Không Uổng

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sắc trời dần tối, lũ trẻ bên ngoài cũng ngừng huyên náo, túm năm tụ ba cùng nhau về nhà.

Không biết đứa bé hiểu chuyện có lòng, trước khi đi còn để lại một ngọn đèn lồng ngoài cửa sổ, còn đóng cửa sổ giúp hai người luôn nữa, hiện giờ mặc dù trong phòng mờ tối nhưng cũng chưa tới mức không phân rõ vật này vật kia, chỉ là bầu không khí im lặng hoàn toàn, có thể nghe được tiếng hô hấp của người bên cạnh.

Hai người ngồi cạnh nhau bên mép giường, Ngu Tiểu Mãn liếc nhìn họa tiết song mây trên ống tay áo gấm của Lục Kích, nhớ lại tâm trạng bản thân khi thêu mảng hoa văn này, khép khép áo ngoài, rầu rĩ nói: “Ta cũng đâu có làm gì... Dù sao thì nên biết hay không nên biết huynh đều biết cả rồi.”

Lời nói có ý trách móc, Lục Kích cũng không có không nhận ra.

Cũng quả thực là như vậy, bất kể là làm điều gì, Ngu Tiểu Mãn cũng chưa từng nói ra khỏi miệng, chỉ dùng hành động chứng minh cho hắn thấy. Ngu Tiểu Mãn giúp hắn giải dược, thắt lạc tử, may áo cho hắn, đưa nguyên đan quý giá nhất cho hắn trị chân, dùng toàn bộ khả năng hỗ trợ hắn loại trừ chướng ngại vật, nếu không thì hắn cũng không thể giải quyết phiền hà, chạy tới nơi đây đón người nhanh như vậy.

Sau khi Ngu Tiểu Mãn rời đi, nhà học Lục trở nên rối loạn. Hoàng thượng hạ lệnh tra lại án cấu kết với địch bán nước trong chiến dịch cửa khẩu khoảng bốn năm trước, Lục Kích trình lên chứng cứ thu thập được, đồng thời lôi kéo quan hệ với các đại thần trong triều, gây áp lực bốn phía, khiến Hoàng đế vốn dĩ muốn dùng phần thưởng đối phó cho qua chuyện này, rốt cuộc cũng lo không chiếm được lòng người, sai Đại lý tự giúp đỡ Hình bộ điều tra kỹ lưỡng, bọn họ nào dám làm ẩu, chưa đến mười ngày đã có kết quả.

Một chuỗi tội thần dài dằng dặc gây kinh động cả chốn hoàng thành, trong đó nhà họ Phùng chiếm nhiều giấy nhất, dính líu từ cả lão thái gia nhà họ Phùng đã nghỉ hưu dưỡng lão, cho tới lớp con cháu bên ngoại chỉ giữ vài chức quan nhỏ ở vùng khác, dây dưa rất rộng, nhà họ Lục có quan hệ thông gia với họ Phùng tất nhiên không thể đứng ngoài.

Phùng Mạn Oánh vừa được gỡ lệnh cấm túc đã bị giải tới hoàng cung, để nhà họ Lục tránh khỏi chuyện lần này, để bảo toàn cơ nghiệp trăm năm của Lục gia, Lục Kích đã hao tổn cạn tâm cạn sức, ấy thế nhưng ngoảnh đầu nhìn lại không được cảm kích thì thôi, đây còn bị người lớn trong nhà thóa mạ hắn ăn cây táo rào cây sung, quả thực khôi hài.

Thế nên sự hy sinh không cầu báo đáp của Ngu Tiểu Mãn lại càng lộ rõ vẻ đáng quý.

Mỗi khi được dừng tay hít thở, Lục Kích không lo ăn không lo ngủ, chỉ bưng chiếc lạc tử Ngu Tiểu Mãn để lại trong tay, ngây ngốc nhìn từng viên trân châu trong suốt bên trong. Có thời gian trở về Lục gia một chuyến, hắn cũng chỉ nhốt mình trong phòng, cẩn thận vuốt ve chiếc diều Ngu Tiểu Mãn tự tay làm, chỉ lo giấy không đủ bền, ra ngoài gặp gió đã hoàn toàn tan vỡ.

Đợi đến khi người được phái ra ngoài trở về bẩm báo, biết Ngu Tiểu Mãn đã trở về quê quán, Lục Kích mới thoáng yên tâm, đồng thời cũng chỉ hận không thể phi tới trong đêm. Nhưng kinh thành vẫn chưa đủ an toàn, chuyện hắn đang làm chẳng khác nào qua sông Dịch, chỉ cần lơ là sẽ ảnh hưởng đến mạng người, nhẫn nại hết lần này tới lần khác, mới thuyết phục được bản thân giải quyết xong mọi hết chuyện hẵng đón người về.

Hiện giờ người thương nhớ nhiều ngày đang ở ngay bên cạnh, sẽ khóc sẽ trách sẽ tủi thân, Lục Kích vừa đau lòng, mà lại vừa có thể yên giấc.

Ít nhất sẽ không khiến đối phương lại đỡ đao cho mình lần nữa, nếu cậu thật sự gặp phải chuyện gì, hắn mới thật sự là bế tắc.

Thế nên Lục Kích nói: “Ừ, ta biết.”

Ngu Tiểu Mãn không dò được lòng hắn, chê hắn kiệm lời, bực bội nói: “Huynh thì biết cái gì.”

“Còn có chuyện gì ta chưa biết sao?” Lục Kích hỏi.

“Không phải huynh bảo huynh biết rồi à?”

“Là đệ nói ta không biết.”

Hai người cứ vậy nhiễu ý ngươi một câu ta một câu, Ngu Tiểu Mãn tự xoay cho mình loạn cào cào trước, thở phì phò: “Có bản lĩnh thì tự mình đoán, không có bản lĩnh thì cứ không biết đi.”

Chẳng khác nào đứa nhóc nói không lại người ta còn khăng khăng hiếu thắng, làm cho Lục Kích giương khóe miệng, không nhịn được mỉm cười.

Nhấc tay xuống dưới áo ngoài, chạm tới một bàn tay đặt xuôi bên người. Ban đầu Ngu Tiểu Mãn còn giãy giụa mấy cái, tránh không thoát được, cam chịu để Lục Kích nắm, cơn ấm ức lại bắt đầu trỗi dậy, làu bàu: “Lúc thì nắm lúc thì buông, muốn gì không biết...”

Biết cậu bị thái độ nóng lạnh bất thường của hắn trước kia làm thương tâm, Lục Kích xoay người, tay còn lại giữ cằm kéo cậu nhìn hắn.

Ngu Tiểu Mãn không đọ sức nổi với hắn, miệng nhất thời méo xệch, suýt thì rơi nước mắt.

Lại được một câu của Lục Kích dỗ dành.

“Sau này ta sẽ nắm mãi mãi, đệ không ép ta buông, ta sẽ không buông.”

Tới giờ hợi, hai người mới được dùng bữa tối.

(-h tối)

Vẫn là bánh nướng thịt và canh hầm, lúc Lục Kích đến nhà bà cụ đầu thôn lấy canh, bà cụ còn đặc biệt múc thêm cho hắn một muôi, nói: “Phụ nữ có mang háo ăn, quân gia để vợ ăn nhiều một chút.”

Lục Kích uyển chuyển nói: “Em ấy chỉ là gần đây ăn được.”

“Vậy thì càng hay, ăn được là phúc.” Bà cụ cười hiền lành, dứt khoát múc thêm hai muôi nữa, “Bát này coi như bà tặng, chúc mừng hai vị gắn lại lương duyên, chúc hai vị sớm sinh quý tử.”

Lục Kích cưỡi ngựa đi, khi trở về thấy từ khe cửa khép hờ của căn nhà gỗ nhỏ thò ra nửa cái đầu, rồi lại thụt vào nhanh chóng, hắn tung người xuống ngựa, xách đồ ăn sải bước về phía trước.

Hai tờ giấy viết tên hai người đã không thấy đâu nữa, chắc là bị Ngu Tiểu Mãn giấu ở vị trí càng thêm kín đáo. Lục Kích hiểu mà không vạch trần, chỉ cúi đầu mở bao giấy đựng đồ ăn, đẩy canh đến trước mặt Ngu Tiểu Mãn.

Tuy căn nhà này khá nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ dụng cụ trong nhà. Dù sao cũng tính ăn chung, Ngu Tiểu Mãn bèn lấy mấy chiếc đĩa trên chạn, xếp đồ ra đĩa, còn chia cho Lục Kích thêm một bát canh.

Dưới ánh mắt ngờ vực của Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn không thể không cứng cổ giải thích: “Huynh bị thương, canh bổ mau lành.”

Tất nhiên Lục Kích rất vui lòng hưởng thụ bàn tay chăm sóc của vợ mình, nhưng tính kiệm lời mồm mép không nhạy của hắn làm cho hắn không biết thừa cơ tỏ vẻ đáng thương cầu an ủi, đến lúc ăn xong, rửa sạch bát đũa, hắn nhấc kiếm định rời đi, bị Ngu Tiểu Mãn gọi lại, còn tưởng đối phương lại muốn trả mình tiền cơm.

Ngu Tiểu Mãn đứng bên cửa, hình như còn đang chọn từ, cũng lại như giận hắn kiệm lời đầu gỗ, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Huynh đã nói sẽ kể cho ta vì sao bị thương, sao đến giờ lại không chịu kể nữa?”

Đêm nay, Lục Kích không trở về nhà trọ, mà ở lại trong căn nhà gỗ nhỏ.

Vốn không có ý định ngủ lại, nhưng Ngu Tiểu Mãn thắp đèn, bảo Lục Kích cởi áo cho cậu xem, thấy miệng vết thương vắt ngang ngực trái, vẫn còn rỉ máu, Ngu Tiểu Mãn hoảng sợ không dám cho Lục Kích nhúc nhích nữa.

Để làm Ngu Tiểu Mãn yên lòng, Lục Kích giải thích: “Là thích khách nhà họ Phùng thuê làm, khi ấy ta vừa đi lại được, chưa quá thích nghi, lúc xuống xe ngựa bị tấn công bất ngờ, không kịp tránh né, may là không thương tổn vào chỗ hiểm.”

Ngu Tiểu Mãn biết hoàn cảnh của Lục Kích nước sôi lửa bỏng, nhưng cũng không ngờ lũ người kia ngông cuồng như vậy, dám ra tay ngay trước mặt mọi người.

Yên lặng hồi lâu, Lục Kích còn nói: “May là lúc ấy đệ không ở bên cạnh ta.”

Lồng ngực run lên, Ngu Tiểu Mãn nhắm mắt như muốn trốn tránh, đến khi mở mắt lần nữa, hốc mắt chỉ hơi ửng đỏ, nước mắt được giấu trở về.

“Vết thương do roi này thì sao?” Cậu chỉ mấy vết roi bầm tím trên người Lục Kích, “Kẻ nào làm?”

Lục Kích không có ý nói dối cậu nữa, thành thật nói: “Ta trình bằng chứng Phùng Mạn Oánh cấu kết với địch vụ lợi cá nhân, Lục lão gia giận ta ăn cháo đá bát, dùng lệ nhà cảnh cáo.”

Ngu Tiểu Mãn không để ý cách xưng hô của hắn với cha mình, nghe đến đây chỉ thấy phẫn nộ: “Mẹ con họ Phùng hại huynh đến mức này, huynh cùng lắm là đòi lại công bằng cho bản thân, dựa vào đâu mà trách phạt huynh?”

Lâu ngày mới lại thấy Ngu Tiểu Mãn đứng ra thay mình, Lục Kích vô cùng vui vẻ, trấn an cậu: “Không đáng ngại, sẽ không có lần sau.”

Thoa xong thuốc trị thương, hai người cứ như ngày trước, mặc nguyên quần áo lên giường.

Điều kiện nơi này đơn sơ, chăn cũng chỉ có một chiếc, sợ Lục Kích động phải vết thương, Ngu Tiểu Mãn bảo hắn nằm thẳng như trước, ban đêm bật dậy kéo chăn đắp kín người hắn.

Lục Kích cũng đâu có ngốc, giữa đêm tỉnh giấc lại đắp chăn cho Ngu Tiểu Mãn, vật lộn như thế một hồi, hai người đã hoàn toàn hết buồn ngủ, nằm thẳng hàng ngẩn người trừng xà nhà bằng gỗ.

Tiếng điểm canh uể oải vang lên ngoài cửa sổ, Ngu Tiểu Mãn mượn dịp phá vỡ sự im lặng này: “Ta trăm cay nghìn đắng mới chữa được chân cho huynh, bọn họ không những không đau lòng, lại còn đánh huynh, thật là tức chết ta.”

Thì ra là vẫn canh cánh chuyện này, lấy luôn cả cửa miệng của chị Bích Nguyệt, hẳn là thật sự giận dữ.

Lục Kích thích nhìn cậu lo cho mình, nhưng cũng không muốn cậu giận nhiều hại thân, thế là hắn mò xuống chăn cầm tay cậu, lại nói: “Ta cũng vậy.”

Ngu Tiểu Mãn cho là Lục Kích và mình chung một mối thù, dùng sức nắm lại tay hắn, bàn tay áp bàn tay, ấm áp yên bình.

Ai ngờ Lục Kích ăn cướp văn phong của cậu, chuyển thành nội dung khác.

“Trăm cay nghìn đắng chạy tới nơi này, đệ không những không về với ta, lại còn đuổi ta đi.” Lục Kích nghiêm túc nói, “Thật là tức chết ta.”

Người ta bảo tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa, ngày kế Ngu Tiểu Mãn xách giỏ vào thôn môn đồ ăn, phát hiện ánh nhìn của mọi người không bình thường lắm, hỏi thăm mới biết, qua lời kể của đám trẻ bữa trước, hôm nay cả thôn đều biết đêm qua Lục Kích ngủ lại căn nhà gỗ nhỏ.

Đi mua cải thảo, thím bán hàng khuyên cậu: “Người ta thành tâm vậy mà, điều cả quân đội tới nơi này, nếu vẫn không trở về thì có khi còn kêu gọi cả cấm quân đại nội ấy chứ.”

Đi mua khoai tây, bác gái trêu đùa: “Quân gia nhà cậu ngọc thụ lâm phong dung mạo đàng hoàng, còn không theo cậu ta là mấy thiếu nữ thôn ta sẽ đứng ngồi không yên đấy.”

Đi ngang cổng thôn, bà cụ bán canh cũng nói đôi câu: “Thì ra vợ nhà Tướng quân là một cậu trai xinh xắn, chẳng trách, chẳng trách...”

Ngu Tiểu Mãn ngớ ngớ ngẩn ngẩn, thầm nhủ ta không có mặt hai ngày đã xảy ra chuyện gì?

Ôm nghi vấn trở về, tới nơi yên tĩnh chợt quay phắt đầu, làm Lục Kích ôm kiếm theo sau cậu có hơi sửng sốt, chưa kịp nói lời nào đã nghe Ngu Tiểu Mãn hỏi: “Chân huynh, khỏe hẳn chưa?”

Lục Kích không hiểu sau cậu lại hỏi chuyện này, gật đầu đáp: “Khỏe hẳn rồi.”

Tầm mắt không chuyển, ánh nhìn của Ngu Tiểu Mãn cất chứa chút ít săm soi và ngờ vực.

Lục Kích im lặng chốc lát, sau đó tiến lên, cúi người một cái, bế ngang Ngu Tiểu Mãn lên.

“Khoa----”

Ngu Tiểu Mãn chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai chân đã rời mặt đất.

Bế thôi chưa đủ, Lục Kích còn phải xoay xoay hai vòng, dừng lại rồi vẫn không thả người xuống đất, cúi đầu nhìn Ngu Tiểu Mãn đang ôm cổ hắn kinh hãi không thốt nên lời, hỏi: “Tin rồi chứ?”

“Tin tin.”

Ngu Tiểu Mãn gật đầu như giã tỏi, vội trượt xuống khỏi tay Lục Kích, bước như bay về phía trước.

Bước hai bước, lại đi chậm lại.

“Thế thì huynh mau trở về đi thôi.” Cậu nói, “Kinh thành còn có người đang chờ huynh đấy.”

Lần này đến lượt Lục Kích nghi ngờ: “Người nào?”

“Tiểu thư họ Thẩm.”

“Liên quan gì đến nàng?”

“Thế, thế thì vẫn có rất nhiều cô nương muốn lấy huynh kìa.”

“Liên quan gì đến ta?”

“Sao lại không liên quan?” Ngu Tiểu Mãn sốt ruột, “Hiện giờ chân huynh khỏe rồi, cô nương thế nào cũng có thể lấy được, bất kể là nối lại tình xưa với Thẩm tiểu thư, hay là chọn một bạn đời khác, cũng đều.... Á!”

Cơ thể chợt nhẹ, lại bị người đằng sau bế thốc lên.

Thông qua thử nghiệm vừa rồi Lục Kích tìm được biện pháp làm Ngu Tiểu Mãn không nói nên lời, hắn bèn nhấc người lên ôm trong ngực, mới tìm được lúc xen lời: “Vì sao không về cùng ta?”

Đầu tiên hắn cho rằng Ngu Tiểu Mãn giận hắn đưa cậu đi xa, trách hắn không nhớ duyên phận tám năm về trước, bây giờ hắn tự mình đến bờ biển này, giải thích nguyên nhân phải để cậu đi, chẳng lẽ khúc mắc trong lòng Ngu Tiểu Mãn là...

“Đệ cho rằng, lòng ta còn có Thẩm Mộ Tuyết?”

Bị chất vấn bằng tư thế này, Ngu Tiểu Mãn xấu hổ nhắm chặt hai mắt: “Chẳng lẽ... lại không phải thế?”

Lục Kích nhớ ra lời nói láo mình bịa đại ở trường luyện võ, chợt sinh ra cảm giác tự đào hố chôn mình, thở dài, áy náy nói: “Lần ấy... là vì muốn để đệ đi, nên đã cố tình nói như vậy.”

Kỳ thực kết hợp với cách cư xử của Lục Kích những ngày qua, Ngu Tiểu Mãn cũng không phải không từng đặt nghi vấn tính chân thực của những lời nói đó.

Chẳng qua cậu vẫn tự ti trong lòng, cảm thấy mình không xứng với Lục Kích. Câu nói ‘ta chưa từng quên được nàng’ là cây gai đâm vào tim cậu, không chạm vào cũng sẽ nhói đau.

Ngu Tiểu Mãn cố chấp không mở mắt, cứng cổ: “Huynh và Thẩm tiểu thư kim ngọc lương duyên, bây giờ nàng đã hòa ly, chân huynh cũng khỏi, không phải vừa khéo...”

“Vừa khéo cái gì?” Lục Kích hỏi, “Đệ cứ ghép đôi bừa, không hỏi xem ta có bằng lòng không sao?”

“Huynh bằng lòng.”

“Ta bằng lòng cái gì?”

“Bằng lòng cưới nàng... Huynh thích nàng.”

Lục Kích bất đắc dĩ hỏi: “Đệ nhìn thế nào ra ta thích nàng vậy?”

Ngu Tiểu Mãn hùng hồn: “Nhìn bằng mắt.”

Nhìn huynh lo nghĩ cho nàng, nhìn huynh thắt lạc tử nàng đan lên thân kiếm mang theo bên mình.

Lén lút ghen tị một chút, chợt bên tai Ngu Tiểu Mãn vang lên lời Lục Kích: “Vậy đệ mở mắt, thử nhìn ta xem.”

Giọng của hắn rất trầm, nhưng không phải ngữ điệu ra lệnh, mà là thương lượng, gần như khát cầu, kính mong cậu mở mắt ra nhìn một chút.

Ngu Tiểu Mãn không cưỡng lại được sự dịu dàng ấy, hàng mi run bần bật, hé ra hai khe nhỏ, con ngươi đen láy từ từ mở to, đối diện với Lục Kích gần ngay gang tấc.

Khóe môi Lục Kích khẽ cong lên, độ cong rất cạn, sắc trời phủ xuống đỉnh đầu, đôi mắt sắc bén cũng phai thành màu ôn hòa và vui vẻ.

“Đệ thử nhìn kỹ một chút, xem xem người ta thích là ai?”

Truyện Chữ Hay