Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

chương 7: vu sơn “mây mưa”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng riêng trên thư viện, Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào hình thể người không gian ba chiều trên laptop của mình , thân thể to lớn nhưng ruốt cuộc cô cũng chỉ nhớ được khung xương cùng những bắp thịt. Cô xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, duỗi lưng một cái, "Ai, bây giờ tớ nhìn thấy ai cũng đều giống như những bộ xương có bắp thịt biết di động."

Đối diện với cô, là một đống sách chất cao kèm theo giọng nói buồn buồn của An Nhiên truyền đến: "Cậu vẫn còn khá tốt, trước mắt tớ tất cả đều là những thân thể không che đậy." Tiếp theo truyền đến âm thanh gõ phàn phím, còn cả tiếng lật sách.

Nam Cung Yến đứng lên, đi vòng qua phía đối diện ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, nghiêng đầu nhìn bài mà cô đang viết."Không phải chỉ viết luận văn thôi sao, thế nào lại than ngắn thở dài như vậy, cậu nào có thảm như tớ."

An Nhiên thở dài: "Cô chủ nhiệm đã nói rồi, cô nói sẽ không vì cha tớ tài trợ cho trường mà cho tớ điểm luận văn A+ . Lần này nhất định tớ phải làm cho cô ấy không khép nổi miệng lại được!"

Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào đề mục luận văn, cười đến tà ác: " Bàn về tác dụng chủ yếu của phái nữ trong tình yêu. Tin tưởng tớ, cô chủ nhiệm Mary thuần khiết nhất định sẽ bị kích thích."

An Nhiên híp đôi mắt có chút sung vù quyét tới chồng sách ở trước mặt, lấy ra một quyển sách thật dày 《 Sinh Lý Học cơ sở 》, "Đây là quyển sách trọng điểm mà cô Mary giới thiệu, muốn cuối tuần này chúng tớ phải học xong, hơn nữa thứ hai phải đem luận văn nộp lên. Tớ bất quá cũng chỉ là từ góc độ chuyên môn tới nghiên cứu vấn đề thôi."

Hai người An Nhiên và Nam Cung Yến cùng chuyển đến trường trung học phụ thuộc đại học C mà không gặp bất kì trở ngại nào. Trung học ở nước Mĩ là từ lớp đến lớp , đại khái tương đương với ở Trung Quốc là từ lớp cho đến lớp . Trừ bỏ môn ngữ văn, môn toán đều là học ở bên ngoài, hàng năm còn nhất định phải học thêm môn tự chọn. An Nhiên nhất thời không nghĩ ra mình nên học cái gì, liền chọn khoa cũng không khác biệt lắm so với Nam Cung Yến, cơ hồ đều là phương diện lý hoá sinh.

Điều khiến An Nhiên phải giật mình là Nam Cung Yến ở phương diện sinh học rất có thiên phú. Cô ấy vừa đến liền chọn sinh học cao cấp, mà An Nhiên chỉ có thể chọn sơ cấp. Nam Cung Yến rất kiêu ngạo mà nói: "Đây là mình nguyện ý học, so với trong nhà ép học cảm giác không giống nhau, đặc biệt hăng hái ."

Trường trung học phụ thuộc đại học C cùng trường đại học C ở trung tâm bang C chỉ cách nhau có một bức tường, không gian thư viện của trường trung học rất eo hẹp, hơn nữa còn hạn chế về thời gian. Hai người lại tìm được vị trí tốt tại thư viện lớn đại học C, nơi này có đầy đủ các bộ sách chuyên ngành cùng những tài liệu mà họ cần tham khảo, thỉnh thoảng còn gặp được những sư tỷ( chị khóa trên) nhiệt tình hướng dẫn. Đại học C còn có cả viện nghiên cứu Y học, Nam Cung Yến ở chỗ này lăn lộn như cá gặp nước.

Giai đoạn đầu đại học C chỉ có chuyên ngành y khoa, mấy chục năm gần đây mới chuyển sang hình thức đại học tổng hợp. Lúc mới đầu những sinh viên vừa tốt nghiệp sau khi ra ngoài xã hội, họ phát hiện mặc dù họ có kỹ thuật nổi trội, nhưng lại thiếu hụt một chút kỹ năng xã hội đời thường. Đại học C từng bị chụp cho cái danh hiệu " trại tập trung của các trạch nam" . Sau đó, hiệu trưởng đại học C đã mở rộng mô hình đạo tạo kỹ thuật mới, đổi thành hình thức mô hình quản lý tổng hợp người tài. Rất nhanh mọi người đều thấy được một nhóm những thương nhân làm mưa làm gió trên thị thường đều tốt nghiệp từ đây . Trong đó từ việc kinh doanh dược phẩm và chế tạo dụng cụ y tế thì An Diệc Bác và Nam Tĩnh cũng đều là những người nổi bật(xuất sắc).

"Dù sao học kỳ sau tớ cũng không chọn môn của cô Mary nữa, tớ muốn chọn một chút văn học giám định và thưởng thức ...." An Nhiên oán trách, liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, "Yến tử, rót giúp tớ cốc nước ."

"Nha." Nam Cung Yến chậm dãi đứng lên, ánh mắt còn dừng lại ở một đoạn đầu trên bài luận văn của An Nhiên, "Thiếp ở Vu Sơn vầng mặt trời, núi cao ngăn trở, sáng có nắng mai, chiều có mưa rơi; sáng sớm đến hoàng hôn, dưới ban công. . . . . . . Có ý tứ gì?"

"Vu Sơn mây mưa cũng không biết, làm xấu hổ người Trung Quốc." An Nhiên khinh bỉ nói, "Nhanh đi lấy nước."

Nam Cung Yến suy nghĩ một chút, "Tớ hiểu rõ, mây mưa chính là làm yêu chứ sao. Cậu viết luận văn còn trích dẫn văn cổ vào làm gì."

"Cái này gọi là dẫn đề!"

Nam Cung Yến vẫn còn đang suy tư vấn đề mây mưa: "Thật ra thì, ở Trung Quốc ,người xưa liền thích dùng từ ngữ thuần khiết nhất để diễn tả ý tứ dâm loạn. Cậu nghĩ, làm yêu giữa nam và nữ không phải giống như mây và mưa sao, liền ở cùng một chỗ, ướt nhèm nhẹp mà phân không ra sao?" ( e phục chị @@)

Đầu óc An Nhiên có chút choáng váng, "Đây là nữ thần Vu Sơn đang quyến rũ Sở Tương Vương lên giường. Dùng để chứng minh cho luận điểm của tớ , giữa tình yêu và tình dục thực chất là do con gái nắm quyền chủ động , ngực và mông là những biểu hiện cám dỗ ban đầu, phản ứng sinh lý cùng tình cảm là không liên quan. Đồng thời, thân thể trẻ trung của người con gái tản ra loại kích thích giống như một loại mời gọi không tiếng động. Yến tử, cậu rốt cuộc có rót nước cho tớ hay không?”( e cũng phục chị lun)

Nam Cung Yến cầm cốc nước của cô, bĩu môi: "Tớ thế nào lại có cảm giác như cậu đang ở đây nói bậy."

"Cậu mới nói bậy!" An Nhiên căm tức nhìn cô, "Tớ chính là bỏ thêm yếu tố Trung Quốc vào bên trong, nhất định có thể được A+!"

Sau khi Nam Cung Yến đi, An Nhiên đau khổ tiếp tục vùi đầu làm tiếp, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến: "Tớ là lần đầu nghe được loại ngôn luận như vậy, thật ly kỳ. Nam tử, không giới thiệu thêm cho tớ biết sao?"

Nghe được Nam tử, An Nhiên lập tức ưỡn thẳng lưng. Cô đứng lên thay đổi tư thế, nhoài người lên phía trên tấm vách ngăn phòng phía sau, Nam Tịch Tuyệt thế nhưng lại chỉ ngồi cách cô có một tấm vách ngăn! Anh ngồi đối diện một nam sinh, một tay chống cằm đang nhìn cô cười: "Xin chào, là đồng học cũng không sai biệt lắm."

Người con trai với ngũ quan cũng không được coi là xuất chúng, nhưng khí chất lại đặc biệt hơn người, nhìn một lần liền khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

An Nhiên nhớ tới có một lần cô đã từng xem qua: "Dịu dàng Như Ngọc" . Người con trai như thế khiến người ta có cảm giác thanh tao, nhã nhặn, giống như đang ngâm thơ làm phú.

"Chào anh." An Nhiên có chút ngượng ngùng.

"Anh tên là Nam Cung Quân Như, là anh trai của cô ấy." Nam sinh chỉ vào Nam Cung Yến đang bưng nước trở về nói.

Nam Cung Yến trừng mắt liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Ở giữa bàn của Nam Tịch Tuyệt và Nam Cung Quân Như bày ra một đống tài liệu, An Nhiên cố vươn cổ qua xem, Nam Tịch Tuyệt xoay người đỡ bả vai của cô, "Cẩn thận ngã sang đây, muốn xem thì qua đây xem."

An Nhiên do dự một chút, cuối cùng vẫn vui mừng ngồi vào bên cạnh Nam Tịch Tuyệt. Nam Cung Yến có chút không được tự nhiên, ôm laptop của mình bỏ lại một câu"Tớ có hẹn đi trước".

Nam Cung Quân Như đưa cho cô một tờ đơn tuyên truyền: "Tiểu Nhiên, xem một chút, có cảm thấy hứng thú với cái này không? Thế nhưng lần này Nam ca ca lại làm người phụ trách trọng yếu nha."

Nam Cung Quân Như cười híp mắt, giống như con hồ ly.

An Nhiên nhận lấy rồi nhìn xuống, là một phần hợp đồng về trại nghỉ hè, hạng mục cụ thể cô cũng không để ý, chỉ thấy bên B là Nam Tịch Tuyệt ký tên.

Nam Cung Quân Như nhiệt tình giải thích: "Đây đặc biệt là nhằm vào trại hè của học sinh trung học . Đi công viên rừng rậm đóng dã ngoại, có các loại hạng mục khảo nghiệm năng lực. Mỗi tiểu đội có bốn người, tương ứng sẽ có một sinh viên chưa tốt nghiệp học viện y khoa làm đội trưởng, phụ trách sự an toàn của mọi người trong đội. Đăng ký trước tiên sẽ được ưu đãi nhiều hơn nhé."

An Nhiên hào hứng nhìn về phía Nam Tịch Tuyệt: "Anh làm ông chủ sao?"

Nam Tịch Tuyệt thấp giọng trả lời: "Anh dự định thuê địa điểm, chỉ là muốn thử một lần."

"Nam tử, cậu quá khiêm tốn rồi ." Nam Cung Quân Như khích lệ vỗ vỗ bả vai Nam Tịch Tuyệt, hướng An Nhiên cười nói, " Nam ca ca của em thế nhưng lại đang làm chuyện lớn của đàn ông, cậu ta chính là tự mình xây dựng sự nghiệp trong truyền thuyết. Thật ra cậu ta đang khuyên anh gia nhập nhóm của cậu ấy đấy."

Nam Tịch Tuyệt nói: "Bình thường trại hè không hiếm thấy, nhưng chỉ là chữa bệnh và chăm sóc, nhưng do ý thức kém nên thường có sự việc ngoài ý muốn xảy ra. Nguyên nhân là do sinh viên học viện y khoa hướng dẫn không đúng cách. Cho nên, năm nay tớ phải tuyển chọn thật kỹ càng."

An Nhiên giơ hai tay đồng ý: "Em nhất định tham gia."

Nam Cung Quân Như cười híp mắt: "Em thật đáng yêu."

Nam Tịch Tuyệt có chút chán nản, khe khẽ thở dài.

Buổi trưa, An Nhiên lấy lời mời của Nhập Hồng ra nói, muốn mời Nam Tịch Tuyệt đến nhà cô ăn cơm, anh lấy lý do bận rộn để từ chối. An Nhiên mặc dù thất vọng, nhưng lại lần nữa dặn dò anh ngày giỗ của Bùi Anh năm nay nhớ gọi cô trở về nước, cùng nhau bái tế Bùi Anh.

Sau một cuộc thi liên tiếp, An Nhiên chờ đợi thật lâu ruốt cuộc kỳ nghỉ hè cũng đến. Tối hôm trước khi khởi hành, cô mới biết Khâu Thiếu Trạch cũng đi cùng. Hắn ôm em gái Phỉ Phỉ béo ú, dựa vào khung cửa phòng cô hả hê nói: "Lần này anh chính là đội trưởng đội y tế, Nhiên Nhiên, nhớ đối với học trưởng phải có lễ phép nha."

Em gái Phỉ Phỉ cũng rất cho hắn mặt mũi"Meo meo" hai tiếng, hình như đang bày tỏ đồng ý.

An Nhiên liếc hắn một cái, đem một vài vật phẩm cần thiết nhét vào trong ba lô, "Anh tốt nhất nên cầu nguyện mình không có bị té xỉu ở trong rừng núi. Ngàn vạn lần đừng kéo chúng tôi tụt lại."

Khâu Thiếu Trạch thu lại nụ cười: "Em quá lo lắng."

Nhập Hồng từ lầu ba đi xuống, thấy Khâu Thiếu Trạch đứng ở cửa phòng của con gái, theo thói quen nhíu nhíu mày. Khâu Thiếu Trạch không chút biểu cảm lên tiếng "Dì" , sau đó liền ôm em gái Phỉ Phỉ hướng một đầu khác của hành lang đi về phía phòng của hắn.

Nhà An Nhiên tổng cộng có ba tầng. Vợ chồng An Diệc Bác ở lầu ba, lầu thứ hai ở phía đông là phòng của An Nhiên, phía Tây là phòng của Khâu Thiếu Trạch, gian phòng lớn nhất ở giữa thì chia làm hai, một nửa làm phòng luyện đàn của An Nhiên, một nửa làm thư phòng. Trong ngày thường khi xuống lầu, An Nhiên cùng Khâu Thiếu Trạch đều từ cửa phòng của mình xuống ngay cầu thang bên cạnh, may nhất là đều không chạm mặt nhau.

Khâu Thiếu Trạch đối với An Diệc Bác vẫn là thái độ tức giận, đối với Nhập Hồng vẫn còn tương đối tôn trọng, chỉ là thân phận của hắn lại khiến Nhập Hồng không có cách nào để thích hắn.

Nhập Hồng muốn giúp An Nhiên kiểm tra những thứ cần thiết, lại không yên tâm đem hành lý mà cô đã sắp xếp cũng mở ra nhìn một lần.

Nhập Hồng muốn giúp An Nhiên kiểm tra những thứ cần thiết, lại không yên tâm đem hành lý mà cô đã sắp xếp mở ra nhìn một lần.

"Để mẹ xem, buổi tối các con cũng có hoạt động, nhất định phải nhớ mặc quần dài, cẩn thận rắn độc cắn, mang theo nhiều bột hùng hoàng một chút( bột có màu vàng dùng làm thuốc có thể giải độc). Đồ lót lấy thêm hai bộ, ở chỗ đó tắm rửa cũng không dễ dàng. Đèn bin cầm tay mang chưa? . . . . . ."

"Mẹ, con chỉ đi một tuần, mẹ nhét quá nhiều rồi." An Nhiên không để cho Nhập Hồng gia tăng thêm đồ đạc của cô.

Nhập Hồng nhìn hai bên một chút vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, "Đúng rồi, cầm cái đệm chống ẩm trong nhà đi. Trong rừng rậm ẩm ướt nặng, có thể dễ bị phong thấp. Cái đệm này có thể gấp lại không chiếm nhiều diện tích, cầm theo cũng không đáng ngại!"

An Nhiên không vui, "Những thứ này anh Nam đều sẽ chuẩn bị, con chỉ mang theo ít đồ dùng là được. Có thiếu gì thì ở cửa công viên đều có bán."

Tuy là nói như vậy, mặc dù An Nhiên đã tự mình len lén ném vợi đồ ra, nhưng sáng sớm ngày hôm sau lúc ra cửa, cô vẫn còn có thêm hai túi đeo lưng lớn. Một cõng, một xách theo, cật lực vô cùng.

Nhập Hồng đưa cô và Khâu Thiếu Trạch lên xe, dặn dò bác Trần lái xe chú ý an toàn, lúc này mới không yên tâm vẫy tay từ biệt.

Khâu Thiếu Trạch chỉ có một cái ba lô đeo lưng liền cười nhạo An Nhiên cả một đường, "Không biết còn tưởng rằng em đi chạy nạn."

Mọi người đang tập hợp trước cửa trường học, trừ An Nhiên, những người còn lại đều là trang bị nhẹ nhàng xuất trận. Cô không thèm để ý đến sự ngăn cản của bác Trần, đem hai túi lớn mà Nhập Hồng chuẩn bị, giản lược thành một cái túi.

An Nhiên cùng Nam Cung Yến, bạn trai Nam Cung Yến, còn có một nam sinh tóc màu nâu khác sẽ cùng một tổ. Người dẫn đội bọn họ chính là Nam Cung Quân Như, điều này làm cho An Nhiên cảm thấy còn có thể tiếp nhận.

Bởi vì nhân viên y tế đi ở phía trong, cho nên cô nhìn thấy Trương Nghiên. Trương Nghiên thật sự đã thay đổi rất lớn, cô dùng tiếng anh lưu loát để trao đổi với các đội viên khác , mặc dù chỉ mặc áo khoác trắng giản dị cùng giày thể thao, rất vừa vặn với dáng người nhưng không còn cái hơi thở quê mùa như trước nữa, ngược lại khắp nơi đều toát ra nét tinh sảo đẹp đẽ.

Đúng vậy, lúc trước cô ấy làm hướng dẫn viên du lịch cũng không cẩu thả chút nào, hiện tại khẳng định phải lợi hại hơn. An Nhiên nhìn nụ cười sáng lạn của Trương Nghiên, không khỏi có chút ghen tỵ. Cô ta lúc nào cũng có cười được như vậy, thật đáng ghét!

Cùng cô nhìn chăm chăm Trương Nghiên không tha, còn có Nam Cung Yến ngồi ở phía sau cô. Tính tình của Nam Cung Yến luôn không tốt, hơn nữa hôm nay đặc biệt bùng nổ, dọa tên bạn trai to con ngồi co rúm lại ở một bên không dám lên tiếng.

Nam sinh tóc nâu ngồi bên cạnh An Nhiên, bị An Nhiên nói chỗ này đã có người ngồi, chuyển đến chỗ khác ngồi đi, vẻ mặt rất uất ức.

"Nếu nơi này không có ai, tôi liền ngồi chỗ này." Khâu Thiếu Trạch lười biếng ngồi xuống, còn duỗi lưng một cái.

"Tránh ra, đây không phải chỗ dành cho anh." An Nhiên đẩy hắn ra.

Khâu Thiếu Trạch giả bộ vô tội: "Thế nhưng trong xe không còn chỗ nào trống nữa, mọi người đều đã đến đông đủ, em định để anh đi chỗ nào?"

An Nhiên nhìn về hàng phía sau, phát hiện Nam Tịch Tuyệt đã ngồi xuống hàng cuối cùng, chỗ bên cạnh anh là Trương Nghiên. Cô nhất thời giống như quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu ngồi trên ghế không động đậy được nữa.

Khâu Thiếu Trạch nhỏ giọng nói: " Không phải trước mặt tôi, em luôn có phẩm chất ưu việt sao, biết rõ Nam Tịch Tuyệt đã có bạn gái còn mò mẫm dính vào làm gì?"

An Nhiên nắm chặt quả đấm, từ trong kẽ răng nặn ra câu: "Câm miệng!"

Xe buýt chạy không nhanh, dễ dàng để bọn họ thưởng thức phong cảnh trên cả đường đi. An Nhiên lại không có cái tâm tình này, chủ yếu là Khâu Thiếu Trạch một mực dùng ngôn ngữ trêu chọc cô. Cô giận đến mức bấm rất nhiều vết đỏ trên cánh tay hắn.

"Nhiên Nhiên, cho em xem chuyện thú vị." Khâu Thiếu Trạch chỉ chỉ phía sau, "Không nhìn em sẽ phải hối hận."

Lúc này đã gần đến hai giờ chiều, sự náo nhiệt trong xe đã dịu xuống không ít, có rất nhiều người cũng vùi ở chỗ ngồi ngủ gà ngủ gật, mấy giọng nói cũng thả rất nhẹ. Hàng cuối cùng, Nam Cung Quân Như ngồi cùng một chỗ với Trương Nghiên, hai người bọn họ đang hôn nhau. Bên cạnh, Nam Tịch Tuyệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đợi đến khi hai người họ tách ra, hai gò má của Trương Nghiên đã ửng đỏ còn không quên hướng An Nhiên nghịch ngợm nháy nháy mắt.

Một cỗ cảm giác rung động từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Đây là chuyện gì xảy ra?

Xe ở trên cao sườn núi, Khâu Thiếu Trạch đem An Nhiên lôi trở lại chỗ ngồi của cô, lại phát hiện cô đang phát run, khóe môi giễu cợt dương lên: "Kích động thành ra như vậy sao?"

An Nhiên nhanh chóng phân tích, Nam Tịch Tuyệt cùng Trương Nghiên chia tay? Chỉ là, Trương Nghiên vốn là bạn gái của Nam Cung Quân Như ? Không đúng, ngày đó rõ ràng chính miệng anh nói Trương Nghiên là bạn gái anh, hơn nữa bọn họ còn ở cùng một chỗ!

Cô thực sự muốn biết đáp án.

Xe tiến vào đường hầm, trước mắt cô đột nhiên tối đen. Khâu Thiểu Trạch bỗng nhiên cúi xuống tiến tới bên tai An Nhiên nói, "Hắn tình nguyện lừa em cũng không cho em cơ hội để theo đuổi, có thể thấy được hắn không chào đón em nhiều lắm."

"Nói bậy! Tôi còn chưa có thổ lộ qua."

An Nhiên đột nhiên cảm thấy trên lỗ tai đau nhói, giọng nói của Khâu Thiểu Trạch rất nhẹ giống như là ảo giác: "Những tâm tư đó của em toàn bộ đều viết ở trên mặt. Nói cho em biết, mấy năm này, Nam Tịch Tuyệt coi như không có bạn gái chân chính, nhưng phụ nữ cùng hắn lên giường cũng không ít hơn so với tôi. Thật sự rất muốn xem tình yêu chân chính tốt đẹp của em bị nát vụn như thế nào, ha ha."

Sau khi chạy qua đường hầm, trước mắt bừng sáng, phảng phất giống như bọn họ chưa từng trải qua trong bóng tối.

Tâm tình của An Nhiên nhảy loạn, sờ sờ lỗ tai vẫn còn mơ hồ đau của mình , Khâu Thiếu Trạch, mới vừa rồi làm cái gì với cô. . . . . ? !

Tâm phiền ý loạn cuối cùng cũng mệt mỏi, An Nhiên đầu dựa vào cửa sổ, buồn ngủ. Một bàn tay to vòng qua vịn đầu của cô lại, xoa dịu việc đầu cô đụng vào cửa sổ thủy tinh.

"Mệt thì nằm sấp lên người anh ngủ một lát, đến nơi sẽ gọi em." Là Nam Tịch Tuyệt, chẳng biết lúc nào anh đã đổi vị trí với Khâu Thiếu Trạch.

An Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em không mệt."

Cô oán hận nghĩ, Khâu Thiếu Trạch, coi như anh thành công, bây giờ cô đã bắt đầu ghét Nam Tịch Tuyệt rồi!

Khi xe đến công viên rừng rậm đã là xế chiều, một vòng mặt trời đỏ giắt trên những cành cây xanh um trên bầu trời, hết sức tĩnh lặng hài hòa. Đợi đến khi xe dừng hẳn, An Nhiên từ trên đùi Nam Tịch Tuyệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại hỏi: "Đã đến?"

"Ừ." Nam Tịch Tuyệt nói. Nhìn quần dài của anh, chỗ An Nhiên vừa mới gối đầu, có dấu vết của một vũng nước miếng lớn.

An Nhiên có chút ngượng ngùng, làm sao lại ngủ thẳng trên đùi anh chứ?

Lần đóng quân dã ngoại này vui nhất là ở chỗ, bọn họ sẽ không ở lều giống như mọi khi, mà ở nhà cây!

Những cọc gỗ dựng thành một ngôi nhà nhỏ trên những gốc cây thấp nhưng trông rất chắc chắn, còn có ban công nhỏ, theo sợi dây thừng được tết lại thành một cái thang để leo lên. Điều này thực sự khiến An Nhiên cảm thấy hưng phấn, giống như là đang ở trong ma giới u cốc âm u, trên cây viết những chữ màu xám tro là ở tại nơi này trồng cây trong nhà!

Có người nói lên nghi vấn, những cây này trước kia chưa từng thấy qua. Nam Tịch Tuyệt nói ra chân tướng, những cái cây này đều là do con người bắt chước tạo thành, chỉ là làm thành hình dạng cái cây. Ông chủ của khách sạn trên cây này cũng tốt nghiệp từ đại học C, lần này Nam Tịch Tuyệt đã hẹn trước, cho nên được giảm giá không ít.

Ở trên xe lắc lư cả một ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi, tùy tiện ăn chút gì đó, cũng không kịp chần chờ liền trèo lên phòng ở trên cây để nghỉ ngơi.

Phòng trên cây khá nhỏ, hai người ở một phòng, cả đoàn của An Nhiên chiếm hết mười ba cái. Hai ngày đầu sẽ hoạt động ở những vùng xung quanh đây, mỗi năm ở phía sau nơi này đều có hội lửa trại, đến lúc đó các đội đóng quân dã ngoại cũng sẽ tụ tập lại cùng một chỗ, còn có thể tổ chức một loạt các hoạt động tranh tài, tất cả mọi người đều kích động nhao nhao muốn thử.

Trang thiết bị trong phòng tắm và phòng vệ sinh vô cùng nguyên thủy. Bất quá, phải tự mình đi ra bờ sông để lấy nước, hơn nữa cũng phải đi xuống đó lấy nước để tắm, cảm giác cũng rất tốt.

Tắm xong, An Nhiên thay một bộ váy hoa dài, cái váy này là do năm ngoái Nhập Hồng lấy từ Phượng Hoàng mang tới cho cô . Chất vải giống như bình thường, nhưng nồng đậm mùi vị dân tộc, cô vô cùng thích.

Ngồi xếp bằng ở trên sân thượng hóng gió một chút, mái tóc dài ẩm ướt cũng rất nhanh khô mát .

Trong rừng rậm cấm khói, Nam Tịch Tuyệt lại nghiện thuốc lá, có chút khó chịu, đứng trên ban công cố gắng bình phục một chút. Khâu Thiếu Trạch nằm bên cạnh vừa nhìn trời vừa ném cho anh một bọc kẹo cao su. Nam Tịch Tuyệt nói cảm ơn, lấy một cái bỏ vào trong miệng dùng sức nhai.

Nhà cây bên cạnh bọn họ thuộc về Nam Cung Quân Như và Trương Nghiên đang yêu nhau, hai người thân ái bí mật ôm ấp, ghen chết người khác.

Nam Cung Yến cùng bạn trai ở phòng phía dưới, làm sao mà gọi mãi cô ấy cũng không ra, cô đành phải phẫn nộ trở về phòng của mình.

"Yến tử, cậu ra ngoài nói chuyện với tớ một lúc." An Nhiên quay đầu lại hướng trong phòng gọi.

"Đừng để ý tới tớ, tớ chết rồi!" Giọng nói của Nam Cung Yến có chút chứng cuồng loạn (cuồng loạn: rối loạn về thần kinh).

Sau một lát, Nam Cung Yến nhô đầu ra ngoài cửa sổ, cùng An Nhiên kề tai nói nhỏ: " Bọn mình lát nữa chạy xuống dưới chơi đi."

"Nhưng là, " An Nhiên do dự nói, "Buổi tối không có bọn họ đi theo, không quá an toàn. Không phải ngày mai mới đi ra ngoài sao."

"Tớ mặc kệ. Tớ ngột ngạt khó chịu, cậu không ra ngoài thì tớ tự đi!" Động tác của Nam Cung Yến nhanh chóng thay giày liền bò xuống dưới.

An Nhiên cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, vội vã đi xuống theo.

Rừng núi ban đêm đúng là xinh đẹp khác thường. Nhất là vào lúc giữa hè, cái loại cảm giác tràn đầy sức lực khiến mọi tế tào cũng phải giãn to muốn nhảy ra ngoài.

Nam Cung Yến không để ý đến An Nhiên vẫn đang đi theo phía sau mình, tiếp tục đuổi theo một đám đom đóm đang bay.

"Yến tử, Cậu cẩn thận một chút! Đừng chạy quá xa." An Nhiên xoa mồ hôi trên đầu, lớn tiếng gọi cô, "Cậu có nhớ được đường không?"

Đột nhiên, Nam Cung Yến hét lên một tiếng, thân thể nghiêng một cái liền biến mất trong bóng tối.

Truyện Chữ Hay