Cái hồ nước không biết hình thành từ bao giờ này thực sự rất sâu, nơi sâu nhất thậm chí vượt qua mét. Dưới đáy nước vô cùng tối tăm, tầm nhìn hạn hẹp, hơn nữa thủy thảo dưới đáy hồ đã sinh trưởng bao nhiêu năm, chiều cao so với con người chỉ có hơn chứ không kém, rương kim loại rơi vào bên trong đó rất nhanh liền mất hút.
May mắn chính là, trêm mặt rương kim loại có một ô cửa sổ trong suốt, từ bên trong, ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra bên ngoài đưa tới một đám cá tò mò vây xem, cũng giúp Tổ Vũ xác định được vị trí của nó.
Bạo lực đuổi đám cá vây xem đi, Tổ Vũ cúi sát vào ô cửa sổ, muốn nhìn xem đồ vật bên trong rốt cuộc là cái gì.
Bên trong rương kim loại có ánh đèn ấm áp chiếu rọi, mà thứ Tổ Vũ nghĩ là bảo bối gì đó, hóa ra lại là ba quả trứng(?) kích cỡ xêm xêm, nhưng hoa văn lại có chút bất đồng.
Tổ Vũ nghi ngờ bản thân có phải là nhìn nhầm rồi hay không? Vì sao lại có người trong lúc gấp gáp chạy trốn còn cố tình đem trứng ném xuống đây? Chẳng lẽ là đầu óc bọn họ có vấn đề?
Bất quá ba quả trứng kia kích cỡ có thể sánh với trứng đà điểu, hoa văn bên trên còn thực đặc thù, không giống như đốm đen lấm tấm trên trứng mới sinh, mà là từng đường từng đường hoa văn phức tạp, không biết là vốn dĩ sinh ra đã thế hay là có người cố ý vẽ lên.
Trong rương kim loại ngoài ba quả trứng ra thì không còn thứ gì khác, ánh đèn màu vàng nhạt bên trong thoạt nhìn rất ấm áp, trên rương còn có mấy cái nút điều khiển độ ấm độ ẩm linh tinh, với bộ dáng này thì nếu đâykhông phải cái lò viba thì chắc chắn đây là cái rương ấp trứng.
Hơn nữa, làm Tổ Vũ kinh hỉ hơn chính là trên bề mặt rương có ghi trung anh song ngữ.
Cho nên phi thuyền trên bầu trời kia cũng không phải là sản phẩm của người ngoài hành tinh, mà là do địa cầu sản xuất ra sao?
Tổ Vũ đột nhiên cảm thấy vô cùng không tự tin trước vấn đề mình đã ngủ bao lâu, tuy rằng hắn không hiểu khoa học kĩ thuật, nhưng loại phi thuyền cùng vũ khí như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống thứ có thể nghiên cứu chế tạo ra trong thời gian ngắn.
Chữ viết quen thuộc làm hắn sinh ra cảm giác thân thiết, vốn dĩ sau khi biết bên trong rương là trứng - còn không biết là trứng gì- hắn đã không còn cảm giác hiếu kì cùng hưng phấn, cũng không tính toán đóng gói mang đi. Nhưng suy xét đến tình huống đồ vật này có thể là xuất xứ từ quê hương hắn- nhưng thứ đồ nước ngoài khác sẽ không dùng trung anh song ngữ- Tổ Vũ vẫn quyết định mang theo nó.
Từ trên cao vạn mét rơi xuống vẫn không hỏng, trứng bên trong rương còn hoàn hảo cố định trên đệm đặt, cho dù nguyên nhân cũng có một phần là do hồ nước đã cản bớt một phần lực va chạm đi chăng nữa, cũng là do chất lượng của bản thân chiếc rương đã vượt qua thử thách.
Nếu thứ này thật sự là đồ của Trung Hoa Gia, vậy Tổ Vũ nhất định phải giơ một ngón tay khen hảo!
Mặc kệ là hình thái chim thủy tổ hay con vẹt, kích cỡ so với cái rương đều nhỏ hơn rất nhiều, cơ bản là không có biện pháp đem rương ấp trứng lôi ra khỏi nước, Tổ Vũ đành phải biến thành hình người, bắt lấy chỗ để tay hai bên rương, mang theo rương ấp bơi về phía trước.
Ở bên bờ đem rương ấp trứng đặt xuống, Tổ Vũ đưa tay vuốt vuốt, lau sạch bọt nước trên bề mặt rương, thuận tiện cũng đem một đầu tóc mái thanh tân vuốt ngược lên, lọi ra cái trán trơn bóng no đủ.
Tuy rằng mỗi người quen biết Tổ Vũ đều biết bể ngoài cùng nội tâm của hắn không có bất luận điểm gì tương tự, nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận rằng bề ngoài của Tổ Vũ thật sự rất được.
Xét về diện mạo, Tổ Vũ phi thường gặp may, một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh vừa to vừa tròn, ánh mắt sạch sẽ lại thanh triệt, lúc hắn nhìn một người nào đó, chung quy sẽ cho người ta một cảm giác vô tội, phối hợp vói cái mũi thẳng nhỏ nhắn, cánh môi no đủ tựa hoa, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi có chút trẻ con, nhìn kiểu gì cũng là cái thiếu niên ngoan ngoãn trắng trắng mềm mềm, một chút đều không lộ ra thân phận "đại yêu quái" của hắn.
Đối với việc này, Tổ Vũ phi thường đắc ý tỏ vẻ:"Các ngươi thì biết cái gì, diện mạo như của ta mới thực nổi tiếng, quả thật là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, không có không thích!" Hắn cũng không biết là diện mạo này đã đem lại cho hắn bao nhiêu chỗ tốt.
Điểm này cũng không trách được,diện mạo này của hắn quả thực là thảo hỉ mười phần, không có một chút tính xâm lược, trên cơ bản những người chỉ quen biết sơ sơ sẽ bởi vì bề ngoài của hắn mà sinh ra cảm giác thân cận, theo bản năng xem hắn như tiểu bối.
- --Nhưng chờ lúc sau quen thuộc, mọi người đều biết thứ này bề ngoài cùng nội tâm một chút cũng không liên quan, cái gì mà vô tội ngoan ngoãn, đều là giả!
Thứ này cơ bản chính là một cái hố, tâm đen thực.
Nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, Tổ Vũ hất hất đầu, thời điểm để hình người muốn rũ đi nước thật không dễ dàng. Cũng may hắn không sợ lạnh, lung tung hất hất đầu tóc, Tổ Vũ móc ra điện thoại của mình.
Bởi vì trước khi ngủ đông cố ý nạp điện rồi tắt máy, hiện tại lượng pin thật sung túc, thế nhưng cột sóng bên cạnh lại biểu thị không có...
"Còn tưởng rằng hiện tại ngay cả phi thuyền cũng có thể bay lên trời, tín hiệu hẳn là có thể bao phủ toàn cầu chứ." Bĩu môi, Tổ Vũ đành phải từ bỏ suy nghĩ gọi điện thoại cho nhóm bằng hữu, đem điện thoại ném vào bên trong tay áo càn khôn của mình.
- --nếu không phải vì trước kia hắn trầm mê internet, chỉ học được mấy phép thuật phổ thông từ mấy lão bằng hữu, làm cho tay áo càn khôn vẫn duy trì trạng thái không thể cất chứa vật sống, lo rằng nếu đem rương ấp trứng bỏ vào sẽ khiến trứng bên trong bị chết, hắn cũng sẽ không cần phải ôm một cái rương kim loại lớn như vậy đi tới đi lui rồi.
Vì tình trạng suy sút của bản thân mà có chút chột dạ, Tổ Vũ ngẩng đầu nhìn trời cao, xác định phương hướng rồi khom lưng nâng rương ấp trứng lên, đi về hướng ngược lại với mấy cái phi thuyền, hướng về phía chân núi mà đi xuống.
Cái rương ấp trứng mấy chục cân đối với Tổ Vũ cũng không nặng, nhưng kích cỡ hơi lớn, ôm lên đi trên đường không được tiện cho lắm, cuối cùng Tổ Vũ dứt khoát tìm mấy sợi dây đằng cột lên trên rương, bỏ thêm cái móc rồi cõng ở trên lưng, như thế liền tiện lợi hơn nhiều.
Càng đi xuống, mày của Tổ Vũ càng nhăn càng chặt.
Hoàn cảnh xung quanh thật sự qúa xa lạ, nơi hắn đang đi hiện tại tuy không phải đường lên núi hắn đi trước kia nhưng cũng chỉ hơi lệch quỹ đạo một chút, hơn nữa lúc trước là hắn dùng cánh bay tới nơi này, bởi vì muốn tìm một nơi thích hợp để " ngủ hạ", ở quả núi này thăm dò không biết bao nhiêu địa phương khác nhau mới chọn chỗ này làm nơi dừng chân, cho nên hắn tuy không dám nhận là từng gốc cây ngọn cỏ nơi này đều biết rõ, nhưng vẫn là cực kì quen thuộc.
Nhưng hiện tại, Tổ Vũ đã đi nửa ngày, lại cảm thấy rất khác lạ. Rất nhiều thực vật đều chưa gặp qua thì không nói làm gì, nhưng ngay cả kết cấu của ngọn núi so với trước kia cũng có rất nhiều chỗ bất đồng.
Tổ Vũ cảm thán, ngoài thiên tai nhân họa, để có thể thay đổi cả một ngọn núi thì cũng chỉ có thời gian, quả nhiên là hắn lại ngủ rất lâu.
Tổ Vũ chọn nơi này vốn đã cách xa khu dân cư, tính bước chân người thường nếu muốn chạy tới chỗ này ít nhất cũng mất mười ngày nửa tháng trở lên, bất quá bước chân của Tổ Vũ nhìn vào tuy bình thường, hiệu quả của nó lại có thể so sánh với thuật súc địa thành thốn, rất nhanh liền đi từ đỉnh núi xuống tới chân núi, lại đi dọc theo con suối dưới chân núi một đường đi ra ngoài, thực mau liền rời xa địa phương thị phi kia.
xúc địa thành thốn: rút ngắn khoảng cách địa lí, đi một bước mà như mười bước
Mà sau khi hắn rời đi không lâu, quả thực là có một cái phi hành khí nhỏ hơn cái mà hắn thấy rất nhiều đáp xuống đỉnh núi.
Vài người mặc chế phục quân đội từ phi hành khí đi xuống, bắt đầu xuống hồ nước tìm tòi.
Thế nhưng, thật lâu sau đó họ vẫn không tìm được thứ mà họ muốn tìm.
Trên phi hành khí, một người cũng mặc chế phục đồng dạng đang liên hệ với những người truy kích phi thuyền lúc trước.
"A Lai, ngươi thực sự xác định là đồ rơi xuống hồ sao? Chúng ta đều đã đem cả đáy hồ đều đảo một lần nhưng vẫn không tìm thấy."
"Đương nhiên là xác định, ngươi nghi ngờ năng lực của ta sao?"
Trong video, A Lai tức giận trừng mắt liếc hắn một cái:"Chuyện quan trọng như vậy ta có thể tính sai sao? Nếu không phải ta vội vàng truy bắt đám gia hỏa kia, đâu đến lượt ngươi đi tìm vật mục tiêu."
Người đang trò chuyện video - Ulrich vội vàng xua tay đầu hàng nói:"Được được được, là ta nói sai, vậy được chưa?"
A Lai còn muốn nói hắn vài câu thì máy liên lạc của Ulrich vang lên, hắn vội vàng bắt máy.
Liên lạc với hắn là những binh lính do không tìm được vật mục tiêu dưới hồ, nên mới men theo ven hồ tìm manh mối.
Chỉ nghe đầu bên kia của máy liên lạc nói:"Đội trưởng, chúng tôi tìm được chút dấu vết từ một bụi cỏ ven hồ, đồ vật mà chúng ta muốn tìm có khả năng đã bị người khác mang đi."
Bị mang đi?!
Nguyên bản còn tâm tình cãi nhau, sắc mặt của hai người đang nói chuyện qua video đều thay đổi.
"Nơi này còn có đồng lõa của bọn họ?"
A Lai lập tức nói:"Ngươi trước tiên liên lạc với chủ hạm, ta hiện tại liền đi ghi lời khai."
Hải tặc tinh tế trên chiếc phi thuyền ném rương trước đó cũng không chết hết toàn bộ, ngay từ đầu A Lai định để sau khi về chủ hạm mới đem bọn chúng ra tra khảo, bây giờ xem ra là không chờ được.
Sau khi kết thúc trò chuyện video Ulrich liền ngay lập tức gửi tin cho chủ hạm, đồng thời xuống phi thuyền hội họp với cấp dưới cùng nhau xem xét tình huống.
Tổ Vũ tuy đi mau, lại quên mất việc đem hành tung cùng dấu vết che dấu đi. Hắn đem rương ấp trứng đặt bên bờ hồ cỏ cây tươi tốt, tuy không lâu nhưng chất liệu kim loại nặng nề vẫn khiến rương in một dấu vết rõ ràng trên bãi cỏ, thậm chí dấu chân rời đi của hắn đều tùy tiện biến mất sau lùm cây. Mấy binh linh giỏi về truy tung một khi đã tìm kiếm liền rất nhanh đã tìm ra được.
Trên mặt đất chỉ có một loạt dấu chân, nói lên rằng đối phương chỉ có một người.
"Dấu chân còn rất mới, hẳn là mới rời đi chưa được bao lâu."
Tuy rằng có chút kì quái vì sao đối phương không sử dụng phi hành khí thay vì đi bộ, hơn nữa còn không che dấu dấu vết, nhưng hiện tại không phải lúc đi nghĩ sâu xa mấy vấn đề này, Ulrich ngay lập tức hạ lệnh đuổi theo.
Trên phi hành khí có trang bị xe huyền phù loại nhỏ thay đi bộ, tốc độ nhanh lại tiện lợi, là công cụ thay đi bộ phi thường thực dụng, cho dù trong địa hình rừng rậm loại này vẫn có thể phát huy tối đa tính thực dụng của nó.
Bất quá xe huyền phù chỉ có hai chiếc, cho nên chỉ có hai binh lính phụ trách truy tung trên mặt đất, những binh lính còn lại đều theo đi lên phi hành khí cùng nhau hành động.
Nhưng điều làm Ulrich cảm thấy thật ngoài ý muốn chính là, vốn dĩ lấy tốc độ của bọn họ trừ khi đối phương trực tiếp lên phi hành khí thì hẳn là thật nhanh liền đuổi kịp, thế nhưng đuổi một đường xuống chân núi đi vào sơn cốc hẹp dài, dấu chân vẫn luôn tồn tại, vậy mà bọn họ ngay cả nửa cái bóng của đối phương cũng không nhìn thấy.
Vốn dĩ phi hành khí cùng phi thuyền là một trước một sau đến nơi này, thời gian chênh lệch cũng không quá năm phút đồng hồ. Tuy bọn họ tiêu phí không ít thời gian tìm mục tiêu dưới đáy hồ, nhưng cho dù là những binh lính đã trải qua huấn luyện đặc thù, trong tình huống không có công cụ hỗ trợ, từng ấy thời gian cũng chỉ đủ cho họ đi từ đỉnh núi xuống chân núi.
Mà dấu chân đối phương lưu lại thoạt nhìn không nhanh không chậm, cũng không giống bộ dáng dùng tốc độ cao nhất chạy vội, càng không có dấu hiệu sử dụng công cụ hỗ trợ, sao có thể đi nhanh như vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ Vũ╮(╯_╰)╭: Nếu như cái này không dùng trung anh song ngữ đánh dấu, ta liền trực tiếp làm trứng chiên trứng chưng bánh bao trứng ăn.
Nhóm trứngo(╯□╰)o: Cứu mạng!
Đánh đố, đến nộp tiền đặt cược!
........