sự căm ghét. “Tao bắt được mày rồi, cái đồ nhãi ranh.”
Bàn tay to lớn co ra phía đằng sau, rồi bật mạnh đến phía trước, và thế giới của Johnny tối sầm. Khi mắt mũi sáng trở lại, gã Holloway thả cậu xuống. Cậu lăn người nằm sấp, thấy một mảnh thảm trải sàn, đôi giầy đánh xi bóng loáng hoàn hảo của gã Holloway.
Mẹ cậu lại thét lên lần nữa.
Levi đứng ở mép sông. Mẹ gã vừa mới được chôn cất, cát bụi trên nấm mồ của bà vẫn còn vương dưới móng tay của gã, và trong những lằn chai sạm, sâu hoắm cắt ngang dọc trong lòng bàn tay. Người gã ướt đẫm mồ hôi, nóng bừng vì đào bới và thương tiếc, nóng bừng vì vết bỏng nằm dưới lớp gạc trên khuôn mặt. Gã đã đi bộ vào thị xã hôm trước đó và đặt mua bia đá để đặt trên nấm mồ của bà.
Creola Freemantle, tấm bia khắc như vậy.
Thượng Đế Biết Vẻ Đẹp Linh Hồn của Bà.
Levi xem xét đất cát dính trên tay gã. Nó là đất cát của Chúa, đen ngòm và màu mỡ. Đất của Rừng Vĩnh hằng. Đất gia đình. Gã xoa những ngón tay vào với nhau, rồi bước xuống dòng nước. Nước dâng lên mát lạnh hai đầu gối, rồi đến ngực của gã.
“Chúa biết,” gã nói.
Và dòng nước nâng bổng gã lên.
Levi ngồi bật dậy trong nhà kho. Cây súng chĩa ngang tầm với mặt gã, anh con trai đằng sau cây súng sợ hãi. Nhìn hắn rất quen, nhưng mắt Levi không còn nhìn thấy rõ. Thế giới lờ mờ, chao đảo. Gã thấy làn da trắng và tóc tai hoang dại. Cặp mắt thất kinh. Levi không biết gã đang ở đâu, nhưng gã linh cảm sự thay đổi như thể gã biết nó đang xảy đến. Gã cảm được không khí chồng chất ở trên người gã, cái mát lạnh của nó đè ập xuống. Rồi giọng nói bơm phồng gã lên. Một chuyện chót, nó nói; và hàm răng của Levi lóe sáng trong màu trắng lờ mờ.
Gã đứng dậy, và sự đau đớn trở thành chuyện xa vời ở nơi chốn nào đó.
Sự đau đớn chỉ còn là ký ức.
Jack chống mạnh chân xuống nền nhà, đẩy người dựa vào tường. Đôi mắt của gã đàn ông chứa đựng một thứ ánh sáng điên dại, và Jack chỉ còn có thể nghĩ đến hai mạng người đã thiệt mạng dưới tay của gã. Máu, như sơn, Johnny đã nói như vậy.
Như nước sơn văng vãi.
Jack chĩa cây súng thẳng về phía trước và nó rung lên bần bật. Hắn không tài nào giữ được bình tĩnh. Hắn lẩm bẩm cầu nguyện: Xin cho con không phải giết gã ta, xin cho con không phải giết gã ta...
Nhưng Freemantle không hề có hành động xâm hại đến hắn. “Đi quá tảng đá lớn, giữa những hàng cây.” Những chữ đó đến chậm rãi và khó nhọc. “Phóng qua con suối và cậu sẽ thấy.” Gã trố đôi mắt đỏ ngầu, rồi cà nhắc bước ra ngoài. Gã dựa vào cánh cửa, nói một điều cuối cùng gì đó với Jack, rồi cánh cửa trống rỗng.
Một lúc sau, Jack vẫn không tài nào cử động, quá kinh động và sợ hãi để có thể nghĩ ngợi lớp lang. Khi hắn hoàn hồn và bước ra bên ngoài, hắn thấy Freemantle đang đứng ngay ở bìa rừng. Sợ hãi và đứng với dáng điệu co gập, gã không đi giầy, không mặc áo, những bắp thịt trên người vặn vẹo và rung chuyển dưới làn da xọc dưa với máu me và cáu bẩn. Một tay của gã sưng tấy sắp sửa hư thối và một khúc cây lởm chởm dài khoảng mười lăm phân đen ngòm thò ra từ miệng vết thương ở bên hông. Nhưng gã Freemantle dường như lãng quên. Gã xoay lưng lại, đầu gã nghiêng nghiêng, con mắt còn tốt nhướng lên và trố nhìn. Jack nhìn theo ánh mắt của gã và cảm giác cánh cửa mở ra đến một nơi lạnh lẽo trong lồng ngực của hắn.
Mặt trời rực lửa treo cao trên bầu trời trong xanh không vẩn đục.
Trên nóc nhà bu đen kín cả bầy quạ.
Bên tai Johnny vẫn vang vọng giọng của mẹ khi cái dây da liên tiếp quất vào người. Cậu cảm nhận được chân gã Holloway đá vào tấm lưng bé bỏng, rồi vào cánh tay mình. Johnny co người tròn như trái banh, cố gắng bảo vệ mạng sống, nhưng gã Holloway tiếp tục tung cước, và trong khi gã đấm đá, mồm gã liên tục nói: “Không ai được phép chọc giận Ken Holloway!”
Gã nắm tóc Johnny.
“Đừng có đi đâu.”
Gã xô Johnny xuống sàn nhà và biến mất vào trong hành lang, đi vào phòng của Johnny. Có tiếng cào quẹt, một cái gì đó nặng nề; và khi gã quay trở lại, gã cầm trên tay cái ống chì mà Johnny cất giấu dưới giường ngủ.
“Mày nghĩ tao không biết gì về chuyện này sao? Đây là nhà của tao.” Gã đánh Johnny lần nữa, cái ống chì đánh vào phần thịt mềm trên đùi cậu. “Nhà của tao,” gã nói. “Không ai được chọc giận tao trong nhà của tao!”
Gã Ken đứng thẳng người lên và Johnny quan sát gã. Gã bước ngang phòng, cầm cuộn băng keo bạc để trên bàn và xé một khúc dài khoảng hai mươi lăm phân. Gã nắm tóc lôi đầu mẹ Johnny, và bà cựa quậy vẫy vùng khi gã dán khúc băng keo lên mồm bà. “Đáng lẽ chuyện này phải làm từ hồi tuần trước,” gã nói, rồi bỏ mặc bà. Cái gương đặt nằm trên tivi. Gã cầm tờ giấy bạc cuộn tròn như ống hút lên, bịt một bên mũi và hít vào hai hàng bạch phiến trên cái gương. Khi quay trở lại, mắt gã mở thao láo và đen ngòm.
“Thằng bố mày bây giờ ở đâu?”
Holloway bước ngang phòng, cầm cái ống lên, và Johnny thình lình đá vào ống quyển của gã, rồi đá tiếp vào xương bánh chè.
Mẹ cậu đập bổ người xuống khi gã nhấc cái ống lên.
Johnny hét toáng lên.
Và sau đó cánh cửa trước nhà văng tung ra. Nó đập bật ngược trở lại, chơi vơi trong bản lề, và gã Levi Freemantle đứng chắn trong khung cửa. Đôi mắt vàng đầy tia máu đỏ, hơi thở nặng nhọc, hai bờ vai của gã quá rộng chạm vào khung gỗ hai bên cửa. Gã nhìn cái ống chì giơ lên cao, rồi bước qua chân cửa. Gã Holloway thu người dưới bóng của Levi, lùi ra đằng sau, đôi giầy hoàn hảo của gã chạm vào xương sườn của Johnny.
Freemantle di chuyển vào trong phòng và mùi cơ thể của gã ngập tràn trong không khí. Bước chân của gã không chập choạng, không ngần ngại. “Những đứa trẻ nhỏ là quà tặng,” gã nói, và gã Holloway quật mạnh cái ống chì vào người gã khổng lồ đang tiến dần đến gã. Nhưng cho dù tướng tá gã Ken cao lớn đến mấy, gã chỉ là một thằng nhóc tì đối với Freemantle.
Như một đứa nhóc tì.
Freemantle chụp lấy cái ống bằng một tay, xoay vặn giật nó văng ra, và từ bên hông quất ngược một phát, vung cái ống chì nặng gần bốn kilogram vào cổ họng gã Holloway. Gã Holloway loạng choạng, rồi quỵ gục xuống trước mặt Johnny. Hai tay gã đưa lên ôm lấy cổ họng, và khi gã ngã gục, mắt của hai người chỉ cách nhau vài phân. Johnny nhìn gã đang cố gắng rít vào hơi thở, và biết cảm giác của gã lúc ấy thế nào. Cậu thấy ý thức dâng cao, sự chắc chắn, và theo sau là nỗi kinh hãi. Gã Holloway cào cấu cái cổ bị thương. Gót chân gã giãy đành đạch đập vào tường, nền nhà, rồi không còn cựa quậy. Ánh sáng cuối cùng đã bị thổi tắt khỏi đôi mắt gã, và thay vào đó, dấy lên bóng tối, ánh sáng lung linh, sự phản chiếu của đôi cánh.