Men theo con đường phía ngoài tòa lâu đài, Diệp Vy vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh. Bình thường Diệp Vy chỉ đi vòng quanh lâu đài vì không dám bước ra khỏi cánh cổng sắt. Thế giới bên ngoài cổng sắt có muôn vàn đều đáng sợ, Thiên đã cảnh báo cô về chuyện đó. Nhưng bọn họ cũng nhắc nhở cô về lòng gan dạ.
Diệp Vy nghĩ mình cần làm quen với địa hình ở núi Tiêu Dao trước, phòng trường hợp sau này có xảy ra chuyện thì vẫn biết cách tìm đường thoát thân. Richard dường như đã ban lệnh gì đó, chỉ cần thuộc hạ của anh nhìn thấy cô thì đều nhường đường cho cô đi. Trước đây cô mà dám đi ra cánh cổng sắt nửa bước, Tả và Hữu sẽ thay phiên một kẻ giữ chân cô, một kẻ thông báo tin tức đến tai chúa tể. Nhưng mà bây giờ cô có toàn quyền quyết định, muốn đi đâu cũng được, thậm chí là ra ngoài.
“Chị đi hơi xa rồi đấy!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Diệp Vy dừng lại, xoay người ngước nhìn lên không trung.
Hải Lam ngồi vắt vẻo trên cây, nét mặt không có chút kiên nhẫn.
Ở yên tại chỗ, Diệp Vy chậm rãi nhìn nhắm hai bên đường. Cô biết Hải Lam luôn luôn theo dõi hành động của cô kể từ lần cô bị Luân thôi miên dùng súng bắn vào tim Richard. Khí của Hải Lam rất mát mẻ, mỗi khi cô nhóc ở gần, Diệp Vy thường cảm nhận được rất rõ. Có đôi khi Diệp Vy còn cho rằng Hải Lam đang bảo vệ an toàn cho cô chứ không phải theo dõi cô, vì gần đây cô không hề gặp bất kì nguy hiểm nào. Loại chuyện này, tốt nhất đừng nhắc, chỉ cần nhắc, sẽ bắt đầu linh thiêng.
Xoạt.
Một nữ ma cà rồng với mái tóc dài óng ả màu đen và đường nét gương mặt sắc xảo từ trên cao đáp xuống với thần thái đáng ngưỡng mộ. Khí chất cao quý khác thường của cô ta gợi nhớ cho Diệp Vy. Bọn họ đã từng gặp nhau một lần. Diệp Vy không biết nên mở miệng nói gì, Hải Lam đã nhảy từ trên cây xuống, chắn trước cô.
“Công tước Olivia.” Nói đoạn, Hải Lam hạ thấp giọng nói: “Đến từ Hội đồng.”
Diệp Vy nhận ra là Hải Lam đang nói chuyện với mình, cô im lặng đứng phía sau.
Hội đồng có tước hiệu rõ ràng, dù là ma cà rồng hoàng tộc hay chỉ là một ma cà rồng thuần chủng bình thường thì khi ngồi vào một trong những chiếc ghế ở đó sẽ được cân nhắc phong cho một tước hiệu có sức nặng. Tước hiệu này không dựa vào cấp bậc hay sức mạnh. Có thể làm một bảng tổng thế này về Hội đồng:
- Chiếc ghế đứng đầu: Dave. Chức vụ: Đại công tước. Thuật phép bậc .
- Chiếc ghế thứ hai: Reed. Chức vụ: Công tước. Thuật phép bậc
- Chiếc ghế thứ ba: Jay. Chức vụ: Vương quân. Thuật phép bậc
- Chiếc ghế thứ tư: Olivia. Chức vụ: Công tước. Thuật phép bậc
- Chiếc ghế thứ năm: Lĩnh. Chức vụ: Hầu tước. Thuật phép bậc
- Chiếc ghế thứ sáu: Thiên. Chức vụ: Nam vương. Thuật phép bậc
- Chiếc ghế thứ bảy: Jen. Chức vụ: Bá tước. Thuật phép bậc
- Chiếc ghế cuối cùng: Nguyệt. Chức vụ: Nam tước. Thuật phép bậc
Không rắc rối bao nhiêu!!!
“Đấu không lại, đừng giao chiến.”
Olivia xoay lọn tóc trong tay, cười giảo hoạt nói với Hải Lam.
Hải Lam trầm mặc.
Nét cười quyến rũ ngự trị trên khóe miệng, Olivia bất tình xuất hiện đằng sau Diệp Vy. Những ngón tay bóng bẩy nhẹ nhàng di chuyển trên vai khiến Diệp Vy phải rùng mình một cái. Cô không dám nhìn lại, biết điều đứng yên. Olivia dời đầu sát cổ Diệp Vy, Diệp Vy không tự chủ né tránh, Olivia cũng không có ý ép buộc. Hơi thở đầy sát khí của ma cà rồng quyền năng lưu trên cổ, lạnh lẽo và hoang dại.
“Ta chỉ cần người này.”
“Đây là chuyện cần hỏi qua ý kiến của chúa tể.”
Bắc Thần đột ngột hiện thân, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Vy chớp mắt, cô không hề nhận thấy sự tồn tại của anh.
“Ta nghĩ Hội đồng có quyền thẩm vấn vị phu nhân này!”
Reed nhàn nhã cất lời, bước ra từ thân cây cách đó không xa. Hội đồng làm việc chưa bao giờ để một ai phải thất vọng. Họ muốn đưa người đi, chúa tể còn phải nể mặt một phần. Hắn không định sẽ ra mặt nếu như Bắc Thần vẫn tiếp tục ẩn mình im lặng. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, thuộc hạ của chúa tể rất có cốt cách. Bắc Thần là tay mắt quan trọng của chúa tể ma cà rồng, họ chỉ thường thấy anh ẩn thân bên cạnh Richard. Thuật phép không bằng ma cà rồng ở Hội đồng nhưng kĩ thuật chiến đấu không kém cạnh một ai. Cách dùng thuật vững chắc, lực đạo cực kì tốt.
Nếu chỉ đối phó với một mình Olivia thì Bắc Thần có thể kết hợp cùng Hải Lam để nâng cao khả năng giành phần thắng. Nhưng có thêm Reed thì không cần nghĩ ngợi nữa, họ thua là cái chắc. Một ma cà rồng cấp và cấp đấu với một ma cà rồng cấp và cấp . Ai nhìn vào cũng thấy được sự chênh lệch rất lớn về thuật phép.
“Ngài đã nói vậy, ta đành tuân mệnh.”
Bắc Thần cụp mắt, giọng nói vẫn mang ngữ điệu lạnh lùng.
Reed nhếch miệng cười tà ác.
Còn chưa được bao lâu, Bắc Thần lại nói: “Ta cũng đi cùng.”
“Các ngươi về đi, hai ngày sau bọn ta trả người.” Reed lãnh đạm ngắt lời. “Nếu chúa tể muốn đòi người về thì có thể đích thân tới Đông Bắc một chuyến. Yên tâm. Vị này dù sao cũng là phu nhân tương lai của chúa tể, bọn ta biết thức thời. Gửi lời nhắn của ta tới Ngài ấy, không cần lo lắng cho vị phu nhân… lần này của mình.”
Bắc Thần hừ nhạt, Hội đồng là lũ người hành động ngược lại với lời nói, kẻ khác thì anh có thể tạm tin nhưng bọn người đến từ Đông Bắc này rõ ràng muốn trừ khử Diệp Vy. Động thái này chứng tỏ chúng công khai khiêu khích Richard. Bắc Thần không kịp qua chỗ Diệp Vy, cô đã bị Reed và Olivia bao vây, lối thoát bị che khuất.
Olivia khẽ cười: “Bắc Vương, ngươi không phải kẻ căm ghét con người nhất sao?”
Bắc Thần chợt nhíu mày.
Cô ta cười rộ lên, nét mặt tà mị: “Thế nào mà bây giờ bảo vệ con bé này như vậy!”
“Biết đường không?”
Giọng nói chắc nịch của Bắc Thần vang lên, Hải Lam dường như hiểu ra, cô đảo mắt ra hiệu với Diệp Vy. Diệp Vy thấy Bắc Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Reed và Olivia, ngữ điệu của câu nói thì có vẻ không giống đang nói chuyện với họ. Lẽ nào anh hỏi cô? Cô âm thầm quan sát cử chỉ của Hải Lam một lúc rồi gật nhẹ đầu. Ám hiệu của Bắc Thần rất khó nhìn ra, nhưng thông qua Hải Lam thì Diệp Vy đã bắt được ý định của anh. Cô phải phối hợp tốt với bọn họ để chạy thoát thân.
Diệp Vy giữ lại dao bạc và súng ngắn trên người, cô cởi bộ cung tên xuống, quăng mạnh lên đất. Ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của Reed và Olivia. Họ liếc qua cô một lần, sau lại dời tầm mắt đến chiếc cung nằm trên đất. Cung tên quen mắt. Là vũ khí của Vương Hậu đã mất. Thời cơ đã đến, Bắc Thần dùng thuật phép đánh thẳng về phía hai người kia. Luồng khí mạnh bất chợt xông đến cùng với sức gió khiến cả hai người bị mất phương hướng, lập tức chia ra hai nơi phòng bị. Diệp Vy thừa cơ xoay người bỏ chạy, theo lối đi mà Hải Lam đã đưa mắt làm ám hiệu. Reed và Olivia vội đuổi theo, Bắc Thần nhanh hơn một bước, tung ra chiêu thức cản chân họ.
Vút.
Bốn cơn gió vụt nhanh qua bầu trời, tạo ra mảng bá khí cao ngất.
Diệp Vy dùng hết sức để chạy, mắt nhìn thẳng về phía trước, không ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Xác định được gần về đến lâu đài, cô càng dốc sức chạy nhanh hơn. Bất thình lình, một thân hình cao lớn đột ngột lao ra. Bộp. Diệp Vy đâm sầm vào người đó. Là một người đàn ông có cơ thể săn chắc. Cô theo quán tính bị đẩy lùi lại, đầu óc cũng choáng váng, may mà không gãy xương mũi. Cô đưa tay xoa cái mũi đã ửng đỏ của mình, mở to mắt cố nhìn rõ gương mặt người phía trước.
Một người đàn ông xa lạ!
Người đàn ông ăn mặc không khác con người là mấy, trên người cũng không có bất kỳ vật dụng gì hay vũ khí nào, cũng không thấy có bá khí vây quanh. Hoàn toàn là một con người bình thường. Diệp Vy kinh ngạc tròn mắt, không nói nên lời. Người đàn ông có mái tóc màu nâu nhạt, cắt ngắn gọn gàng, làn da trắng mịn. Diệp Vy bị dáng vẻ của người đàn ông thu hút, quên mất mình cần phải xin lỗi vì đã đâm sầm vào anh ta. Cô cười gượng, cuống quýt nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Người đàn ông khẽ cười, nhưng không nói gì. Hai mắt anh ta trầm lắng, không thể hiểu được anh ta đang suy nghĩ cái gì. Người đàn ông thong thả đút hai tay vào túi quần, nhìn ra phía sau Diệp Vy, tìm hiểu nguyên nhân cô chạy thụt mạng. Đằng sau không có bóng dáng một ai, lông mày thanh tú của anh chỉ khẽ co lại một chút rồi liền giãn ra, giống như vừa rồi không có cử động. Anh ta nhìn Diệp Vy, không biết là vô tình hay cố ý, mắt chợt dịch chuyển xuống dưới. Hạ tầm nhìn đến cổ cô.
“Sao em lại chạy?”
Diệp Vy lo lắng nhìn về sau, nhanh miệng nói: “À, rèn luyện thân thể!”
Người đàn ông chỉ nhướng mày: “Em sống ở đây?”
Cô không trả lời, cẩn thận hỏi lại: “Anh là…?”
Người đàn ông cười tươi: “Tôi là du khách.”
“Du khách?” Cô tỏ vẻ không tin “Du lịch theo đoàn hay tự túc?”
“Tôi đi một mình.”
“Đi một mình?” Diệp Vy bỗng nhiên nói: “Anh bị lạc đường đúng không?”
Người đàn ông ra vẻ ngượng ngùng: “Để em đoán trúng rồi!”
Diệp Vy bồn chồn ngoái nhìn về phía sau, thấy bốn bề tĩnh lặng, cô càng cảm thấy căng thẳng. Nếu Bắc Thần và Hải Lam đánh thắng thì bây giờ đã đuổi kịp cô. Còn nếu hai người họ thua thì lúc này đám người của Hội đồng đã ở đây. Sự tĩnh lặng này như dự báo điềm gở. Cô cần phải quay về lâu đài càng nhanh càng tốt để thông báo cho Richard đến cứu hai người bọn họ. Nhưng người đàn ông trước mặt lại giống như đang cố tình ngăn cản Diệp Vy, anh ta đứng chắn trước lối đi của cô.
Nghĩ tới một giả thuyết, Diệp Vy đặt tay ra sau lưng.
“Anh là người của bọn họ?”
Người đàn ông híp mắt nhìn cô, không nói năng gì.
Cô hối thúc: “Anh trả lời đi.”
“Tôi nói rồi, tôi là du khách.”
Diệp Vy cúi đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Mặc kệ anh ta là người của ai hay chỉ là một du khách bình thường vô tình đi lạc… Không thể có người đi lạc ở núi Tiêu Dao. Chỉ cần nhìn thấy con người, ma cà rồng nhất định không bỏ qua. Cô là kẻ may mắn duy nhất vì người bắt được cô là chúa tể. Người đàn ông này sẽ không may mắn như vậy. Anh ta chắc chắn không phải du khách.
Cô im lặng, quyết định đi ngang qua người đàn ông lạ mặt.
Khoảnh khắc lướt ngang qua nhau, người đàn ông lạ mặt vẫn đứng yên, nhưng khóe môi lại bị động tác nhẹ kéo cong lên. Khuôn miệng ngay ngắn vẽ ra một nụ cười đầy ẩn ý, mái tóc nâu bị gió đánh rối, tô điểm thêm đường nét tự nhiên cho gương mặt nam tính của người đàn ông. Ẩn trong hơi thở của con người còn có một thứ khác.
“Quả nhiên đúng như lời đồn.”
Diệp Vy khựng lại, lập tức rút khẩu súng ngắn trên người ra.
Nhìn đầu súng lạnh toát hướng thẳng về phía mình, người đàn ông cười càng vui vẻ hơn trước. Giống như anh ta vừa phát hiện ra một bí mật, cũng giống như vừa tìm được một món đồ chơi gây hứng thú cho bản thân mình. Nhưng người đàn ông vẫn đứng yên bất động, không hề có ý định sẽ tấn công hay làm gì khác. Anh ta đơn giản chỉ nhìn chăm chăm vào đầu súng rồi lại nhìn đến gương mặt bình tĩnh của cô.
Diệp Vy càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Người đàn ông nhìn Diệp Vy chăm chú: “Tôi nghe nói ngọn núi này có rất nhiều cảnh đẹp, là một người có niềm đam mê bất diệt với tự nhiên, tôi quyết định lên đường đến đây. Trong lúc tham quan, có chạm mặt vài người ở làng, họ luôn miệng nhắc nhở tôi quay về đi. Tôi không hiểu sao họ lại như vậy! Mặc kệ họ, tôi lại tìm đường lên núi, cuối cùng lạc đường. Vừa rồi tôi có gặp vài tên lâm tặc, chúng có vũ khí. Trong số đó còn có phụ nữ. Chúng nói tôi chạy không thoát đâu. Vì người của chúng vẫn còn rất nhiều ở nhiều xung quanh đây. Bây giờ… Tôi lại gặp được rồi!”
Diệp Vy nhíu mày, thu lại đầu súng: “Tôi không phải lâm tặc.”
Tại sao lại có con người trong địa phận của núi Tiêu Dao?
Trong đầu Diệp Vy xuất hiện hàng trăm câu hỏi, nhưng không thể hỏi ra. Cô im lặng quan sát người đàn ông trước mặt. Người đàn ông này đúng là một con người. Nếu anh ta là ma cà rồng lai thì sao? Diệp Vy chưa từng gặp mặt ma cà rồng lai, cô chỉ tiếp xúc với ma cà rồng thuần chủng nên dễ dàng nhận biết được bọn họ. Về những ma cà rồng lai ngoài kia, bọn họ có dáng vẻ giống con người đến bao nhiêu phần?
Cô hoàn toàn không biết!
Người đàn ông đột nhiên mở miệng: “Em có vũ khí, tôi không tin em được.”
Diệp Vy vội giải thích: “Vũ khí của tôi dùng để tự vệ.”
Đoàng.
Một phát súng vang lên, Diệp Vy giật mình mở to mắt. Người đàn ông trước mặt cũng thu lại vẻ mặt hoài nghi của mình, lông mày bỗng chau lại. Diệp Vy kinh hãi nhìn anh ta chằm chằm, bên bả vai anh ta đang chảy máu, rất nhiều máu. Cô nghi ngờ nhìn ra phía sau người đàn ông, có một tên mặt mày bặm trợn đang xông ra từ lùm cây to, trên tay hắn là một khẩu súng còn bốc khói. Có thể thấy được phát súng vừa rồi là do hắn bắn ra. Diệp Vy giơ thẳng đầu súng về phía hắn, không hề nói gì liền nổ súng. Âm thanh ngắn gọn vang lên, gã kia ngã xuống. Chết tại chỗ!
Cộp.
Diệp Vy run rẩy thả khẩu súng trong tay, hai mắt mông lung.
Cô… giết người rồi!
Cô chỉ nghĩ sẽ khiến hắn ta bị thương rồi tha cho cô và người đàn ông này một con đường sống. Nhưng không ngờ viên đạn bắn ra lại không trượt. Diệp Vy rõ ràng nhắm và vai của hắn, nhưng viên đạn lại bay thẳng vào mi tâm. Cô quên mất khóa huấn luyện của ma cà rồng. Thứ kĩ thuật của cô không là gì so với ma cà rồng nhưng là đòn tử khi đấu với con người. Cô nhắm bắn rất tệ hại. Là vì ma cà rồng biết cách dịch chuyển nhanh. Còn con người… con người… sẽ trúng vào điểm chết.
Người đàn ông ôm chặt bả vai, giọng run run: “Em vừa cứu tôi!”
Diệp Vy cúi người nhặt súng.
Người đàn ông lại nói: “Tôi có thể tin em không phải đồng bọn của chúng.”
Cô cất giọng: “Đi thôi, ở đây không an toàn.”
Người đàn ông gật đầu, gương mặt nhăn lại. Bả vai đau rát khiến anh ta không thể bước đi. Dường như chỉ cần cử động nhẹ thì vết thương lại cảnh báo, máu cũng chảy ra nhiều hơn. Còn đau hơn là bị thương ở chân. Diệp Vy bất đắc dĩ đi đến, đưa tay đỡ lấy người đàn ông. Giống như tìm được điểm tựa, anh ta dựa hẳn vào người Diệp Vy, không chút ngượng ngùng. Anh ta thật sự rất nặng. Diệp Vy nghiến răng.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Người đàn ông khó nhọc hỏi khẽ.
Diệp Vy bị câu hỏi của anh ta làm cho chùn bước, đúng vậy, bọn họ nên đi đâu bây giờ? Cô không thể đưa anh ta về lâu đài của ma cà rồng được. Đến làng của An thì cô không biết đường. Thường khi cô có đến làng nhận lương thực, tuy là đi bộ nhưng ma cà rồng luôn là người đi trước dẫn đường. Dọc đường đi, Diệp Vy chỉ lo ngắm phong cảnh, tâm hồn lơ lửng. Lúc đi lúc về là đi hai con đường khác nhau. Diệp Vy không nhớ rõ, cũng không dám tùy tiện đi bừa, vì rất dễ đi lạc đến chỗ khác.
Trong rừng… đường đi đúng là không dễ dàng!
“Anh đừng sợ, chỗ của tôi an toàn hơn ở đây.”
Khẽ nói, Diệp Vy dìu người đàn ông quay về hướng ngược lại.
…
“Diệp Vy đã về chưa?”
Đáp xuống lâu đài, Bắc Thần cau mày hỏi Tả và Hữu. Không lâu sau đó thì Hải Lam cũng đáp xuống bên cạnh anh. Bọn họ bị thương không nhẹ. Trong lúc giao chiến với Reed và Olivia, sức chiến của hai người đột nhiên tăng cao, không biết là vì lo nếu họ không chiến tiếp thì Reed và Olivia sẽ đuổi kịp Diệp Vy hay là vì kiêu ngạo không muốn thua. Cuộc chiến kéo dài không hồi kết. Cho đến khi Reed nhàn nhạt kéo khóe miệng thu lại lực đạo, Olivia tỏ vẻ nhàm chán phất tay biến mất.
Bắc Thần cũng thở hắt ra.
Nếu còn đấu tiếp, mạng của anh và Hải Lam sẽ rất khó giữ.
Tả lắc đầu, định mở miệng thì trông thấy hai dáng người đang chậm chạp đi về phía lâu đài. Hắn ta trợn trừng mắt, đưa tay che mũi. Bắc Thần cũng nhận ra, nghi ngờ xoay người lại. Anh đứng yên nhìn Diệp Vy khó khăn vác theo một người đàn ông đang bị thương tiến về lâu đài, lông mày co giật một lúc lâu. Quá to gan rồi!
Người đàn ông nọ nhìn thấy vài người đang đứng trước một tòa lâu đài hoành tráng thì hết sức kinh ngạc. Anh ta cúi đầu nói chuyện với Diệp Vy: “Bạn của em cũng giàu có thật! Còn cho xây dựng một tòa lâu đài nguy nga giữa chốn rừng sâu!”
Diệp Vy rất muốn cười, đành nói nhỏ: “Thật ra khu rừng này là tài sản cố định của bạn tôi. Anh đã xông vào đất của người khác. Tôi sẽ không để bạn mình kiện anh cho nên anh hãy giữ im lặng. Có chuyện gì cũng không được lên tiếng.”
Giữ lúc gần về đến lâu đài, Diệp Vy đã nói qua về núi Tiêu Dao và một vài người bạn của cô cho người đàn ông nắm rõ. Cô kể rất thành thật. Chỉ là… sự thành thật của cô đang che giấu cho một lời nói dối hoàn hảo. Diệp Vy miêu tả về núi Tiêu Dao và nói rằng ngọn núi này tồn tại rất nhiều điều đặc biệt. Người đàn ông tán thành gật đầu, sau đó im lặng nghe cô kể tiếp. Nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô nói, trong núi có người sống. Vì ít tiếp xúc với người ngoài nên mọi người thường rất kiệm lời và xa cách. Bạn của cô là một người có nhiều tiền, xây nhà trong núi, thức ăn cũng rất nhiều. Ngọn núi này thuộc quyền sở hữu của bạn cô, người ngoài không bao giờ được phép bước vào. Dân làng dưới núi là tôi tớ, cách một tháng sẽ cho người đến dọn dẹp ngôi nhà và làm đầy thực phẩm. Người đàn ông không nói một lời, tin như điếu đổ. Diệp Vy nhẹ nhõm một phần, chỉ tiếp tục cười nói.
Bắc Thần nhìn Diệp Vy bằng nửa con mắt: “Còn có thời gian săn mồi?”
Cô cười gượng hai tiếng: “Là cứu người.”
“Chị thật sự điên rồi!”
Hải Lam nói nhỏ, đi thẳng vào trong, cô không muốn dính vào chuyện này.
Bắc Thần đứng chắn trước mặt Diệp Vy: “Diệp Vy, cô không biết quy…”
Cô lập tức chặn lời anh: “Bắc… Bắc… Bắc Thần, Ri… À, Khoa là chủ nhà, cũng là bạn tốt của chúng ta. Tuy anh ấy không hiếu khách, nhưng anh nhìn xem, người này bị thương rất nặng. Tôi vừa cứu anh ta, còn vì vậy mà đã giết một mạng người. Đã cứu người thì phải cứu giúp cho trót. Hay để anh ta ở lại nhà của chúng ta một vài ngày, đợi vết thương khỏi thì đuổi anh ta đi. Như vậy anh thấy được không?”
Diệp Vy nói rồi sửa lời, nghiêm túc nặn ra lý do chính đáng. Cô không muốn vì danh xưng của bọn họ mà người đàn ông này bắt đầu nghi ngờ truy hỏi. Nếu anh ta đã không biết sự tồn tại của ma cà rồng thì để anh ta không biết luôn. Cô biết thân phận của Richard cao quý, tên thật cũng không được phép tùy tiện để lộ cho con người nghe thấy. Thế nên cô đành dùng cái tên đã từng gọi anh để che giấu sự thật.
“Ăn nói hàm hồ.” Bắc Thần liếc qua người đàn ông, sau nhìn Diệp Vy: “Dưới tư cách của cố vấn, tôi cần nhắc nhở cô một số chuyện. Người phụ nữ của chúa tể không được phép chạm vào hay có hành vi thân mật với một người đàn ông khác ngoài chúa tể. Nếu là người đàn ông khác chủ động, hắn ta sẽ chết không toàn thây. Nếu là phu nhân của chúa tể chủ động…”
Dừng lại một chút, Bắc Thần gằng giọng, nét mặt cũng dần xấu đi: “Nếu là phu nhân của chúa tể chủ động, dựa theo luật lệ sẽ đưa đến đại sảnh xét xử. Nặng thì phế vị, chọc mù hai mắt, chặt bỏ tứ chi. Nhẹ thì tống vào ngục lao, dùng dây roi trừng phạt mỗi ngày, đánh bay vết dơ vì đã chạm vào thân thể tên đàn ông khác, giúp thay da đổi thịt. Vì luật lệ dành cho ma cà rồng nên chuyện đó không giết được phu nhân, chỉ khiến người có thể có lại thân thể trong sạch. Đổi lại là cô đây… mạng sống khó giữ. Diệp Vy, cô nghe rõ rồi chứ?”
Phế vị, chọc mù hai mắt, chặt bỏ tứ chi.
Tống vào ngục lao, dùng dây roi trừng phạt.
Cả hai đều đáng sợ như nhau!
Diệp Vy lập tức đứng thẳng, bỏ tay khỏi người đàn ông nọ.
Mất trọng lực, người đàn ông nọ suýt ngã lăn ra đất, cũng may anh ta trụ vững. Anh ta đưa tay ôm chặt bả vai không ngừng chảy máu của mình, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng thương. Người đàn ông cắn chặt hai hàm răng vào nhau. Ánh mắt anh ta giao nhau với cặp mắt sắc bén của Bắc Thần, anh ta bất giác chuyển tầm mắt đi nơi khác mà không khỏi lạnh run người. Bạn của cô gái này… thật đáng sợ!
Bắc Thần khoanh hai tay trước ngực: “Cũng đã chạm rồi, cô nghĩ sẽ thoát tội?”
Diệp Vy lo lắng nắm chặt mép áo.
Bắc Thần lại nói: “Tôi đi trình báo cho chúa tể!”
Diệp Vy vội chạy đến chắn trước mặt Bắc Thần. Vừa lúc đó, một vài ma cà rồng đánh hơi được mùi máu tanh. Cửa lớn của tòa lâu đài bỗng chốc thu hút được nhiều người mò đến, Bắc Thần không mấy quan tâm, âm trầm nhìn Diệp Vy. Diệp Vy hít sâu, đáy mắt chứa đầy sự bất lực. Cô ngó sang mấy thuộc hạ cấp thấp vừa xuất hiện rồi thở hắt một hơi. Bọn họ đều đang vây quanh người đàn ông cô đã cứu vì mùi máu của anh ta. Diệp Vy không chút nghĩ ngợi, cô lấy khẩu súng ngắn ra, chen qua đám ma cà rồng rồi chĩa thẳng đầu súng về phía họ. Giọng nói vô cùng can đảm.
“Các người tránh xa ra một chút đi.”
Bắc Thần bỡn cợt: “Diệp Vy, cô điên rồi!”
Chúa tể phu nhân bảo vệ con người?
Diệp Vy đã đọc được trong mắt những ma cà rồng ở đây điều đó, bọn chúng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt khi hình dung ra chuyện cô mưu phản. Cô cười khổ, vẫn không di dời đầu súng. Trước cặp mắt đang biến đổi của đám ma cà rồng, Diệp Vy lại nghĩ ra một kế hoạch mới tốt hơn. Cô nâng tay sờ mũi, nét mặt nghiêm túc.
“Đây là con mồi… tôi bắt cho chúa tể.”
Đám ma cà rồng hơi sững người, không nói một lời.
Trước lúc bỏ cuộc, một trong số chúng đã khen ngợi Diệp Vy.
“Chúa tể phu nhân thật tốt với chúa tể!”
Diệp Vy khóc không ra nước mắt.
Người đàn ông vốn nãy giờ im lặng, bèn lên tiếng: “Ở đây đang ghi hình à?”
Gần như mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông.
Người đàn ông lại nói thêm: “Tôi đang đau muốn chết rồi, vào trong được chưa?”
Diệp Vy lấy lại bình tĩnh, gật đầu với người đàn ông rồi đi trước dẫn đường. Do lời cảnh cáo của Bắc Thần, cô cũng không dám chạm vào người đàn ông thêm một lần nào nữa. Chỉ cầu anh ta không nói lại chuyện này cho Richard biết, bằng không những ngày tháng tiếp theo người chịu khổ sẽ lại là cô. Cô không muốn như vậy.
Lúc này, người đàn ông đi theo Diệp Vy lại nói: “Có cần chào hỏi chủ nhà không?”
Anh còn muốn chào hỏi?
Chủ nhà là chúa tể của ma cà rồng!
Biết được sự thật này, để xem anh còn đám mở miệng đòi chào hỏi hay không!
Diệp Vy vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên đụng trúng một người. Cô nhăn mặt, ngơ ngác ngước lên. Hay ho rồi! Lúc không cần gặp mặt thì anh luôn xuất hiện một cách bất ngờ nhất. Richard nhíu mày nhìn qua vết máu trên vai áo Diệp Vy, tròng mắt sẫm tối. Sau đó anh liền nhìn đến người đàn ông phía sau lưng cô. Trong đầu Diệp Vy lóe lên một ý nghĩ kì cục, trước khi anh lên tiếng, cô nhanh nhảu mở miệng.
“Em bị chó sói tấn công, anh ta cứu em.”
Người đàn ông nghe Diệp Vy nói vậy, liên tưởng đến cảnh cô dùng mọi lời nói dối để tránh mặt đám người bên ngoài, bắt đầu nghĩ đến khả năng cô cũng nói dối gạt anh đến chỗ này. Người đàn ông không hề tức giận, trái lại phì cười. Âm thanh nhỏ đến mức không ai nghe thấy. Nhưng Richard có thể nhìn thấy nụ cười của anh ta.
Diệp Vy xoay người, nói với người đàn ông phía sau: “Đây là chủ nhà.”
Người đàn ông tỏ vẻ hào hứng, đi đến: “Chào anh, rất vui được quen biết!”
Diệp Vy: “…”
Bắc Thần từ bên ngoài bước vào, đi thẳng đến chỗ Richard. Diệp Vy không biết Bắc Thần đã nói những gì, nhưng nhìn gương mặt lạnh tanh của Richard, cô cũng đoán ra được một phần. Xong việc, Bắc Thần đứng yên chờ lệnh. Ánh mắt sâu thăm thẳm của Richard dính chặt trên đôi mắt tròn xoe của Diệp Vy, nét mặt của anh không hề dao động, giữ nguyên một sắc thái từ đầu cho đến tận bây giờ. Cô lo lắng, chẳng thể hiểu được anh đang nghĩ gì, càng không đoán được tiếp theo anh sẽ làm gì.
“Rất tốt!”
Dứt lời, Richard liền lao nhanh đến người đàn ông kia.
Diệp Vy theo thói quen lập tức chặn anh, bàn tay gắt gao nắm lấy cánh tay đầy lực của anh. Richard không lường trước hành động căn ngăn ngu ngốc của Diệp Vy nên chẳng thèm để ý đến cô, ánh mắt luôn nhìn đến người đàn ông đang bị thương. Sức mạnh của anh vô cùng kinh người, Diệp Vy còn tưởng sẽ bị giết chết. Richard túm lấy người Diệp Vy, tốc độ không thuyên giảm. Giây tiếp theo, anh nhanh nhẹn xoay một bàn chân, hình thành tư thế cản lực. Lưng anh đập mạnh vào tường, khiến bức tường bị thủng một mảng lớn. Diệp Vy nhắm tịt mắt, thậm chí không dám cử động.
Tai cô nghe rõ âm thanh, nhưng không hề mở mắt. Richard nhíu chặt mi tâm, cúi đầu xem xét thân thể Diệp Vy. Cô không bị thương. Diệp Vy run lẩy bẩy, dựa hẳn vào người của anh, dáng vẻ sợ hãi tưởng như sắp mất mạng. Biết sợ mà vẫn ương bướng. Anh hầm hầm đưa tay kéo mạnh Diệp Vy ra khỏi người anh. Nếu vừa rồi anh không tìm cách dừng lại thì cô đã bị anh lôi xuống địa ngục rồi. Cô bé con này không bao giờ ý thức được nguy hiểm cả! Vấn đề này bắt đầu khiến Richard sa sầm mặt mày.
“Ngu ngốc.”
Bắc Thần buột miệng mắng, đây cũng chính là từ Richard muốn mắng.
Cô mở to mắt, bắt được nét mặt khó coi của anh thì tự giác lùi về sau. Phát hiện bức tường có điểm khác thường, Diệp Vy bỗng nhiên lo lắng chạy lại gần anh rồi vươn tay kiểm tra lưng của anh. Không ẩm ướt, tức là không chảy máu. Cô còn muốn cởi áo anh ra xem, xem thử bên trong có sưng đỏ hay bầm tím không, nhưng trước mặt có Bắc Thần, cô không dám tùy tiện. Cô vuốt nhẹ lên lưng anh, nhỏ giọng thăm hỏi.
“Anh có đau lắm không?”
Đối với Richard mà nói, chút xíu đó không nhằm nhò gì!
Thậm chí anh còn không cảm nhận được đau đớn.
Nhưng Diệp Vy lại khiến anh nghĩ khác đi, anh nhìn cô đầy ẩn ý. Richard vốn nghĩ Diệp Vy sẽ quay sang hỏi han người đàn ông kia, hay thậm chí là đứng về phía hắn để giúp bảo vệ hắn khỏi móng vuốt của anh. Không ngờ vừa nhìn thấy tường thủng một mảng, cô đột nhiên bày ra nét mặt vô cùng lo lắng, đáy mắt trong veo thành thật.
Richard không hề tức giận, bắt lấy tay Diệp Vy, đẩy ra.
Diệp Vy nhè nhẹ lắc tay Richard: “Chúa tể, em xin anh.”
“Không có lần sau.”
Bỏ lại câu nói đó, Richard liền biến mất vào không trung.
Richard còn muốn ở lại chèn ép Diệp Vy, nhưng công việc không cho phép. Anh vừa nhận được thông báo từ thuộc hạ. Đã có tung tích của bọn chúng. Ngoài bìa rừng xuất hiện nhiều kẻ lạ mặt, toàn bộ đều là ma cà rồng lai, hình dáng của chúng khác hẳn với những ma cà rồng lai trước đây. Giống như lời Mị Ảnh từng trình báo khi trở về từ bờ biển Tây Nam về chúng. Gần như vậy. Là một đội quân không biết sợ.
Bắc Thần im lặng xoay người.
Diệp Vy nhẹ nhõm dựa vào tường.
Người đàn ông đột nhiên đi đến gần Diệp Vy, cười nhẹ: “Thú vị thật!”
Giọng điệu này…
Ngữ khí này…
Ấn đường của Bắc Thần chợt tối đen, anh lập tức quay lại. Dùng tốc độ nhanh hơn cả vận tốc của ánh sáng, anh liều mạng bay đến chỗ Diệp Vy. Ngay lúc đó, người đàn ông khẽ nhếch môi cười, chậm rãi vung một tên lên không trung. Cả người Bắc Thần mất hết trọng lực, đập mạnh vào tường rồi đổ rạp xuống đất. Diệp Vy kinh hãi trợn mắt, lập tức nhìn vào người đàn ông trước mặt, lấy ra khẩu súng ngắn.
Mắt cô nhìn đến vết thương của anh ta hồi lâu, vẫn không thể tin được.
Vết thương vẫn còn chảy máu!
“Chúa tể, người của chúng ta bị đánh lén.”
“Chúa tể, lâu đài bị phục kích.”
Richard vẫn bình tĩnh như thường, liếc qua tên thuộc hạ.
“Cánh rừng phía trước thế nào?”
Tên thuộc hạ trình báo: “Có người ẩn nấp.”
Anh tiếp tục hỏi: “Bờ vực thì sao?”
Tên thuộc hạ chậm rãi nói: “Cũng có mai phục.”
Hắn nghiêm túc giữ nguyên nét mặt không lo lắng. Vì chúa tể của hắn thậm chí còn không tỏ ra nghiêm trọng. Từ đó cho thấy Ngài đã có cách đảo ngược tình thế trong chuyện này. Chúa tể luôn giải quyết mọi chuyện bằng cách tinh tế và tàn độc, không bao giờ lo sợ trước kẻ thù. Cho dù có bị dồn vào chân tường, Ngài vẫn có cách thoát thân. Chúng tin tưởng tuyệt đối khả năng của chúa tể. Càng không ngại hi sinh.
Im lặng một lúc, Richard ra lệnh: “Ngươi theo Mị Ảnh giải quyết bọn bên ngoài.”
Mị Ảnh nhận lệnh, lập tức hành động.
Tên thuộc hạ vừa rồi cũng nhanh chóng theo sau.
Giây tiếp theo, Richard nhìn qua toàn bộ thuộc hạ: “Tất cả ở lại lâu đài.”
Chúng liền gật đầu.
Richard chỉ cử một mình Mị Ảnh và một tên thuộc hạ cấp thấp ra bên ngoài giao chiến với đối phương, điều đó chứng tỏ anh tin tưởng khả năng của Mị Ảnh. Qua lời trình báo của thuộc hạ, bên ngoài có cả trăm tên, đều là ma cà rồng lai. Riêng bờ vực là có ma cà rồng thuần chủng. Số lượng người chênh lệch vô cùng lớn. Nhưng đám thuộc hạ không dám nghĩ nhiều, bởi vì chúng biết, bây giờ ở lâu đài mới là nơi nguy hiểm nhất. Khi Mị Ảnh vừa mang người rời đi, bọn họ liền bị bao vây tứ phía.
Người bên trong bây giờ không thể tiến ra ngoài.
Viện binh bên ngoài cũng chẳng thể thâm nhập vào bên trong.
Quan trọng là, chủ nhân của bọn ma cà rồng bên ngoài, đang ở trong lâu đài.
“Thưa chúa tể, hôm nay có người lạ mặt vào lâu đài.”
Một tên thuộc hạ bỗng nhiên lên tiếng, phá tan sự im lặng.
Thiên tỏ ra ngạc nhiên: “Có à?”
Tên thuộc hạ gật đầu: “Nam Vương, chúa tể phu nhân ra ngoài, lúc về có mang theo một người. Hắn bị thương ở vai, mùi máu rõ ràng là của con người. Bắc Vương cũng có mặt ở đó. Kẻ bị thương không có gì đáng nghi. Vậy cho nên…”
Thiên trầm giọng: “Cho nên các ngươi để Bắc Vương và chúa tể phu nhân đưa người lạ vào lâu đài? Bắc Vương của các ngươi không biết một chuyện, vì Ngài ấy căm ghét loài người. Nhưng các ngươi, các ngươi phải nhận ra. Không phải sao? Lũ các ngươi cứ như vậy cho phép con người vào lâu đài mà không cảm thấy hắn quen mặt hay có vẻ nguy hiểm? Các ngươi cũng không phải chưa từng chạm mặt hắn.”
Richard liếc nhìn Thiên: “Kẻ đó là hắn?”
Thiên im lặng.
Không thể nào?
Ngay cả Richard cũng không nhận ra!
Trừ khi hắn thay đổi dung mạo.
Hoặc là…
Thiên còn đang suy nghĩ, Richard đột nhiên đứng phắt dậy.
“Khốn khiếp.”
…
Richard bay nhanh về chỗ chạm mặt ban đầu, đúng như anh dự đoán, hắn cười đầy ngụ ý nghênh đón sự trở lại của anh. Thuộc hạ theo sau anh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn vào người đàn ông phía trước. Hắn không có gì bất thường. Điều bất thường ở đây chính là thân thể bất động của Bắc Vương đang nằm trên đất, xung quanh là máu tươi. Và Diệp Vy thì bị hắn giữ trong ngực, đầu súng hướng thẳng vào tim cô.
Người đàn ông nhoẻn miệng cười: “Đã lâu không gặp.”
Giọng nói hoàn toàn mang chiều ý châm chọc, thanh âm khác hẳn lúc đầu gặp mặt.
Diệp Vy im lặng nhìn Richard, trong mắt không hề run sợ hay lo lắng. Ánh nhìn của cô kiên định đến lạ thường. Richard không lộ ra vẻ mặt gì, anh chỉ trầm tĩnh nhìn thẳng vào Diệp Vy, như một cách thức để trấn an tinh thần của cô. Có lẽ Diệp Vy đã quen với việc bị dồn vào tình cảnh nguy hiểm nên không còn biết bất ngờ.
Cô chỉ lo lắng cho Bắc Thần. Vừa rồi anh đã cố gắng cứu cô. Do trận chiến cùng hai người đến từ Hội đồng cướp đi của anh không ít sức lực, cuối cùng còn bị người đàn ông này tấn công nên anh không kịp phòng bị. Diệp Vy không thể tin được. Rõ ràng người đàn ông này là… một con người bình thường giống như cô. Nhưng anh ta có sức mạnh, loại sức mạnh rất cổ quái. Chỉ vài chiêu thức, cả người Bắc Thần đã dính đầy thương tích, máu tươi không ngừng chảy ra, dần rút hết sức lực của anh.
Cuối cùng anh ngất đi.
Lần đầu tiên Diệp Vy trông thấy một Bắc Thần yếu ớt đến vậy!
Người đàn ông tì mạnh đầu súng lên ngực Diệp Vy, dùng tay còn lại tạo ra gọng kìm quanh vai cô. Hắn dùng lực trên cánh tay đè chặt lên vai cô, cô bị đau, sắc mặt trở nên trắng bệch. Dường như hắn không quan tâm việc cô có bị đau hay không. Hắn chỉ cảm thấy thân thể của cô mềm mại khó cưỡng, chạm vào rồi, thậm chí còn muốn có được nhiều hơn. Thế là hắn áp sát cơ thể ấm áp của hắn lên lưng Diệp Vy.
“Em khiến tôi rất bất ngờ đấy!”
Cô run người, nói nhỏ: “Rốt cuộc anh là ai?”
Người đàn ông thả hơi thở nóng bỏng lên tai cô: “Tôi là du khách.”
Diệp Vy cảm thấy lạnh sống lưng, quyết định không nói chuyện với anh ta.
Người đàn ông đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Và là kẻ thù số một của chủ nhà!”
Richard đanh giọng: “Muốn đấu với ta?”
Anh thật sự muốn nhào tới giết chết tên khốn trước mặt, thậm chí còn phải khiến hắn chết thêm một lần nữa bằng nhiều cách tàn nhẫn. Hắn cố tình áp sát vào người Diệp Vy, rõ ràng để kiểm chứng mối quan hệ giữa anh và cô. Thay vì Bắc Thần mà là Diệp Vy. Bởi hắn đã nhìn thấy Richard có ý bảo vệ cho cô nhóc này. Hắn tiếp cận cô là vì muốn tìm hiểu về tòa lâu đài DW, và để thử thách sự chịu đựng của chúa tể ma cà rồng. Tòa lâu đài này… cuối cùng hắn cũng có cơ hội bước chân vào.
Bao lâu rồi nhỉ?
Đằng Tử không nhớ rõ, chỉ nhớ, đây không phải nơi dành cho hắn.
Lâu đài DW là nơi cao quý và tôn nghiêm, nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt cả ngày lẫn đêm và chỉ đón tiếp những ma cà rồng quyền lực. Đằng Tử chưa bao giờ được xuất hiện trong lâu đài. Không phải do thân phận. Mà là vì hắn không bao giờ đánh được vào bên trong. Hắn cũng muốn xem qua một chút. Rốt cuộc nơi ở của chúa tể ma cà rồng có bao nhiêu lộng lẫy và nguy nga. Đến được đây rồi, cuối cùng hắn cũng đã hiểu. Một nơi như thế này rất thích hợp cho chúa tể xưng bá vương. Vì vậy hắn quyết định sau này sẽ biến tòa lâu đài này trở thành ngôi nhà mới của mình.
Đằng Tử cười lớn: “Hahaha, ngươi nhận ra ta rồi sao?”
Chỉ dựa vào một con người lại có thể đưa hắn vào lâu đài thành công!
Loại chuyện may mắn này có lẽ chỉ xảy ra một lần!
Giữ chặt cơ thể bé nhỏ trong ngực, Đằng Tử nói: “Diệp Vy, em theo tôi nhé? So với một ma cà rồng thuần chủng thì một kẻ như tôi lại thích hợp với em hơn nhiều. Em theo tôi sẽ không thiệt thòi. Hắn cho em thứ gì, tôi sẽ cho em nhiều gấp đôi. Thấy em dùng nhiều cách thức để giữ tôi lại như vậy, lòng tôi rất cảm động. Em vì cứu mạng của tôi mà còn giết người. Chuyện này, chắc chắn hắn không đạt được.”
Diệp Vy rít qua kẽ răng: “Đó là vì tôi nghĩ anh là con người.”
“Đúng vậy.” Đằng Tử nhẹ giọng: “Tôi là con người. Một nửa con người.”
Cô hiểu ra: “Không thể nào!”
Đằng Tử không trả lời, chỉ cười.
Lòng Diệp Vy trĩu nặng, cô đã đưa kẻ thù của anh vào nhà. Cô ngây ngơ cứu mạng hắn ta trong khi hắn đang đánh lừa cô. Kẻ đã bị cô giết chưa chắc cũng là con người như hắn nói. Có khi đó là một ma cà rồng lai. Diệp Vy chỉ không hiểu, tại sao đã có dòng máu ma ca rồng trong người, vậy mà vết thương của hắn vẫn không tự lành.
Đạn bạc?
Chắc chắn là như vậy!
Thầm nghĩ, tay Diệp Vy mò xuống bên hông, lén lút nắm lấy dao bạc.
Đằng Tử nhè nhẹ di chuyển bàn tay trên vai Diệp Vy, vào thời điểm cô chuẩn bị rút dao găm, hắn mạnh mẽ dùng cả bàn tay tóm lấy cái cổ nhỏ bé của cô. Đằng Tử chỉ dùng sức một cái đã có thể bắt Diệp Vy ngẩng mặt. Cô nhìn rõ cằm của hắn. Hắn không nhanh không chậm cúi đầu quan sát dáng vẻ bình tĩnh của cô, nụ cười trên khóe môi mang theo châm chọc. Hắn hạ cánh môi, hôn phớt qua trán Diệp Vy.
“Em ngoan ngoãn đi, tôi không muốn làm em bị thương một chút nào.”
Diệp Vy sững sờ, bàn tay đặt trên cán dao khẽ run lên.
Richard lãnh đạm cất giọng: “Vy, nghe hắn.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Vy ngoan ngoãn thả tay ra khỏi dao bạc.
Đằng Tử chợt híp mi: “Ngươi chấp nhận yêu cầu?”
Richard vẫn giữ nét mặt bình thản đến đáng sợ: “Nói.”
Thiên âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ lui xuống.
Tây Độc cũng không tự ý hành động, tiếp tục đợi lệnh từ Richard.
Sự uy hiếp này chưa từng tồn tại ở lâu đài DW, cũng chưa từng có kẻ thù nào thành công trong ý định muốn uy hiếp chúa tể ma cà rồng. Vì sao? Vì chúa tể của bọn họ không có khuyết điểm. Ngài có thể chiến đấu mà không cần mạng. Đơn giản vì Ngài đã nắm chắc phần thắng trong tay. Dù ở tình thế hiểm nghèo nhất hay rơi vào tuyệt vọng tăm tối, chúa tể vẫn luôn tạo ra nguồn sáng cho những thuộc hạ của mình.
“Chỗ các ngươi có thứ ta cần.” Đằng Tử nói thẳng, thanh âm trong giọng nói đều đều, không có chút lo sợ: “Botulinum toxin Type H, Ciguatoxin, và một loại chất tới từ hải quỳ cát Palytoxin. Và thêm một thứ quan trọng không kém. Máu, của ngươi.”
“Ngươi nói gì?” Thiên cau mày, nét mặt trở nên quỷ dị.
Đằng Tử muốn máu của Richard.
Những thứ hắn cần đều là chất độc chết người.
Cười lạnh, Đằng Tử chậm rãi nhắc: “Ta nói… các ngươi sẽ đưa ta những thứ đó.”
Richard bình thản: “Được.”
Từ đầu tới cuối, nét mặt của anh vẫn lạnh lẽo và thâm sâu, không hề để lộ suy nghĩ trong đầu. Một chút cũng không. Nhưng lời nói ngắn ngọn của anh đã thể hiện rõ ý tứ của mình. Anh cần giữ cho Diệp Vy an toàn. Richard không rời mắt khỏi gương mặt bình tĩnh của Diệp Vy. Cô cũng biết, anh đang rơi vào trạng thái lực bất tòng tâm. Cô đang oán trách chính mình. Bởi cô đã tự tay đưa anh vào hoàn cảnh này.
Thiên trầm mặc, vì Diệp Vy mà Richard lại đồng ý yêu cầu của Đằng Tử.
Sau khi mọi chất độc đã được đưa tới, Richard chẳng thèm nhìn qua mà trực tiếp thảy xuống chân hắn. Những ống thủy tinh nằm lăn lốc dưới sàn nhà tạo ra tiếng kêu leng keng lạnh ngắt. Đằng Tử hài lòng. Không biết hắn đã làm gì, Diệp Vy chỉ thấy từng ống thủy tinh đang bay lơ lửng trong không trung, kế đến chui tọt vào túi quần của hắn. Cô lại bắt đầu sợ hãi. Ma cà rồng lai… sẽ không mạnh bằng chúa tể chứ?
Đằng Tử đột ngột cất giọng: “Còn thiếu một thứ.”
Richard hừ nhạt: “Ngươi không đủ tư cách.”
“Ngươi…!” Đằng Tử rít lên, đáy mắt âm u khó lường.
Hắn cúi đầu im lặng một lúc khá lâu, bỗng nhiên trong đáy mắt của hắn vụt qua một tia sáng khác thường. Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ Diệp Vy rồi từ từ nhoẻn miệng cười thâm trầm. Lại quên mất. Diệp Vy cảm thấy cánh tay Đằng Tử không hề thả lỏng một giây nào, bây giờ hắn còn cố tình dùng lực, ép chặt lên người của cô. Cô đau đến mức muốn bật khóc. Richard cũng nhìn thấy điều này.
“Đằng Tử, thả người, ta để ngươi đi.”
“Có phải ngươi nói nhầm rồi không?”
Đằng Tử nhướng mày hào hứng, tay vẫn đè chặt người Diệp Vy.
Richard lạnh lùng: “Ta không nhắc lại.”
“Vậy… thử tấn công ta xem!” Đằng Tử chậm rãi nhả ra từng chữ, hắn bất ngờ lên đạn khẩu súng ngắn nãy giờ vẫn nằm yên trên ngực Diệp Vy. Một ngón tay nhàn hạ đặt lên cò súng như đang vô tình. Hắn thách thức nhìn về phía Richard, cười lạnh.
“Bắn đi.”
Là Diệp Vy.
Mọi ánh mắt đều chuyển đến cô. Không hiểu cô có can đảm từ đâu. Giọng nói không hề run sợ. Giống như đang nói chuyện về một trò đùa nào đó. Thiên trầm ngâm nhìn trạng thái bình tĩnh đến lạ kỳ của Diệp Vy. Một cô gái loài người, trải qua nhiều chuyện đáng sợ với ma cà rồng, bây giờ đến khi đối diện với họng súng lạnh ngắt cũng không bày ra điệu bộ sợ hãi nữa. Chợt, anh thấy cô chậm rãi nhắm mắt chờ.
“Tôi không quan trọng với bọn họ như anh nghĩ đâu.”
Kế hoạch của Diệp Vy chính là đẩy hướng suy nghĩ của Đằng Tử đi.
Để hắn nghĩ cô cũng là một con mồi bình thường!
Richard hiểu ý Diệp Vy, nhưng anh không đồng tình. Đằng Tử không phải kẻ dễ dàng tiêu diệt. Hắn sẽ không tin lời của cô. Chưa kể hắn đã từng nhìn thấy thái độ của anh trước cô và sự quan tâm của cô dành cho anh. Hắn rất khôn khéo. Hắn biết Diệp Vy có sức nặng trong lòng Richard. Hắn càng biết, cô có để ý đến Richard.
“Giết em?” Đằng Tử thì thầm: “Tôi không nhẫn tâm.”
Diệp Vy vẫn nhắm nghiền mắt.
Đằng Tử bất ngờ đưa tay tóm lấy cổ của cô, kéo lên. Diệp Vy buộc phải ngẩng mặt đối diện đáy mắt thâm sâu của hắn. Nhưng cô kiên quyết không mở mắt. Đằng Tử nhìn thấy dáng vẻ không chịu khuất phục của Diệp Vy thì cười tươi hơn. Richard biết ý đồ của hắn. Anh nghiến răng, cả người toát ra bá khí đáng sợ. Nhưng Diệp Vy không biết ý đồ của hắn, cô nhóc vẫn im lặng nhắm mắt, tỏ ra không hề sợ hãi.
Hai giây sau, Đằng Tử đột nhiên cúi đầu.
Một cảm giác mềm mại trượt thẳng vào đầu Diệp Vy, cô lập tức mở mắt. Trước mặt là gương mặt phóng đại của Đằng Tử, vì nhìn ngược lên cô chỉ có thể nhìn thấy cái cổ cứng rắn cùng yết hầu nam tính của hắn. Đôi môi đày đặn của Đằng Tử chạm vào môi cô, khiến cô còn sợ hơn khi bị hắn đe dọa tính mạng. Diệp Vy vừa định vùng ra thì Đằng Tử đã bóp chặt cằm cô, đẩy đầu lưỡi của hắn vào khoang miệng của cô.
Vụt.
Xoẹt.
Richard triệu hồi thanh gươm của quỷ, một nhát chém thẳng về phía Đằng Tử nhưng hai tia sáng xoẹt ra lại bị tác động dưới sự điều khiển của anh. Chúng không hướng vào người Diệp Vy mà ngược lại chia ra làm hai đường, tiến thẳng ra sau lưng của Đằng Tử. Anh cho rằng sẽ thành công, Đằng Tử vẫn ngang nhiên thưởng thức mùi vị của Diệp Vy trước mặt Richard, không có chút đề phòng hay phát hiện.
Nhưng chiêu thức vừa bay đến phía sau Đằng Tử thì liền bị cản, xung quanh hắn có bá khí bảo vệ, kết hợp hình thành một tấm chắn kiên cố, ngăn cản mọi tác động từ bên ngoài tấn công. Nhìn chiêu thức bị đánh văng, Richard giận dữ nghiến răng. Vì vậy vô tình triệu hồi thêm một nguồn năng lượng cấm. Bá khí đỏ xung thiên. Anh siết chặt nắm tay, tùy ý thả trôi lượng bá khí hung tợn của mình. Mặc kệ hết thảy.
Một chiêu thức vô hình hiện hữu, nhắm thẳng vào đầu Đằng Tử.
Vào lúc đầu lưỡi của Đằng Tử tiến sâu hơn, Diệp Vy dùng răng cắn mạnh một phát khiến hắn khựng lại ngay. Cả hai khoang miệng điều cảm nhận được vị máu. Đằng Tử rời khỏi đôi môi mềm của Diệp Vy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt. Bàn tay to lớn của hắn siết nhẹ lên cổ của cô, khiến cô không thể thở được.
Đằng Tử đưa lưỡi liếm sạch máu trong miệng, hắn nhìn Diệp Vy.
Diệp Vy cũng hung hăng nhìn hắn, vội đưa tay lên lau miệng mình.
Kỳ thực Đằng Tử muốn dùng Diệp Vy khiêu khích Richard, hắn muốn chứng kiến nét mặt hận không thể giết người và vẻ bất lực của vị chúa tể oai nghiêm. Mưu đồ thành công ngoài mong đợi. Chúa tể trong kí ức của hắn là kẻ lãnh đạm vô tình, có thể dửng dưng trước tất cả mọi chuyện, kể cả cái chết, kể cả khi người thân của người đó ngã xuống thì người đó cũng không hề dao động. Kế hoạch đê hèn như vậy lại có thể đả kích được chúa tể của ma cà rồng. Đằng Tử cảm thấy rất thỏa mãn.
Chỉ là hắn không ngờ tới, hắn lại bắt đầu thấy hứng thú với Diệp Vy.
Hắn bắt lấy tay của cô, nhếch miệng sâu xa.
Tiếp theo sau đó, đầu Diệp Vy như muốn nổ tung.
Đằng Tử đang chậm rãi liếm lên từng ngón tay của cô, hắn thậm chí còn cho một ngón tay của cô vào miệng mình, mút lấy. Hắn bắt cô nhìn rõ từng chi tiết bằng cách giữ chặt bàn tay ở cổ của cô, ép cô giữ nguyên tư thế ngẩng đầu. Chiêu thức ẩn của Richard vừa kịp lúc thể hiện sức mạnh, đánh thẳng vào tử huyệt của Đằng Tử.
Hắn hơi chau mày, dừng lại mọi động tác của mình.
Diệp Vy cựa quậy thân người, gắt gỏng: “Tên khốn khiếp!”
Sắc mặt Đằng Tử chợt chìm xuống.
Cô lại hét lên: “Richard, anh nhất định phải giết hắn!”
Không cần Diệp Vy nói, thật ra anh đang rất muốn giết tên khốn này!
Đằng Tử không nói không rằng, bất thình lình đưa theo Diệp Vy biến mất.
Richard bi phẫn chém nhiều lần vào khoảng không trước mặt.
Nháy mắt, tòa lâu đài gần như bị tàn phá dữ dội.
Lũ ma cà rồng kinh hãi tránh xa.