Ngày qua ngày nước chảy mây trôi, bước vào đầu hạ, kinh thành mưa nhiều, nghĩ bụng lúc này đúng đợt ngày mùa, có là thôn Ngu sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh cá thì cũng dành ra mấy ngày thu hoạch lúa mì, Ngu Tiểu Mãn ngồi giữa chốn nhà cao cửa rộng, hiếm có khi sinh lòng nhung nhớ cố hương.
Mà phần mong đợi chiếm phần nhiều, tiết tiểu mãn sắp tới, chớp mắt đã được tám năm kể từ ngày được Lục Kích cứu mạng, Ngu Tiểu Mãn luôn quên sinh nhật chính mình, nhưng ngày này thì chưa bao giờ quên cả, gần đây cứ được dịp rảnh rỗi là sẽ vùi đầu dệt vải, còn đan thêm cả mấy chiếc lạc tử nữa.
Dĩ nhiên địa vị không thể so được với chiếc lạc tử hoa mơ treo trên chuôi kiếm, thế nhưng khăn tay, đai lưng, hay chiếc quạt này nọ, hẳn là có thể hy vọng một chút phải không?
Thế nên Ngu Tiểu Mãn càng thêm gấp gáp, định bụng làm liền mấy chiếc màu sắc kiểu dáng bất đồng, tin chắc sẽ được một cái làm Lục Kích ưa chuộng.
Có lẽ vào hạ nơi nào cũng bận, đã nhiều ngày Lục Kích không về nhà trước khi trời tối, ban đêm cũng rất hiếm khi qua phòng ngủ, đi thư phòng tìm người, Đoàn Hành cản trước cửa luôn báo một câu: “Tướng quân có việc công cần xử lý, không thể quấy rầy.”
Mấy lần như vậy, nói không mất mát chắc chắn là nói dối.
Cũng may Ngu Tiểu Mãn vẫn còn chỗ để đi, ban ngày đến hồ tìm hai con cá chép nói chuyện, chuyển lời cho chị Bích Nguyệt, rồi lại tán dóc trên trời dưới bể, cứ vậy cũng qua được mấy giờ.
Chủ đề hôm nay là hóa thân thành người như thế nào, nửa người Ngu Tiểu Mãn còn ở trên mặt nước, chiếc đuôi xanh biếc quẫy lên một chuỗi giọt li ti: “Trước năm mười ba tuổi ta vẫn là con cá, hóa ra nửa thân người thêm mấy năm rồi mới biến thành hai chân.”
Rõ ràng là chúng cá chép hoài nghi nhiều hơn là tò mò với trạng thái nửa người nửa cá của cậu, hỏi cậu có phải giao nhân xưng bá đại dương, tranh đấu quyết liệt với loài người, giống như lời kể trong truyền thuyết hay không, Ngu Tiểu Mãn nghe mà ghét bỏ: “Chuyện này từ thuở nào rồi? Từ lúc ta có ý thức loại chuyện này đã lỗi thời rồi.”
Dưới sự hào hứng của cá chép nhỏ hiếu học, Ngu Tiểu Mãn hắng giọng: “Hiện giờ dưới đáy biển thích nghe chuyện trả ơn cơ, ví dụ như tám năm trước...”
Câu chuyện đại công tử nhà học Lục đưa con cá con mắc cạn trở về biển cả, hai con cá chép đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, lỗ tai cũng mọc cả kén, lập tức bơi tới bơi lui tỏ ý bất mãn, bảo Ngu Tiểu Mãn kể chuyện khác đi thôi.
Không nhất thiết phải là được cứu, cứu người cũng được, nguyên văn là: Dù gì tộc cá chúng ta cũng là vô địch dưới nước, chẳng lẽ không lưu truyền nổi một sự tích chói lọi nào?
Suy nghĩ hồi lâu, Ngu Tiểu Mãn “A” một tiếng, nói: “Hình như khoảng bốn năm trước, không lâu sau khi ta vừa hóa thành người cá, mong muốn được gặp lại ân nhân, lại chưa có chân đi đứng trên bờ, bèn bơi lượn dọc theo đường bờ biển về phương Bắc, chẳng ngờ vẫn không gặp được ân nhân, nhưng lại thuận tay cứu được một chàng trai trẻ rơi từ thuyền xuống nước.”
Việc liên quan đến chàng trai được cứu nọ, Ngu Tiểu Mãn không có ấn tượng nhiều.
Chỉ nhớ khi ấy sóng to gió lớn, trời lại tối tăm, cậu không bận để ý ngoại hình người nọ như thế nào; chưa kể cậu đẩy người lên bờ đã tốn một phen sức lực, cũng không có hai chân lên bờ tìm hiểu, sau khi chắc chắn người nọ đã an toàn, Ngu Tiểu Mãn lập tức trở về đại dương.
Chỉ nhớ mang máng hình như người kia gọi cậu là ân nhân, còn dành được một hơi hỏi cậu họ tên thế nào con cái nhà ai là người ở đâu, Ngu Tiểu Mãn nghe chị Bích Nguyệt nhắc mãi con người tàn ác, sợ bị bắt đi treo ngược lên xẻo thịt, nào dám nói với hắn mình là ai, cứu người xong không quay đầu lại đã vội đi luôn rồi.
Hiện giờ nghĩ lại, Ngu Tiểu Mãn rất ngượng ngùng, người nọ cũng chỉ là biết ơn cậu thật lòng mà thôi, giống như cậu cảm tạ Lục Kích, nào đâu có ý xấu gì.
Trải qua sinh hoạt trên đất liền, Ngu Tiểu Mãn ngày càng hiểu rõ bất luận là người hay là giao nhân, đều có tốt có xấu, tốt như Lục Kích, như Ngu Đào, như Thái phu nhân, còn xấu tỷ như Phùng Mạn Oánh, Lục Việt,... còn có Vân La cô nương luôn muốn thấy cậu phạm sai lầm.
Sau mâu thuẫn lần trước, Vân La bị Thái phu nhân quở trách, phải chịu phạt trong phòng giặt, một tháng sau trở lại cũng an phận hơn nhiều, khiêu khích thẳng mặt thì không thấy, chỉ là bóng gió ám chỉ vẫn còn lúc nọ lúc kia.
Tỷ như hiện giờ Ngu Tiểu Mãn vào phòng, Vân La đưa tới một phong thư: “Của Thẩm phủ gửi đến, nếu phu nhân đọc không hiểu, tôi đọc cho ngài nghe.”
Gần đây ngoại trừ đan dệt, Ngu Tiểu Mãn còn đọc không ít sách, thế nên giờ có chút sức mạnh, về phòng tự mở ra.
Vốn tưởng là Thẩm tiểu thư không coi ai ra gì gửi tới, lúc mở ra lòng còn hồi hộp bồn chồn, đọc được hai hàng mới biết là của Thẩm công tử Thẩm Hàn Vân.
Nội dung cũng không có gì, nói rằng ở trại ngựa đã nhận ra Ngu Tiểu Mãn là ân nhân cứu mạng ở lầu Thiên Hương, bày tỏ lòng cảm ơn, cũng hỏi Ngu Tiểu Mãn khi nào có dịp rảnh rỗi, mời cậu lại tới chơi trại ngựa, cam kết lần này chắc chắn sẽ hộ giá toàn bộ hành trình, tuyệt không để cho cậu phải gặp nguy hiểm.
Ngu Tiểu Mãn nhìn mà gãi đầu, cho rằng vị Thẩm công tử này không khỏi khách sáo quá, đỡ một cái trên cầu thang cũng coi là ân nhân cứu mạng. Mà cứ cho là vậy, thì lần trước đối phương cứu mình ở trại ngựa cũng đã thanh toán xong ân tình này.
Một tiếng ân công này làm người hổ thẹn, Ngu Tiểu Mãn nhấc bút viết hồi âm, cũng bắt chước khen mấy câu, đại loại như Thẩm công tử chớ cần khách sáo, tại hạ mới là người phải cảm tạ, đợi mực khô rồi nhét vào phong thư, vừa định nhờ Ngu Đào gửi giúp, đã thấy Ngu Đào đi nhanh vào phòng, kéo cậu chạy ra ngoài.
“Chạy chạy chạy, chọn đồ cưới cho Lưu cô nương nào!”
Chuyện cưới hỏi nhà họ Lục và nhà họ Lưu được quyết định vào tháng trước, chỉ là cho đến tận ngày hôm qua, Ngu Tiểu Mãn còn nghe Phùng Mạn Oánh than ngắn thở dài chê nhà con dâu mới không quyền không thế, cũng không gọi là phú khả địch quốc, làm như con trai bà ta là vô địch thiên hạ, chỉ có công chúa mới xứng được gả vào.
Cái nết của Lục Việt kia, thiếu nữ họ Lưu phải lấy hắn cũng là phung phí của trời, Ngu Tiểu Mãn gần đây mới học được thêm vài câu thành ngữ nghĩ bụng.
Chẳng qua hôn nhân đại sự rốt cuộc vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, Ngu Tiểu Mãn cũng không có tư cách chen miệng, chỉ đành nghĩ nếu sau này Lục Việt dám bắt nạt thiếu nữ họ Lưu, cậu nhất định sẽ giúp nàng trả đũa.
Thiếu nữ đợi gả luôn ôm chút ảo ảnh tình yêu, ba người đi trên đường, thiếu nữ họ Lưu ngó dọc ngó ngang, lúc thì cảm thấy cái bóp tiền này không đẹp bằng mình làm, lúc lại cho rằng con uyên ương nọ không tốt bằng một nửa mình thêu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại ôm đồm hết việc thêu thùa đồ cưới.
“Nhị gia thạo nghề, muội cũng không thể dùng đồ của nha hoàn nhũ mẫu trong nhà thêu ra lấy lệ với huynh ấy được.” Thiếu nữ họ Lưu đỏ mặt nói.
Ngu Đào lắc đầu, ra vẻ ông cụ non mà than rằng cô nương sắp lập gia đình đúng là không ai kém ai, trong đầu chỉ toàn có phu quân nhà mình.
Ngu Tiểu Mãn lại nghĩ, còn may nàng gọi Lục Việt là Nhị gia, chứ không phải Lục lang.
Đi dạo một buổi chiều, đến lúc gần chia tay, thiếu nữ họ Lưu thẹn thùng kéo Ngu Tiểu Mãn đến một góc, cắn môi ấp úng cả buổi, cuối cùng lấy ra một cuốn sách nhỏ, líu ríu như muỗi: “Không biết trước khi thành thân tẩu tẩu đã từng xem sách này chưa?”
Nhìn sắc mặt nàng, Ngu Tiểu Mãn suy đoán chắc chắn thứ này không phải thứ tầm thường, nhận lấy mở ra, quả thật là không tầm thường, bên trong cuốn sách toàn vẽ từng cặp từng cặp ôm ôm ấp ấp, đã vậy còn là trần truồng ôm nhau không một mảnh vải che thân!
Ngu Tiểu Mãn cả cá đều không ổn, nhìn thêm lát nữa chưa biết chừng sẽ trở thành con cá đầu tiên trong lịch sử tự dưng thành cá nướng. Đã vậy trước mặt thiếu nữ nhà người ta còn phải tỏ vẻ người lớn đã kinh qua việc đời, cậu ho nhẹ một tiếng, nói: “Từng xem rồi, sao vậy?”
“Sau khi thành thân đêm nào cũng phải chuyện này sao?” Thiếu nữ họ Lưu thấy chị dâu bình tĩnh, cũng bớt ngượng ngùng, nhíu nhíu váy lại gần nhìn, “Nhũ mẫu trong nhà không chịu nói cho muội... Muội xem nét mặt người trong này, có phải chuyện này rất đau đớn không?”
Ngu Tiểu Mãn chẳng có chút kinh nghiệm nào, quả thực không biết trả lời làm sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, chọn một câu hòa vốn: “Nét mặt này trông cũng nào có giống đau, hơn nữa làm chuyện này với người mình yêu, dù có đau cũng biến thành sung sướng.”
Chỉ là thuận miệng nói bừa, trở về Lục phủ chẳng được bao lâu, Ngu Tiểu Mãn đã vứt lại sau đầu.
Trời nóng dần lên, là thời điểm đưa cho Lục Kích đồ mùa hạ, chất giao tiêu vừa nhẹ vừa mát, là vải vóc thượng đẳng may quần áo mùa hè, Ngu Tiểu Mãn đang rầu rĩ vì vải vóc không có chỗ dùng cuối cùng cũng tìm được phương hướng, bắt tay vào làm ngay lập tức.
Để có được thành phẩm hoàn mỹ, sợi tơ được trộn lẫn vảy cá nhỏ vụn, lại thêm rút vảy trị chân cho Lục Kích, mấy ngày nay Ngu Tiểu Mãn bị thương khắp người, lúc nào cũng nơi này chưa khỏi, nơi kia đã tóe máu.
Còn may bị thương trên đùi không người nhìn thấy, ban đêm Lục Kích không ở lại, Ngu Tiểu Mãn liền cài then chốt cửa, hạ màn trướng, ngồi bên trong bôi thuốc trị thương, đau cũng không dám kêu thành tiếng, đỏ mắt cắn răng mà nghĩ, nếu làm xong áo mà Lục Kích không chịu mặc, thì cậu nhất định sẽ khiến hắn ói hết toàn bộ số vảy đã uống vào bụng ra!
Có điều cũng chỉ là nghĩ bậy nghĩ bạ trong lúc đau đớn, chờ đến khi xiêm áo hoàn thành, Ngu Tiểu Mãn lại hưng phấn tung trời, nhìn trang phục được ngưng kết từ kỹ thuật may vá trọn đời của cậu mà sung sướng triền miên, dù Lục Kích có ghét bỏ không muốn mặc thật, cậu cũng có lòng tin sẽ sửa chữa đến khi hắn chịu mặc mới thôi.
Hôm đó rảnh rỗi, nghe Lục Kích tan việc sớm, Ngu Tiểu Mãn vội chồng quần áo, gom thêm cả bột vảy cá mới xay ôm vào lòng, chạy đến thư phòng.
Băng qua tường trắng ngói xanh, hành lang chín khúc, ngửa mặt nhìn màu sắc ấm áp trùng điệp leo lên phía chân trời, tâm trạng Ngu Tiểu Mãn thật sự rất tốt, hái đóa hoa nhài thơm ngát ven đường, ngửi ngửi một hồi, đã đến sát cạnh thư phòng.
Gần như ngay lập tức, Ngu Tiểu Mãn nhận ra có gì quái lạ.
Trước đây cậu tới, đứng từ xa đã thấy Đoàn Hành ôm đao canh giữ bên cổng hình vòm trước thư phòng, mà hôm nay vào hẳn trong sân rồi mà vẫn không thấy người đâu.
Đã qua giờ Dậu, phòng lại không hề thắp đèn, Ngu Tiểu Mãn rướn cổ nhìn quanh, cửa sổ đen ngòm, trông không giống đang có người.
Ôm một bụng nghi ngờ định rời đi, chợt nghe có tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan tành, Ngu Tiểu Mãn giật mình, không để ý chuyện khác nữa, xông lên trước đẩy cửa ra.
Dĩ nhiên trong thư phòng có người.
Lục phủ lớn như vậy, nơi nào nơi nấy đều nằm dưới sự giám sát của Phùng Mạn Oánh, chỉ có thư phòng vắng vẻ hiếm có người tới lui, cũng là nơi duy nhất trong nhà Lục Kích có thể yên lòng nán lại.
Nhưng thời khắc này hắn hoàn toàn không thể trấn định như bình thường, chỉ thấy hai tay hắn ghì chặt tay vịn xe lăn, mu bàn tay nổi gân xanh, tựa như phải nhẫn nhịn điều gì, nhìn kỹ lại thấy cả người hắn đều đang run rẩy, gò má lạnh lùng đỏ ửng mất tự nhiên, trán cũng rỉ mồ hôi hột.
Bình trà vỡ vụn bên chân tỏ rõ sự phẫn nộ của hắn ngày càng dâng cao, hoặc là không thể khống chế tay chân, dẫu sao lửa giận trước mắt cũng giống như được gây ra bởi cơ thể khó chịu.
Đoàn Hành cũng ở bên trong phòng, hắn lục tung những ngăn kéo để thuốc trong thư phòng, chai chai lọ lọ tán loạn đầy đất. Tay hắn cũng phát run, sau nhiều lần kiểm tra không kiềm được nét mặt tuyệt vọng: “Tướng quân, không có loại thuốc kia, không có thuốc nào áp chế được dược tính.”
Dù gì cũng là người gặp nhiều sóng gió, Lục Kích trông ra còn bình tĩnh hơn Đoàn Hành kha khá. Hắn mở miệng, gắng sức giữ vững giọng nói: “Ra ngoài, giữ cửa.”
“Nhưng mà...”
“Bảo ngươi ra ngoài!” Lục Kích lớn tiếng quát, “Ta ra lệnh cũng không nghe vào tai nữa?!”
Đoàn Hành theo Lục Kích chinh chiến bên ngoài hai năm, lại thêm ba năm canh phòng, cuối cùng thiên tính phục tùng chiến thắng lòng lo lắng, hắn đứng dậy, run rẩy đáp tiếng “Tuân lệnh”, đoạn cúi đầu cắn răng xông ra ngoài.
Lại đúng lúc đụng phải Ngu Tiểu Mãn đẩy cửa muốn tiến vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngu Tiểu Mãn hỏi.
Thấy cậu, Đoàn Hành suýt thì òa khóc, vội vã đẩy cậu vào trong: “Trời xanh có mắt, lần này Tướng quân được cứu rồi, phu nhân mau vào đi, mau vào đi thôi!”
Ngu Tiểu Mãn trước nay vẫn luôn bị ngăn bên ngoài, lần đầu vào cửa, nhìn xung quanh bừa bộn, chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra: “Ta vào được không? Ta, ta nên làm gì?”
“Tướng quân bị người bỏ thuốc, hiện giờ chỉ có phu nhân mới có thể cứu ngài ấy!”
Lục Kích không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ loáng thoáng bắt được một câu ‘làm chuyện vợ chồng’.
Nghe đến đây hắn muốn cự tuyệt theo phản xạ, muốn nói không, thế nhưng há miệng lại không phát ra chút âm thanh nào, hoặc có lẽ đã phát ra, chỉ là bản thân không nghe được.
Trong mấy năm sau khi mẫu thân qua đời, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị người ta hãm hại, chuyện mờ ám nhơ nhuốc của nhà sau hắn tránh được bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu, không đặt trong lòng mà cũng không có thời gian tính toán với bọn họ.
Trên chiến trường sống chết có số, hắn cũng chỉ coi như mình không đủ thời vận, một đao hỏng hai chân, có phần là vô lực truy cứu, nhưng phần lớn vẫn là không có cách nào truy cứu, hắn đã sớm học được tính nhẫn nại, và cả cam chịu.
Hai chữ cam chịu nói thì dễ, thực chất ra hoàn toàn đối lập với bản tính của Lục Kích, chỉ khi kiềm chế tính cách, che giấu mũi nhọn, hắn mới có thể chấp nhận hết thảy giày vò. Mỗi khi hắn cho rằng vậy là đủ rồi, đã đạt tới cực hạn, lại sẽ có những dằn vặt mới đang chờ đón hắn, quyết phải nghiền nát lòng kiêu ngạo của hắn, đè cổ hắn xuống để cho hắn nằm rạp xuống đất không còn chút tôn nghiêm, thẳng đến khi không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Xuân dược hôm nay càng thêm hoang đường, năm đó hắn rong ruổi sa trường thống lĩnh tam quân, Hoàng đế còn phải nể mặt hắn vài phần, hiện giờ về nhà, lại bị người nhà sau chơi đùa giễu cợt, quả là tấn trò hề hoang đường tột độ.
Lục Kích cười một tiếng khàn khàn, cho tới giờ phút này hắn mới đột ngột hiểu ra rằng, sự tình có thể phá hủy một đời của hắn, nói không chừng cũng chỉ là một trò đùa ông trời bày ra mà thôi.
Nổi giận thì có tác dụng gì? Đập nát mọi thứ thì có thể thay đổi được gì?
Chẳng gì ngoài bản thân hắn tự nổi điên, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ cười nhạo hoặc thương hại, càng thể hiện hắn lẩm cẩm bất tài, giống như hạc không biết múa.
Ngọn lửa rừng rực thiêu đốt cơ thể sắp chiếm lấy hắn, hắn kéo căng sợi dây lý trí cuối cùng, hít sâu một hơi, nhấc tay sờ chén trà trên bàn, hy vọng chút nước lạnh cỏn con vào bụng sẽ hóa giải dục vọng thiêu tim đốt phổi ấy.
Bàn tay cứng đờ vô tri giác lục lọi trên bàn, khi chạm tới luồng nhiệt mềm mại và ấm áp, theo bản năng rút tay trở về, không ngờ đối phương lại nhanh tay hơn bắt được.
Hoàng hôn mậu thì, kinh thành ảm đạm, trăng sáng ló dạng từ dãy núi đông, lặng lẽ treo lên đầu cành.
(-h)
Trong phòng lặng yên không tiếng động, tầm mắt lại tựa như vì vậy mà ngời sáng, mượn ánh trắng nghiêng nghiêng rỏ xuống khuôn mặt người đối diện, Lục Kích bỗng tưởng rằng bản thân đang nằm trong giấc mộng.
Hắn biết Ngu Tiểu Mãn đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn kỹ khuôn mặt đối phương. Hàng mi người đen dày như mực, gò má ửng đỏ không vương chút phấn son tản ra hơi thở mỹ lệ đậm nồng, đôi con ngươi ánh sáng trùng điệp sóng nước, cần cổ trắng nõn tinh tế như ngọc, tựa như người cõi tiên bước ra từ trong tranh, từng cử chỉ đều uyển chuyển ghẹo người.
Tim đập rộn rã, Lục Kích nhìn người trong bức họa nhẹ nhàng cởi xiêm áo, chậm rãi lại gần, nhấc chân ngồi lên người hắn, cánh tay trắng nhỏ khoác lên vai hắn, một khắc sau lý trí trở về, Lục Kích giơ tay đẩy đối phương, thở gấp nói: “Không----”
Ai ngờ lại chạm đến bờ eo thon mềm của cậu, chỉ cách một lớp áo mỏng manh, một ngọn lửa nóng bỏng tột cùng thoáng chốc bén lên lòng bàn tay, lan vào trái tim hắn, yết hầu hắn trượt một vòng, động tác cũng cứng đờ theo đó.
Ngu Tiểu Mãn đã đoán được Lục Kích sẽ cự tuyệt.
Lục lang của cậu là người chính trực nhất, khi chưa lộ thân phận hắn vẫn luôn cẩn thận tránh mặt không nhìn thân thể cậu, sau khi vạch trần có lẽ vì ghét bỏ, chung chăn gối vẫn đều giữ lễ, chưa bao giờ quá giới hạn, mà cậu thì lại hoảng loạn không thôi, còn tưởng rằng đúng như lời chị Bích Nguyệt từng nói, hai người chung chăn gối thì thành vợ chồng rồi.
Nhớ đến quyển sách hôm nọ, hai tai Ngu Tiểu Mãn nóng lên, càng thêm bất an và xấu hổ. Cuối cùng vẫn là cứu người cấp bách, cậu nhích về phía trước một chút, đùi áp lên hông Lục Kích, nhận ra điều gì, mặt đã đỏ nay lại càng thêm đỏ.
“Lục lang,” Ngu Tiểu Mãn ghé sát bên tai Lục Kích, gọi một tiếng mềm mềm, “Lục lang... đừng cự tuyệt ta, có được hay không?”