Tuy rằng Trình Thiên Nhiễm đi cùng cha mẹ, nhưng lúc hoạt động vẫn tách nhau ra, cô đi cùng Đường Nhược Đồng, Sóc Chi đi cùng Trình Nghiệp.
Lúc chạng vạng, Trình Thiên Nhiễm và Đường Nhược Đồng đến nhà hàng dưới đáy biển mà bọn họ đã đặt bàn trước để dùng bữa với rượu cocktail.
Nhà hàng ở dưới mặt biển mét, bốn phía xung quanh đều được làm bằng thủy tinh. Hai người cầm thanh vịn chậm rãi đi xuống cầu thang xoắn ốc, một bên đi xuống một bên thưởng thức thế giới đáy biển đầy ắp sắc màu ở đằng xa. Đủ mọi loại cá đang bơi lội ở trong nước, cảnh tượng cực kỳ xa hoa.
Có ánh mặt trời xuyên qua nước biển khúc xạ chiếu vào, khiến những vệt lốm đốm chói mắt lấp lóe trên sàn. Hai người dùng bữa ngay tại vườn hoa dưới nước, nơi quan sát được độ không góc chết của thế giới dưới đáy biển, hưởng thụ bữa tiệc của cả thị giác và vị giác.
Ngay lúc Trình Thiên Nhiễm lơ đãng xoay mặt ngẩng đầu lên cười nhẹ rồi vươn tay ra chọc con cá đang ở gần, Đường Nhược Đồng cầm lấy điện thoại nhanh chóng chụp hình ảnh lúc này lại.
Trình Thiên Nhiễm nghe thấy tiếng chụp ảnh, cô quay đầu, Đường Nhược Đồng đang ngồi ở đối diện cô lắc đầu tiếc nuối: “Nếu cầm máy ảnh chụp thì kết quả chắc chắn tốt hơn rồi.”
Trình Thiên Nhiễm mỉm cười: “Cần gì để ý nhiều thứ như vậy.”
Đường Nhược Đồng gửi ảnh chụp qua cho Trình Thiên Nhiễm, sau đó để điện thoại sang một bên, uống một ngụm rượu cocktail rồi chậc lưỡi nói: “Cũng đúng, dù sao trong mắt của Trừng Trừng nhà cô, Nhiễm Nhiễm là đẹp nhất rồi.”
Trình Thiên Nhiễm: “…”
“Ầy.” Cô làm bộ thở dài: “Sao mình lại nghe thấy tiếng chó độc thân oán trách thế nhỉ.”
Mặt Đường Nhược Đồng lạnh lùng: “Không nhắc tới vấn đề này thì chúng ta còn có thể làm bạn.”
Nói xong, cô lại khiêu khích: “Có giỏi thì đêm nay cậu đừng có up video clip ngược đãi chó nữa đi, chừa cho chó một đường sống không được hả?”
Trình thiên Nhiễm cầm dao nĩa ung dung ăn cơm: “Đương nhiên không được rồi, càng ngược đãi sẽ càng khỏe mạnh thôi!”
Đường Nhược Đồng mỉm cười: “Mình muốn chia phòng ngủ.”
Trình Thiên Nhiễm nói một cách khoa trương: “Ui! Ngài định vứt bỏ em để đi tìm em trai nhỏ luôn đến chơi với ngài mấy ngày nay ư?”
…
Hai người vừa ăn cơm vừa ba hoa, chờ đến lúc hai cô nàng ra khỏi nhà hàng đáy biển, thì màn đêm đang buông xuống. Đường ranh giới của trời với biển còn lưu lại một số vệt sáng màu bạc hồng, nhưng đêm tối đã dần bao quanh xung quanh. Kiến trúc cạnh bờ biển đều đã sáng đèn, từng chùm đèn neon nhiều màu đã khiến bãi biển còn xinh đẹp hơn so với ban ngày. Trình Thiên Nhiễm và Đường Nhược Đồng cởi giày xăng đan đi trên bờ cát, cầm ở trên tay, rồi hai người tay nắm tay bước chậm trên bãi biển.
Gió đêm thổi đến khiến cho làn váy bãi biển dài trên người của hai cô nàng tung bay, làn tóc dài rối tung cũng nhảy nhót theo làn gió.
Ngay tại lúc Trình Thiên Nhiễm đang vui vẻ đuổi bắt chơi đùa ầm ĩ với Đường Nhược Đồng, Trình Thiên Nhiễm không cẩn thận đụng vào người khác. Cô vội vàng xoay người, cực kỳ hối lỗi nói: “Sorry…”
Giang Kha Tố vui mừng gọi cô: “Nhiễm (trư)!”
Trình Thiên Nhiễm ngớ người, lông mày thanh tú nhíu lại, không có biểu cảm lui về phía sau một bước. Lúc Đường Nhược Đồng đi đến bên cạnh Trình Thiên Nhiễm, Giang Kha Tố vẫn còn trừng mắt nhìn thẳng cô. Loại ánh mắt hưng phấn thế này khiến Trình Thiên Nhiễm có cảm giác sợ hãi như bị bắn tỉa, cô luôn cảm thấy bị hắn ta nhìn khiến cô thực sự mất tự nhiên.
Cô giữ vẻ mặt bình thường, để cho bản thân nhìn như bình tĩnh không vội, hỏi: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Giang Kha Tố như một người không có vấn đề gì, hắn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười hì hì nói với cô: “Khách du lịch, ừ… Nghĩ lại về những chuyện trước kia mình từng làm.”
Rồi sau đó hắn ta thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh đứng đắn xin lỗi Trình Thiên Nhiễm: “Thực xin lỗi.”
Trình Thiên Nhiễm rất bất ngờ, cô tìm tòi nghiên cứu đánh giá hắn ta, sự cảnh giác cũng vẫn không nới lỏng, không nói một câu nào.
Đằng sau có người đang kêu Giang Kha Tố, Trình Thiên Nhiễm mới chú ý đến cách ăn mặc của hắn ta, áo thun đơn giản và quần bãi biển, hắn ta đang đánh bóng chuyền trên bãi biển cùng với một vài người nước ngoài.
Trình Thiên Nhiễm nhân cơ hội thoát thân, vội vàng nói một câu với hắn: “Chơi vui nhé.” Sau đó cô lôi kéo Đường Nhược Đồng quay trở về.
Ánh mắt Giang Kha Tố gắt gao nhìn theo cô, hắn ta rõ ràng cảm nhận được sự xa cách, thậm chí là sự bài xích của cô đối với hắn. Con mắt u ám hiện lên sự không cam lòng, trong tim cũng không cam lòng.
Có người ôm lấy bờ vai hắn ta, kéo hắn ta đi về tiếp tục chơi bóng chuyền. Trình Thiên Nhiễm vụng trộm quay đầu lại nhìn hắn ta, phát hiện ra hắn ta vẫn đang chơi bóng như cũ, Trình Thiên Nhiễm lúc này mới khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đường Nhược Đồng biết chuyện giữa hai bọn họ, cô ấy nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm cảnh giác cao độ như vậy thì cũng yên tâm phần nào, nhưng cô ấy vẫn dặn dò: “Thiên Nhiễm, mình luôn cảm thấy Giang Kha Tố rất nguy hiểm, cậu cách xa anh ta một chút.”
Trình Thiên Nhiễm gật đầu: “Mình biết rồi.”
Thật ra, từ vụ việc lần trước, cô cũng đã dựng phòng tuyến lên, ngay cả vòng bạn bè cũng hạn chế không cho hắn ta nhìn thấy hoạt động của mình. Chưa từng trả lời tin nhắn, cũng không bắt máy điện thoại.
Nhưng cô không hiểu vì sao ở trong này cũng có thể đụng phải hắn ta, không trùng hợp đến vậy chứ?
Trình Thiên Nhiễm và Đường Nhược Đồng cảm thấy hơi khát nước, trực tiếp đi đến nhà hàng ở khách sạn để gọi nước uống. Đường Nhược Đồng gọi xong thì phải đi toilet, Trình Thiên Nhiễm ngồi ở quầy bar, một bên uống nước một bên lướt điện thoại, chờ Đường Nhược Đồng quay lại về phòng cùng nhau.
Kết quả bất ngờ không kịp tránh, bị người khác hung hăng ôm vào trong lòng như thế.
Trình Thiên Nhiễm bị dọa tới mức ném ly nước đang uống trong tay. Cô dùng hết toàn lực đẩy Giang Kha Tố để thoát ra, nhưng hắn ta là một thằng đàn ông, cô làm sao có thể thoát nổi.
Trình Thiên Nhiễm rất hối hận hôm nay đã đi giày đế bằng, muốn chống trả cũng không có biện pháp. Cô nắm điện thoại rất chặt, chưa kịp nghĩ nhiều đã đập mạnh vào gáy hắn ta.
Giang Kha Tố đau đớn rên lên, nhưng vẫn gắt gao ôm chặt cô, dù thế nào cũng không thả.
Đúng, vừa rồi hắn ta xin lỗi cô, nhưng, ý xin lỗi của hắn ta là, Nhiễm Nhiễm, xin lỗi em, anh vẫn còn muốn quấn lấy em, không thể buông tha em được.
“Vì sao lại hạn chế anh vậy?”
“Không cho anh thấy vòng bạn bè của em, anh vẫn có thể tìm thấy em nhé, Nhiễm Nhiễm.”
Hắn ta ôm người phụ nữ hắn ta yêu nhất trong lòng, Giang Kha Tố gần như sắp điên cuồng hưng phấn. Hắn làm ngơ đối với việc Trình Thiên Nhiễm giãy dụa thở hổn hển bắt hắn ta buông tay, không hề di chuyển chút nào.
Hắn ta nói với cô một cách tự nhiên: “Nhiễm Nhiễm, có phải em hiện tại rất ghét anh?”
“Em có biết Tô Mặc Trừng đáng thương đến mức nào không? Em sẽ không hạnh phúc với anh ta được đâu, thằng đó không cho em được.”
“Anh buông ra!” Trình Thiên Nhiễm tức tới mức mắt đỏ lên: “Giang Kha Tố!”
Lúc này đa số mọi người đang chơi ở bên ngoài, người trong phòng ăn cũng rất ít, nhất là bên quầy bar ngoại trừ hai ba nhân viên cửa hàng, cũng chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Nhân viên cửa hàng cũng cho rằng bọn họ chỉ là người yêu đang cãi nhau, nên yên lặng đứng ngoài không lại gần ngăn cản khuyên bảo.
“Nó chắc chưa nói gì với em rồi, hồi trước nó…”
“Nói thêm một từ nữa, đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu Giang Kha Tố!” Trình Thiên Nhiễm giả bộ mạnh mẽ ngắt lời Giang Kha Tố, ép buộc hắn ta.
Cổ Giang Kha Tố bị Trình Thiên Nhiễm dùng điện thoại đập ứa máu, nhưng hắn ta lại càng ngày càng hưng phấn, ôm cô càng ngày càng chặt, hắn ta tiếc nuối nói: “Ngay cả nếu anh không nói, thì chúng ta cũng không trở về như cũ được. Đến lúc sau khi em biết quan hệ của anh với nó, hai chúng ta cũng không như trước được nữa.”
“Em cảm thấy anh không cảm giác được rằng em đang xa cách anh vì nó sao. Sau khi hai người xác định quan hệ, Nhiễm Nhiễm, em đã định xa cách anh.”
Trình Thiên Nhiễm không biết nói gì, bởi vì Giang Kha Tố nói không sai.
Cô vì Tô Mặc Trừng, cơ bản đã chuẩn bị tốt đến việc không cần tình bạn bảy năm giữa cô và Giang Kha Tố nữa.
“Để anh nói cho em nghe, mẹ nó đã chết như thế nào.” Khóe môi hắn ta khẽ nhếch lên, cúi đầu xuống, sườn mặt để sát bên tai cô nói nhỏ.
“Đừng nói.” Nước mắt Trình Thiên Nhiễm sắp rơi xuống. Cổ họng cô run run, vẫn còn đang giãy dụa trong lòng hắn ta: “Đừng nói cho tôi, tôi không muốn nghe.” Nói xong là muốn che lỗ tai lại.
Giang Kha Tố nhìn thấy phản ứng của cô thì càng vui vẻ hơn. Hắn ta mạnh mẽ dùng lực kéo tay cô xuống, ghé sát vào tai cô, dùng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe được, chậm rãi nói một câu: “Mẹ nó nhảy lầu chết, nó lúc đó đang ở dưới lầu, tận mắt nhìn thấy mẹ nó chết ngay trước mắt…”
“Xin anh, đừng nói nữa.” Trong lòng Trình Thiên Nhiễm buồn bã, khóc nức nở cầu xin.
“Em có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó không? Người phụ nữ nhảy xuống từ tầng , lúc rơi xuống óc chảy ra, máu chảy hết luôn.”
“Nó đến nhà anh, nhưng anh ghét nó, cho nên anh đã nói dối rằng nó bắt nạt anh. Em có biết nó bị mẹ anh tra tấn thành cái gì không?”
“Tô Mặc Trừng đáng thương như thế, làm sao có thể xứng đôi với Nhiễm Nhiễm đây?”
“Nó không biết yêu đâu. Nhiễm Nhiễm, hiện tại nó bên em chỉ là vì muốn em đối xử tốt với nó. Nó chỉ tham lam việc em đối xử tốt với nó mà thôi, chờ ngày nào đấy nó không cần em nữa thì nó sẽ đá văng em ra đấy. Tô Mặc Trừng làm sao có thể có tình cảm chứ? Nó không có đâu.”
“Anh nói với em những việc này, chính là muốn nói, em có thể không chọn anh. Không sao, em có thể chọn những thằng đàn ông khác không là Tô Mặc Trừng, nhưng chỉ riêng nó là không được.”
“Nó không cho em thứ em muốn được đâu.”
Toàn thân Trình Thiên Nhiễm phát run, cô nỉ non, cô không muốn biết, lúc trước anh từng trải qua những chuyện gì, cô đều không thèm để ý. Anh không muốn nói cô cũng không muốn hỏi, cô càng không muốn tham gia vào trong ân oán giữa hai bọn họ, cô chỉ thầm mong về sau sống tốt cùng với anh mà thôi. Những chuyện trước đây, những chuyện đã xảy ra thì không có biện pháp thay đổi hay vãn hồi, cô chỉ đơn thuần là thích anh, muốn sống cùng một chỗ với anh mà thôi.
Nhưng mà vì sao, vì sao Giang Kha Tố lại muốn nói những điều này cho cô nghe.
Sóc Chi và Trình Nghiệp vừa vặn đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm đang giãy dụa trong lòng Giang Kha Tố ở trước quầy bar, ngay lập tức đã chạy đến tách bọn họ ra. Trình Nghiệp đẩy Giang Kha Tố ra, bảo vệ Trình Thiên Nhiễm ở trong ngực, lớn tiếng hỏi: “Cậu là ai? Vì sao lại chạm vào con gái tôi?”
Giang Kha Tố hơi rút lại khuôn mặt hơi vặn vẹo bởi vì sung sướng, hắn ta gần như khôi phục lại bộ dạng nho nhã lễ độ như trước trong nháy mắt: “Chào chú, cháu…”
“Khỏi chú gì hết, tôi không nhận nổi.” Trình Nghiệp lạnh lùng, âm thanh cực kỳ tức giận, quát lớn nói: “Chỉ bằng việc cậu làm con gái tôi khóc, Trình Nghiệp tôi đời này sẽ không nhận cậu, cút đi.”
Sóc Chi luôn ở bên cạnh dỗ dành Trình Thiên Nhiễm, lúc này cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Kha Tố: “Chàng trai, chuyện hai đứa thế nào thì cũng phải chú ý tới việc tình nguyện hay không chứ? Cậu bắt buộc con gái tôi giống vậy thì thật không giống một thằng đàn ông một tí nào.”
Đường Nhược Đồng vừa quay lại từ toilet thì đã thấy trường hợp này rồi, lại chú ý đến Trình Thiên Nhiễm đang rơi nước mắt trong lòng ngực Sóc Chi, cô ngay lập tức nổi giận, nâng túi xách đang cầm trong tay đập về phía hắn ta: “Con mẹ nó anh đã làm gì với Thiên Nhiễm rồi?!”
Giang Kha Tố bị Đường Nhược Đồng đột nhiên đánh lén khiến đầu choáng váng mắt hoa lên. Hắn ta nhíu mày, căm tức nhìn Đường Nhược Đồng, nhưng thấy cô là phụ nữ, lại còn là bạn của Trình Thiên Nhiễm, nên không để ý.
Đường Nhược Đống còn đang định tiến lên đá hắn ta, nhưng bị Trình Thiên Nhiễm lên tiếng ngăn cản: “Nhược Đồng.” Trình Thiên Nhiễm đưa tay giữ chặt cô lại: “Bỏ đi.”
“Thiên Nhiễm!”
Sóc Chi trấn a Đường Nhược Đồng: “Đồng Đồng, để Nhiễm Nhiễm tự mình xử lý đi.”
Con gái của bà bà biết rõ, cứ bỏ qua như thế? Không có khả năng.
Trình Thiên Nhiễm dùng ngón tay lau nước mắt, ổn định cảm xúc, nhướn mày lên lạnh lùng nhìn Giang Kha Tố. Cô tiến lên phía trước một bước, Trình Nghiệp không ngăn cản, Giang Kha Tố nhìn thấy dáng vẻ của cô như thế mới bắt đầu sợ hãi, nhất là khi cô còn vui vẻ nhìn hắn ta.
“Nhiễm…”
Bang.
Một cái tát cực kỳ vang dội rơi vào má trái của Giang Kha Tố. Bởi vì dùng sức quá mạnh, tay Trình Thiên Nhiễm còn run lên, trên mặt Giang Kha Tố lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay màu hồng, thậm chí còn bị móng tay của Trình Thiên Nhiễm cắt vào mặt.
Khuôn mặt tinh tế của cô lạnh như băng, nhìn thẳng hắn ta, gằn từng từ nói cho hắn ta biết: “Giang Kha Tố, chúng ta kết thúc đi. Từ lúc này trở đi, tôi không biết anh, cũng không mời anh, đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
“Tôi và bạn trai sống rất tốt. Nếu không có anh gây rắc rối ở giữa, cuộc sống chúng tôi sẽ trôi qua rất tốt. Anh ấy có thể cho tôi cuộc sống tôi mong muốn không, bản thân tôi tự biết rõ. Những việc này không cần một người ngoài như anh phải nhúng tay vào, bởi vì anh không có tư cách! Nếu anh thực sự thích tôi, muốn tốt cho tôi, thì tôi thật sự cầu xin anh, mời anh ra khỏi cuộc sống của tôi được không?
“Tôi không biết lần này anh biết được hành trình của tôi từ chỗ nào, cũng không biết những lời anh nói với tôi thực sự là có ý gì, nhưng nếu anh về sau vẫn tiếp tục theo dõi dây dưa với tôi, thì đừng trách tôi báo cảnh sát kiện anh.”
Giang Kha Tố, chúng ta kết thúc đi.
Rất lâu sau, Giang Kha Tố đứng ở tại chỗ không thể động đậy. Cuối cùng, cuối cùng thì cũng kết thúc rồi.
Hắn ta tự tay đẩy Nhiễm Nhiễm gần lại hơn với Tô Mặc Trừng.
Người tôi không muốn làm tổn thương nhất là em. Nhưng khi tôi nhìn thấy em ở cùng với anh ta, em không để ý đến tôi, thậm chí xa cách tôi, tôi sẽ không khống chế được bản thân mà làm một số hành động điên cuồng. Nhiễm Nhiễm, từ nhỏ đến lớn, em là điều tôi mong muốn nhất, không ai sánh bằng.
Mà tôi, cuối cùng vẫn đã đánh mất em rồi.
Đại khái đây là luân hồi nhân quả rồi, trời cao đang trừng phạt tôi, khiến tôi mất em.
Mà lúc này, tôi thua anh ta rồi.
Về sau trong những người bạn tốt của em sẽ không còn người tên Giang Kha Tố. Sau khi vứt cái chướng ngại là tôi đi triệt để, chắc tình cảm của em và anh ta sẽ rất tốt đây.