Edit: Spring / Beta: Sam
Sau đêm đó, Tiêu Tân Thâm biến mất trước mặt Sầm Niệm một khoảng thời gian.
Đàn anh Văn Ích Dương ở trường đại học bên cạnh trước đây cùng làm thêm với Sầm Niệm có giới thiệu cho cô một công việc làm thêm khác tốt hơn, hai người cùng nhau đổi tiệm làm việc. Lương theo giờ cao hơn, công việc cũng thoải mái hơn.
Ông Sầm kinh doanh kiếm được chút tiền, mỗi tháng cho Sầm Niệm tiền sinh hoạt không ít. Nhưng cô đã quen cuộc sống thế này, bận rộn mới khiến cô không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện.
Ví dụ như, Tiêu Tân Thâm luôn xuất quỷ nhập thần trong đầu cô gần đây không xuất hiện. Cho đến khi vào mấy hôm trước khi thi cuối kỳ.
Sầm Niệm từ thư viện đi ra, hướng về phòng ký túc.
Mùa hè Bắc Kinh nóng lên chẳng hề lơ mơ, bóng đêm thật sâu, tiếng ve kêu ồn ào, hơi nóng hổi từ lòng bàn chân xông thẳng tới đầu.
Trán Sầm Niệm toát ra lớp mồ hôi mỏng, cô nhanh chân đi về phòng ký túc. Cô thoáng nhìn thời gian, quay về phòng lấy đồ vẫn còn kịp đi tắm.
Sầm Niệm tiến vào cổng ký túc xá, lúc lên lầu cô phát hiện hình như mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Sao vậy? Phòng ký túc nổ hả?
Sầm Niệm đi tới lầu ba, mùi hương hoa hồng liền xông vào xoang mũi. Mùi hương hòa lẫn gió nóng ngày hè, dịu nhẹ lại thoải mái. Nơi mùi hương phát ra chính là phòng ký túc của cô.
“Niệm Niệm…cái này cũng phô trương quá đi?” Hạ Khuynh Nguyệt cũng mới quay về phòng, đứng ở cửa gần mười phút.
Không còn chỗ đặt chân trong phòng, chỗ trống đều bị hoa hồng lấp đầy. Một mảng đỏ chói thật lớn, tươi tắn xinh đẹp, trên đóa hoa còn dính giọt nước.
Sầm Niệm chỉ nhìn một cái là thấy hoa hồng đầy mắt, cô không cần nghĩ cũng biết là ai tặng. Quả nhiên cô quá ngây thơ rồi. Tiêu Tân Thâm biến mất lâu như vậy, hóa ra là chuẩn bị tạo ra một màn thật lớn.
Sầm Niệm nói với Hạ Khuynh Nguyệt: “Chị chờ em một chút, em đi gọi điện thoại.”
Cô đi tới chỗ quẹo, tìm một chỗ im lặng gọi điện thoại cho Tiêu Tân Thâm. Điện thoại nhanh chóng nối máy, giọng anh mang theo mấy phần đắc ý truyền ra: “Em thích không?”
Sầm Niệm khó thở, giọng điệu không vui: “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Giờ tôi chẳng thể tiến vào phòng đây này.”
Tiêu Tân Thâm ở nhà, anh khóa cửa phòng ngủ, dựa lưng vào tường hỏi: “Sao vậy? Em không thích ư? Những đóa hoa hồng này chuyên chở bằng máy bay tới đấy, tôi…”
Sầm Niệm nghẹn lời, một lúc sau nói: “Tiêu Tân Thâm, anh đừng như vậy.”
Anh đang nói hưng phấn lại bị ngắt ngang, trên mặt đượm chút mất mát. Ngay sau đó anh dịu giọng, vẫn thoải mái nói: “Sầm Niệm, em không thích thì lần sau tôi tặng cái khác.”
Sầm Niệm nói như đinh đóng cột: “Anh không cần làm những điều đó, vô dụng thôi.”
Tiêu Tân Thâm cười mỉa mai: “Vậy em làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ không như vậy nữa.”
Sầm Niệm đè thấp giọng, lo lắng bạn học đi ngang qua nghe được cô đang nói gì.
“Tôi…”
“Sầm Niệm.” Anh cất tiếng ngắt lời cô, “Tôi sắp thực tập rồi, sẽ không thường xuyên tới trường. Em…hãy suy nghĩ kỹ đi, nhưng cho dù kết quả thế nào, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Tiêu Tân Thâm chủ động cúp máy, Sầm Niệm đứng tại chỗ một lát rồi quay về phòng.
“Chị Hạ, chúng ta dọn hoa tới ban công đi, cảm ơn chị.”
Ngoài phòng ký túc có một ban công phơi quần áo, ban công của hai người còn khá lớn, hẳn là có thể xếp chồng những đóa hoa này.
Hạ Khuynh Nguyệt gật đầu: “Được, dọn hết hả? Không thì tặng chút ít cho phòng ký túc bên cạnh.”
Sầm Niệm: “Không được, đây là tâm ý của anh ấy, tặng cho người khác…không tốt đâu.”
Hạ Khuynh Nguyệt cười cười: “Có tình huống rồi bé Niệm Niệm, cảm động rồi hả? Nếu muốn chị nói thì chị khuyên em hãy chấp nhận Tiêu Tân Thâm đi, anh ấy đối với em rất tốt, nếu có người tặng nhiều hoa cho chị như vậy, chị khẳng định chấp nhận người đó. Rất lãng mạn, thực sự lãng mạn quá đi.”
Sầm Niệm nhỏ giọng nói thầm: “Chị không thấy rất phiền toái sao? Nhiều hoa vậy?”
Trì Nghênh Nghênh ở trường đại học bên cạnh cũng nghe nói chuyện Tiêu Tân Thâm theo đuổi cô, mọi người bên cạnh đều khuyên cô chấp nhận anh. Nhưng cô vẫn băn khoăn trong lòng.
Gia cảnh của cô và Tiêu Tân Thâm chênh lệch quá lớn, vả lại cô cũng không khẳng định anh nhất thời hứng thú hay là nghiêm túc.
Hạ Khuynh Nguyệt dọc theo chỗ trống còn sót lại đi vào phòng, giúp đỡ dọn hoa: “Không phiền đâu, Sầm Niệm, em thực sự không thích Tiêu Tân Thâm chút nào à? Một chút cảm động cũng không có ư?”
Sầm Niệm không trả lời, chỉ im lặng dọn hoa.
Sầm Niệm của sau này nhớ tới ngày hôm nay, cô mới có đáp án.
Làm sao không cảm động chứ?
Sự rung động như vậy, cả đời này không bao giờ có lần thứ hai.
Bận rộn xong, Sầm Niệm đi tắm rửa, cô lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng vẫn gửi WeChat cho Tiêu Tân Thâm: [Cám ơn anh, nhưng sau này đừng làm thế nữa, nhét đầy phòng làm tăng thêm phiền toái cho bạn cùng phòng của tôi.]
Sau khi nhận được WeChat, Tiêu Tân Thâm suýt nữa bật dậy trên giường. Một giây trước anh còn trút căm phẫn của mình trong nhóm chat —— đang phàn nàn về ý kiến bậy bạ của đám bạn không ra gì.
Giây tiếp theo: [Được, sau này tôi tặng em ít lại nhé?]
Sầm Niệm: [……]
Nỗi mất mát vừa rồi của Tiêu Tân Thâm thoáng cái hết sạch. Thực ra anh còn muốn nói với Sầm Niệm, sắp thực tập rồi anh không hay ở trường, anh lo cô sẽ thích người khác, cho nên mới vội vàng muốn một đáp án. Nhưng giờ anh không gấp, Sầm Niệm chủ động gửi tin nhắn cho anh, còn nói cám ơn.
Đây là có hy vọng.
Anh và Sầm Niệm, tương lai còn rất dài.
–
Bắt đầu nghỉ hè, Tiêu Tân Thâm thực tập tại công ty nhà mình, Tiêu Thịnh cố ý để anh tiếp nhận nghiệp vụ công ty sớm.
Vào kỳ nghỉ hè, Sầm Niệm trở về thành phố Giang, căn nhà ông Sầm mua đã giao tới tay, một mình Sầm Niệm bắt đầu bận bịu trang hoàng, tất cả đều dựa theo sở thích của cô.
Sầm Niệm cũng không chống cự việc liên lạc với Tiêu Tân Thâm, hai người thường xuyên trò chuyện, đều chia sẻ những chuyện vụn vặt của mình. Hai người duy trì mối quan hệ như vậy mấy tháng, anh không ép cô cho anh một đáp án.
Dựa vào phân tích của đám bạn thân, cô gái chưa từng yêu đương không có cảm giác an toàn, hiện tại đang thử thách anh. Bảo anh dùng thời gian chứng minh sự thành tâm của mình.
Tuy rằng Tiêu Tân Thâm cũng gấp gáp muốn Sầm Niệm làm bạn gái mình, nhưng anh cũng hiểu được những lời kia có lý.
Anh ở trước mặt đám bạn thân ăn nói đầy khí phách: “Sau này không phải cô ấy thì tôi không cưới, đối tượng kết hôn của tôi không phải cô ấy thì các cậu đừng đến dự hôn lễ của tôi.”
Bạn thân quen biết nhiều năm đều cho rằng anh đang nói đùa, mọi người cười nghiêng ngả.
Thẩm Tứ Hành nói: “Được, đối tượng kết hôn của cậu không phải cô ấy, tôi đem toàn bộ nhật ký trò chuyện của cậu hồi trước in ra. Còn nữa cậu hãy lặp lại câu nói ban nãy để tôi ghi âm lại, sau này đối tượng kết hôn của cậu không phải cô ấy, tôi liền làm thành đĩa CD tặng cho vợ tương lai của cậu.”
Nói xong anh ta lấy ra di động, bấm mở chức năng ghi âm. Tiêu Tân Thâm thực sự lặp lại lần nữa.
Bọn họ cũng không tin, càng đừng nói đến Sầm Niệm.
Tiêu Tân Thâm thay đổi sách lược, chuẩn bị tiến hành theo chất lượng, từ từ phát triển.
Sau khi khai giảng, Sầm Niệm vẫn làm thêm, thỉnh thoảng Tiêu Tân Thâm đi đón cô, cô cũng sẽ ngồi xe của anh. Nhưng trước khi lên xe Sầm Niệm sẽ dặn dò: “Sau này anh đừng đến đây, làm lỡ thời gian của anh.”
Tiêu Tân Thâm luôn viện cớ giống nhau: “Tôi đi ngang qua thôi.”
Mỗi tuần đều sẽ đi ngang qua một hai lần, cái cớ tệ vậy chỉ có Tiêu Tân Thâm dùng đến.
Sầm Niệm còn mang theo một cốc trà sữa cho anh, xem như quà cảm ơn. Tiêu Tân Thâm không thích uống đồ ngọt, nhưng Sầm Niệm đã tặng, ngay cả cái cốc và ống hút sau khi uống hết anh cũng chẳng nỡ ném đi.
Thoáng cái Bắc Kinh vào đông.
Sau khi Tiêu Tân Thâm tan tầm, việc trước tiên là tới cửa tiệm làm thêm của Sầm Niệm. Cô mở cửa ra, một cơn gió lạnh lùa vào trong xe.
Tiêu Tân Thâm không vui hỏi: “Anh chàng ban nãy là ai thế?”
Anh đã thấy Sầm Niệm nói cười rất vui vẻ với anh chàng kia.
Cái túi trong tay Sầm Niệm đang định đưa ra chợt rút về: “Đó là đàn anh làm thêm với tôi, học luật ở trường bên cạnh, anh giận tôi gì chứ.”
Cô chỉ là cùng người khác nói mấy câu mà thôi, giọng điệu của Tiêu Tân Thâm…như là bạn gái ngoại tình bị anh bắt được.
Tiêu Tân Thâm sớm thấy cái túi trong tay Sầm Niệm, anh cười nói: “Quà cho tôi hả?”
Sầm Niệm quay mặt qua chỗ khác: “Không phải.”
Anh kề sát bên tai cô: “Bé Cam, em còn…đáng yêu như vậy nữa, đừng trách tôi không nhịn được hôn em ngay tại đây.”
Sầm Niệm đỏ mặt, ném cái túi đựng quà cho anh: “Anh đừng có gọi nhũ danh của tôi, cầm đi, Giáng Sinh vui vẻ.”
Tiêu Tân Thâm sửng sốt: “Giáng Sinh? Xin lỗi, dạo này tôi bận quá, đã quên hôm nay là lễ Giáng Sinh.” Nói xong anh mở ra, là một cái bình giữ nhiệt.
“Cám ơn em, tôi rất thích.” Bình giữ nhiệt màu đen, rõ ràng là kiểu dáng rất bình thường, nhưng anh cảm thấy càng nhìn càng đẹp, “Đúng rồi, tôi còn chưa có quà đáp lễ cho em…”
Sầm Niệm vội vàng ngắt lời anh: “Không được tặng, cái này là cảm ơn anh trong thời gian này đã đón tôi, anh dám tặng quà tôi sẽ không để ý tới anh.”
Tiêu Tân Thâm cười, trả lời: “Được, đều nghe lời em.”
Lời này muốn bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu, trong lúc ngẩn ngơ Sầm Niệm có cảm giác hai người đã ở bên nhau.
Thực ra, thế này cũng không tệ…
Tiêu Tân Thâm, anh ấy thật sự tốt lắm.
Chẳng mấy chốc tới năm mới, vào đêm giao thừa Tiêu Tân Thâm đúng giờ gọi điện thoại cho Sầm Niệm, nhưng điện thoại lại tắt máy. Trong lòng anh dâng lên nỗi hoảng loạn không biết từ đâu ra.
Tiêu Tân Thâm nghĩ cách tìm được số điện thoại của Hạ Khuynh Nguyệt, cô đã về nhà mừng năm mới, nghe được Sầm Niệm tắt máy cô cũng sốt ruột.
Sầm Niệm luôn chưa bao giờ tắt máy, đã trễ thế này…
Hạ Khuynh Nguyệt vội vàng tìm bạn học ở phòng bên cạnh giúp xem thử, may mà đêm nay giao thừa mọi người canh giờ còn chưa ngủ. Hạ Khuynh Nguyệt nhanh chóng gọi điện lại cho Tiêu Tân Thâm, nói Sầm Niệm sốt cao đang ngủ ở phòng ký túc.
Tiêu Tân Thâm nói cảm ơn rồi cúp máy, anh lục lọi hộp thuốc trong nhà, rồi cầm chìa khóa ra ngoài.
Buổi chiều Sầm Niệm cảm thấy rã rời, xin trưởng tiệm cho nghỉ để trở về phòng ký túc sớm. Tới phòng, cô ngã trên giường rồi ngủ thiếp đi, vừa rồi bạn học ở phòng bên cạnh đến xem cô, cô cũng không có bao nhiêu ấn tượng. Cô chỉ cố gắng trả lời một câu “Cám ơn, tôi không sao”, sau đó lại ngủ tiếp.
Sầm Niệm bị âm thanh của Tiêu Tân Thâm đánh thức, trong lúc mơ màng cô tưởng rằng mình đang nằm mơ. Bức màn phòng ký túc bị kéo ra, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được ánh trăng tròn trịa. Ánh trăng trong trẻo sáng ngời chiếu vào phòng.
“Sao anh ở đây……?” Sầm Niệm còn tưởng rằng là ảo giác của mình.
Tiêu Tân Thâm đứng ở bên giường, lạnh giọng hỏi: “Em có biết mình đang phát sốt không? Còn dám tắt điện thoại, em muốn tôi tức chết sao?”
Tất cả lo lắng hóa thành phẫn nộ trong khoảnh khắc này.
Sầm Niệm chẳng hề có chút sức lực: “Tôi, tôi không cố ý tắt máy…” Cô về phòng thì ngủ mất, di động hết pin tự tắt máy.
Cô vừa cất lời, âm thanh khàn khàn không nghe rõ âm tiết.
Tiêu Tân Thâm đột nhiên không còn nóng nảy, anh ngồi bên giường Sầm Niệm, sờ cái trán nóng hổi của cô: “Sầm Niệm, em suýt nữa hù chết tôi rồi đó.”
Sầm Niệm uể oải, Tiêu Tân Thâm kéo cô dậy, cô yếu ớt tựa vào lòng anh. Cô cố gắng túm lấy vạt áo, bên trong chỉ mặc lớp áo mỏng, cô sợ bị lộ ra hết.
Tiêu Tân Thâm đem theo nhiệt kế trong nhà mang tới đưa cho Sầm Niệm: “Em có thể tự dùng không? Cần tôi giúp không?”
Sầm Niệm cúi đầu: “Để tôi, anh, anh xoay qua đi…”
Tiêu Tân Thâm quay đầu sang một bên, qua một lát Sầm Niệm nói: “Xong rồi…”
Năm phút sau, Sầm Niệm lấy nhiệt kế ra.
.
Tiêu Tân Thâm nhìn con số trong nhiệt kế, anh cắn răng nói: “Em bị bệnh nghiêm trọng như vậy cũng không biết gọi điện thoại cho tôi sao? Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Sầm Niệm vội vàng ngăn cản anh: “Đừng…anh nói nhỏ thôi, nam sinh tiến vào ký túc xá nữ bị phát hiện sẽ xử phạt nặng. Hồi chiều tôi hơi khó chịu nên trở về ngủ, không ngờ liền phát sốt. Anh đừng giận, không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, mùa đông tôi hay phát sốt, uống thuốc sẽ khỏe thôi. Đúng rồi, đã trễ thế này anh làm sao tiến vào ký túc xá nữ vậy? Trường học chắc là đóng cửa rồi.”
Tiêu Tân Thâm dìu Sầm Niệm ngồi dậy, nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt, làn da vốn đã trắng trông càng tiều tụy hơn. Anh lấy gối đầu kê sau lưng cô, đứng dậy đi rót nước lấy thuốc: “Tôi trèo tường vào trường, theo cửa sổ leo vào.”
Sầm Niệm kinh ngạc: “Đây là lầu ba…”
Tiêu Tân Thâm thử nước ấm: “Ừm, em uống thuốc trước đi, uống rồi tôi đưa em đi bệnh viện.”
Sầm Niệm nhận thuốc và nước rồi uống thuốc.
Tiêu Tân Thâm cất cốc nước: “Thay quần áo đi, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Sầm Niệm khẽ lắc đầu: “Không cần, thật đó, tôi luôn như vậy, uống thuốc là khỏe ngay.”
Cô túm chặt tay áo của Tiêu Tân Thâm, lần đầu tiên ở trước mặt anh lộ ra biểu cảm như vậy. Yếu ớt, cũng như là đang làm nũng.
Tiêu Tân Thâm biết cô sợ anh bị phát hiện chuyện lén vào ký túc xá nữ, anh thở ra một hơi dài, im lặng một lát rồi đáp: “Được, vậy tôi ở cùng em.”
Anh cứ vậy trông chừng cô cả đêm, sau khi uống thuốc xong Sầm Niệm ngủ thiếp đi, anh ngồi bên mép giường ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Sầm Niệm đã tỉnh lại.
“Tiêu Tân Thâm…” Cô đánh thức anh.
Chuyện đầu tiên khi anh tỉnh lại chính là đo nhiệt độ cơ thể cho cô.
. độ, tốt hơn hôm qua nhiều lắm.
“Xem đi, thật sự không sao mà, anh mau trở về đi.” Tối hôm qua anh ngủ lại cả đêm, trong lòng Sầm Niệm không biết có cảm giác gì.
Trước khi đi Tiêu Tân Thâm nhìn cô uống thuốc rồi từ cửa sổ leo xuống. Sầm Niệm nhìn thấy mà hết hồn, cô chạy đến bên cửa sổ nhìn anh thoăn thoắt rơi xuống mặt đất, vẫy tay với cô.
Sầm Niệm cũng đứng đó vẫy tay với anh.
Ban ngày, dì quản lý ký túc xá giúp đưa canh gà và mấy món rau xào tới phòng ký túc. Không cần nghĩ cũng biết là do Tiêu Tân Thâm sắp đặt.
Buổi tối sau khi phòng ký túc tắt đèn, Tiêu Tân Thâm lại leo vào phòng.
Sầm Niệm nhìn thấy anh, nhịn không được quở trách: “Anh làm vậy nguy hiểm lắm, tôi không có chuyện gì nữa, anh đừng trèo tường vào nữa.”
Tiêu Tân Thâm chẳng nói gì chỉ ngồi bên giường, đợi sau khi đo xong nhiệt độ cho cô anh mới nói: “Không đến thăm em, tôi không yên tâm.”
Sầm Niệm không lên tiếng, cũng không thốt ra lời ngăn cản anh nữa.
Người đã đến còn là vì cô, đuổi đi nữa thì quá đáng rồi.
Sáng hôm sau, nhiệt độ cơ thể của Sầm Niệm trở lại bình thường. Trái tim Tiêu Tân Thâm cuối cùng cũng thả lỏng. Trời sắp sáng, cô bảo anh đi sớm chút đi.
“Sầm Niệm, rốt cuộc tôi không tốt chỗ nào, em không thích tôi ư?” Lúc Tiêu Tân Thâm chuẩn bị trèo xuống cửa sổ, anh đột nhiên hỏi.
Sầm Niệm ngẩn người không cho anh đáp án.
“Em không trả lời tôi coi như em thích tôi.” Sau khi bỏ lại những lời này, anh leo xuống cửa sổ rời khỏi.
Đúng vậy, Tiêu Tân Thâm tốt như thế, sao Sầm Niệm lại không thích chứ?
Sau ngày hôm đó, Sầm Niệm bắt đầu chủ động liên lạc với Tiêu Tân Thâm.
Cô chuẩn bị thi cuối kỳ bận quá, thậm chí còn gửi qua hai câu phàn nàn cho anh: [Tiếng Anh khó quá đi, cũng không biết thành tích cấp sáu của tôi sao rồi?]
Kỳ thi chấm dứt, Tiêu Tân Thâm tiễn Sầm Niệm đến sân bay. Trước khi đi, anh ở ngoài sân bay chẳng nói chẳng rằng ôm lấy Sầm Niệm: “Tôi theo đuổi em lâu như vậy, em nên cho tôi một đáp án được không? Tôi không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào.”
Sầm Niệm cười nói: “Anh không cần thể diện à?”
Tiêu Tân Thâm bá đạo nói: “Không cần, tôi chỉ cần em. Hơn nữa tôi tốt vậy, em không thích tôi tôi cũng chẳng hiểu được, đúng không?”
Sầm Niệm: “Khai giảng rồi tính…”
“Được, chờ khai giảng, chờ em cho tôi đáp án.” Anh không nỡ buông tay ra.
Đúng lúc năm nay khai giảng sớm, còn kịp trải qua lễ tình nhân đầu tiên của hai người. Món quà Tiêu Tân Thâm chuẩn bị cho Sầm Niệm, khi đó chắc là có thể dùng tới.
Sắp phải lên máy bay, Sầm Niệm tạm biệt anh, Tiêu Tân Thâm nhìn bóng lưng cô dần dần đi xa.
Tôi chờ em trở về, Sầm Niệm. Chờ em cho tôi đáp án.