Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê
Dịch: Duật Lam
Phương Thành Tự trở về phòng, không còn buồn ngủ nữa. Y và Diệp Lan kết hôn cũng gần bốn năm, ấy vậy mà số ngày ngủ cùng phòng lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đương nhiên, bọn họ là chồng chồng thật, Phương Thanh Tự luôn cho rằng như thế, bởi dù gì thì bọn họ có cái tiếng chồng chồng, cũng có cả cái miếng chồng chống, kể cả chỉ có một lần, mà một lần ấy còn là do Phương Thành Tự bày mưu tính kế mới có được. Nhưng thế thì có sao đâu? Đến cuối cùng bọn họ vẫn bên nhau đó thôi.
Dù Phương Thành Tự vì chuyện này mà trả một cái giá rất đắt.
Không thấy buồn ngủ, Phương Thành Tự cũng không muốn o ép bản thân, y ngồi dậy, lấy chiếc gậy để bên giường, chống từng bước một đến trước cửa sổ.
Phòng ngủ của y trong biệt thự là vị trí dựa hướng nam, tòa biệt thự này là món quà Diệp Thịnh tặng y và Diệp Lan sau khi kết hôn, phòng của bọn họ là phòng ngủ chính ở tầng hai, tiếc rằng ngoại trừ đêm tân hôn, Diệp Lan say rượu ngủ ở đó thì những lúc khác Diệp Lan đều ngủ trong phòng khách ở tầng ba. Diệp Lan không ở phòng chung, Phương Thành Tự cũng không còn hứng thú ở lại nữa, vậy nên y luôn ở căn phòng bên cạnh phòng chung này.
Căn phòng này có cửa kính sát đất giống hệt phòng chung, biệt thự xây dáng tựa núi, ngồi bên cửa sổ thủy tinh, Phương Thành Tự nhìn thấy cánh rừng rậm rạp, vào ban ngày còn có chim bay qua, cất lên những khúc ca dao vui vẻ.
Chỉ có khi đêm về lòng người tĩnh lặng, rừng cây bên ngoài cửa sổ mới yên tĩnh, cô độc đến thế.
Phương Thành Tự luôn dậy rất sớm, kể cả biệt thự lớn không mời người giúp việc, mình y vẫn chuẩn bị đầy đủ ba bữa ăn dinh dưỡng phong phú.
Trong thời gian hôn nhân còn hiệu lực, Diệp Lan không cho phép Phương Thành Tự lên tầng ba. Hắn ta cảnh cáo Phương Thành Tự, đó là không gian cá nhân của hắn ta, điều này được viết trong hợp đồng của hai người, Phương Thành Tự chưa từng vi phạm. Vì thế y sẽ không lên tầng ba, làm xong bữa sáng y liền cuộn tạp dề, lẳng lặng đứng ở bàn ăn đợi Diệp Lan.
Tuy y luôn đợi được Diệp Lan đi xuống nhưng lại hiếm có lần nào được ăn sáng cùng hắn ta.
Diệp Lan nói, hắn ta rất bận.
Tương tự hôm nay, Diệp Lan xuống tầng, chẳng thèm nhìn đến bữa sáng vô cùng phong phú Phương Thành Tự dậy từ giờ sáng để làm đã rời đi.
“Không ăn sáng sao?” Phương Thành Tự bước nhanh đến trước mặt Diệp Lan, ngăn bước chân hắn ta lại, ngẩng đầu nhìn hắn ta, gương mặt tầm thường mang theo nụ cười đầy dịu dàng: “Ăn một chút nhé, hôm nay em làm rất nhiều.”
Diệp Lan thấy phiền: “Tránh ra.”
Phương Thành Tự không di chuyển, nét mặt y hơi thất vọng: “Diệp Lan, đã một trăm hai mươi ba ngày chúng ta không ăn sáng cùng nhau rồi, vậy nên hôm nay ăn cùng em được không?”
Diệp Lan cười lạnh một tiếng: “Trên hợp đồng không có mục quy định tôi phải ăn cơm cùng cậu, Phương Thành Tự, cậu nên tuân thủ quy tắc.” Dứt lời, Diệp Lan lách qua người Phương Thành Tự đi về phía cửa ra.
“Diệp Lan.” Phương Thành Tự gọi hắn ta lại, tham lam nhìn ngắm bóng lưng kia, nhẹ giọng mở lời: “Em muốn làm một giao dịch với anh.”
“Giao dịch?” Diệp Lan quay người, cười nhạo y, ánh mắt nhìn y cũng lạnh băng, nói: “Nói đi, cậu chuẩn bị giao dịch gì?”
Phương Thành Tự không hề quan tâm đến cái nhìn lạnh lùng của Diệp Lan, nụ cười của y vẫn dịu dàng như cũ: “Anh có nhớ thời hạn hợp đồng còn bao lâu không?”
“Một năm lẻ ba tháng bảy ngày.”
“Anh ấy à,” Phương Thành Tự đi đến sofa ngồi xuống, vẫy tay với Diệp Lan: “Em biết ngay anh chắc chắn không bận, nào, ngồi xuống rồi nói.”
Diệp Lan đứng nguyên tại chỗ không cử động.
Phương Thành Tự cũng từ bỏ, hạ tay xuống, thở dài một hơi: “Nếu nhưng ba tháng tới anh cùng em sống chung hòa thuận,” đầu Phương Thành Tự hơi tựa trên sofa, nhìn Diệp Lan không chớp mắt: “Vậy thì hợp đồng của chúng ta kết thúc sớm một năm, em sẽ ngoan ngoãn đến Cục dân chính li hôn với anh, hơn nữa em cũng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt anh.”
Diệp Lan nghe xong, đưa mắt liếc nhìn Phương Thành Tự, tựa như đang suy xét rằng giao dịch này đối với hắn ta mà nói liệu có thích hợp hay không.