Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

chương 12: tiểu nha đầu kiên cường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi đi ra, Trần Duyên thấy tiểu nha đầu vẫn vững vàng đứng đó che chắn cửa động. Mặc dù có nội đan của Tứ Dực Hồng Ngô Công nhưng áp lực từ hàng vạn con linh trùng lao tới cũng không thể xem thường.

Hà Diệu mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn cắn răng đứng đó không hề di chuyển thủ chắc cửa hang. Trần Duyên chợt xúc động, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự che chở của ai khác ngoài sư phụ hắn.

Trần Duyên tiến lại gần, thấy hắn Hà Diệu chỉ mỉm cười nhẹ. Rồi Trần Duyên cũng nhẹ cười đầy ấm áp nhìn tiểu nha đầu, lại gần cầm lấy nội đan từ trong tay nàng nhẹ nhàng nói.

- Muội cứ nghỉ ngơi đi, có ta ở đây bảo vệ muội.

Chỉ câu nói ngắn ngủi mà làm cho vẻ kiên cương lúc trước hầu như không còn, tiểu nha đầu chợt ngất đi vào lòng ngực của Trần Duyên vẻ mặt mỉm cười an tâm.

Trần Duyên bất đắc dĩ, ấm áp mĩm cười.

- Tiểu nha đầu này rõ ràng đã vượt qua giới hạn từ lâu rồi mà còn cố chèo chống đến giờ, mà không biết mơ thấy gì mà lại mỉm cười nhỉ?

Hắn đoán đúng, trong giấc mơ của Hà Diệu rõ ràng là hình ảnh đứa bé khoảng tuổi đối diện với con chó rất lớn.

Mặc dù sợ hãi tiểu hài tử vẫn cầm cành cây đứng thủ thế che chắn phía trước, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nhưng vẫn kiên cường chống trả.

- Muội đừng lo có ta ở đây ta sẽ bảo vệ muội.

Hình ảnh tấm lưng mặc dù run lên vì sợ hãi vẫn đứng đó che chắn cho nàng đã in sâu vào tâm trí của tiểu nha đầu như mới xảy ra hôm qua.

Biết đây là nơi không thể ở lâu, Trần Duyên lưng cõng Hà Diệu, tay cầm nội đan trực chỉ phía trước rời khỏi khu vực nguy hiểm này.

Hà Diệu tuy là tiểu nha đầu nhưng cũng đã phát triển hơn các nữ hài cùng tuổi, chỗ lồi cần lồi chỗ lõm cần lõm làm Trần Duyên cõng nàng trên lưng hưởng cảm giác mĩ diệu.

- Chà tiểu tử ngươi thật tốt số nha, có nữ hài sinh đẹp làm bạn lại còn thanh mai trúc mã nữa chứ.

- Mà ngươi cũng thâm độc thật, âm mưu nuôi vợ từ nhỏ chỉ chờ trái chín rồi thu hoạch thôi phải không? Thật tội nghiệp cho tiểu nha đầu đơn thuần, ngây thơ bị tiểu sắc lang như ngươi lừa gạt.

Chu Lão vừa nói vừa mang vẻ mặt của quái thúc thúc trêu chọc. Trần Duyên mặt xạm lại không nói gì, không phải là hắn không muốn nói mà bây giờ hắn không thể cất tiếng.

- Hừ không ngờ áp lực do đàn linh trùng này gây ra lại khủng khiếp tới vậy, ta đã vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” lên hết mức tiếp cận cân lực mà vẫn cảm thấy rất khó chịu. Không ngờ tiểu nha đầu này lại có thể chống chịu lâu đến vậy.

Hắn vừa đi vừa nghiến răng, vết chân đã in hằn lên mặt đất. canh giờ sau rốt cuộc hắn cũng rời khỏi khu vực có trận kì phong ấn, vừa định ngã xuống thiếp đi thì tiếng nhắc nhỡ của Chu Lão vang lên:

- Tiểu tử không được, nơi đây rừng thiên nước độc, xung quanh đều là độc trùng độc vật nếu ngất xỉu ở đây thì ngươi lẫn tiểu nha đầu kia chắc chắn mất mạng.

Nghe vậy Trần Duyên cắn chóp lưỡi chảy máu, dùng cơn đau khiến bản thân tĩnh táo lại. Hắn cõng Hà Diệu hướng về phía trước, dựa theo trí nhớ từ thời ấu, men theo con đường nhỏ tới căn nhà gỗ nơi mà hắn và tiểu nha đầu trường chơi đùa lúc nhỏ.

Khi vừa tới nơi không có thời gian để ôn lại kí ức đẹp, đặt tiểu nha đầu trên giường rồi chân cẵng bỏ chạy. Nơi đây rất gần động phủ tu luyện của Thất Trưởng Lão tốt nhất là rời khỏi đây càng sớm càng tốt, hắn không muốn dính dáng đến người tính khí thất thường như bà ấy.

Trần Duyên chạy thục mạng xuống núi, sau khi đã rời xa khỏi Thiên Độc Sơn hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

- Sao tiểu tử ngươi chạy thục mạng vậy?

Chu Lão thắc mắc.

Sau khi nghe rõ ngọn nguồn thì lão cũng ồ lên:

- Ý ngươi nói là tiểu nha đầu dùng thần thức dò xét ngươi đó hả?

Trần Duyên bỗng tái mặt:

- Hả dò xét gì, ai, khi nào?

Chu Lão cười gian mãnh nói:

- Từ từ để ta nói.

- Từ lúc tiểu thê tử của ngươi tới thì có luồn thần thức bám theo tới dò xét ngươi rồi.

Trần Duyên bực tức:

- Sao lão nhân gia ngài không dặn dò ta trước.

Lão khì mũi coi thường.

- Hừ ta nói trước thì ngươi làm được gì? Dù sao luồn thần thức này không ẩn chứa sát khí nên không cần lo lắng.

- Tiểu nha đầu cũng rất khá, chỉ mới hơn tuổi mà đã kết đan cũng coi như là tiểu thiên tài rồi.

Trần Duyên cũng không biết nói gì hơn, hắn liền quay về động phủ còn việc Lục Đường Lang thì chờ lúc thích hợp thì lại làm phiền tiểu nha đầu.

Khi về động phủ Trần Duyên liền ngã lên giường ngủ giấc thật sâu, hết cách hắn chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, cơ thể đã bị ép tới mức giới hạn từ lâu, về được tới đây là hoàn toàn phụ thuộc vào tinh thần cứng cỏi chèo chống.

Khi Trần Duyên tỉnh dậy là chuyện của ngày sau, thả lỏng không chỉ làm cho cơ thể hồi phục hoàn toàn mà tu vi còn tinh tiến làm hắn mừng rỡ khôn xiết.

- Có vẻ do áp lực của đàn linh trùng đã làm nghiền ép tiềm lực của bản thân, bây giờ ta đã là Luyện Khí kì tầng đỉnh phong chỉ cách bước là bước vào Luyện Khí kì tầng .

Hắn bước tới phòng tu luyện, không gian xung quanh đã tràn ngập mộc linh khí mặc dù không nồng đậm nhưng cực kì thích hợp cho pháp quyết “Hóa Mộc Quyết” khiến hắn mừng khôn xiết.

- Mộc linh khí tràn ngập hẳn là từ bụi Tam Diệp Thảo này, vậy là càng nhiều linh thảo, linh mộc thì tu vi của ta tiến triển càng nhanh. Sau này chỉ cần hấp thu mộc linh khí xung quanh là đủ, không cần trực tiếp từ linh thảo như trước.

Hắn vui mừng cũng là có lí, so với việc hấp thu mộc linh khí từ linh thảo thì hấp thu mộc linh khí từ linh khí xung quanh vẫn tốt hơn. Trên đời đâu ai muốn làm chuyện mổ gà lấy trứng.

Trần Duyên lấy ra Phù Sa Thạch, ban đầu hắn tính nghiền nát ra rồi rãi xuống đất (main làm giống như bón phân ấy ^-^)nhưng bị Chu Lão ngăn lại. Lão nói:

- Ngươi đúng là phí của trời mà, thiên tài địa bảo hiếm thấy như vậy đưa vào tay ngươi không khác gì phân bón. Nhanh đem các vật cần thiết trong danh sách này về đây, ta sẽ chỉ ngươi cách sử dụng của nó.

Nói rồi lão đọc ra danh sách trên dưới vật liệu cần thiết, thứ khó nhất trong đó chỉ có phân của Động Địa Tượng, yêu thú cấp Đinh đẵng có sức mạnh ngang với lão quái Kim Đan sơ kì.

Nhưng hắn cũng không lo lắng nhiều trong tông môn cũng có Động Địa Tượng, là vật cưỡi yêu thích của Ngũ Trưởng Lão. Cứ cách tháng lại đều đặn phát nhiệm vụ vệ sinh chuồng trại lần từ giờ tới đó còn tháng nữa, nhưng việc này cũng không gấp, dù sao cây Tam Diệp Thảo vẫn dư sức cho hắn tu luyện.

Nhắc tới tháng thì hắn lại nhớ tới ước hẹn đi dạo phố cùng tiểu nha đầu, lần này không thể thất ước với nàng được. Dù sao người ta cũng liều mạng giúp hắn tìm linh trùng.

Nói tới đây, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp pha chút ngấy thơ của nữ hài tử làm hắn bổng chốc mỉm cười.

Sau khi dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu Trần Duyên liền ngồi xuống tĩnh tọa, khi hắn rời khỏi mật thất tu luyện đã là chuyện của ngày sau đó.

Gương mặt tự tin, đôi mắt sắc bén, dáng đi hữu lực người ngoài nhìn vào cũng dễ dàng phát hiện được tu vi của hắn đã tăng trưởng. Trần Duyên nhìn vào mặt hắn phản chiếu qua mặt nước lẫm bẫm:

- Không ngờ chỉ hơn tháng mà ta đã là Luyện Khí Kì tầng , tốc độ gần như vượt qua những tên thiên tài kia rồi. Các người cứ chờ đi ngày trả thù của ta sẽ không còn xa nữa, ta sẽ cho các ngươi thấy dù là thiên tài cũng bị ta dẫm dưới chân mà thôi.

Nói tới đây gương mặt của hắn xuất hiện sát khí tràn ngập, nếu có ai từng gặp hắn dám chắc sẽ nghi ngờ bản thân nhìn lầm. Không thể ngờ rằng tên phế vật lưu manh không dám động tay động chân lại có nhiều sát khí như vậy.

Dù sao Trần Duyên cũng là đệ tử thân truyền của Phong Ma Chân Nhân kẻ bị thiên hạ gọi là đại ác nhân, khi còn trẻ lão từng đồ sát toàn thành vạn người để luyện công pháp thành danh của lão “Huyết Phong Kiếm Pháp”.

Chỉ sau khi kết đan thành công thì lão mới bị môn phái triệu tập phong làm Tứ Trưởng Lão trấn giữ tông môn đồng thời tu tập tâm tính bước lên cảnh giới cao hơn.

Trần Duyên đã được chính tay Tứ Trưởng Lão dạy dỗ giết người, tra tấn. Lão dạy hắn rất nghiêm khắc như là thấy hình ảnh bản thân lão lúc nhỏ trong hắn, mãi tới năm tuổi khi hắn bắt đầu tu luyện thì lão mới không ngó ngàng tới.

Che đậy sát khí, không để kẻ khác phát hiện rồi ra tay bất ngờ đó chỉ là điều cơ bản mà hắn biết.

Truyện Chữ Hay