Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

chương 30: “em sẽ giết nó.”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*

Xem ra cái người chẳng biết có đọc không mà cứ lơ tin nhắn của tôi đi suốt mấy ngày liền kia là ai chứ không phải Cha Yeo Woon. Nhìn chỗ tin nhắn dồn lại của Cha Yeo Woon trong lúc tôi chưa kịp xem điện thoại, tự nhiên tôi như được thấy lại một Cha Yeo Woon mà tôi vẫn biết trong tiểu thuyết.

Với người mình thích và người mình không thích, cậu ấy là người có thái độ hoàn toàn khác biệt. Phải chăng đây chính là Cha Yeo Woon của độ yêu thích dương?

[Đang trực nhật này ~]

[Nhưng tiền bối đâu có trong lớp đâu?]

Có tin nhắn trả lời ngay lập tức – một điều mà trước đến giờ, cậu ấy chưa bao giờ cho tôi được trải nghiệm. Mới đây còn tìm mọi cách để tránh tôi, vậy mà giờ tới tận lớp để tìm sao?

[Tôi ở phòng giáo vụ]

[Sắp xong rồi]

[Cậu đang ở đâu đấy]

Đang chiến với Tak Joon Ho thì bị bắt tại trận, tôi bị giáo viên chủ nhiệm phạt trực nhật dọn phòng giáo vụ.

Tôi bị xạc một trận điếc cả tai, lại còn bị dọa khá ghê là nếu còn thế này thì sẽ cho gọi bà lên trường, nhưng xem ra hình phạt chỉ dừng lại ở việc trực nhật sau giờ học là xong. Tất cả là nhờ Ahn Kyung Hoon đã ra sức bênh tôi với chủ nhiệm nên mới được như vậy.

Dạo này, các trường học đều thuê công ty vệ sinh, nhưng sao phòng giáo vụ khối 12 lại bẩn thế này cơ chứ? Các thầy cô ở bẩn hay sao vậy? Vừa than thở, tôi vừa thu dọn đống dụng cụ vệ sinh.

[Bạn đã tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]

A, Cha Yeo Woon đến rồi.

[Em đang tới phòng giáo vụ]

[Phòng giáo vụ khối 12?]

[Ừ, nhưng tôi sắp ra rồi đây]

Đến cũng nhanh thật đấy chứ. Tôi vừa cúi xem điện thoại vừa đi ra cửa thì đã thấy một cái bóng đổ ngay trước mặt mình.

“Đã tập xong rồi cơ à?”

Ngẩng lên thì thấy một cậu nhóc thật đẹp trai.

Hồi nãy cứ dí mặt mà nhìn Tak Joon Ho suốt một lúc lâu nên giờ mới vậy chăng? Tự nhiên tôi nhận ra đường nét mắt mũi miệng của Cha Yeo Woon mới đẹp đẽ biết bao nhiêu.

Phải rồi, thỉnh thoảng cũng phải nhìn cả mấy thứ xấu xí thì mới biết tầm quan trọng của cái đẹp…

“Thế này là sao ạ?”

Khuôn mặt đẹp đẽ kia đột nhiên cau lại.

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm đầy gay gắt. Chẳng làm gì sai nhưng tự nhiên tôi cũng khựng lại một thoáng.

Lại gì nữa đây? Chẳng phải bầu không khí giữa hai chúng tôi đang dần tốt hơn sao? Có chuyện gì mà Cha Yeo Woon lại thế này?

“Cậu sao…”

Còn chưa kịp hỏi cậu sao thế hả thì Cha Yeo Woon đã đưa tay nắm lấy cằm tôi.

“Mặt tiền bối sao lại thế này ạ?”

Làm tôi tưởng cái gì. Vẻ mặt cậu ấy quá sức nghiêm trọng, làm tôi cứ nghĩ là có chuyện gì ghê gớm lắm cơ.

“Chiến tích vinh quang đấy.”

“Tiền bối đánh nhau ạ?”

“Đánh nhau gì chứ. Chỉ chơi đùa tí thôi.”

“Chơi đùa kiểu gì mà má lại sưng vù thế kia ạ.”

Làm gì tới mức sưng vù đâu. Tự nhiên cậu ấy nói vậy làm tôi phải đưa tay lên sờ thử bên má bị đấm.

“Úi.”

Đau quá.

Lúc bị đấm có đau mấy đâu nhỉ. Mà cũng phải, tôi cũng có phải mình đồng da sắt đâu, ăn quả đấm vào má mà vẫn không hề hấn gì thì mới là lạ.“Là ai vậy ạ?”

“Đại để là vậy. Cậu không cần phải biết.”

Tôi định nói đùa giỡn cho qua chuyện, nhưng xem ra không xoa dịu được bầu không khí.

“Sao mấy chuyện kiểu này, tiền bối toàn không chịu trả lời cho rõ vậy?”

“Lại gì nữa, tôi không chịu trả lời hồi nào? Với lại mấy chuyện kiểu này là kiểu gì?”

“Là ai làm chứ?”

Cậu ấy gằn giọng, nghe thấy cả tiếng nghiến răng giận dữ.

Hình như không định tìm câu trả lời từ phía tôi nữa hay sao mà Cha Yeo Woon quay ngoắt đi. Toàn thân cậu ấy bừng bừng sôi sục, thật chẳng giống bỏ đi đơn thuần chỉ vì tổn thương vì tôi không chịu trả lời.

“Cha Yeo Woon. Sao tự nhiên cậu kích động thế hả?”

Tôi vội túm lấy Cha Yeo Woon. Vì tôi chợt có linh tính. Rằng cứ để mặc thế này thì cậu nhóc chắc chắn thế nào cũng sẽ gây ra chuyện gì đó.

Tôi bỗng thấy hiểu cho nỗi hoảng hốt của mấy vị chủ nhân tay cầm dây xích buộc chú cún đang kích động lao ra ngoài của mình.

Tôi đã trực nhật xong và đang chuẩn bị về nhà, nhưng phòng học khối 12 vẫn đang giờ tự học buổi tối. Nếu không giữ cậu ấy lại, có khi Cha Yeo Woon sẽ chạy lên đó mất.

“Sao tiền bối không nói với em là anh bị thương chứ?”

“Tại vì có bị thương mấy đâu?”

Nói ra có khi còn buồn cười hơn ấy chứ? Bị đấm có mỗi một cú mà lại đi kể lể từng tí một với cậu sao? Nhưng xem ra việc tôi không mách với Cha Yeo Woon chuyện đó khiến cậu ấy cảm thấy ấm ức vô cùng.

“Không sao đâu mà. Tôi cố tình để bị đấm trúng đấy. Mà cũng chẳng đau mấy.”

“Sao lại cố tình để bị đấm trúng chứ? Tiền bối thích bị ăn đòn ạ?”

“Tại vì lúc dính phải mấy vụ đánh nhau ấy mà, phải ăn đấm sẵn vài cú đi, như vậy ít nhất cũng được coi là hai bên cùng đánh, còn nhiều nhất thì có khi còn đòi được tiền đền của bên kia nữa ấy chứ. Mà này, cậu hỗn với ai đấy hả. Mắt nhìn anh kiểu gì thế kia?”

“Vậy em ra ngoài ăn đòn rồi về cũng được đúng không?”

“Chuyện đó với chuyện này làm sao giống nhau được chứ.”

“Có gì khác đâu ạ?”

“Cậu là trẻ con, còn tôi đâu phải đâu.”

Cha Yeo Woon chợt nắm lấy tay tôi. Cậu ấy đứng sững tại chỗ, nắm tay tôi mà giữ lại.

Đang nghĩ bụng nếu cậu ấy còn bướng thì chắc phải mắng mấy câu rồi lôi về mất, nhưng nhìn vẻ mặt cậu ấy, tôi chợt không nói được thành lời.

Đôi mắt đỏ hoe trông vô cùng buồn bã. Vừa mới đùng đùng tức giận xong mà đột nhiên đã như sắp khóc rồi.

Người bị đánh là tôi, mà sao cậu ấy lại như thế chứ?

“Tôi thật sự không đau mà.”

Tôi vội nói để xoa dịu. Cha Yeo Woon như thế này còn khó đối phó hơn cả lúc cậu ấy tức giận hoặc cứng đầu.

“… Tiền bối ở yên đây.”

Cha Yeo Woon chạy đi đâu một lát rồi nhanh chóng quay lại, tay cầm một cái khăn nhỏ nhúng nước lạnh đã được vắt khô. Áp luôn lên má tôi thì có vẻ hơi ngượng nghịu, nên cậu ấy chỉ khẽ chặm khăn lên chỗ bị đau cho tôi.

“Cậu có cả khăn tay trong người nữa cơ à?”

“Em ở đội điền kinh mà.”

Đúng nhỉ. Đang lúc bối rối nên tôi hỏi nghe ngốc ghê.

“Tiền bối đưa cặp cho em.”

“Gì chứ… Tay tôi có sao đâu. Bị đánh vào mặt cơ mà.”

“Em nói đưa thì đưa cho em đi.”

Cha Yeo Woon ương ngạnh giằng lấy cặp sách của tôi. Ra khỏi trường rồi, cậu ấy vẫn đặc biệt chú ý xung quanh tôi.

Ánh mắt lo lắng vô bờ đó khiến tôi thấy nhột nhạt trong người. Tôi mà bị thương rồi về nhà, bà cũng sẽ tuôn một tràng càm ràm mà lo lắng cho tôi, nhưng cả tôi lẫn bà đều còn lâu mới chịu thể hiện điều đó một cách tình cảm.

Tốt nghiệp xong đi làm, dù đau ốm tôi cũng cố không để lộ ra. Một ngày phải lo mà chạy tới mấy việc, đột nhiên lăn ra ốm thì coi như mất bát cơm ăn. Người chịu trách nhiệm về tôi chỉ có mình tôi mà thôi.

Bị thương có một chút thì có gì đâu, tôi quá sức bận mải và có nhiều việc để lo, nên chẳng còn hơi sức đâu mà lo chuyện đó. Vậy nên chính tôi cũng chưa từng lo lắng cho bản thân mình.

“Lỡ bị bầm thì làm sao ạ?”

“Thì cứ bầm thôi.”

“Tiền bối vốn đã trông như kiểu hay đánh nhau rồi, giờ lại thế này thì lại càng giống như vậy mất.”

“Yeo Woon à, cậu đang gây sự với tôi đấy hả?”

“Em chỉ không muốn tiền bối bị người khác gây sự thôi.”

“……”

“Hôm nay chắc cũng vì vậy nên tiền bối mới bị thương chứ gì.”

“Cậu đoán cứ như thần ấy.”

“Tiền bối đừng có cười cho qua chuyện như vậy.”

“Tự nhiên miệng tôi cứ cười vậy đó, cậu bảo tôi phải làm sao đây ạ?”

Có ai đó cuống quýt cả lên thế này chỉ vì tôi bị thương, trong 29 năm cuộc đời tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên.

Đã quá giờ tan trường khá lâu nên xe buýt trống tới quá nửa. Một cách rất tự nhiên, Cha Yeo Woon ngồi vào một băng ghế hai người rồi kéo tôi ngồi cùng.

Phải chăng độ yêu thích dương rồi nên được tới mức này sao… Nhưng khi cậu ấy thực sự đột nhiên thay đổi thế này, cảm giác cũng thật kỳ lạ. Cha Yeo Woon muốn ngồi cạnh tôi sao? Mới mấy hôm trước thôi, đây còn là chuyện không thể tin được.

“Tiền bối thật sự không chịu nói là ai làm ạ?”

Mới có vẻ im ắng được một lúc, lên đến xe một cái là lại nhắc tới chuyện này. Cha Yeo Woon đúng là dai dẳng thật.

“Biết rồi thì cậu định làm gì thưa cậu?”

“Em sẽ giết nó.”

Đột nhiên tới mức phải trả lời một cách dữ dội thế này sao?

Bị đấm một cú thì cũng có chết đâu? Máu nóng của tuổi 18 là như vậy sao? Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ im lặng nhìn rồi xoa đầu cậu ấy.

“Ây gù. Ngoan quá đi, ngoan thật đấy.”

“Tiền bối làm gì vậy?”

“Đang dạy cậu không được đi kiếm chuyện với người khác đấy. Nhịn đi. Biết chưa nào?”

“Chỉ cần tiền bối đừng để bị đánh thì sẽ chẳng có vấn đề gì.”

Sửa lại mái tóc bị tôi vò cho rối bù, Cha Yeo Woon phụng phịu đáp. Mới đây cậu ấy còn hỏi có phải tôi hay đánh người khác lắm không cơ mà.

“Sau này, dù có chuyện gì thì tiền bối cũng đừng giơ thân ra chịu đòn. Cũng đừng nghĩ bị đánh còn tốt hơn… Cái thứ tiền bắt đền vớ vẩn kia, thà cứ bảo em đưa còn hơn.”

“Cậu thì đào đâu ra tiền chứ?”

“Dù phải đi kiếm thì em cũng sẽ đưa, vậy nên làm ơn…”

“Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ không để bị đòn nữa.”

Cậu ấy lại bắt đầu đầy vẻ nghiêm trọng nên tôi vội nói vậy cho qua. Cha Yeo Woon vẫn nhìn tôi chằm chằm.

“Cậu phải xuống rồi kìa.”

Tranh thủ đổi đề tài, tôi chỉ ra ngoài cửa sổ nhưng Cha Yeo Woon lắc đầu.

“Em đưa tiền bối về rồi sẽ về.”

“Nữa hả? Tại sao chứ. Thôi khỏi.”

“Tiền bối bị thương mà.”

Cậu nhóc lì thật đấy. Ai không biết lại tưởng tôi gãy tay gãy chân phải dìu mới đi lại được ấy chứ.

Nhìn cái kiểu dai dẳng này, hay là cậu ấy vẫn định tìm hiểu xem ai đánh tôi chăng – nghĩ vậy mà tôi thấy lạnh sống lưng.

“Thay vì theo tôi về nhà, hay là tôi nói cho cậu biết là ai đánh nhé, nhưng cậu phải hứa là sẽ không làm gì cả.”

“…..”

“Cậu tuyệt đối không được điên lên rồi làm trò gì đâu đấy. Cha Yeo Woon, nghe chưa nào?”

“…..”

“Này, trả lời đi.”

“…..”

“Cậu mà gây chuyện là sau này tôi sẽ không về học cùng với cậu nữa.”

Thế này liệu có hơi quá không ta? Dù cho bây giờ, Cha Yeo Woon cứ lẽo đẽo theo tôi, nhưng chắc làm gì có chuyện cậu ấy muốn cùng tôi về học tới mức đó…

“Em hiểu rồi. Dù biết là ai thì em cũng sẽ không làm gì đâu.”

… Vậy là muốn cùng tôi về học đây mà. Cha Yeo Woon muốn ở bên cạnh tôi tới mức đó cơ à.

Thậm chí xuống trạm cuối rồi, Cha Yeo Woon còn đi ra hiệu thuốc. Tất nhiên là để mua thuốc cho tôi.

“Ở nhà tôi cũng có thuốc mà.”

“Vậy tiền bối cứ tích sẵn ở đó mà dùng, thuốc không có hỏng ngay đâu.”

Tôi chỉ hơi sưng đau một chút, nhưng trước cửa hiệu thuốc, Cha Yeo Woon đưa cho tôi cái túi đựng đủ các loại. Thuốc bôi vết thương, thuốc bôi tan vết bầm, băng gạc, thậm chí còn có cả kẹo vitamin nữa.

Đầu tôi lúc này còn đờ ra hơn cả lúc bị Tak Joon Ho đánh. Trong lúc tôi đứng bất động ở đó, Cha Yeo Woon đeo luôn cái túi thuốc vào cổ tay tôi rồi quay bước đi trước.

“Tiền bối không về ạ?”

Cậu ấy nhẹ nhàng quay lại nhìn tôi, hình ảnh đó đẹp trai đến mức phát bực cả mình.

Tới lúc này, tôi bắt đầu thấy tò mò.

Độ yêu thích mới là 11 mà đã thế này, nếu tăng hơn nữa thì sẽ ra sao nhỉ?

Hay là độ yêu thích tối đa chỉ ở mức 20 thôi? Nếu không thì làm sao có chuyện một cậu nhóc trước đây làm loạn lên vì ghét tôi, giờ lại có thể ngoan ngoãn nghe lời đến mức này?

“Phải leo dốc mệt lắm, cậu đi đến đây là được rồi. Giờ thì đưa cặp cho tôi.”

“Em vào chào bà một câu rồi đi.”

Cậu vốn là thằng nhóc lễ phép thế này sao? Nói sao làm vậy, Cha Yeo Woon nhất định vào gặp bà, rồi còn chào bà một cách đầy tình cảm nữa. Thấy thằng bé xinh trai ngoan ngoãn, tâm trạng bà cũng có vẻ vui hơn, kể ra cậu ấy làm thế cũng đúng thật.

“Ngày mai gặp, tiền bối.”

Lúc chào tôi trước nhà, Cha Yeo Woon đột nhiên nói thêm.

“Tiền bối cũng đừng vì thấy vết thương nhỏ mà mặc kệ, phải chịu khó bôi thuốc vào đấy.”

Lại còn nói thế là sao.

Tôi chẳng nói được gì, chỉ im lặng đứng đó.

Tôi bảo cậu ấy về cẩn thận rồi vào nhà, tới tận lúc đó, Cha Yeo Woon vẫn chưa quay đi.

Về phòng, tôi mở cái túi Cha Yeo Woon đưa, lấy từng loại thuốc ra xem.

Tôi thử nhẩm tính xem đã bao lâu rồi mới lại có người mua thuốc cho tôi. Hồi tôi vừa chuẩn bị tìm việc vừa làm thêm ở quán bar, có lần tôi bị khách đánh, chủ quán đã mua thuốc cho tôi.

Khi ấy tôi 27 tuổi, vậy là hai năm trước?

Mấy thứ thế này mà tôi cũng nhớ được từng việc một, thật là buồn cười. Chỉ là thuốc thôi mà.

Vậy nhưng với tôi, đây lại là chuyện rất hiếm hoi. Cả sự tử tế của người khác, cả việc tôi được nhận lại những gì tôi đã làm cho người khác – tất cả đều là chuyện hiếm hoi, vậy nên tôi nhớ rất rõ.

Hẳn tôi cũng sẽ ghi nhớ chuyện này rất lâu. Dự cảm như vậy trong lòng, tôi đưa tay lên sờ bên má bị đau. Cảm giác đau nhói mà dễ chịu, giống như lúc chiếc khăn tay lạnh áp lên.

[HẾT CHƯƠNG 30]

Truyện Chữ Hay