Làng họ Ngu cách kinh đô tương đối xa, ngựa khỏe dồn roi cũng phải mất đôi ba ngày, khênh kiệu đi bộ càng mất thời gian hơn gấp bội.
Đội ngũ rước dâu đi đi nghỉ nghỉ, ban ngày khởi hành ban đêm lấy sức, mấy lần Ngu Tiểu Mãn sốt ruột không yên muốn xuống kiệu đi bộ với mọi người, đều bị nhét trở về trong kiệu.
Một vị đại ca trông chừng trai tráng trong đội đưa dâu toàn thân giáp bạc, nghiêm túc nói: “Phu nhân xin cứ ngồi yên, mệt rồi có thể dựa vào gối nghỉ ngơi chốc lát, biết đâu mở mắt ra là đã đến nơi.”
Lời nói thoạt nghe cung kính, Ngu Tiểu Mãn lại nghe ra thái độ giễu cợt mơ hồ.
Đêm nay khi nghỉ chân ở lữ quán ngoại ô kinh thành, Ngu Tiểu Mãn tìm được cơ hội trò chuyện mấy lời với Ngu Đào.
Ngu Đào liếc ngược liếc xuôi, chắc chắn bốn bề tĩnh lặng, mới xích lại gần thì thầm bên tai cậu: “Không chỉ là Ngu tiểu thư không bằng lòng gả, mà vị Lục Tướng quân gì đó kia cũng có vẻ cưới bất đắc dĩ mà thôi... Xem ra vị trí Tướng quân phu nhân này cũng không dễ làm.”
Ngu tiểu thư ý chỉ Ngu Mộng Liễu, Lục Tướng quân dĩ nhiên chính là ân nhân cứu mạng mà Ngu Tiểu Mãn đã tìm mất mấy năm.
Mấy ngày trên đường, Ngu Tiểu Mãn đã được biết ngọn nguồn câu chuyện từ chỗ bà mối, hoảng sợ ban đầu biến thành cố gắng thay đổi tình hình rồi lại đến tạm thời buông tha, tâm trí khúc khuỷu rối bời, ngay cả suy nghĩ nhân lúc hỗn loạn vắt chân bỏ chạy cũng nảy lên vài lần.
Sau đó nữa lại nghĩ, vất vả mãi mới có một lần cơ hội đến gần người nọ, đánh mất lần này khả năng sẽ chẳng còn lần nữa. Dù sao cũng là đến đền ơn, dùng thân phận gì tiếp cận cũng không cần bối rối.
Thôi thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ có điều những lúc nghe người ngoài gọi cậu là “phu nhân”, Ngu Tiểu Mãn vẫn ngượng ngùng một phen.
Giơ tay sờ sờ gò má hầm hập, Ngu Tiểu Mãn không hiểu chuyện đời hỏi: “Vậy thì tại sao còn phải kết hôn nhỉ?”
“Có thể nói là vẫn không thể chống lại được mệnh lệnh của cha mẹ và lời của người làm mai, chẳng phải người làm mối chính là vị Ngu nương nương trong cung kia đó sao? Như vậy chắc chắn Hoàng thượng đã biết chuyện này.” Ngu Đào là người lanh lợi, nghe ngóng được mấy câu là có thể suy ra được tám chín phần ngọn nguồn câu chuyện, “Nếu không tuân theo, thể nào cũng phải gánh lấy tội kháng chỉ.”
Ngu Tiểu Mãn không khỏi sợ hãi, nhớ lại mấy mẩu truyện dân gian từng nhắc tới gì mà ‘chém đầu ở ngọ môn’, run run nói: “Sẽ, sẽ bị chém đầu ư?”
“Hẳn là vậy.” Ngu Đào hù xong lại an ủi một câu, “Nhưng mà tiểu thư đẹp như vậy, dù Tướng quân kia có phát hiện tiểu thư không phải thật, khả năng cũng sẽ suy xét xem có nên vạch trần hay không.”
Giao nhân mặt đẹp người đẹp, chẳng qua cả ngày đối mặt với chị Bích Nguyệt nghiêng nước nghiêng thành, Ngu Tiểu Mãn đã sớm quên đi dung mạo của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thúc đền ơn vẫn chiếm ưu thế, Ngu Tiểu Mãn nhắm mắt đưa chân, thôi thì giả làm cô dâu một lần.
“Chẳng qua giọng dày dày như tiểu thư vẫn cần thanh thanh giọng thì hơn.” Ngu Đào cho một cục đường rồi lại quăng một cái tát, “Nghe giống một cậu thiếu niên lắm.”
Ngu Tiểu Mãn vốn là một cậu thiếu niên lúc này chột dạ ghê gớm, hắng giọng một cái, éo éo: “Được á.”
Ngu Đào phụt cười: “Thôi thôi, em có cách này, có thể giúp tiểu thư bóp giọng mềm mềm đi chút, tiểu thư hát theo em này, núi nước Ngô xanh, núi nước Việt xanh...”
Núi nước Ngô xanh, núi nước Việt xanh.
Non xanh đôi bờ đưa đón, chẳng ngờ ly biệt đôi tình.
Kiệu hoa chòng chành trên con đường quanh co tiến vào kinh đô, Ngu Tiểu Mãn ngân nga khúc hát du dương, nhìn xa kia bóng núi trập trùng chìm trong màn đêm dày đặc, nghĩ đến khoảng biển nơi cậu sinh ra và lớn lên đã cách xa mấy trăm dặm, một nỗi phiền muộn từ biệt cố hương chậm chạp sinh ra dưới đáy lòng.
Xuân sắp đến rồi, không biết chị Bích Nguyệt có còn vừa chê nhân gian bẩn thỉu vừa lén lên mặt đất ngắm hoa đào, còn cả mấy đứa trẻ con, đã dạy lâu như vậy, chẳng hay đã học được cách thả diều hay chưa.
Cũng may chuyến đi này không phải là vĩnh biệt, trả hết mối nợ ân tình là có thể trở về chốn cũ.
Ngu Tiểu Mãn xốc tinh thần, rướn cổ nhìn về đằng trước. Không biết có phải ảo giác hay không, dường như cậu đã có thể nhìn thấy cổng thành sừng sững nguy nga, thành thị sầm uất phố đường náo nhiệt, có cả khuôn mặt dịu dàng của người thiếu niên đã từng cứu cậu.
Lên đường từ khi trời chưa sáng tỏ, khi đến kinh thành đã vừa quá giữa trưa.
Lục phủ nằm ở hướng đông nam thành phố, đội rước dâu vào từ cổng phía nam, chẳng mấy chốc đã tới cửa sau Lục phủ.
Tân nương vào phủ, lại không thể đi cửa chính.
Xung quanh yên tĩnh đến bất thường, Ngu Tiểu Mãn vểnh tai, chỉ nghe được mấy tiếng biện luận tranh cãi giữa bà mối và người giữ cửa.
“Dầu gì tiểu thư nhà chúng ta cũng là chính thê của Lục Tướng quân, chạy tới đây từ xa xôi ngàn dặm, ngay cả cửa chính cũng không mở cho vào?”
“Đây là lệnh của đại phu nhân, không thì bà đi tìm thái phu nhân đòi công bằng đi?”
...
Ngu Tiểu Mãn học hỏi tính cách lanh lẹ của Ngu Đào, suy đoán từ thái độ của người đầy tớ, hiểu được ‘phu nhân’ trong miệng cậu ta là người có thực quyền. Mà quyền lực lớn hơn nữa chính là ‘thái phu nhân’, xét về vai vế, có lẽ là bà nội của Lục Tướng quân.
Đại phu nhân ra lệnh, thái phu nhân ưng thuận, cho dù Lục Tướng quân không phải con ruột của phu nhân chính thất, thì cũng không khỏi quá mức khinh thường.
Cuối cùng bà mối sợ gây ra rắc rối, bèn im lặng nhún nhường trước hết. Trưởng thôn bỏ ra một số tiền lớn mời bà đưa dâu, bất luận ngồi trong kiệu là người nào, đưa người đến được giường cưới là nhiệm vụ hoàn thành.
Kiệu đi trên đường chao đảo, dừng lại lại vững vàng. Lúc xuống kiệu suýt thì Ngu Tiểu Mãn quên dùng khăn hỉ che mặt, Ngu Đào nhanh tay nhanh mắt nhân lúc cậu thò mặt ra khỏi mành giơ tay kéo một cái, tiện thể tranh việc của bà mối, cao giọng hô lớn: “Tân nương rời kiệu!”
Không ai trả lời.
Sau khi mấy vị hộ vệ giáp bạc sáng choang rời đi, toàn sân càng thêm vắng lặng, ngoại trừ hai nha hoàn giúp đỡ thu dọn đồ cưới, trong phủ không hề có lấy một người làm chủ.
Ngu Tiểu Mãn được Ngu Đào đưa vào trên chiếc giường gỗ khắc hoa duy nhất trong phòng. Tầm mắt bị che kín, cậu chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi chân tới tới lui lui, người xỏ giày thêu màu hải đường là Ngu Đào, hai nàng còn lại người hồng cánh sen người tím nhạt, chẳng hề có dáng vẻ đang làm việc vui, trái lại chỉ giống được tạm thời điều tới.
Quả nhiên, làm chưa tới một khắc, hai người đã vội vàng xin lui, thưa rằng nhà trước có khách, không đủ người làm, đại phu nhân dặn dò đi nhanh rồi trở lại.
Người vừa rời đi, Ngu Đào đã mắng mỏ: “Gì mà không đủ người làm, em thấy rõ ràng là không muốn để tâm chúng ta mà thôi.”
Không có người ngoài, Ngu Tiểu Mãn xốc khăn hỉ lên ngó nhìn bốn phương, thấy trên xà nhà treo lụa đỏ, cửa sổ cũng dán chữ hỉ đỏ chót, nói: “Có để tâm nha.”
Ngu Đào cùng theo đến dưới thân phận nha hoàn bồi gả, lúc này thân phận vẫn chưa biến đổi gì, lật trắng mắt mà nói: “Hễ là người có tí mặt mũi, dù chỉ là nạp thiếp cũng phải khoa trương hơn thế này rất nhiều.”
Ngu Tiểu Mãn nghe mà mơ mơ màng màng, thầm nghĩ trưởng thôn cũng nào có cho đồ ra dáng của hồi môn, nên đâu thể mặt dày đòi người ta tiếp đón long trọng được.
Chẳng qua dù chưa từng gả cho ai bao giờ, Ngu Tiểu Mãn cũng không đến nỗi không chút ý thức được thái độ lạnh nhạt của Lục phủ đối với cuộc hôn nhân này. Cậu chỉ là bị niềm vui sướng sắp được gặp ân nhân che mờ tâm trí, không bận tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt ấy.
Thừa dịp Ngu Đào bị bà mai gọi ra ngoài nói chuyện, Ngu Tiểu Mãn đứng lên duỗi chân duỗi tay, đi dạo loanh quanh trong phòng.
Có lẽ nơi này là chỗ ở của Lục Kích.
Năm xưa sau khi được hắn cứu, Ngu Tiểu Mãn chưa hóa hình ngày ngày bơi lên bờ, mong đợi được gặp lại ân nhân cứu mạng. Khi ấy Lục Kích tập võ kế cận làng họ Ngu, khi rảnh rỗi tới nghỉ ngơi bên bờ biển, Ngu Tiểu Mãn cũng thật sự chạm mặt được mấy lần.
Lúc này Lục Kích còn trẻ, cúi đầu nhìn con cá bơi lượn trong nước, mỉm cười: “Ngươi không phải con cá mắc cạn trên bờ lần trước hay sao? Sao vậy, giờ tới cảm ơn ta?”
Ngu Tiểu Mãn hình cá liều mạng quẫy đuôi, tựa như đang dùng ngôn ngữ cơ thể trả lời đúng vậy đúng vậy.
Lục Kích tuổi trẻ cảm thấy điệu bộ của cậu rất dễ thương, bèn nhảy phóc lên ngồi trên mỏm đá ngầm, duỗi duỗi cặp chân dài, đầu tiên là ngửa đầu ngắm bầu trời xanh, hít đầy lá phổi bầu không khí trong lành ẩm ướt, lúc cúi đầu nụ cười đã lan trong đáy mắt, trêu đùa con cá dưới nước, hỏi rằng: “Ta là Lục Kích, ngươi tên là gì?”
Bày biện trong phòng giản đơn trang nhã, trên bàn sách chồng mấy cuốn sách cổ, trên tờ giấy Tuyên Thành bị đè dưới đáy lộn xộn mấy hàng chữ viết ẩu.
Ngu Tiểu Mãn hóa hình chưa lâu, chữ biết không nhiều, chỉ thấy nét chữ này khoáng đạt sắc bén, hiên ngang và khí phách như Lục Kích năm xưa.
Khi ấy có miệng mà chẳng nói nên lời, có tình mà không nơi biểu đạt, hiện giờ Ngu Tiểu Mãn đang ở ngay chính phòng ngủ của đối phương, nghĩ tối nay là có thể gặp hắn, lòng bỗng nhiên sinh ra chút bàng hoàng.
Sợ bản thân tay chân lóng ngóng làm rối loạn đồ của Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn ngoan ngoãn ngồi trở xuống mép giường, rụt rè phủ lại khăn đỏ thêu chỉ vàng, giấu kín khuôn mặt ửng hồng vì ngóng trông mong đợi.
Một lần đợi là đợi hết mấy giờ.
Mặt trời ngả về tây, Ngu Đào ngõ cửa bước vào. Bà mai đã dặn dò, rằng nha hoàn chờ trong phòng chủ không hợp lẽ phải, Ngu Đào chỉ đành cứ cách hồi lâu lại đến gõ cửa, hỏi xem Ngu Tiểu Mãn có đói bụng hay không.
“Không đói bụng.” Lần thứ năm Ngu Tiểu Mãn đáp lời, ngồi thẳng lưng, hỏi, “Lục... Ý ta là Tướng quân, Tướng quân đã tới chưa?”
Ngu Đào quay đầu nhìn về phía tiền viện: “Chưa tới, vừa nãy Vân La cô nương đi ngang qua, bảo đằng trước bày mấy mâm, còn đang uống rượu, ắt hẳn chốc lát chưa thể đến ngay được.”
Ngu Tiểu Mãn buông lỏng hai vai, đồng thời lại có hơi mất mát, ừ một tiếng nhẹ nhàng.
Đến giờ đốt đèn, quanh mình càng lặng. Ngu Đào sợ tối, tựa bên cửa nói chuyện câu được câu chớ cùng Ngu Tiểu Mãn, kể về nghề nông nhà mình, nếu không phải anh trai thiếu tiền cưới vợ, nàng cũng sẽ không bị đưa đến nhà trưởng thôn, còn nói dù làng họ Ngu nhỏ bé, nhưng mà tựa lưng vào núi ngoảnh mặt ra biển không khí trong lành, thời tiết cũng ấm áp hơn kinh thành chốn bắc rất nhiều.
Vừa mới khơi dậy trong Ngu Tiểu Mãn lòng nhung nhớ biển khơi, Ngu Đào đã lại đổi chủ đề: “Chà, hồi ở thôn Ngu tiểu thư từng có tình nhân không?”
Triều đại này dân tình cởi mở, giao nhân dưới đáy biển cũng chịu ảnh hưởng theo, chỉ là Ngu Tiểu Mãn nghe đến đây vẫn tự động ngượng ngùng: “Không, không có.”
“Vậy đợi lát nữa Lục Tướng...” Ngu Đào vỗ miệng, sửa lời theo khuôn phép: “Đợi lát nữa Đại thiếu gia tới, tiểu thư định hầu hạ thế nào?”
Ngu Tiểu Mãn ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Rót nước rửa mặt, cởi áo rửa chân cho hắn?”
Ngu Đào bật cười: “Tiểu thư là Thiếu phu nhân, nào phải làm những việc này.”
“Vậy ta nên làm những việc gì?” Ngu Tiểu Mãn không nghĩ thêm được gì.
“Em cũng không biết được, trước khi đi bà mai chưa nói.” Ngu Đào còn là một hoàng hoa đại khuê nữ cũng phiền muộn theo cùng, “Nhưng mà nghe nói Lục... Đại thiếu gia đã qua nhược quán, chắc ngài ấy sẽ biết rõ ràng thôi.”
Ngu Tiểu Mãn xòe ngón tay tính tính, dựa theo số tuổi nhân gian, Lục Kích đã tròn hai mươi lẻ hai, tuy cưới gả muộn, nhưng chuyện này cũng là lần đầu hắn trải nghiệm, chưa biết chừng cũng không có mấy nhiêu kinh nghiệm?
Ngu Tiểu Mãn vẫn còn xoắn xuýt, Ngu Đào đã chuyển sang ngắm nhìn mây trăng: “Người ta nói đời người có hai chuyện vui lớn, đêm động phòng hoa chúc, lúc kim bảng đề danh, chuyện động phòng này rốt cuộc sung sướng đến nhường nào...”
Vui hay không Ngu Tiểu Mãn không biết, cậu chỉ biết chuyện đợi chờ có biết mấy cam go.
Cậu đã đợi bảy năm, mà một đêm này lại còn đằng đẵng hơn cả bảy năm ấy, cậu ngồi chờ mà chân mỏi eo tê, chỉ ước gì tìm được con sông, trở về trong nước ngâm mình đôi chút.
Trăng treo lưng trời, buồn ngủ ập đến, Ngu Đào không chịu thêm được nữa quay về phòng ngủ rồi.
Không người trò chuyện cùng Ngu Tiểu Mãn, tâm trí dần mơ màng, thân người dần xiêu vẹo, đầu chống lên trụ gỗ, mặt hướng về phía đèn lồng treo ngoài cửa sổ, mí mắt nặng nề sụp xuống.
Lục Kích đẩy cửa, cảnh tượng tân nương khoác hỉ phục đỏ rực ngồi lim dim bên giường rơi vào đáy mắt.
Chỉ liếc qua rồi dời mắt. Trước nhà xây đoạn đường dốc, tiện cho xe lăn bốn bánh lên xuống, Lục Kích vịn khung cửa, cánh tay vận sức, mang cả xe và người tiến vào bên trong phòng.
Trong phòng không một chiếc ghế, bàn đều được chỉnh thành độ cao thích hợp, bực dọc nóng nảy trong lòng hôm qua cũng theo chữ viết từ tay cầm bút bỏ lại trên bàn, bên cạnh là đĩa hoa quả bày ra ban ngày không được động tới, Lục Kích thoáng nhìn trang trí trong phòng, thái độ bình thản, nhìn không ra vui giận.
Hắn đến lấy đồ.
Chuyện mừng hôm nay đối với hắn là chuyện hoang đường, hắn vốn không muốn tham gia tiệc rượu, sáng sớm đã định ra cửa, sắp tới cửa lại bị thái phu nhân cản đường, chỉ về từ đường mà chất vấn: “Nguyện vọng lớn nhất của Uyển Nhi chính là thấy ngươi thành gia lập nghiệp, trước mắt ngươi bị thương chân nghiệp không lập được, giờ thê cũng không muốn cưới, chẳng lẽ muốn để mẫu thân ngươi dưới kia chẳng thể an lòng?”
Uyển Nhi là tên thời con gái của mẹ đẻ Lục Kích.
Sau sự cố bất ngờ lần ấy, người mẹ đã qua đời trở thành khả năng duy nhất có thể tác động lên sự tồn tại của Lục Kích, thế nên hắn vẫn mãi cắn răng, cuối cùng không thoát được vở tuồng cho người ngoài chỉ trỏ.
Ban nãy ở tiền viện, mấy đám con em nhà quan say khướt đùa cợt nói muốn náo động phòng, còn muốn nhìn xem tân nương xinh đẹp hay không.
Không biết kẻ nào chêm thêm một miệng, nói rằng tân nương tới từ làng chài nông thôn, sợ rằng trên người còn nhiễm mùi tanh tưởi, lời chưa dứt cả sảnh đã cười ầm, chỉ có Lục Kích ngồi ngay ngắn trong số đó là hờ hững, không một gợn sóng như vũng nước tù.
Nếu là ba năm trước, lời nói như vậy sẽ kích cho hắn nổi giận rút kiếm đối đầu.
Nghĩ đoạn, Lục Kích nhếch miệng, dường như đang tự giễu.
Ba năm trước, kẻ nào dám làm càn như vậy trước mặt hắn?
Giả thiết này chẳng có lấy một ý nghĩa.
Ngu Tiểu Mãn nghe tiếng động mà tỉnh lại.
Tiếng gỗ lăn vòng mài lên mặt đất, tiếng vỏ kiếm va nhẹ lên vách tường, mặc dù buồn ngủ đan xen lẫn lộn, giác quan giao nhân vẫn muôn phần nhạy bén, cậu đứng bật dậy, cảnh giác hỏi: “Là ai?”
Mở trừng mắt hồi lâu, mới chợt nhớ ra mình còn đang đội khăn hỉ. Ngu Tiểu Mãn nắm đại tua rua vén khăn lên, vừa liếc mắt đã chạm phải một cặp con ngươi lạnh lùng.
Màn đối mặt giữa hai người kết thúc bằng hành động thả lại khăn hỉ của Ngu Tiểu Mãn. Cậu ngồi trở về giường, đè lồng ngực không ngừng cuồng loạn, giọng còn run rẩy: “Lục... đại thiếu gia?”
Thử nghe ngóng hồi lâu không nhận được lời đáp, Ngu Tiểu Mãn nghe tiếng bánh gỗ lăn về phía cửa, hồi hộp đến độ suýt thì lần nữa không tuân theo lệ thường mà xốc khăn hỉ.
Cậu còn chưa nhìn rõ mặt Lục Kích đâu!
Như là nghe được tiếng lòng cậu, xe lăn dừng trước cửa, tiếng đối thoại truyền tới bên tai, một người khác nghe có vẻ giống mấy vị hộ vệ hung dữ mặc áo giáp bạc trong đội đưa dâu.
“Lão gia căn dặn, cần làm đủ nghi thức, tránh miệng lưỡi người đời.”
“Còn muốn ta làm gì?”
“Chí ít là vén khăn trùm đầu, uống rượu hợp cẩn.”
Người ở cửa tựa đang do dự, ừm một tiếng rồi vẫn xoay người, thong thả đi tới mép giường.
Tầm mắt bị hạn chế, Ngu Tiểu Mãn chỉ nhìn thấy đôi chân trên bàn đạp xe lăn, và một đoạn vạt áo ngoài. Ủng đen phổ thông, thường phục đen sẫm, so với trang phục lộng lẫy của cậu, lối ăn mặc của Lục Kích giản dị đến mức không giống như một tân lang.
Đang suy nghĩ, ánh sáng chợt hiện trước mắt làm Ngu Tiểu Mãn ngẩn ngơ, định thần nhìn lại đã thấy khớp xương ngón tay thon gầy đang nắm chuôi gậy như ý có cột hoa hồng, mới biết cuối cùng chiếc khăn hỉ đội đầu cũng được đẩy ra.
Ngay sau đó vang lên một tiếng “leng keng”, Ngu Tiểu Mãn giật mình một cái, chỉ thấy chiếc gậy đã bị tiện tay ném qua một bên, nha hoàn Vân La không biết vào cửa từ khi nào, dâng lên chiếc khay, trên khay đặt hai chén rượu.
Lục Kích cầm một chén trước hết, nâng cao tay, nhắc nhở động tác tiếp theo trong im lặng. Ngu Tiểu Mãn vội vàng cầm chiếc chén còn lại, lúc cánh tay hai người xen lẫn nhau, khoảng cách đôi bên bất chợt kéo gần, có thể quan sát kỹ càng khuôn mặt đối phương không cần tốn sức.
Khi Ngu Tiểu Mãn vẫn còn là một con cá, đã biết ngoại hình Lục Kích rất đẹp, khuôn mặt anh tuấn ấy cậu đã từng hồi tưởng cẩn thận trong mỗi giấc mơ, lại dùng ngón tay phác họa từng tấc từng tấc trên bờ cát, cho nên khi nghe được nguyên nhân Ngu Mộng Liễu không chịu gả đi là “Lục Tướng quân vừa già vừa xấu” từ miệng bà mối, cậu cảm thấy rất buồn cười.
Chỉ là bảy năm trong cuộc đời giao nhân chỉ là con số ngắn ngủi, nhưng với loài người thì đã quá đủ để thay đổi đến long trời.
Giả như có thể loáng thoáng nhìn ra người thiếu niên khi xưa thông qua dung mạo, nhưng góc cạnh sắc bén, mặt mày như tuyết như băng, cùng với cô độc tang thương và nguội lạnh nơi đáy mắt, đều đang nói với Ngu Tiểu Mãn, hắn thay đổi rồi, không giống với ngày xưa nữa.
Lục Kích ngửa đầu, yết hầu dịch chuyển, uống cạn chén rượu trong tay. Hắn thậm chí không kiên nhẫn đợi Ngu Tiểu Mãn uống xong rượu, đã rút tay trở về, đặt chén rượu trống trên khay, động bánh xe, xoay người rời đi.
Ngu Tiểu Mãn vội nhấp ngụm rượu, bị sặc ho khan cũng không bận lòng, chỉ vội gọi với theo: “Đi đâu thế?”
Lục Kích không trả lời.
“Ngươi không nhớ ta sao, ta là...”
Lúc này mới đoái hoài, nhưng là để cắt đứt một màn trao đổi tên họ Ngu Tiểu Mãn đã trông đợi thật lâu.
“Từ nay về sau căn phòng này thuộc về ngươi.” Lục Kích không quay đầu lại, giọng nói cũng lạnh lùng đạm bạc, “Ngày mai đi tiền viện dâng trà cùng ta, sau đó ngươi sẽ được tự do trong phủ này.”
Ngu Tiểu Mãn nghe không hiểu.
Cậu không muốn tự do, cậu muốn trả ơn, muốn giúp Lục Kích trở lại dáng vẻ tiêu sái khoáng đạt ngày trước.
Thế nhưng Lục Kích không có thời giờ nghe cậu nói chuyện, gài bội kiếm trong tay lên mặt trái xe lăn, sau đó rời đi với sự giúp đỡ của hộ vệ ngoài cửa.
Bóng lưng sẫm màu hòa vào màn đêm, bờ vai rộng rãi và sống lưng thẳng tắp như tùng làm người ta không khỏi nghĩ ngợi vẩn vơ, giả như hắn có thể đứng lên, liệu sẽ cao lớn nhường nào.
Mà hôm nay, kẻ vốn dĩ nên phóng khoáng nhiệt tình, phi ngựa rong ruổi trên sa trường, hôm nay lại chỉ có thể ngồi đây trên chiếc ghế gỗ chật hẹp, di chuyển cũng cần vay mượn sức mạnh của kẻ khác.
Đưa tay chạm vào lồng ngực ẩn ẩn đau nhức, Ngu Tiểu Mãn thất thần nhìn cánh cửa dán chữ hỉ đỏ chót đang dần khép lại, lời chưa lối thoát mắc kẹt trong cổ họng, chốc lát vỡ tan.
Thổi tắt ngọn nến, Ngu Tiểu Mãn nằm trên chiếc giường được trải chăn uyên ương, khẽ nghiêng người, lấy ra một mảnh gấm vóc được gấp thành hình vuông.
Vật này được đặt tên là giao tiêu (tơ), chất mỏng như cánh ve, sờ vào mềm mại trơn mướt, ánh lên nhàn nhạt trong bóng đêm, do Ngu Tiểu Mãn dùng không ít công sức thu gom nguyên liệu bện thành.
Hôm nay nhìn thân hình Lục Kích còn cao hơn cậu dự đoán không ít, Ngu Tiểu Mãn cũng không sốt ruột, cậu cũng cần thêm nhiều thời gian bện một chiếc khác.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nụ cười rạng rỡ của thiếu niên Lục Kích trùng lên khuôn mặt lạnh lùng chỉ vừa thấy được, Ngu Tiểu Mãn ôm chặt lễ vật trân quý trong ngực, đôi môi hé mở, nói ra lời thoại đã luyện tập trong lòng không biết bao nhiêu lần: “Ta là Ngu Tiểu Mãn.”
Họ lấy theo thôn Ngu, bọn họ đều là họ Ngu.
Tên lấy từ tiết khí, là cái ngày bảy năm trước huynh đã cứu ta.