Lúc đợi cha mẹ em nhỏ tới tìm, Fleck mua cho Giang Lê một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Vừa nãy Giang Lê nhìn bánh ngọt hoa hướng dương trong tủ kích không nhúc nhích, Fleck nhìn thấy hết, rất đau lòng.
Chủ nhân nhỏ rất biết ý, biết nhà không giàu có gì nên không đòi hỏi phải mua nọ mua kia.
Không có nguồn kinh tế, phải dựa vào trợ cấp, bọn họ phải cân nhắc từng li từng tí, nếu không có thể chết đói lúc nào không hay.
Đây là điều Fleck không cho phép.
Vì sức khỏe của Giang Lê, Fleck lên kế hoạch rất tỉ mỉ về từng loại thực phẩm từng loại dinh dưỡng.
Nhưng bây giờ họ sắp phải rời khỏi nơi này tới chủ tinh, Kate đại nhân cũng đã nói sẽ giúp chủ nhân nhỏ đi học, Fleck quyết định xa xỉ một chút, coi như mừng cho bọn họ sắp có cuộc sống mới.
Giang Lê cầm bánh ngọt Fleck mua cho trong tay, rất quý trọng.
Cậu ngồi xổm xuống, thưởng thức bánh ngọt ngon lành, thỉnh thoảng đút cho em bé bên cạnh một miếng.
Ba người hòa thuận vui vẻ.
Người nào không rõ nhìn thấy cảnh này có thể cho hai người họ là anh em ruột.
Ba người đứng đó chờ rất lâu, mãi mới thấy một bóng người quen thuộc vội vã chạy tới.
“Yves – “
Nori Benjamin đang cầm trên tay một chiếc cặp trẻ em, chóp mũi đầy mồ hôi, hiển nhiên hắn đang gấp gáp.
“Nori?” Giang Lê ngạc nhiên đứng lên, cậu nhìn xuống em nhỏ, kinh ngạc nói: “Các cậu…”
Em nhỏ nhìn thấy Nori lập tức vui vẻ chạy tới, tay với lấy cái cặp in hình hoạt hình.
Nori lau mồ hôi trên mũi, nhìn thấy Giang Lê cũng hơi kinh ngạc, hắn giải thích: “Em ấy là Yves Benjamin, tớ là anh của nó.”
Giang Lê hiểu ra, họ là anh em.
“Tớ dắt Yves ra ngoài chơi,” Nori đưa cái cặp cho Yves ôm, tiếp tục nói: “Yves cứ đòi mua cái cặp này, kết quả tớ vừa chuyển khoản xong, quay người lại không thấy nó đâu nữa, làm tớ phải di tìm khắp nơi.”
Nori nhìn nhóc con ôm cái cặp không buông tay cười híp cả mắt, trong lòng bất đác dĩ vô cùng.
“Cảm ơn cậu, Giang Lê.” Nori xoa đầu Yves, cảm ơn Giang Lê.
“Không cần cảm ơn đâu,” Giang Lê cười nói, “Không ngờ có thể gặp được cậu ở đây, tớ vui lắm.”
Nori liếc mắt nhìn Fleck, hỏi Giang Lê: “Đây là…”
“Giới thiệu với cậu, ông ấy là Fleck, người nhà của tớ.” Giang Lê giới thiệu cho Nori rồi quay sang Fleck: “Fleck, đây là Nori Benjamin, là bạn tôi quen được trên tinh hạm.”
Hai người chào hỏi nhau.
“Giang Lê, cậu tới chủ thành làm gì thế?” Nori hiếu kỳ hỏi.
Bọn họ đã chia tay trên tinh tạm, lúc đó có nói địa chỉ cho nhau nên Nori biết Giang Lê không ở chủ thành.
“Ừ.” Giang Lê chia sẻ tin tốt của mình, “Nori, chẳng mấy nữa tớ sẽ tới chủ tinh học đó.”
“Đi học?” Nori kinh ngạc nói: “Cậu tính học trường nào thế, hệ thực vật sao?”
“Tớ sẽ học ở khoa thực vật học viện đệ nhất đế quốc.” Giang Lê cười đáp.
“Oa!” Nori vui vẻ, “Thật không? Tớ cũng học ở đó đấy! Vậy sau này tớ có thể tìm cậu chơi không?”
Giang Lê nghe thế cũng rất vui: “Đương nhiên được rồi!”
Giang Lê không ngờ rằng mình còn chưa tới trường đã tìm được bạn học rồi.
“Có thể chúng ta sẽ cùng lớp đấy!”
“Ừm! Nếu thế thì tuyệt quá!”
–
Sau khi kết thúc giải thi đấu trồng trọt, Claude bị Reg ném vào quân đoàn số một huấn luyện.
Trong cuộc thi, thành tích của Claude nằm ở mức trung bình khá, điều này làm nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
So với người anh trai có tinh thần lực cấp SSS đã bộc lộ tài năng từ rất sớm rồi trở thành sĩ quan chỉ huy của quân đoàn số một đế quốc, hắn quả thật bình thường tới cực điểm.
Claude cũng đã quen với việc từ khi sinh ra hắn đã bị so sánh với anh trai, chưa bao giờ ngừng cả.
Nhưng tuy nói thế, tâm lý của Claude cũng hiểu rõ rằng hắn được cả gia tộc và anh trai bảo vệ, tự do, ít áp lực hơn anh trai rất nhiều.
Claude nhìn bóng lưng của anh trai ở phía xa, cố gắng ôm một chậu hoa chạy đuổi theo anh trai.
“Anh, chờ em một chút – “
Reg nghe thấy tiếng gọi sau lưng mình, bước chân dần chậm lại nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng: “Hôm nay không làm xong mục tiêu không cho ăn cơm.”
Không ngoài dự đoán, Claude ở phía sau rên lên.
Reg hơi cong môi, không quay đầu lại, lưng thẳng tắp đứng dưới ánh mắt trời, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Một tiếng sau.
Claude đứng giữa vườn cây khổng lồ, bán kính phải tới mấy trăm mét toàn cây xanh, bóng dáng của hắn nhỏ bé đến lạ.
Từng hàng cây được chia theo các khu vực khác nhau, dưới ánh mặt trời lười biếng mở rộng lá cây, nở ra hoa nhỏ, xanh tươi một mảng.
Claude tay trái cầm bình tưới nước, tay phải cầm một cái kéo tỉa cành, nhìn nhiệm vụ mới hoàn thành một phần ba trước mắt, trong lòng khóc ròng.
Toang, đói bụng quá đi.
Mặt trời chuyển động từng tí, Claude vẫn bận rộn trong vườn, đầu đầy mồ hôi.
Một vài binh lính huấn luyện xong tới vườn cây thăm cây của mình hoặc mang cây của mình về nhà.
Tuy rằng họ cũng có thể chăm sóc cho cây của mình nhưng họ vẫn không phải chủng thực sư, không chuyên nghiệp, vậy nên để cây có thể phát triển khỏe mạnh nhất, mỗi tuần họ đều mang cây tới đây một chuyến, để chủng thực sư “kiểm tra sức khỏe” cho chúng.
Phúc lợi của quân đoàn số một đế quốc là mỗi tuần được kiểm tra sức khỏe cây xanh một lần miễn phí.
Nhìn Claude bị sĩ quan chỉ huy ném qua đây huấn luyện, bọn họ dồn dập nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình rồi yên lặng rời đi.
Sĩ quan Reg hung tàn và mạnh mẽ, mỗi người bọn họ đều từng tự trải nghiệm qua rồi.
Sau hai giờ.
Ánh nắng khắp nơi, nhóm chủng thực sư trong vườn đã rời đi, trong vườn cây to lớn chỉ có mình Claude.
Nhìn từng hàng cây xanh chỉnh tề được mình bón phân đầy đủ, Claude nằm nhoài ra đất, thở hổn hển.
May quá, hắn đã bảo vệ được cơm tối của mình.
Thật đáng mừng.
Trở về từ quân đoàn số một, Claude vào vườn hoa riêng của mình xem cây, ừ, cây của mình hôm nay cũng rất khỏe mạnh.
Ăn cơm xong, Claude lại đắm chìm trong tinh võng.
Như thường lệ, Claude trước tiên tới khu mua bán thực vật náo nhiệt.
Đi một vòng, Claude thở dài, hôm nay cũng không thấy được bóng dáng của cửa hàng cây xanh May Mắn.
Người đó đâu rồi, rốt cuộc cậu ấy đang ở đâu?
Claude nhíu mày, không hiểu được.
–
Từ chủ thành về lại thị trấn Corris, trời vẫn chưa sáng hẳn, xa xa nơi chân trời, vệt nắng lặng lẽ xuất hiện, mà giữa bầu trời, vầng trăng lưỡi liềm vẫn lủng lẳng ở đó.
Giang Lê và Fleck đi qua sườn núi trong gió mát của sáng sớm, đi qua bao con đường, về tới nhà.
Đặt đồ xuống, Giang Lê đã buồn ngủ không mở mắt ra được, nói ngủ ngon với Fleck xong cậu bò lên cầu thang, tiến vào phòng ngủ, chẳng kịp rửa mặt đã ngã lên giường ngủ mất.
Tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Giang Lê ngáp một cái, vén chăn lên, bò xuống giường.
Rửa mặt xong, Giang Lê rời phòng ngủ tới phòng khách.
“Buổi trưa tốt lành nhé chủ nhân nhỏ.” Fleck đúng giờ xuất hiện bên Giang Lê.
“Fleck, ông đang làm gì thế, thơm quá đi.” Giang Lê ngửi mùi thơm từ trong bếp bay ra, bụng bắt đầu kêu ục ục.
Fleck cười nói: “Sáng sớm nay Wayne có qua đây,” hắn chỉ vào cái rổ trong bàn phòng khách, nói: “Nghe nói ngài sẽ đi học ở chủ tinh, Wayne rất vui, có mang qua đây mấy thứ.”
“Vì ngài nghỉ ngơi rất muộn, chưa dậy nên Wayne không để tôi đánh thức ngài, mang đồ tới rồi rời đi ngay.” Fleck giải thích.
Giang Lê xốc miếng vải che rổ lên, một loại củ hình bầu dục lộ ra.
“Là khoai tây!” Giang Lê nhìn Fleck: “Fleck, ông làm canh khoai tây à?”
Khoai tây có thể xem như là đặc sản của tinh cầu Toran, mỗi nhà ở nông thôn đều trồng nhưng sản lượng khoai tây rất thấp, thành ra giá không rẻ tí nào.
Giang Lê không có đất riêng của mình, sân sau không thích hợp gieo trồng khoai tây nên cậu không trồng được.
“Đúng rồi chủ nhân nhỏ,” Fleck cười, “Ngài chờ một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
Giang Lê cầm một củ khoai tây lên quan sát, khoai tây ở đây rất giống với khoai tây ở tiên thôn nhỏ, không biết mùi vị có giống không.
Lập tức Giang Lê nghĩ tới sau này có thể tới trường học thuê một miếng đất, trồng trái cây rau dưa gì đó, vừa ăn được vừa bán được, như vậy sẽ kiếm được thêm ít tiền.
Bây giờ cậu không có điều kiện trồng trọt gì đó nhưng chờ tới chủ tinh có thể sẽ được.
Nori nói cho cậu biết rằng chỉ cần có chứng minh độ hòa hợp thực vật là có thể mượn được một miếng đất ở trường, chỉ cần nộp tiền thuê đúng hạn thì miếng đất đó sẽ là của mình.
Đây là đặc quyền chỉ thuộc về học viên khoa thực vật của học viện đế nhất đế quốc.
Ở tinh tế, thực vật cấp trở xuống đều là thực vật phổ thông, nằm trong danh sách đồ ăn của mọi người, còn từ cấp trở lên là linh thực, có tác dụng lên tinh thần lực mà số lượng rất ít ỏi nên người ta không nỡ ăn chúng nó, dần dần thoát khỏi danh sách thực phẩm của con người.
Tuy nói là vậy nhưng có số ít linh thực có thể kết trái, được mọi người trong tinh tế rất thích nhưng đương nhiên giá cả cực kỳ đắt đỏ.
Giang Lê biết được từ cây trồng nhà mình rằng không phải cây nào cũng có thể thức tỉnh ý thức, thực vật đẳng cấp càng cao thì xác suất thức tỉnh cũng càng lớn.
Thực vật không có ý thức thì chỉ là một cái cây đơn giản, không khác gì những loại thực vật cậu trồng ra ở tiên thôn.
Giang Lê hết lần này tới lần khác bị ép phải nhận thực rõ sự bần cùng của bản thân bắt đầu có ý nghĩ kiếm tiền.