Tô Mặc Trừng thật không nghĩ tới Lâm Nam Khê sẽ tự đến tìm gặp Trình Thiên Nhiễm, ngay lập tức khuôn mặt của anh trở nên căng thẳng, liền bước hai ba bước đi qua, đẩy đám người ra đi vào bên trong, vừa hay anh nghe thấy được Dư Sênh nói với Trình Thiên Nhiễm: “Cô giáo Trình, hãy đi đến bệnh viện xem vết thương ở chân trước.”
Lúc này Tô Mặc Trừng giật mình, bước vài bước đến bên cạnh cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Chân bị thương sao?”
Nét mặt Trình Thiên Nhiễm kinh ngạc nhìn về phía anh, gật gật đầu và kinh ngạc hỏi anh: “Trừng Trừng, sao anh lại ở đây?”
Một khuôn cách vốn dĩ bình tĩnh và điềm đạm của cô trong chớp mắt liền biến mất khi nhìn thấy anh, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt, giọng nói cô nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn với khi dạy học sinh, vô thức mang một hàm ý làm nũng.
“Tại sao lại bị thương?” Tô Mặc Trừng lạnh giọng hỏi cô.
Trong khi nói, Tô Mặc Trừng đã nắm lấy cô từ tay Dư Sênh và ôm cô vào lòng, anh khẽ gật đầu với Dư Sênh và nói lời cảm ơn bằng một giọng trầm lại lịch sự, cô bé sững sờ mất một phút mới vội vàng xua tay, hơi ngượng ngùng nói: “Không sao không sao, việc nên làm mà.”
Sau đó Dư Sênh thay Trình Thiên Nhiễm trả lời câu hỏi của Tô Mặc Trừng, cô giơ ngón tay lên và chỉ vào Lâm Nam Khê trông đáng thương ở phía đối diện, không chút khách khí nói: “Cô giáo Trình bị cô ta xô đẩy không cẩn thận mới trẹo chân.”
Nghe vậy, Tô Mặc Trừng chuyển ánh mắt từ Trình Thiên Nhiễm sang Lâm Nam Khê, người đang bắt đầu sợ hãi, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Trình Thiên Nhiễm đã dựa vào anh khi anh ôm cô vào lòng, bây giờ phần lớn trọng lượng cơ thể cô đều giao cho anh, cô khẽ nhấc bàn chân trái bị thương lên khỏi mặt đất, cảm giác ngứa ran ở mắt cá chân đã thuyên giảm một chút.
Khi Lâm Nam Khê nhìn thấy Tô Mặc Trừng theo bản năng liền sợ hãi, cô vô tình ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt như muốn bắn dao của anh, cô vô thức lắc đầu với một giọng nói run rẩy, ủy khuất giải thích: “Tôi không cố ý, tôi chỉ muốn…”
Cô còn chưa kịp nói xong Tô Mặc Trừng đã nhìn đi chỗ khác, như thể một cái nhìn chán ghét nữa sẽ bị ánh mắt đau khổ của cô ấy làm cho ghê tởm.
Anh ấy bế Trình Thiên Nhiễm và bước ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Lâm Nam Khê đều bị bỏ qua.
Trình Thiên Nhiễm ôm lấy cổ anh một cách tự nhiên, cười yếu ớt nói: “Anh còn chưa nói tại sao anh lại tới đây?”
“Anh vừa đi xem một dự án, đi ngang qua đây muốn đón em.”
Giọng nói của anh lạnh lùng và trầm lặng, nhưng lại làm cho mọi người nghe thấy được sự dịu dàng đối với cô.
Anh đưa Trình Thiên Nhiễm ngồi vào ghế phụ, Tô Mặc Trừng khom người muốn cởi giày cao gót cho cô, Trình Thiên Nhiễm đưa tay muốn ngăn cản anh: “Không cần cởi giày cũng được.”
“Cởi ra thoải mái hơn.” Anh nói xong liền nhẹ nhàng đặt tay lên mắt cá chân của cô, tháo khóa giày rồi để giày sang một bên.
Khi giúp cô cởi giày ở chân trái, Tô Mặc Trừng nhìn mắt cá chân hơi sưng của cô, anh xoa đầu ngón tay lên mắt cá chân, trầm giọng hỏi: “Có đau không?”
“Đau.” Cô cũng không giả vờ, thành thật trả lời.
Kỳ thực, điều đó đúng là đã dọa Lâm Nam Khê sợ hãi.
Trình Thiên Nhiễm cảm thấy ổn, lúc đầu thật sự rất đau nhưng sau một thời gian thì không còn đau như trước nữa.
Đôi mắt Tô Mặc Trừng tối sầm khi nghe được câu trả lời của cô, anh quay đầu, chống tay lên lưng ghế của cô, anh cúi người nhẹ nhàng sờ trán của cô, trấn an nói: “Chờ một chút, anh đưa em đi bệnh viện.”
Phía sau anh còn đông đảo học sinh chưa tản ra: “…”
Ngay khi Tô Mặc Trừng chuẩn bị đóng cửa xe bên ghế phụ thì Dư Sênh, người đã mua một túi đá viên từ cửa hàng đồ uống ở cổng trường, thở hổn hển chạy tới và nói: “Cô giáo Trình, hãy dùng túi đá này trước.”
Trình Thiên Nhiễm đưa tay nhận lấy và mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn nha.”
Lần thứ hai Tô Mặc Trừng khẽ gật đầu với cô ấy, cũng nói lời cảm ơn.
Khoảnh khắc Tô Mặc Trừng ôm Trình Thiên Nhiễm xoay người rời đi trong nháy mắt, cơ thể căng thẳng của Lâm Nam Khê cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng những ngón tay hơi run rẩy của cô cho thấy cô đã sợ hãi đến mức nào.
Khí thế áp chế vô hình của Tô Mặc Trừng vừa rồi và cách anh nhìn cô khiến cô nhớ lại nhiều năm trước đây khi anh giơ nắm đấm lên, anh cũng trừng mắt nhìn cô như thế này, không nói thêm một câu.
Đối với Lâm Nam Khê mà nói một Tô Mặc Trừng như vậy thật sự rất đáng sợ, đáng sợ đến mức theo bản năng cô muốn chạy trốn khi đối mặt với anh.
Ở trên xe Trình Thiên Nhiễm trấn an anh, nói: “Chắc là không có gì lo ngại, chỉ là bong gân đơn giản mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi.”
“Em là bác sĩ sao?” Anh lạnh lùng hỏi.
Trình Thiên Nhiễm: “…”
Kể từ khi hai người ở bên nhau, anh không còn quá tức giận như vậy.
Đúng lúc này, trong điện thoại của Trình Thiên Nhiễm truyền đến một tin nhắn mới, là Dư Sênh.
Cô giáo Trình, em là Dư Sênh, em muốn thừa nhận sai lầm của mình, em đã đăng bài viết đó, em thật sự xin lỗi, bởi vì em đã đăng bài viết đó một cách tự tiện và thiếu cẩn trọng nên sau này mới khiến cô gặp phải nhiều chuyện như vậy, thật sự xin lỗi.
Mong vết thương ở chân của cô giáo Trình sớm khỏi lại, em vẫn đang chờ cô dạy em vũ đạo.
Ngoài ra còn có một số bài đăng với hình ảnh và video về vụ việc vừa rồi.
Dư Sênh: Đây là bằng chứng em đã nhờ các bạn cùng lớp giúp em lưu giữ, em hi vọng mấy thứ này sẽ giúp ích cho việc bảo vệ quyền lợi của cô giáo Trình.
Sau khi đọc xong Trình Thiên Nhiễm cười khúc khích và trả lời cô: “Không sao, cô không trách em về bài đăng, chuyện ngày hôm nay cũng không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, Dư Sênh, đừng tự trách mình, cô sẽ dưỡng thương tốt và trở lại trường học sớm. Cảm ơn em vì đã cung cấp bằng chứng.”
Vì vừa rồi anh hỏi cô “Em là bác sĩ sao”, hai người đã không nói chuyện cho đến khi đến bệnh viện.
Trình Thiên Nhiễm không tức giận, sau đó cô gửi tin nhắn cho Dư Sênh, sau khi gửi tin nhắn, cô nhận thấy sắc mặt anh không vui, nhất thời không nói chuyện.
Mà Tô Mặc Trừng đang suy nghĩ về một số điều, bắt đầu từ sự cố bài đăng hơn mười ngày trước, đến bây giờ, khi mọi thứ đã phát triển đến mức này, anh đang liên tục tự hỏi bản thân, anh làm như vậy cuối cùng có đúng hay không?
Cũng giống như hai mươi năm trước, khi bị tổn thương, anh sẽ tự hỏi bản thân rằng nên nén giận hay là cố gắng phản kháng.
Đến bệnh viện, anh đưa cô đi kiểm tra, cả quá trình này anh đều chạy qua chạy lại, giống như lúc Khương Chỉ Niệm bị thương, Tô Mặc Trừng chạy tới chạy lui, cuối cùng nghe được bác sĩ chẩn đoán chính xác chỉ là bong gân, nghỉ ngơi mười ngày hay nửa tháng sẽ hồi phục hoàn toàn, khi này Tô Mặc Trừng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, anh ôm lấy Trình Thiên Nhiễm đang ngồi ở trên giường bệnh, bàn tay anh trên vai cô bất giác siết chặt.
Trình Thiên Nhiễm bị đau trước cái siết của anh, cô đưa tay đánh vào mu bàn tay anh, oán trách nói: “Nếu anh siết mạnh hơn vai của em sẽ gãy mất!”
Lúc này Tô Mặc Trừng mới định thần lại buông lỏng ra, khi nhận chỉ định của bác sĩ, anh một lần nữa cẩn thận xác nhận: “Bác sĩ, vết thương ở chân của cô ấy thực sự không có gì nghiêm trọng đúng không? Liệu có ảnh hưởng đến việc nhảy múa sau này không?”
“Không đâu.” Nữ bác sĩ trả lời anh với một nụ cười kiên nhẫn, sau đó trêu chọc nói: “Chàng trai trẻ, điều này anh đã hỏi tôi ba lần rồi, vết thương ở chân của bạn gái anh thật sự không có gì đáng ngại, mất vài ngày bôi thuốc mỡ, mấy ngày này chú ý nghỉ ngơi, đừng để cho chân trái quá sức, tôi cam đoan trễ nhất không quá nửa tháng sẽ ổn thôi.”
Trình Thiên Nhiễm nhìn anh trên giường bệnh phía sau, khuôn mặt cô thoáng mỉm cười, cô ngọt ngào gọi anh: “Trừng Trừng, anh đừng căng thẳng, bác sĩ đã nói rồi, không đáng ngại đâu.”
Tô Mặc Trừng mím môi đi tới, ôm lấy cô, vừa ra đến cửa anh gật đầu và nói lời cảm ơn với bác sĩ.
Sau khi lấy thuốc, Tô Mặc Trừng đặt cô ngồi trên ghế dài bên cạnh, bản thân thì xếp hàng mua thuốc.
Trình Thiên Nhiễm bị thương đã gửi một tin nhắn trong nhóm WeChat của gia đình.
Em bé nhỏ: Ba mẹ nhớ làm món ngon gì đó cho bữa trưa!
Em bé nhỏ: Con sẽ đưa con rể thân yêu về nhà!
Em bé lớn: Con rể thích ăn cái gì!
Em bé già: Nó thích ăn gì thì ăn, tôi sẽ chỉ làm những món con gái tôi thích.
Em bé lớn: Hả? Vậy em sẽ không nấu món ăn yêu thích của anh đâu, em bé già.
Em bé già: … Tôi sai rồi, tôi chỉ muốn làm món ăn yêu thích của vợ và con gái tôi thôi.
Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy nó thì mỉm cười, cô chụp ảnh Tô Mặc Trừng đang xếp hàng lấy thuốc và gửi qua.
Em bé nhỏ: Hôm nay không cẩn thận bị bong gân chân, anh ấy đang giúp con xếp hàng mua thuốc.
Em bé lớn: Chân bị thương sao?! Tại sao đột nhiên lại có thể bị bong gân? Bác sĩ nói như thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không?
Em bé già: Có đau không con gái?
Em bé nhỏ: Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi, mọi người đừng lo lắng, con nói cho mọi người cái này ý là —— mấy ngày này con sẽ về nhà ở.
Em bé lớn: Giao cho ba, ngày nào ba cũng làm đồ ăn ngon cho con gái, không nặng tay đâu!
Em bé già: Đó là vì cậu ấy đã đưa con gái nhỏ của tôi đến gặp bác sĩ, giúp con gái tôi chạy vặt và lấy thuốc, trưa hôm nay tôi sẽ làm một món cậu ấy thích.
Trình Thiên Nhiễm: “Phụt hahaha.”
Cô đang cầm điện thoại cúi đầu cười, Tô Mặc Trừng đã lấy thuốc đi tới.
Tâm trạng của anh không tốt lắm khi nhìn thấy cô, Trình Thiên Nhiễm đã sớm nhìn ra, cô cũng biết anh là vì chuyện cô bị thương nên mới phiền muộn, lúc này cô dịu dàng ôm lấy cổ của anh, để anh có thể dễ dàng đứng dậy khi ôm cô vào lòng, cô mỉm cười ở trong lòng anh và nói: “Trừng Trừng, cùng em về nhà đi.”
Tô Mặc Trừng dừng chân một chút.
Trình Thiên Nhiễm rạng rỡ: “Trong khoảng thời gian này em sẽ về nhà sống.”
Anh phản ứng lại, gật gật đầu, giọng nói trầm thấp, hàm chứa một chút thất vọng: “Ừm.”
Anh không ép cô sống trong căn hộ của giáo viên, biết rằng anh nói sẽ chăm sóc cô.
Có vẻ như sự chăm sóc của ba mẹ sẽ thực sự chu đáo hơn của mình.
Anh mím môi lại rất thẳng, cúi đầu xuống.
Tô Mộc Thành biết lần này chắc chắn bản thân sẽ gặp ba mẹ của cô, nên anh đã đỗ xe ở trung tâm thương mại gần bệnh viện để mua đồ, còn Trình Thiên Nhiễm thì bị anh bỏ lại trên xe.
Anh mua này nọ không mất nhiều thời gian, rất nhanh đã quay lại, cất đồ vừa mua vào ghế sau rồi chở cô về nhà.
Khi hai người đến dưới lầu nhà cô, Tô Mặc Trừng đã đậu xe vào bãi đậu xe, nhưng anh không đưa cô xuống xe ngay lập tức.
Anh nắm chặt tay lái khiến các ngón tay trở nên trắng bệch.
Trình Thiên Nhiễm không hiểu nghiêng đầu gọi anh: “Trừng Trừng? Đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi.”
Cô đột nhiên nhớ tới anh có mua thứ gì đó: “Đúng rồi, em sẽ nhờ ba em xuống lấy đồ giúp…”
Trình Thiên Nhiễm định lấy điện thoại di động trong túi ra gọi cho Trình Nghiệp, nhưng Tô Mặc Trừng đột nhiên nghiêng người ôm cô vào lòng.
Anh ôm chặt lấy cô, anh vùi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn, mang theo chút hối hận và thì thầm với cô: “Anh xin lỗi.”
“Anh thật sự xin lỗi, Nhiễm Nhiễm.”