An Nhiên nhìn Cố Lãng, quai hàm dần dần nâng lên. Đây chỉ là đông tác theo thói quen của cô, mỗi lần cô có biểu hiện như vậy, Nam Tịch Tuyệt sẽ luôn dùng ngón tay chọc vào gương mặt cô.
Cô khẽ nghiêng đầu, trên mặt thậm chí mang theo chút đề phòng nhìn anh.
Dáng vẻ này của cô tự nhiên khiến Cố Lãng cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng nóng lên, mở miệng hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?" Giọng nói ôn hòa, giống như là anh trai tri kỉ nhà bên.
An Nhiên lại nhạy cảm nhướng mày, " rồi, thế nào?" Trước không nói, ở chỗ này tùy tiện hỏi tuổi của con gái là hành vi rất thất lễ, bản thân cô vẫn luôn canh cánh trong lòng vì nhỏ hơn Nam Tịch Tuyệt những bảy tuổi, hiện tại cô ghét nhất người khác coi cô như một đứa trẻ.
"Xin lỗi." Cố Lãng lập tức xin lỗi. Anh cúi đầu xoa lớp bột trên bàn, khóe miệng bởi vì nhớ tới một người nào đó mà nâng lên một đường cong ấm áp. sao, lớn hơn một tuổi so với nha đầu kia.
An Nhiên bỗng nhiên mất hứng thú với Cố Lãng, cô đem sự chú ý chuyển đến các món ăn trên bàn. Nhìn một vòng thực đơn, nói: "Tôi muốn một phần mì thịt bò, thêm trứng trần nước sôi cùng chân giò hun khói, không cần hành lá, nhiều rau thơm một chút. Cám ơn."
Nhớ tới mùi thơm đậm đà của mì thịt bò Trung Quốc, An Nhiên không khỏi chảy nước miếng, nghe nói ở Trung Quốc anh ta kéo mì sợi có thể sánh ngang với đầu bếp chuyên nghiệp. Cô cúi đầu nhìn bàn tay Cố Lãng, ừ, thật đẹp mắt, mười ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cũng sạch bóng, bộ dáng người này thật ra cũng khá tốt.
An Nhiên lấy điện thoại di động ra, đang muốn thừa dịp chờ đợi món ăn gọi điện thoại cho Nam Tịch Tuyệt, cô cố gắng tính sự chênh lệch múi giờ, lúc này chắc hẳn anh cũng phải rời giường rồi chứ?
"An An, phục vụ tắm phòng Tường Vi , " Lily cùng làm việc vớiAn Nhiên chạy nhanh vào, cô ôm bụng, vẻ mặt nóng nảy, "Hình như mình bị đau dạ dày. Cậu đi xuống giúp tớ với." Không đợi An Nhiên trả lời, cô khom lưng vội vã chạy về phía phòng vệ sinh.
An Nhiên thở dài, "Phải đi." Cô hướng Cố Lãng nói, "Làm phiền chờ tôi trở lại rồi làm tiếp."
An Nhiên đẩy một xe chở đầy đá vào phòng khách, lấy thẻ mở cửa phòng mở cửa ra, đầu tiên là nhìn kỹ thông tin của tấm thẻ trên tay. Vì khách hàng đặt phòng ở đây, trên thẻ mặc dù không có tên tuổi của khách, nhưng sẽ có mấy số đầu cùng mấy số cuối chứng minh thư của họ.
Số chứng minh thư cùng các số liệu khác của An Diệc Bác cô đều nhớ kỹ trong lòng, vừa nhìn thấy mã số trên tấm thẻ kia, cô nhất thời liền tức giận. Ông ta quả nhiên là không chịu ở yên trong nhà, nhanh như vậy đã lại tới!
Nhớ tới lần trước khi cô bị đưa đến phòng bảo vệ giáo huấn, cô đè nén lửa giận trong lòng đi vào phòng, sau đó nặng nề đóng cửa lại. Đi vào phòng tắm, cô cũng không thả từ từ, mà mở cái rãnh nhỏ ở trên xe đẩy ra, "Rầm rầm" đem một đống đá nóng hổi cùng đổ vào, tức giận vỗ tay một cái, "Để cho các người tắm, đi chết đi!"
Cô còn chưa bước ra khỏi cửa phòng tắm, liền nghe cửa phòng"Tích tích" hai tiếng vang lên, lập tức có người tiến vào.
Tiến vào là một đôi nam nữ đang ôm hôn hướng về phía bên giường, sau khi đổ ào vào giường, liền phát ra những tiếng rên rỉ mập mờ.
Nghe tiếng va chạm có tiết tấu, người đàn ông nặng nề thở dốc cùng cô gái phóng đãng yêu kiều, An Nhiên nấp ở sau cửa phòng tắm xấu hổ đến cả người phát sốt, nước mắt ào ào chảy ra, cô cắn răng lau mặt: "Ông làm sao có thể vô sỉ như vậy!"
Bây giờ cô không có dũng khí đi đối diện trực tiếp với hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau kia, đứng ở cửa một hồi lâu, run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho Nam Tịch Tuyệt, cô thút thít nói chuyện đã xảy ra, cũng không nghe Nam Tịch Tuyệt khuyên bảo, cúp điện thoại, cầm lấy cây chổi liền xông ra ngoài.
Hai người kia đang cuốn chặt lấy nhau mà kịch liệt vận động , hoàn toàn không chú ý đến nguy hiểm đang đến gần. Người phụ nữ vểnh cái mông thật cao, lay động hết sức dâm đãng.
An Nhiên xông tới hung hăng đập cho nguuời đàn ông đang áp chặt trên người phụ nữ một cái, lập tức "Pằng" một tiếng, sức lực mạnh như vậy, khiến lòng bàn tay của cô cũng tê dại.
Người đàn ông rên lên một tiếng nằm úp sấp ở trên giường. An Nhiên căn bản không cho hắn cơ hội để phản ứng, nhắm mắt lại giơ cây chổi đập một hồi loạn xạ.
Cô liền nghĩ "Đánh chết hắn đi, tránh cho sống trên đời phải mất mặt xấu hổ!" Cô cũng không nhìn, một hồi đánh loạn. Trong lúc nhất thời, người đàn ông tức giận quát lớn cùng người phụ nữ kinh hoàng kêu đau tạo thành mảng âm thanh hỗn độn.
Cho đến khi bị người đàn ông đoạt lấy cái chổi ném lên mặt đất, An Nhiên lại nhào tới, giữ chặt hắn dùng sức đấm đá, giống như người điên, "Làm sao ông lại không biết xấu hổ như vậy! Vô sỉ, bỉ ổi!" Cô liên tục đạp lại đạp.
Thân thể cô vốn lưu loát, lại đi theo Nam Tịch Tuyệt học học quyền cước, cho nên lực công kích càng mạnh hơn. Thật sự là làm cho người ta có chút không chịu nổi. Người đàn ông kia thật sự không có cách nào nhịn đươc nữa, dứt khoát chế trụ hai bả vai của cô đẩy tới trên vách tường, tức giận nói: "Con mẹ nó em nổi điên làm gì !"
Một trận đánh này, mái tóc gọn gàng của An Nhiên cũng trở lên toán loạn, cô tức giận vén mái tóc trước mặt ra: "Biến, tôi không có người cha như vậy. . . . . . !"
Trước mắt là Khâu Thiếu Trạch với đôi mắt tràn đầy tức giận, gương mặt hắn thường ngày tái nhợt cũng bởi vì tức giận mà đỏ bừng, hô hấp của hắn so với cô còn dồn đập hơn, "Em rốt cuộc muốn thế nào, hả?"
Cho dù không nhìn xuống phía dưới, An Nhiên cũng biết bây giờ hắn không một mảnh vải che thân. Cô khiếp sợ đôi môi run rẩy một lúc, mới cà lăm nhảy ra mấy chữ: "Tại sao là anh?"
Khâu Thiếu Trạch cả giận nói: "Em cho rằng là ai? Nam Tịch Tuyệt?"
"Không. . . . . ." An Nhiên thấy vẻ mặt khiếp sợ của người phụ nữ núp ở trên giường, càng thêm xấu hổ cực kỳ, mạnh miệng nói, "Anh làm sao lại dùng số chứng minh của ba để thuê phòng? Tôi còn tưởng rằng ông ta lại làm chuyện không tốt."
Khâu Thiểu Trạch bị cô làm cho tức giân mà khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.
An Nhiên liếc nhìn dấu đỏ do bị đánh trên bả vai hắn, vẻ mặt xấu hổ, "Tôi nói xin lỗi còn không được sao? Thật xin lỗi, tôi sai lầm rồi, tôi nhận nhầm người! . . . . . . Các người tiếp tục. . . . . ."
Khâu Thiểu Trạch quay đầu lại hướng người phụ nữ nằm ở trên giường quát: "Mặc quần áo của cô vào, cút!"
Người phụ nữ bị dọa sợ nhanh chóng mặc quần áo rời đi.
Chỉ còn dư lại hai anh em bọn họ, không khí đột nhiên trở lên lúng túng. An Nhiên nhắm mắt lại, "Anh trước mặc quần áo lại đã"
Khâu Thiểu Trạch từ từ buông cô ra, xoay người mặc quần áo, còn chưa kịp kéo khóa lên, liền đẻ ý thấy An Nhiên lén lút muốn chạy trốn.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp phải chuyện khó chịu như vậy. Nhất là, cô đã lớn như vậy lại tùy tiện nhìn hắn cùng người phụ nữ khác . Cô chính là muốn làm cho hắn phải xấu hổ đúng không?
Hắn kéo An Nhiên lại, kéo cô vào phòng tắm, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
"Anh làm gì thế?" An Nhiên xoa cổ tay bị hắn nắm đau, cô đột nhiên nhớ đến chuyện bỉ ổi mà hắn đã làm với cô trên bờ biển, không khỏi sợ hãi lui về phía sau.
"Anh lần trước khi dễ tôi, tôi cũng không có tố cáo anh, lần này coi như huề nhau. Anh đừng tới đây, tránh ra. . . . . . !"
"Ngài khỏe chứ, phục vụ phòng!" Đã có người đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, đang gõ cửa.
Mắt thấy An Nhiên vẫn còn lui về phía sau, hoàn toàn quên mất sau lưng là hồ tắm. Khâu Thiểu Trạch chú ý tới đống đá nóng đỏ chất đầy dưới đáy bồn tắm."Tới đây, cẩn thận bị phỏng !"
An Nhiên không nghe, bước hụt một cái liền ngã xuống.
Khâu Thiểu Trạch xông lên ôm chặt cô, cứng rắn dùng lưng mình đặt lên những hòn đá đó.
"Xèo ——!" Mùi da thịt bị nướng nhất thời tràn đầy một phòng.
"A!" An Nhiên giùng giằng, một tay không cẩn thận đặt lên một hòn đá còn nóng, đau đến mức khiến cô kêu thảm một tiếng.
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm"Phanh" một tiếng bị đá văng ra, sau khi nhìn thấy An Nhiên không có việc gì, vẻ mặt Cố Lãng buông lỏng, ở bên bồn tắm ngồi xổm xuống: "Giống như đã tới chậm. . . . . ."
Khâu Thiểu Trạch cũng không chịu nổi đau đớn ở đằng sau lưng nữa, trước mặt bỗng tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.