“Giả vờ… phải không?” Trầm Khánh Khánh cúi đầu, líu ríu nói nhỏ, như nghiền ngẫm ý tứ trong bốn từ này, cũng không biết là châm chọc hay tự giễu.
Trữ Mạt Ly cân nhắc rồi giải thích: “Ý anh là, cho em một chuyến đi vui vẻ.”
Trầm Khánh Khánh vội đeo kính râm, khiến Trữ Mạt Ly không nhìn rõ vẻ mặt của cô: “Tôi biết rồi.”
Trữ Mạt Ly hơi ngạc nhiên, thái độ bình tĩnh quá mức của cô làm anh không kịp chuẩn bị, vốn tưởng cô sẽ lại đáp trả chua ngoa, lên mặt cãi nhau với anh cả nửa ngày, có lẽ khí thế đánh đòn phủ đầu vừa rồi của anh rốt cuộc giúp cô biết bản thân đã phạm sai lầm.
“À,” Trầm Khánh Khánh đi được vài bước, quay đầu lại, thản nhiên nói, “Tôi không chơi trò mất tích, tôi không nhàm chán như vậy.”
Không đợi Trữ Mạt Ly kịp phản ứng, Trầm Khánh Khánh đã quay đầu lại, cô cắn chặt răng đi chậm lại, không cho phép bản thân lộ ra chút bối rối nào.
Trữ Mạt Ly đi trước dẫn đường, Trầm Khánh Khánh đi sau anh, anh vẫn không quay đầu nhìn lại, cô nhìn bóng anh bị ánh mặt trời kéo dài trên mặt đất, không thể hình dung tâm tình mình bây giờ. Mặt ngoài ra vẻ bình tĩnh, cô vẫn kìm nén một loại kích động, ôm lấy bóng dáng kia, kích động đặt trong lòng ngực.
Có lẽ khi đối mặt với Liễu Liễu cô sẽ thấy thoải mái hơn.
Liễu Liễu vừa thấy Trầm Khánh Khánh, lập tức lau nước mắt trên mặt, khóc ướt cả mặt, ôm chặt Trầm Khánh Khánh không buông. Mặc kệ Trầm Khánh Khánh an ủi thế nào, giải thích ra sao, đứa bé này rốt cuộc vẫn không có hứng thú vui chơi nữa, cuối cùng lại buồn ngủ nên ôm lấy Trữ Mạt Ly, bọn họ đành trở về villa.
“Ngày mai chúng ta ra biển chơi rồi, dì Khánh Khánh nhất định bồi thường cho con, ngày mai chúng ta có thể đi bơi này, đắp lâu đài cát này, còn nhặt sao biển nữa.” Buổi tối, Trầm Khánh Khánh dựa vào đầu giường, ôm Liễu Liễu, nắm bàn tay nhỏ nhắn của bé nói lời hứa chân thành.
Chỉ là, Liễu Liễu nghe xong lại không có vẻ vui vẻ lắm, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi buồn bực nói: “Con nghĩ dì Khánh Khánh không cần con với ba ba nữa.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, cười trừ: “Sao có thể chứ, dì chỉ bị lạc đường thôi.”
“Ngày mai có thể đi chơi được chứ ạ?”
Trầm Khánh Khánh hôn nhẹ lên cái mũi nhỏ của bé: “Dì hứa mà.”
Cô mất tự nhiên nhìn về phía bên kia giường, Trữ Mạt Ly đang chuyên tâm đọc sách, nghe câu chuyện vừa rồi, ngay cả lông mi anh cũng chưa động đậy.
Trầm Khánh Khánh cảm thấy vô vị, tắt đèn bên cô, ôm Liễu Liễu ngủ.
Cả gian phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ bé, ánh mắt Trữ Mạt Ly rốt cuộc rời khỏi trang sách anh đã nhìn cả đêm, dần chuyển sang hướng bên cạnh. Con gái đang ngủ trông thật bình yên, Trầm Khánh Khánh bên người bé lại không ngủ sâu được như vậy, có lẽ chỉ cần anh ngủ bên này thì cô sẽ không thể ngủ ngon.
Trữ Mạt Ly nhẹ nhàng đứng dậy, tắt đèn, mang chăn ra ngoài phòng. Anh vừa đứng dậy, Trầm Khánh Khánh liền phát giác, nhưng cô không nhúc nhích, cho đến khi anh rời đi.
Trong đêm đen, bên giường kia trống không, tuy rằng cô vẫn không để tâm, nhưng trái tim như bị đào khoét trống rỗng mất rồi.
Lại là một ngày nắng, Trần Đạo nói bọn họ rất may mắn, tháng là thời gian giao mùa mưa và khô ở đảo Bali, hiếm được thời tiết tốt, như vậy có thể thỏa thích ra bãi biển chơi.
Bãi biển mộng mơ, là nơi lãng mạn phù hợp nhất cho đôi lứa trong truyền thuyết, đập vào mắt là những hình ảnh tươi đẹp nhất, ánh mặt trời rực rỡ, biển xanh trong lành rộng lớn, hơi nóng bốc lên từ bãi cát trắng, hòa quyện thành một cảnh sắc thiên nhiên không gì sánh bằng.
Trầm Khánh Khánh chưa từng nghĩ Trữ Mạt Ly là hội viên cao cấp của câu lạc bộ nơi đây, Trữ Mạt Ly nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Vốn định nghỉ tuần trăng mật ở đây.”
Anh nói xong liền tự mở ô che nắng, để Trầm Khánh Khánh ngây người tại chỗ nửa ngày.
Đời người không có chuyện gì mãn nguyện hơn thế này, chạy xe mui trần, tha hồ tận hưởng nắng và gió biển, gì mà scandal, cãi nhau, đều đi gặp quỷ hết đi. Ở đây Trầm Khánh Khánh không phải lo bị ai nhận ra, thoa kem chống nắng, cùng Liễu Liễu ra bãi biển nhặt vỏ sò.
“Dì Khánh Khánh ơi, cái này đẹp không ạ?”
“Đẹp.”
“Chúng ta mang tất cả chúng về nhé, có thể xuôn thành vòng tay đó.”
Liễu Liễu vô cùng hăng hái, chơi đùa không ngớt, cũng không ngại mệt, bé đi đâu là Trầm Khánh Khánh đi đó, bóng hình một lớn một nhỏ mặc sức vui đùa trên bãi biển.
Liễu Liễu ngẩng khuôn mặt nhỏ dính đầy cát vui vẻ nói: “Chúng ta gọi ba ba ra chơi cùng đi!”
Trầm Khánh Khánh lập tức không vui: “Ba con đang tắm nắng…” Tức khắc lại nhớ tới lời khuyên của Trữ Mạt Ly, lại nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đầy mong chờ của Liễu Liễu, sửa lời, “Chúng ta gọi ba con lại nhé.”
“Vâng ~!~~~~”
Liễu Liễu lập tức buông cái xẻng nhỏ, kéo Trầm Khánh Khánh chạy về. Trữ Mạt Ly đang tắm nắng, mặc một cái quần bơi, chỉ nhìn thoáng qua, cũng sẽ khó quên, cơ thể anh có đường cong tuyệt đẹp, làn da đều màu, cho dù bây giờ anh nhàn nhã nằm đây, nhưng ảnh chụp vẫn có thể làm ảnh bìa như ngày trước. Trầm Khánh Khánh nhìn thoáng qua, mặt liền đỏ ửng, quá mức vội vàng. Cô nhóc Liễu Liễu ẫm ĩ chạy về phía Trữ Mạt Ly, cũng không để ý tay mình đầy cát, cọ hết lên người ba ba: “Ba ba, ba đừng một mình nằm ngủ ở đây nữa, mau ra chơi với con đi!”
Trữ Mạt Ly không hề phiền với đôi tay bẩn đang kéo tay mình, ngoài miệng vừa trả lời, vừa đưa mắt nhìn Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh gạt bỏ vẻ mặt tươi cười, có phần nịnh nọt: “Đi cùng đi.”
Được câu trả lời của cô, anh mới đứng dậy, sau đó lập tức ôm lấy Liễu Liễu, làm đứa nhóc kia sợ hãi kêu một tiếng lại cất tiếng cười vang.
“Ba ba, ba đắp cái gì thế?” Liễu Liễu chỉ vào đống cát trước mặt Trữ Mạt Ly hỏi.
“Con đoán xem?”
Liễu Liễu xem đi xem lại nửa ngày: “Không biết.”
Trữ Mạt Ly chọc nhẹ cái mũi nhỏ của bé: “Đứa ngốc này, là con đấy.”
“Người ba luôn đối xử tốt với con gái.”
Trầm Khánh Khánh quay đầu lại, Trần Đạo cầm vài lon đồ uống nói chuyện với cô, cô đáp: “Anh ấy rất thương con gái.”
Anh ta tiếp tục cảm khái: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ba đẹp trai như vậy.”
Trầm Khánh Khánh không khỏi trợn trắng mắt, có thể không đẹp trai sao, cả nước có mấy ai đẹp trai hơn anh ấy chứ.
Bella: bây giờ chị Trầm Khánh Khánh nhà ta rung rinh rồi, nên mình sẽ để chị ấy gọi Trữ Mạt Ly là anh ấy ^o^
“Anh ấy là vị hôn phu của cô mà, ai chà, nếu đi du lịch, thì vui vẻ đi, đừng cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ nhặt. Nếu đã quyết định ở cùng anh ấy, còn so đo đứa bé với vợ cũ của anh ấy làm gì.”
Không thể không nói rằng anh ta thật là bà tám, hơn nữa Trữ Mạt Ly đã hoàn toàn hiểu sai vị hướng dẫn viên du lịch này rồi.
Trầm Khánh Khánh nhịn lại nhịn, nói ngắn gọn: “Quan hệ của chúng tôi rất phức tạp, hơn nữa cũng không phải mâu thuẫn nhỏ.”
“Tôi để ý mọi người vài ngày, ngài Trự thật sự là người chồng không thể tốt hơn. Anh ấy rất để tâm chuyến du lịch này của mọi người, đã liên hệ với chúng tôi từ một tháng trước rồi, nào là nơi ở, bữa ăn, đi chơi, ngay cả thực đơn bữa sáng cũng là do một tay anh ấy sắp đặt, tôi còn tưởng mọi người tới hưởng tuần trăng mật đấy, còn muốn trông thấy chú rể hiếm có đấy.” Giọng nói vùng Phúc Kiến của anh ta có vẻ đặc biệt ái mộ, “Hôm qua khi không thấy cô, anh ấy cuống cả lên, chạy ra đường cái tìm cô đấy.”
Trầm Khánh Khánh hơi giật mình: “Anh nói, mọi việc mấy hôm nay đều do anh ấy sắp xếp?”
“Bữa sáng của cô cũng không phải villa làm.” Trần Đạo cười đầy thâm ý.
Trầm Khánh Khánh nhìn bóng dáng cách đó không xa, giọng nói hơi ngập ngừng: “Anh ấy… không nói cho tôi biết.”
“Ha ha, anh ấy cũng không cho tôi nói với cô, nhưng tôi nghĩ cô nên được biết.”
Trần Đạo đi rồi, Trữ Mạt Ly đi tới, cầm lấy một lon đồ uống uống rồi đứng lên, làm như lơ đãng hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
Trong đầu Trầm Khánh Khánh còn đang suy nghĩ về lời nói của Trần Đạo, có phần mất hồn: “Không có gì.”
Trữ Mạt Ly cũng không truy hỏi, còn nói: “Không đi lướt sóng à?”
Cô lấy lại tinh thần: “Không đi đâu.”
“Anh dạy em.”
Trầm Khánh Khánh trốn tránh: “Không cần…”
“Liễu Liễu đang nhìn đấy.”
Quả nhiên, Liễu Liễu đang nhìn bọn họ.
Vì thế, Trầm Khánh Khánh cùng Trữ Mạt Ly ra vẻ chào anh tôi rất ổn, sau đó Trầm Khánh Khánh bị Trữ Mạt Ly lôi đi.
Bãi biển có không ít người lướt sóng, Trầm Khánh Khánh đứng ở một bên như không liên quan tới mình, nói cô lạnh nhạt, không bằng nói cô sợ hãi. Tư thế của Trữ Mạt Ly rất chuyên nghiệp, ván lướt sóng đều là anh tự mang đi, anh chọn một cái đưa cho Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh cuống quít trốn tránh.
Trữ Mạt Ly nhanh tay lẹ mắt kéo cô trở lại: “Sợ gì chứ, trò này rất thú vị.”
Trầm Khánh Khánh trừng anh, khi cô sợ chết cũng là lúc cô thích mạnh miệng: “Tôi mới không sợ đâu, tôi thà đi bơi còn hơn, muốn chơi thì tự anh chơi đi.”
Trữ Mạt Ly lười vạch trần cô, tiếp tục thẳng thắn tổn hại cô: “Lấy trình độ của em mà đòi đạp gió rẽ sóng như anh là không thể, nhìn bên kia, đầu tiên là úp sấp người lên trên, chờ khi sóng tới…”
Trầm Khánh Khánh lập tức cau mày: “Này này, có chắc không vậy, tư thế xấu xí như thế.”
Trữ Mạt Ly nheo đôi mắt phượng xinh đẹp trêu tức: “Không nói xấu hay không, em làm được à?”
Tuy Trầm Khánh Khánh không phải vịt lên cạn, nhưng chẳng qua chỉ ở trình độ bơi chó, bây giờ bảo cô phải lướt sóng trên mặt biển, không biết lương tâm Trữ Mạt Ly để ở đâu.
Trữ Mạt Ly thong thả nói: “Hay là như vậy đi, nếu em làm được, anh có thể đáp ứng em một chuyện.”
Lòng Trầm Khánh Khánh hơi động: “Anh cam đoan bất kể tôi yêu cầu cái gì, anh đều đáp ứng sao?”
Trữ Mạt Ly cười bí hiểm: “Phải.”
Trong đầu Trầm Khánh Khánh xảy ra một phen chiến trận, sắc mặt thay đổi tới lui, cuối cùng ôm quyết tâm liều chết, hùng hổ lấy ván lướt sóng: “Nếu tôi bị sóng cuốn đi, có thành quỷ cũng không tha cho anh.”
“Yên tâm, em không bị sóng cuốn đâu.”
Trầm Khánh Khánh làm theo lời nói Trữ Mạt Ly đi tới mặt biển, nước thủy triều ôm ván không buông. Tiếng nước biển cuồn cuộn nghe như tiếng mãnh thú tru lên, Trầm Khánh Khánh nghe thấy thì sởn tóc gáy, vội vội vàng vàng ngẩng đầu, thấy Trữ Mạt Ly vẫn đứng đằng sau, trong lòng được vững vàng không ít.
Được rồi, cô khẽ cắn môi, nhắm mắt lại sẽ qua thôi.
Một giây thực sự bị sóng biển gột tẩy ấy, không khỏi hét to, cũng không biết có phải là kinh sợ, nhưng cảm giác vô cùng kỳ diệu, sóng biển chứa đựng sức mạnh vô tận, như có một bàn tay lớn đẩy thân thể cô về phía trước, nước biển lạnh lẽo trái ngược với thân thể ấm áp kích thích từng tế bào thần kinh.
“Cảm giác thế nào?”
Trầm Khánh Khánh chật vật bò lên khỏi mặt biển, cát dính đầy người, trong miệng đều là mùi vị mặn chát, cô nghĩ bản thân chắc chắn sẽ chán ghét loại cảm giác này, nhưng đột nhiên lại nhận ra thật sự quá là sung sướng!
Cô dĩ nhiên nói: “Tôi còn muốn chơi nữa.”
Trữ Mạt Ly đã sớm đoán được, anh cầm lấy ván lướt sóng của mình theo cô xuống biển, nằm úp sấp xuống cạnh cô.
Anh chợt nổi hứng, nghiêng đầu nói với cô: “Lần này xem ai ra xa hơn.”
“Anh thật ngây thơ…”
Cô còn chưa nói xong, lại là một lớp sóng biển, lời nói của cô bị nước biển đánh gãy.
Trầm Khánh Khánh bị lún trong bãi cát, sặc nước đến không thể thở, lại không ngừng lau nước biển trên mặt, Trữ Mạt Ly bên cạnh ngược lại mừng rỡ cười nhạo cô: “Khi sóng tới không được nói.” Anh ngồi xổm xuống khoa tay múa chân chỉ vào khoảng cách trong lúc đó của bọn họ, lại còn nghiêm túc nói, “Hình như lần này anh xa hơn.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt nửa giây, chỉ tay vào Trữ Mạt Ly cười khanh khách: “Anh… khụ khụ khụ… Được, thêm lần nữa!”
Chuyện này thực giống như trận đấu của hai đứa trẻ ở công viên, hai người nằm bò dưới cát như rùa biển chờ sóng ập tới. Trữ Mạt Ly nở nụ cười khiêu khích với Trầm Khánh Khánh, lộ ra hàm răng trắng sáng. Trầm Khánh Khánh nhăn mặt lè lưỡi với anh, khịt mũi khinh thường.
“Lần này tôi thắng rồi.” Vừa bò từ dưới cát lên, Trầm Khánh Khánh vội vàng đo khoảng cách giữa hai người, sau đó mặt mày hớn hở.
Trữ Mạt Ly chớp mắt, không cho là đúng: “Chắc không? Điểm xuất phát của anh xa hơn em, cho nên, anh thắng mới đúng.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, vội vàng phản ứng lại: “Anh gian lận!”
Trữ Mạt Ly buông tay, dáng vẻ vô lại: “Đó là chiến thuật.”
Không chịu thua, Trầm Khánh Khánh cả giận nói: “Chơi lại!”
Trữ Mạt Ly chơi tới cùng, Trầm Khánh Khánh thất bại thảm hại. Cô kéo ván lướt sóng đến trước mặt Trữ Mạt Ly, quan sát tấm ván của anh, kiên quyết cho rằng vấn đề không phải là anh động tay động chân trên ván của cô, mà là ván của anh tốt hơn ván của cô, vì thế quả quyết đòi đổi cho bằng được.
“Tấm này lớn lắm, không hợp với em.”
Trầm Khánh Khánh lập tức nắm được trọng điểm: “Ừ, tôi biết rồi, ván của anh to hơn của tôi, nên tôi mới thua suốt. Mang qua đây đi.”
“Em khẳng định muốn thử?”
Trầm Khánh Khánh không thích dong dài với anh, trực tiếp đổi lại hai tấm của hai người, hừ nói: “Tôi đã tìm được bí quyết.”
Trữ Mạt Ly cũng không ngăn cản cô, chỉ nói: “Tự gánh lấy hậu quả.”
Tự cho là nắm chắc phần thắng, Trầm Khánh Khánh đang tính toán xem lát nữa nên tra khảo Trữ Mạt Ly thế nào, không ngờ sóng lần này còn to hơn, một cơn sóng đánh lại gần khiến cô suýt không giữ được tấm ván, bắt đầu luống cuống, lúc này mới phát hiện đã vượt qua nhiều con sóng, sức mạnh trên tay mất hết phân nửa, lực cuốn tấm ván lại nặng hơn, cả người Trầm Khánh Khánh bị cuốn ra xa.
Nước biển vào cả trong miệng và lỗ tai của cô, cô đạp nước thật mạnh, nhưng cát ở dưới chân lại không dừng lại, mắt thấy mình đang bị cuốn đi, ngay vào lúc khẩn cấp, một đôi tay ôm chặt thắt lưng kéo cô lên.
Ra khỏi mặt nước, Trầm Khánh Khánh phun hết cát trong miệng ra, cuối cùng đã có thể hít thở trở lại.
“Đã bảo là không hợp với em rồi, giờ còn làm cuốn mất tấm ván của anh.” Trự Mạt Ly vừa trêu chọc vừa ra vẻ tiếc của.
Trầm Khánh Khánh bám chặt lấy anh, sợ lại bị rơi xuống biển nữa, hơi hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh, hổn hển thở một hồi, mới phản ứng lại, đột nhiên giận dữ: “Không phải anh cố ý sao, còn cười nữa, cười cái gì! Không được cười!”
Nghe cô nói vậy, chẳng biết tại sao Trữ Mạt Ly lại cười đến không dừng lại được, trong lồng ngực không ngừng vọng tới âm thanh vui vẻ.
Trầm Khánh Khánh tức đến đỏ cả mặt, tóc tai bay tán loạn trên mặt, mấy hạt cát nhỏ dính đầy, còn có một cái vỏ ốc nhỏ dính trên chân mày, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Mắt cô bị nước biển vào nên đỏ lên, vì tức giận mà trừng tròn mắt, thế nhưng khuôn mặt chật vật lại không dọa người, ngược lại còn rất đáng yêu.
“Buồn cười chưa, em nhìn xem đây là cái gì.”
Trữ Mạt Ly giơ tay gỡ vỏ ốc dính trên chân mày cô xuống, Trầm Khánh Khánh không khỏi cười ra tiếng, cô lại thu hồi vẻ mặt, nhưng lại không nhịn được cười, dù là vậy, cô véo lên cánh tay anh ra lệnh nói: “Tôi được cười, nhưng không cho anh cười.”
Trữ Mạt Ly giả vờ đau, đột nhiên buông tay, Trầm Khánh Khánh bất ngờ, quơ cánh tay, giật mình kêu to tên anh. Chẳng qua anh muốn đùa với cô, nhanh chóng kéo cô trở lại, cô lập tức chạm vào lồng ngực anh. Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch của cô, nhưng hai mắt lại tức thì phát lửa, phồng miệng, lý sự với anh: “Anh biến thái…”
Trữ Mạt Ly hơi hơi nheo mắt, con ngươi màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời, thu hết dáng vẻ của cô cất vào đáy mắt, rất sâu, rất sâu.
Cô còn chưa kịp mắng xong, đột nhiên nín bặt.
Ánh mặt trời trên đầu ấm áp, nước biển mát lạnh dưới chân, gió biển sóng nước vờn trên da thịt, xung quanh là tiếng mọi người đang đùa giỡn vui vẻ cùng sóng biển, nhưng những cảm giác này đang dần cách xa cô, dường như cô đã rơi vào một thế giới không có thực.
Nụ hôn của anh cứ bất ngờ mà khắc sâu trong đầu cô như thế, tước đoạt đi mọi cảm giác của Trầm Khánh Khánh.