Bởi vì Diệc Hãn đột nhiên xuất hiện, cả ngày Vãn Vãn đều ở đây ngẩn người.
"Sau khi xưởng in ấn của chúng ta mua vào bộ thiết bị sản xuất mới này, sẽ lập đưa vào hoạt động, thiết bị mới có thể đơn giản hoá quá trình sản xuất, nâng cao tốc độ in ấn, dự tính sang năm giá trị sản lượng của xưởng in ấn chúng ta có đạt mức %."
Đồ công sở màu xám tro chỉnh đốn khuôn mặt trẻ con ngây thơ của Vãn Vãn, lúc này cô ngồi ở trong phòng họp, nghe bộ phận quản lý sản xuất báo cáo tiến triển mới cho cô.
Sang năm à...
Rất nhanh, người cô cũng sẽ không mặc nổi bộ đồ công sở này, sang năm bé cưng của cô cũng sắp ra đời, đoán chừng một khoảng thời gian cô không thể tới xưởng in ấn rồi.
Sau khi chia tay, lúc vừa rời khỏi thành phố Ôn tới Thượng Hải, mỗi đêm cô đều trốn ở trong chăn khóc thút thít, không hiểu tại sao anh có thể buông tha dễ dàng như vậy. Một tháng sau, cô đã không còn ở trong cảm xúc đau thương, nghĩ mình lại xót cho thân, những thứ chua xót, cảm giác mờ mịt đau đớn này bắt đầu chỉ giấu ở trong chỗ sâu nhất trong tâm hồn.
Nhưng mà bây giờ, không còn yêu hận tâm kết khó giải, cuộc sống của cô rất phong phú, xưởng in ấn, bé cưng chiếm vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, cho dù không có tình yêu, cuộc sống vẫn vô cùng đầy đủ, tràn đầy hi vọng.
Chỉ là, lúc hội nghị kết thúc, lúc cũng sắp đến giờ tan việc, vừa nghĩ tới người kia đang ở trong nhà, trái tim Vãn Vãn khó tránh khỏi căng thẳng.
Muốn gặp, lại không dám thấy.
"Bữa tối muốn ăn gì?" Lúc tắt máy vi tính chuẩn bị tan việc, thấy anh online, Vãn Vãn ở trên bàn phím gõ gõ vấn đề này.
Lúc ăn sáng, thức ăn trên bàn, anh gần như chạm cũng không chạm thử.
Là món ăn không hợp khẩu vị, hay là mấy món ăn cháy sạch kia của cô rất khó cho vào miệng?
Cô chờ mấy phút đồng hồ, đang lúc cho là anh không có ở đó, chuẩn bị vươn tay tắt máy, hộp thoại màu vàng sáng lên.
"Không cần phải phiền toái, anh hai ăn gì, anh liền ăn nấy."
Vãn Vãn ngẩn người, nhưng mà hôm nay là thứ năm, không phải ngày Giang Thiệu Cạnh tới xưởng in ấn, sáng sớm hôm nay là ngoài ý muốn.
"Được." Vãn Vãn vẫn chỉ gõ xuống một chữ.
Cô không biết nên làm sao nói cho anh biết, "Vợ chồng" bọn họ bình thường cũng không ở cùng một chỗ.
Đi ra khỏi xưởng in ấn, lúc Vãn Vãn đang ở cửa chờ xe, sau lưng có tiếng còi xe.
"Tin nhắn."
Vãn Vãn vừa quay đầu lại, ngoài ý muốn lại thấy chiếc xe hơi màu đen của Giang Thiệu Cạnh.
Cửa xe, ở trước mặt cô mở ra.
"Lên xe." Giọng nói ra lệnh như cũ.
Vãn Vãn xoay người lại, dừng một chút.
Thấy cô chần chờ, Giang Thiệu Cạnh biết vậy nên bất mãn, có người nguyện ý làm tài xế miễn phí, cô còn ở đó mè nheo cái gì?
"Không phải thứ năm và thứ bảy anh sẽ ở công ty hay sao?" Nhắm mắt, Vãn Vãn chỉ có thể ngồi lên xe.
"Tôi không đến, em giải thích với Diệc Hãn thế nào? !" Giang Thiệu Cạnh vòng tay lái, đi về phía đường về nhà cô.
Vãn Vãn trầm mặc, đang lúc cô có chút cảm kích anh, anh lại nói tiếp...
"Tôi phải đảm bảo em giữ chữ tín, sẽ tuân thủ hiệp nghị, sẽ không nói một đằng làm một nẻo, chỗ này đồng ý sẽ không dây dưa với Diệc Hãn nữa, một giây kế tiếp lại đem bụng mình làm thành lợi thế mà bày ra."
Một chút cảm kích liền bay theo gió, Vãn Vãn tức đến mức muốn đánh người, "Yên tâm, tôi sẽ không để cho Diệc Hãn biết sự tồn tại của bé cưng!" Biểu hiện lúc sáng của cô, mặc dù không thể nói là %, nhưng tối thiểu thành ý tuân thủ hiệp nghị là mười phần.
Lại nói, cô sợ nhất là anh đối với bé cưng bất lợi, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ?!
"Đó là tất nhiên, về mặt pháp luật, tôi là ba của bé cưng, không liên quan bất cứ chuyện gì đến Diệc Hãn!" Anh cảnh cáo cô.
Vãn Vãn chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa xe, không tiếp tục nhiều lời với anh.
Giang Thiệu Cạnh là người giảo hoạt nhất trên thế giới này, khiến người khác ghét nhất, cộng sự bết bát nhất! Để bảo đảm bé cưng được bình an, cô buộc phải ký vào hiệp ước bất bình đẳng, trong hiệp ước, cái gì lợi đều là của anh!
Anh xuyên qua kính chiếu hậu, chăm chú nhìn cô đang căng thẳng, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn làm cho người ta cảm thất thư thái đến thấu xương như cũ.
Anh biết mình rất đáng ghét, bất kể là yến thiên hạ hay là xưởng in ấn, người hận anh không mau chết đi quá nhiều, từ nhỏ đến lớn, tính cách của anh đều không cần vui vẻ, anh đã sớm đa có thói quen bị người khác chán ghét.
Huống chi, vì thỏa mãn tâm tư của bản thân, nội dung giấy hiệp nghị kết hôn này, cô không ghét anh mới là lạ.
Giữa kính chiếu hâu bên trong xe, chiếu rọi sắc bén của anh, khuôn mặt không chút tươi cười nào.
Thật ra thì, cảm giác bị người ghét bị người hận cũng không hay lắm, nhất là bị chính người mình quan tâm ghét hận.
"Đi vào mua thức ăn, tôi ở cửa chờ em, tốc độ nhanh một chút! Còn nữa, mua thêm một chút món ăn Diệc Hãn thích!" Anh dừng xe ở cửa chợ rau, nghiêm mặt đuổi cô xuống xe.
...
Bữa ăn tối, ba người yên lặng yên lặng.
"Để anh rửa bát." Sau khi ăn xong, Giang Diệc Hãn buông chén đũa xuống.
"Cậu là đấng mày râu mà chén cái gì, để cho chị dâu cậu làm!" Giang Thiệu Cạnh ngăn anh lại.
Vãn Vãn nuốt xuống một miếng cơm cuối cùng, vội vàng đứng dậy, ở dưới ánh mắt nặng nề của Giang Diệc Hãn, động tác lanh lợi dọn dẹp bát đũa.
Giang Thiệu Cạnh có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, Vãn Vãn chưa bao giờ hy vọng xa vời anh sẽ chăm sóc người có thai.
"Rửa bát xong, em về phòng đem biên bản hội nghị trong xưởng hôm nay sửa sang lại cho tôi xem qua." Quả nhiên, lúc eo cô chua xót, chuẩn bị đi rửa bát xong, anh thong thả đến phòng bếp giao phó.
Căn bản là một khắc cũng không để cho cô ngồi không.
Cầm từng cái bát lau sạch sẽ, bỏ vào tủ vệ sinh, Vãn Vãn vội vàng chuẩn bị về phòng thì gặp anh thoáng qua .
"Buổi tối tôi ở lại chỗ này." Giang Thiệu Cạnh dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được lạnh giọng giao phó.
Vãn Vãn trừng lớn con mắt.
Anh ngủ ở đây? Nhưng mà, nhà này chỉ có hai phòng một sảnh, Diệc Hãn ở tạm thư phòng, làm gì còn phòng nào nữa? Anh, không phải anh muốn ở phòng của cô chứ?
Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào anh, lại không thể đứng đó hỏi.
Mồ hôi lạnh tự trán của cô nhỏ xuống.
"Em nên trở về phòng, tôi nói chút chuyện với Diệc Hãn trước, để lúc gặp lại rồi nói!" Giang Thiệu Cạnh mặt không chút thay đổi giao phó.
Cả người, Vãn Vãn máy móc gật đầu, vẫn là trở về phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Hành động của vợ chồng bọn họ, Giang Diệc Hãn đều thấy ở trong mắt.
Vãn Vãn đối với đại ca rất nghe lời, không tranh cãi một chút nào.
Anh không nên ngoài ý muốn, nói yêu đương cô, đối với người yêu luôn khéo léo nói gì nghe nấy, chỉ là, bây giờ nhìn ở trong mắt, đặc biệt khó chịu.
"Có cái gì muốn nói với tôi?" Giọng nói Giang Diệc Hãn nhàn nhạt hỏi.
"Cậu ở chỗ này ở bao lâu?" Giang Thiệu Cạnh đi thẳng vào vấn đề.
Chuyện phòng ốc, rốt cuộc có bán hay không, cũng không thấy anh tỏ thái độ.
"Tôi mới vừa vào ở, cũng chỉ là ngày đầu tiên." Giang Diệc Hãn nhắc nhở anh.
"Cậu và Vãn Vãn ở chung một mái nhà, tôi ngại." Giang Thiệu Cạnh trực tiếp nói.
Giang Diệc Hãn trở nên cứng đờ.
"Cậu về nhà ở thôi." Giang Thiệu Cạnh từ trong bao công văn lấy ra cái chìa khóa nhà ném cho anh.
Giang Diệc Hãn cầm cái chìa khóa nhà biệt thự trong tay, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, "Anh hai, trước kia không phải anh nói, mình chỉ thích ở căn phòng lớn sao?" Bây giờ, tại sao lại muốn tổ chim của anh như vậy?
"Đúng, tôi chỉ thích ở căn phòng lớn, phòng ốc đối với tôi mà nói, càng lớn càng được, càng lộng lẫy càng thoải mái." Anh bình thản nói, "Nhưng mà Vãn Vãn nhìn trúng phòng của cậu, thứ cô ấy thích, tôi tự nhiên sẽ thay cô tranh thủ!"
Giang Diệc Hãn trầm ngâm chốc lát, "Anh hai, anh có nghĩ tới, tại sao Vãn Vãn thích phòng này hay không?"
"Cách xưởng in ấn gần, phòng ốc cũng thật sạch sẽ." Giang Thiệu Cạnh không chút do dự trả lời.
"Cách xưởng in ấn gần, phòng ốc sạch sẽ không trên vạn thì cung hơn nghìn, không phải sao?" Giang Diệc Hãn lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Trong nháy mắt, Giang Thiệu Cạnh lãnh lẽo nói, "Cậu có ý gì?"
"Không có ý gì cả, tôi chỉ đang suy nghĩ, Vãn Vãn thích căn phòng này, có phải bởi vì tôi hay không?" Giang Diệc Hãn tự tin thản nhiên nhìn thẳng vào anh.
Hôm nay, cả ngày, anh đều đang tiêu hóa tin tức Vãn Vãn gả cho anh hai này, rốt cuộc là tại sao, để cho cô lại vội vàng gả đi như vậy? Chẳng lẽ, thật sự quá khát vọng cuộc sống hôn nhân?
Anh thật sự không nghĩ ra, hơn nữa, cảm giác không muốn xa rời trong mắt Vãn Vãn đối với anh hai vô cùng ít ỏi.
Bị chất vấn như vậy, giống như xuyên qua một tờ giấy mỏng, không khí trở nên căng thẳng.
"Vãn Van đa là chị dâu của cậu." Giang Thiệu Cạnh nhắc nhở anh.
Hiếu, kính, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ, là điều căn bản của con người!
Giang Diệc Hãn cứng nhắc.
Lúc xế chiều, anh sai người đi cục dân chính điều tra, quả thật có ghi chép việc bọn họ đã đăng ký kết hôn.
Giang Thiệu Cạnh đứng dậy, từ trong bao công văn, lấy ra một chồng tư liệu lớn.
"Đây là tất cả những người tôi đã từng xem mắt, toàn bộ danh sách cùng tài liệu là tên các ái nữ ở khu A, buổi tối cậu xem xét kĩ một chút, xem có thí sinh nào vừa ý hay không, ngày mai bắt đầu, tôi giúp cậu sắp xếp xem mắt!"
Giang Diệc Hãn không nhận lấy tài liệu, chỉ là bật cười.
Anh có ý thức nguy cơ đến như vậy sao?
"Ngày mai bắt đầu, tôi sẽ rất bận, sợ rằng không có thời gian đi xem mắt."
Giang Thiệu Cạnh phòng bị mà nhìn chằm chằm vào anh.
"Tôi sẽ trở về yến thiên hạ, trọng chưởng quyền hành." Giang Diệc Hãn bình tĩnh nói cho anh biết.
Giang Thiệu Cạnh cả kinh.
Giang Diệc Hãn rõ ràng nhất, anh kiêng kỵ nhất là cái gì, mà điểm thăng bằng giưa anh em bọn họ là ở chỗ nào. Chẳng lẽ, Giang Diệc Hãn chuẩn bị phản bội anh?
Giang Thiệu Cạnh híp con mắt tối như mực, đáy mắt một mảnh hàn băng.
"Rất nhiều chuyện, tôi chỉ không đi làm, cũng không có nghĩa là tôi làm kém hơn so với anh." Vẻ mặt Giang Diệc Hãn thản nhiên.
"Đây chính là mục đích cậu tới Thượng Hải?" Giang Thiệu Cạnh chăm chú nhìn em trai, trên gương mặt anh tuấn, bao bọc lớp sương lạnh nhàn nhạt.
Hấp dẫn của danh và lợi, dẫn dắt cậu trở về yến thiên hạ?
"Không, mục đích tôi tới Thượng Hải, là muốn đoạt Vãn Vãn về." Ánh mắt của Giang Diệc Hãn không chút nào tránh né.
Giang Thiệu Cạnh giật mình trong lòng.
"Mặc dù chậm một bước, nhưng mà tôi không muốn buông tha!" Giang Diệc Hãn phát ra thư chiến.
Cả ngày, anh nghĩ rất nhiều, anh hai đối với thứ mình muốn, cho tới bây giờ đều không chừa thủ đoạn nào, mà Vãn Vãn tiếp nhận anh hai, nhất định là bởi vì anh làm cô đau lòng, anh hai liền đối với cô vừa dỗ vừa lừa.
Anh không tin, tình yêu của bọn họ đã trở thành quá khứ!
Một cơn sóng trào mãnh liệt, lật ngược sự bình tĩnh trước sau như một của anh em bọn họ.
Nghe được tuyên ngôn của em trai, Giang Thiệu Cạnh sau khi đông cứng một lúc lâu, bờ môi lại từ từ khẽ nhếch, "Diệc Hãn, tôi dường như quên nói cho cậu biết một chuyện vui khác..."
Giang Diệc Hãn chăm chú nhìn anh hai mình.
Anh không hiểu, còn có chuyện gì “Vui” nữa.
"Vãn Vãn có thai." Giang Thiệu Cạnh cười nhạt, "Cậu sắp được làm chú rồi."