Khu Vườn Bí Mật

chương 5-2: nội tâm của yoon seul

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Em vừa nhớ lại những chuyện xảy ra vào đêm hôm ấy.

Một đêm tháng Tư, thời điểm hoa xuân đang nở rộ.

Hôm ấy anh, em và Lee Jun Hyuk cùng nhau đi đánh golf. Hồi đó, chúng ta đi đâu cũng có nhau và vô cùng hạnh phúc. Bấy giờ em muốn chỉ có riêng hai ta, nhưng không thể vì anh là người của công chúng. Cả hai đành chọn cách cuối cùng, mời diễn viên Lee Jun Hyuk đồng nghiệp của anh cùng đi.

Có một điều đến tận bây giờ em mới nói ra. Lúc ấy, em thật sự ghét khi thấy anh thân thiết với Jun Hyuk. Dường như hắn ta nghĩ tất cả con gái trên đời này đều có thể dễ dàng chinh phục. Ngay cả bạn gái của bạn mình, là em, hắn cũng nghĩ thế. Em thừa biết hắn ta là một gã đàn ông tâm tư xấu xa, ăn mặc luộm thuộm, kết thân với người khác toàn bằng những lời hoa mỹ dối trá và chỉ có cái vỏ bề ngoài, còn bên trong thì rỗng tuếch. Không chỉ vậy, hắn còn rất ganh tị với anh, vì anh nổi tiếng hơn. Chỉ có mình anh là không biết, trong khi tất cả mọi người xung quanh anh đều biết điều đó, kể cả em. Em rất ghét hắn, nhưng làm sao thể hiện ra được, trong khi đó là người bạn mà anh quý mến. Vì em nghĩ những gì anh yêu thích, em cũng sẽ thích, những gì anh ghét, em cũng sẽ ghét, đó chính là cách yêu của em.

Lúc ở sân golf, anh và Jun Hyuk đã cá cược với nhau. Jun Hyuk đánh được bóng vào lỗ golf, còn anh thì đánh bóng theo các hướng kỳ lạ, một cách tùy hứng. Những lúc như thế, anh lại bĩu môi như trẻ con và nháy mắt với em.

May thật đấy. Em cứ tưởng những ký ức này giờ đây đã khô héo vỡ vụn cả rồi, nhưng đâu đó trong em vẫn còn nhớ rất rõ từng giây phút đầy tình cảm của chúng ta.

Sau khi rời khỏi sân golf, chúng ta đến quầy bar ở khu nghỉ dưỡng. Trong lúc anh và Jun Hyuk vừa uống rượu vừa nói chuyện, em vào nhà vệ sinh và ngắm hình ảnh phản chiếu xinh đẹp của chính mình trong gương. Gương mặt cô gái ấy tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng long lanh. Thì ra đây chính là hình ảnh của một cô gái đang yêu.

Khi em quay lại, anh và Jun Hyuk đã say ngà ngà và càng lúc càng lún sâu vào câu chuyện. Em muốn làm các anh giật mình nên trốn sau cây cột lớn, nhờ thế mà đã nghe hết tất cả những lời thật lòng của anh.

- Seuli đúng là một cô gái ăn chơi có hạng. Trong đám nam nghệ sĩ không ai là không biết cô ấy. Bây giờ những tin đồn xoay quanh hai người đang bị đồn thổi khắp nới, như chuyện cô ấy đã câu được Choi Woo Young ngây ngô như thế nào. Hai người không thật sự hẹn hò với nhau đúng không?

- Này, sao lại làm tôi mất hứng vậy! Tôi có mà điên à? Đời nào người như tôi lại quen với một đứa con gái như thế? Seuli chỉ là trò đùa tình ái trong phút yếu lòng của tôi thôi. Đủ chưa? Uống tiếp đi.

Bộ nhớ đặc biệt của Oska

Văn phòng. giờ trưa, thứ Tư

Tôi đang tập nhảy cùng các vũ công tại phòng tập. A, đúng là đã đến tuổi rồi. Tinh thần vẫn như trai tráng hai mươi chứ thân thể thì… ôi, tự mình nói ra thật khó chịu. Vì quá mệt nên chúng tôi dừng lại nghỉ, vừa đúng lúc Jong Heon mang đồ ăn nhẹ tới. Tôi vừa ăn vừa hỏi Jong Heon về việc ở quán bar Cheongdamdong. Tôi đã bảo phải đưa cậu ca sĩ ở đó về bằng được. Mọi sự cũng vì bài báo “Oska sẽ bồi dưỡng đàn em” mà ra, nhưng có vẻ biến việc đó thành sự thật cũng không đến nỗi nào.

- A, Han Tae Seon ấy ạ?

- Tên cậu ấy là Han Tae Seon à? Cậu ta ở câu lạc bộ Cheongdamdong đúng không? Đã gặp chưa?

- Gặp mặt thì, hôm qua đã gặp rồi…

- Sao? Muốn ký hợp đồng với tôi ngay à? Muốn trả giá cao?

- Không phải ạ, đầu tiên thì em đưa cho cậu ta danh thiếp, sau đó nói em là người ở văn phòng Oska, Oska rất muốn gặp anh. Rồi cậu ấy cứ nói vài câu đại loại như “thật không”, “thật vậy sao”…

- Và sau đó?

- Nhưng sau đó cậu ta lại hỏi em, “Oska là ai?”

- Hả? Cái gì? Không biết tôi… không biết tôi à? Cậu ta là người Bắc Triều Tiên à?

- Cậu ta nói giọng Seoul đấy ạ.

- Ô hay, trên đời này có thằng điên như vậy thật sao! Số điện thoại của cậu ta là bao nhiêu?

- Cậu ấy bảo chúng ta đừng có làm phiền. Cậu trai này nói không có hứng thú với loại nghệ sĩ hữu danh vô thực hay tương tự vậy…

- Ngh… nghệ sĩ hữu danh vô thực? Ngôi sao Hallyu Oska tôi giờ bị liệt cả vào thể loại nghệ sĩ hữu danh vô thực nữa kia đấy?

Phòng thay quần áo. giờ chiều, thứ Tư

Vừa kết thúc buổi tập luyện, tôi gọi ngay cho Han Tae Seon. Cậu ta dám cả gan gọi Oska này là nghệ sĩ hữu danh vô thực, dù là kẻ có giọng hát thiên thần đi chăng nữa thì cũng không thể tha thứ. Thằng nhóc đó bắt máy ngay khi vừa đổ chuông.

- Ai đó?

- Còn ai vào đây? Tôi chính là Oska.

- Oska thì sao? Anh không nghe quản lý nói lại à? Tôi không biết anh, cũng chưa nghe nhạc của anh. Nếu muốn gặp tôi thì gửi ca khúc của anh cho tôi trước, trình tự là thế đó.

- A a, thật là… Này! Cậu đang muốn nâng giá của mình đấy à?

- Anh không hiểu tiếng Hàn à? Có ai bảo anh đem tiền đến đâu. Tôi bảo anh gửi ca khúc của anh đến cơ mà, đầu anh toàn là đất chắc? Đừng có dựa vào tiền nữa, nếu không đủ tự tin thì biến đi.

Nói xong cậu ta cúp máy không thương tiếc. Ô, đúng là… lâu lắm rồi mới gặp phải một thằng không biết điều còn hơn cả mình. Nhưng dù sao thì, có vẻ tôi ra mặt lần này sẽ tốt hơn.

Quán bar ở Cheongdamdong. giờ tối, thứ Tư

Sau khi rời phòng tập, tôi quyết định đi với Jong Heon đến quán bar ở Cheongdamdong nhưng tôi không thấy Han Tae Seon. Nhân viên ở đó cho biết cậu ta đã nghỉ việc được vài hôm rồi, gọi điện thoại thì không bắt máy. Ở đâu ra thằng nhãi vô lễ thế này nhỉ! Chẳng giống những tên hay đưa đẩy nịnh nọt trong công ty, vậy mà cũng có thể làm người khác điên lên được.

Tôi phải nghiến răng đến quán bar này vì cái tên Han Tae Seon đó, nhưng lại gặp Gil Ra Im đứng ở góc đường. Gặp cô ấy chưa đến hai lần, nhưng vì Joo Won cứ lải nhải suốt nên tôi đã nghe cái tên ấy cứ lặp đi lặp lại suốt hai ngày qua. Có lẽ tại thằng em họ mà tôi tôi cũng thấy gần gũi với cô ấy hơn. Tôi định giả vờ biết rõ cô lắm để khiến cô ngạc nhiên đến sững người ra. Nhưng thấy gương mặt tối sầm thế kia, tôi nghĩ chắc vừa xảy ra chuyện gì. Đúng lúc ấy, Joo Won lướt vù qua chúng tôi rồi leo lên xe đi mất, Ra Im càng đanh mặt lại. Có lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thật.

- Mà này, cô với Joo Won… có quan hệ thế nào vậy? Tôi luôn muốn gặp cô để hỏi đấy.

- Hình như mọi người đều tò mò nhỉ. Chúng tôi… chỉ ngó qua túi xách cũng biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì… kiểu quan hệ như thế đấy.

Nghe thoáng qua thì giống một câu nói bông đùa, nhưng biểu hiện của cô ấy thì không bình thường chút nào.

Truyện Chữ Hay