Mưa rơi mái hiên ngày càng phai nhạt, đợi đến khi Đoàn Hành cuống cuồng mang ô chạy tới, mây đen trên trời đã tản đi, để lộ mấy ngôi sao lấp lánh nằm rải rác.
Đoàn Hành lặng lẽ nói với Ngu Tiểu Mãn: “Tướng quân lo lắng vô cùng, còn không quan tâm đến việc tiễn khách, ta nói trở về cầm ô rồi lại tới, ngài ấy không chờ nổi, chỉ kịp cầm áo choàng rồi rời đi.”
Nhìn Lục Kích đang cúi đầu cầm bút viết chữ trên đèn, Ngu Tiểu Mãn cũng nhỏ giọng: “Huynh ấy... vốn dĩ không định tới sao?”
“Không biết nữa.” Đoàn Hành nói, “Không nói với ta buổi tối có hẹn, thấy trời mưa mới ra ngoài, có lẽ là quên mất.”
Ngu Tiểu Mãn không hỏi thêm gì.
Cậu biết Lục Kích không quên, hôm nay xuất hiện ở nơi này, mới là ngoài dự liệu.
Ngẩng đầu nhìn trời, trăng sáng sao thưa, Ngu Tiểu Mãn thầm nói lời cảm ơn, cảm ơn trận mưa đúng dịp.
Không khí sau mưa sướng đẫm tim gan, chỉ là trên người còn ướt, không thích hợp ở lại lâu bên ngoài.
Ngu Tiểu Mãn ôm đèn của mình ngồi trên nấc thang dưới cầm, cây bút chấm mực lơ lửng giữa không trung, do do dự dự không hạ được bút.
Kỳ thực đang tò mò Lục Kích viết điều chi, Ngu Tiểu Mãn rướn cổ giả vờ nhìn khắp xung quanh, không biết Lục Kích cố ý hay vô tình, phất ống tay áo che quá nửa đèn hoa sen trên đùi. Ngu Tiểu Mãn không thấy chữ nào, bĩu môi nghĩ bụng đồ keo kiệt, nhưng cũng không cưỡng cầu, cũng vòng tay bảo vệ đèn hoa của mình, cúi đầu bắt đầu viết chữ.
Viết xong, phía đầu cầu lại tụ tập một nhóm người trẻ tuổi, ông lão dẹp quầy nửa canh giờ trước cũng trở về, đang bận buôn bán.
Nhân lúc không ai để ý đằng này, hai người thả đèn dọc con sông. Giấy làm cánh, nến làm nhụy, hai đóa hoa sen ngươi đẩy ta xô chảy xuôi theo dòng, chiếu sáng một khoảnh nước lặng trong lành, giống như hai chiếc đèn lồng trong bóng tối.
Chỉ trách trời quá tối, Ngu Tiểu Mãn mở căng hai mắt dùng sức mà nhìn, hốc mắt trợn phát xót cả rồi, mà đừng nói đến việc nhìn lén đèn của Lục Kích, ngay cả chữ trên đèn mình cũng nhìn không rõ, đợi đến khi đèn của bọn họ gặp khúc rẽ phía đông dòng sông hộ thành, là hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Đoàn Hành giục hai người trở về tắm rửa thay đồ, Ngu Tiểu Mãn đi một bước quay đầu ba phát, bị ông lão bán đèn nhìn thấy, gọi với theo cậu: “Phu nhân đã thả được đèn chưa?”
Ngu Tiểu Mãn quay đầu nhìn lại, thấy là ông lão đưa đèn cho mình, vui vẻ cười nói: “Thả rồi ạ, có khi bây giờ đã trôi tới tận đầu nam.”
Ông lão nghe vậy mỉm cười gật đầu, lại quan sát xung quanh một hồi: “Vị kia nhà phu nhân thì sao?”
“Huynh ấy tới rồi ạ.” Ngu Tiểu Mãn nói, “Đã tới được một lúc.”
Thấy áo choàng chống mưa bên người Ngu Tiểu Mãn, ông lão tự hiểu trong lòng. Lại nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn bên cạnh cậu, ánh mắt lóe lên chút gì sửng sốt, sau đó như bừng tỉnh: “Chắc hẳn quan gia có chuyện quan trọng quấn thân, có thể tới đây đã là vất vả rồi.”
Quay đầu nhìn Lục Kích, dù hắn không mặc đồ nhà quan, nhưng vẫn không giấu nổi một thân quý khí. Ngu Tiểu Mãn gật đầu, vừa định nói phải, bàn tay buông thõng bên thân đã chợt bị nắm lấy.
“Đa tạ lão tiên sinh đã tặng đèn hoa sen.” Lục Kích nói.
Ông lão khoát khoát tay: “Hai ngọn đèn mà thôi, hai cô cậu cứ cầm lấy mà đi chơi.”
Nhìn khuôn mặt vừa luống cuống vừa ngượng ngùng của Ngu Tiểu Mãn lúc này, chồng lên khuôn mặt cô đơn tần ngần trong mưa vì không đợi được tình lang chừng một giờ trước, ông lão cười híp mắt: “Trời tạnh rồi có thể mặc thêm áo, tâm lạnh rồi ủ chẳng ấm lên, bận thì bận, đừng lại để phu nhân chờ lâu thế nữa.”
Cả đường đi không nói năng gì.
Chỉ là bàn tay vẫn nắm, ngồi trên chiếc xe ngựa chòng chành, Ngu Tiểu Mãn cúi đầu nhìn hai bàn tay đan nhau ẩn sau tay áo, chợt nhớ đến trại ngựa ngày ấy, Lục Kích cũng chủ động cầm tay cậu, hồi lâu không thả.
Đến cổng Lục phủ, tình cờ gặp gỡ Lục Việt không biết uống rượu ở đâu trở về. Gã loạng choạng đi tới, cười hềnh hệch gọi đại ca đại tẩu, Ngu Tiểu Mãn làm như không nghe thấy, đẩy Lục Kích tiến vào.
Lục Việt không kiềm được giận dữ, nhanh chóng đuổi theo, lúc tới cửa vấp chân ngã lộn nhào, bọn hạ nhân vội vàng đến đỡ, không ai nhìn thấy khóe môi khẽ nhếch và đôi mắt giảo hoạt chợt lóe của Ngu Tiểu Mãn.
Vào sân trong, Ngu Đào được thông báo từ trước đã chuẩn bị sẵn nước nóng, mang thùng nước tắm vào phòng, Lục Kích để Ngu Tiểu Mãn tắm trước, còn mình thay quần áo đã.
Cách một tấm bình phong, Ngu Tiểu Mãn cởi quần áo ướt nhẹp, nhấc chân cẩn thận bước vào thùng tắm, hơn nửa thân mình đều vùi trong nước ấm, hai cánh tay vịn lên thành thùng, bần thần nhìn bóng người ẩn hiện trên tấm bình phong.
Ban nãy cậu thấy Lục Kích cũng ướt đẫm, lại nghĩ tắm tốn thời gian, liền mời hắn cùng tắm chung.
Lý do soạn ra rất hợp tình: “Dù gì đều là đàn ông, tắm chung cũng không sao cả.”
Mới dứt lời đã vội hối hận rồi. Cậu là giao nhân, nửa thân dưới vừa gặp nước sẽ theo bản năng mà lập tức hóa thành đuôi cá, tuy có thể cố gắng cầm giữ, nhưng vẫn có khả năng xảy ra sai sót, nếu để Lục Kích phát hiện ra bí mật của cậu, thì có khi ngất ngay tại chỗ cũng chưa biết chừng.
Còn may Lục Kích từ chối lời mời của cậu, kiên định để cậu tắm trước.
Nghĩ tới đây, Ngu Tiểu Mãn lại cảm thấy ỉu xìu.
Huynh ấy không muốn tắm cùng ta, phải chăng là ghét bỏ, hay là bởi cách đây không lâu từng tiếp xúc da thịt, làm huynh ấy cho rằng tránh né là tất yếu?
Bất luận là loại nào, cũng đều không lạc quan mấy.
Hơi nóng bốc lên, hun cho người ta mơ màng buồn ngủ, Ngu Tiểu Mãn nghĩ ngợi một hồi, ngẩng đầu đánh cái ngáp.
Đêm qua chưa được ngủ ngon, hôm nay thì lại bôn ba cả ngày, hiện giờ được ngâm trong nước nóng, cơn buồn ngủ cứ thế xông pha, vây đuôi phe phẩy khe khẽ, Ngu Tiểu Mãn ngật đầu một cái, mi mắt díp vào, thấm thoắt đã không còn ý thức.
Khi tỉnh lại, xung quanh lặng yên không tiếng động, mở mắt ra đã đối diện ngay với một khuôn mặt quá gần, Ngu Tiểu Mãn hít sâu một hơi, nhún người chìm xuống nước, chỉ để lộ nửa khuôn mặt bên ngoài.
Thấy là Lục Kích, lại thở hắt ra, từ từ nhô nửa khuôn mặt còn lại lên khỏi mặt nước. Thùng nước chẳng còn dư được bao nhiêu hơi ấm, Ngu Tiểu Mãn lúng ta lúng túng: “Ta, ta ngủ quên mất.”
Đoán rằng ắt hẳn Lục Kích phải đợi lâu không thấy cậu đi ra, mới vào xem có chuyện gì, áp gần cũng chỉ là vì muốn gọi cậu thức giấc.
“Ừ.” Lục Kích đáp, “Ra ngoài thôi, nước lạnh rồi.”
Nói đoạn dời mắt quay người, chợt nghe rào một tiếng, Ngu Tiểu Mãn nghe lời hắn nhảy vọt ra, hai chân mới biến trở về trượt một cái, thân thể lao thẳng về phía trước.
Tư thế mặt đối mặt cưỡi ngồi trên đùi, trước kia cũng đã cả gan thử qua một lần. Lần này Lục Kích còn tỉnh táo, phản xạ đưa tay đỡ lấy eo Ngu Tiểu Mãn, lòng bàn tay dán lên da thịt trơn nhẵn, tức thì nín thở, muốn lùi về sau.
Nhưng lại bị Ngu Tiểu Mãn giữ bả vai, chặn mất đường lùi.
Như cảm thấy chưa đủ gần, Ngu Tiểu Mãn còn dán gần thêm hai tấc: “Vì sao phải tránh?”
Có lẽ là động tác vừa rồi gấp quá, thế nên hiện giờ vẫn còn thở dốc, Ngu Tiểu Mãn cứ vậy mà liều mạng truy hỏi: “Đèn trên sông cũng đã thả cùng nhau, vì sao còn trốn tránh ta?”
Cậu cũng không biết mình lấy gan từ đâu, mà nhìn người trong lòng gần ngay gang tấc, lại có thể xả hết toàn bộ nghi vấn đè nén bấy lâu nay: “Cớ sao lại che ô cho ta, cản mưa cho ta? Và cả...”
Cắn mạnh lên môi, Ngu Tiểu Mãn hít một hơi thật sâu, chỉ là ánh mắt vẫn sáng bừng lấp lánh, đối mặt cùng Lục Kích: “Cớ gì phải dắt tay ta, cớ gì phải... hôn ta?”
Yên lặng hồi lâu, không lời giải đáp.
Ngu Tiểu Mãn không khỏi sinh lòng ấm ức, mũi nhăn một cái, cặp mắt đã ngấn lệ: “Dù rằng, dù rằng lần đầu tiên là ngươi bị bỏ thuốc, tinh thần không tỉnh không rõ điều gì, nhưng lần thứ hai thì sao, ngươi vẫn luôn tỉnh táo, được hời còn giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, thế còn tính là chính nhân quân tử cái gì?”
Nói xong lại nghĩ mình cũng là đàn ông, không thể coi như bị chiếm hời, liền đổi lời lẩm bẩm: “Dù gì thì, ai chủ động trước người đấy chính là gã lưu manh.”
Nghe đến đây, khóe môi Lục Kích hơi nhếch, qua một lát rốt cuộc cũng mở miệng: “Vậy ngươi thì sao, cớ gì hẹn ta đi thả đèn, cớ gì không giãy khỏi tay ta?”
Ngu Tiểu Mãn không phục, rõ ràng là cậu hỏi trước. Câu hỏi của Lục Kích càng khiến cậu cảm thấy xót xa, nước mắt không kiềm lại được: “Ta... ta là vì cái gì, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?”
Giọng nói phát run, cơ thể không treo một miếng vải cũng đồng thời run rẩy, cậu lắp bắp nói, “Ngươi tới nơi hẹn, nắm tay ta, ta mừng còn không kịp, sao có thể, sao có thể cựa ra được chứ?... Lòng dạ của ta đối với ngươi, ngươi thật sự không biết hay sao?”
Mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng sâu trong đáy mắt kịch liệt cuồn cuộn, Lục Kích ngẩn ngơ, dường như không dám tin đối phương sẽ thẳng thừng bày tỏ như vậy.
Ngu Tiểu Mãn cũng biết hành động lần này đột ngột, lời lẽ này vốn nên thổ lộ dưới ánh trăng, chứ không phải như bây giờ, toàn thân nhỏ nước, làm ướt cả xiêm áo mới thay của Lục Kích, có là ai thì cũng buồn bực cả thôi, lấy đâu ra tâm tình ngồi nghe cậu nói.
Cậu giãy giụa muốn rời đi, chỉ là chợt bị Lục Kích đè eo lại, không thể nhúc nhích.
Ngu Tiểu Mãn vừa định bảo hắn buông tay, sau gáy bỗng bị đỡ lấy, ngay sau đó, xúc cảm mềm mại ấm áp phủ lên bờ môi khẽ nhếch.
Lục Kích lại hôn cậu.
Vẫn là dây dưa dịu dàng, răng môi gắn bó, hơi thở giao hòa, đầu óc Ngu Tiểu Mãn thoắt cái trống rỗng, suýt tưởng rằng hồn mình lìa khỏi xác.
Khi tách ra thậm chí còn kéo theo sợi chỉ bạc dính dớp, Ngu Tiểu Mãn há miệng thở dốc, khẽ liếm môi, nhỏ giọng mà cố chấp thầm thì: “Lần... lần thứ ba rồi.”
Lục Kích vẫn nguyên bộ mặt trầm như nước ấy, nhìn thật kỹ mới thấy được tình cảm dập dềnh sống động sâu trong đáy mắt.
Giống như kẻ lữ hành u tịch bỗng chợt tìm thấy ốc đảo giữa chốn sa mạc hoang vu.
Nhấc tay lau giọt lệ còn treo trên khóe mắt quên rơi cho Ngu Tiểu Mãn, Lục Kích thản nhiên mà nói: “Đây là lần thứ tư.”