"Thực xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy..."
Trình Thiên Nhiễm nhíu mày, thật không ngờ di động của anh vậy mà lại tắt máy.
Cô để di động qua một bên, trong lòng vẫn không an tâm, vì sao anh thích cô lại nói với cô như vậy, còn có lần cơm trưa đó, giữa bọn họ có phải có hiểu lầm gì không?
Cô đi tới lui trong phòng, trong lòng ngày càng loạn, buổi tối còn có trận chung kết, Trình Thiên Nhiễm thở thật sâu trấn tĩnh mình lại, mở nhạc sau đó luyện tập vũ đạo quen thuộc cho trận chung kết tối nay, nhưng khi nhạc vang lên, cô dừng lại một chút và thay đổi vũ đạo mà cô đã không tập lại vào mấy ngày trước, bài mà cô đã từng nhảy cho anh.
Trình Thiên Nhiễm đã khiêu vũ để dời đi lực chú ý của mình. Khi sắp mười một giờ trưa, cô dừng lại, ngồi bên giường nghỉ ngơi một lát, dự định một chút nữa sẽ đi tắm sau đó ra ngoài ăn cơm trưa, kết quả lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô mò điện thoại ở giữa giường, lúc cầm lên nhìn tên người gọi trên màn hình, bèn sửng sốt.
—— Trừng Trừng.
Cô do dự vài giây liền bấm nhận, đầu bên kia rất ồn ào, còn có tiếng nhạc rất lớn, cô còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe anh gọi: "Nhiễm Nhiễm."
Trình Thiên Nhiễm bị xưng hô của anh làm khiếp sợ, đứng hình, đôi mắt cô mở to, hô hấp như ngừng lại, tim lỡ một nhịp, sau đó gần như đập điên cuồng.
Cô không lên tiếng, anh lại gọi cô một tiếng, giọng nói trầm thấp, giống như đang nỉ non bên tai của cô, "Nhiễm Nhiễm..."
Thái dương của cô đột nhiên giật giật, theo bản năng ngây ngốc trả lời anh: "A..."
Giọng nói hàm chứa sự mơ hồ và khó tin.
Anh giống như không hề nghe thấy cô trả lời, bướng bỉnh gọi cô: "Nhiễm Nhiễm..."
Từ từ phục hồi tinh thần lại, cuối cùng Trình Thiên Nhiễm ý thức được điều không đúng, đôi lông mày thanh tú của cô nhướng lên, có chút tức giận hỏi: "Anh đang uống say sao?"
Dựa vào quầy bar, đây là lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm ba uống say, Tô Mặc Trừng lắc ly rượu trong tay, không hề trả lời cô, giọng nói của anh trầm thấp dường như chứa rượu, trực tiếp tiếng thẳng vào lòng cô, khiến cô như đang say theo.
"Em vì sao..." Anh dừng lại, Trình Thiên Nhiễm cách điện thoại nghe được âm thanh nuốt xuống, chắc là anh đang uống rượu, trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh anh ngửa đầu uống, rượu chảy vào cổ họng, ngay lúc cô đang thất thần thì anh nói: "... Vì sao không cần tôi?"
Vì sao em không cần tôi?
Trình Thiên Nhiễm tưởng bản thân mình nghe lầm, ý của anh là sao?
Cái gì mà nói cô không cần anh?
"Tô Mặc Trừng, " Cô khép chặt mắt, mạnh mẽ ngăn chặn những hỗn loạn trong đầu, hỏi anh: "Anh đang ở đâu?"
Anh vẫn không trả lời cô, điện thoại không hề bị ngắt, nhưng cô chỉ có thể nghe được tiếng bình rượu và ly va chạm nhau, sau đó là tiếng uống rượu ừng ực, Trình Thiên Nhiễm nóng nảy, gọi anh: "Tô Mặc Trừng!"
Anh không đáp, chỉ liên tiếp rót rượu.
"Anh không muốn sống nữa sao?"
Còn uống như vậy, dạ dày của anh nhất định sẽ đau.
Lời nói của Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng nào có nghe được, đầu anh đau kịch liệt, trong trạng thái mơ màng, trước mắt anh hiện lên cảnh tượng hồi nhỏ, xen lẫn trong đó là hình ảnh của cô và Giang Kha Tố, đôi mắt gần như không mở ra được, trước khi cúp điện thoại, anh khẽ run rẩy hỏi cô: "Vì sao các người đều không cần tôi?"
Vì sao Giang Khả Tố, anh ta có thể có được đãi ngộ sống trong hoàn cảnh được bố mẹ yêu chiều mà lớn lên, vì sao cũng là con mình, nhưng ba anh lại không cần anh, mẹ anh cũng bỏ anh lại, bây giờ ngay cả cô, cũng ở bên cạnh Giang Kha Tố.
Trình Thiên Nhiễm nghẹn ngào giây lát.
Cô đã nghe qua giọng điệu lạnh lùng của Tô Mặc Trừng, nhưng chưa từng nghe được giọng điệu như bây giờ của anh, giống như một đứa trẻ yếu ớt, bất lực bàng hoàng, không tìm thấy phương hướng.
Nếu không phải say rượu, Tô Mặc Trừng nhất định không để lộ bộ mặt như vậy, nhất là để lộ trước cô, anh thà rằng lòng mình rối bời cũng không muốn để cô biết, không muốn cô thương hại anh.
Nhưng bây giờ, anh mơ màng, cũng không biết bản thân mình đang làm gì.
Nhưng anh nói không phải là em, mà là các người.
Trình Thiên Nhiễm không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cô mơ hồ có thể cảm nhận được, trong lòng anh có chuyện gì đó, lấy tính cách của anh, khẳng định sẽ không nói với người khác, chỉ sợ những lời vừa rồi là do anh say rượu nên mới vô tình nói để lộ ra với cô.
"Trừng..."
Tút -----
Cô còn chưa nói hết, anh đã cúp điện thoại.
Khóe mắt Trình Thiên Nhiễm ửng đỏ, cô hoảng loạn gọi trở lại, đầu bên kia vang lên thật lâu mới có người bắt máy, cô sốt ruột, nghẹn ngào gọi anh: "Trừng Trừng, anh bây giờ..."
"Chào cô, tôi là nhân viên pha chế của quán bar Iceland trên đường vành đai phía Nam, vị tiên sinh này uống say và đã ngủ quên trên quầy bar."
Trình Thiên Nhiễm sửng sốt, không nghĩ tới anh đã về nước, cô cố gắng để mình tỉnh táo lại, nói với người đầu điện thoại bên kia: "Có thể nhờ anh trông chừng anh ấy một lát, tôi sẽ tìm người qua đón anh ấy."
"Được thôi."
"Làm phiền rồi, cám ơn anh."
Trình Thiên Nhiễm cúp điện thoại liền điện cho Khương Chỉ Niệm, Khương Chỉ Niệm không nghĩ rằng cô sẽ điện qua, thông thường hai người đều liên lạc bằng Wechat, rất ít khi gọi điện.
"Chị Trình!"
Tiếng gọi này đem lại sự chú ý cho Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Ngôn ngồi bên cạnh cô nàng.
Trước đây, bọn họ có nghe qua Khương Chỉ Niệm nói về cô giáo Trình này, nhưng cũng chỉ mơ hồ biết qua đây là người con gái thích Trừng Trừng nhà họ, chỉ vậy thôi.
Trình Thiên Nhiễm câu đầu tiên liền hỏi: "Nhà em xảy ra chuyện gì sao?"
Khương Chỉ Niệm quái lạ trả lời cô: "Không có ạ."
Trình Thiên Nhiễm thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hỏi: "Ba mẹ em ở nhà sao?"
"Ở nhà, ngay bên cạnh em."
"Kêu bọn họ ra quán bar Iceland ở đường vành đai phía Nam đón anh em đi, anh em uống say rồi."
Khương Chỉ Niệm không kịp phản ứng: "A?"
"Anh em không phải đang ở Mỹ xem cuộc thi của chị Trình sao?"
"Cụ thể chị không không nói rõ được, tóm lại anh ấy về nước, bây giờ đang uống say ở quán bar, em kêu ba mẹ em đi đón anh ấy về nhà đi, sau đó cho anh ấy uống thuốc dạ dày, bằng không lại đau dạ dày nữa đấy."
Khương Chỉ Niệm vẫn còn sửng sốt: "... Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, cô gái nhỏ nói rõ đầu đuôi lời của Trình Thiên Nhiễm cho ba mẹ, lúc này Khương Mộ Côn cầm chìa khóa đi ra ngoài, Tô Dịch Ngôn lo lắng muốn đi theo thì bị Khương Mộ Côn ngăn lại, "Em ở nhà chăm sóc Tiểu Niệm đi, anh đi một mình được rồi."
Tô Dịch Ngôn còn muốn nói gì nữa, Khương Mộ Côn nói: "Trên đùi Tiểu Niệm bị thương, hành động không tiện, muốn uống nước hay là đi toilet đều cần người, em chăm sóc nó, Trừng Trừng bản thân anh lo được."
Khương Chỉ Niệm ngồi trên sofa, vẻ mặt lo lắng, "Ba, con không sao, ba cùng mẹ đi đón anh trai đi."
Cuối cùng Tô Dịch Ngôn vẫn ở lại nhà, Khương Mộ Côn một mình lái xe lại quán bar.
Chờ khi ông đưa người và hành lý, tất cả mang về nhà, Tô Dịch Ngôn vội vàng đỡ lấy Tô Mặc Trừng, trên trán Khương Mộ Côn toát mồ hôi, cùng Tô Dịch Ngôn đưa Tô Mặc Trừng lên lầu sắp xếp tốt cho anh.
Vẻ mặt Khương Chỉ Niệm nghiêm trọng đoán một chút, cảm thấy nguyên nhân khiến anh trai như vậy chỉ có một, chắc là chuyện anh ấy và chị Trình.
Khương Chỉ Niệm ngồi trên sofa ở phòng khách nói chuyện Trình Thiên Nhiễm giọng nói, hỏi có phải chị ấy cùng anh trai cãi nhau không, Trình Thiên Nhiễm không biết nói gì oan ức nói, "Chị còn không nhìn thấy anh ấy, tụi chị không có liên hệ gì, sao có thể cãi nhau?"
Lúc này vừa vặn Tô Dịch Ngôn xuống lầu, nghe được nội dung của hai người, liền hỏi sự việc của Tô Mặc Trừng và Trình Thiên Nhiễm.
Cuối cùng Khương Chỉ Niệm đem việc Trình Thiên Nhiễm đêm đó ngất xỉu ở nhà mình, cùng vụ hai người cãi nhau, nói chi tiết cho Tô Dịch Ngôn.
Đến bây giờ Khương Chỉ Niệm cũng không hiểu tại sao ngày đó Tô Mặc Trừng lại tức giận như vậy, nhưng Tô Dịch Ngôn vừa nghe đã gần như hiểu rõ.
Bởi vì nó nghe được tên Giang Kha Tố.
Khuôn mặt bà cứng đờ lại một chút, sau đó lập tức khôi phục như thường, giống như người vừa thất thố kia không phải là bà.
Khuya đêm đó, sau khi Khương Chỉ Niệm về phòng ngủ, Tô Dịch Ngôn đi vào phòng của Tô Mặc Trừng, cầm điện thoại anh, ghi nhớ của Trình Thiên Nhiễm.
Mà bên kia, ở Mỹ, trước khi thi đấu Trình Thiên Nhiễm nhận được wechat của Khương Chỉ Niệm.
Nhớ mãi không quên: Chị Trình, chị an tâm thi đấu đi, sáng hôm nay anh em đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không bị đau dạ dày.
Cô xem tin nhắn này rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, trả lời đơn giản với Khương Chỉ Niệm xong liền bỏ điện thoại vào túi, bởi vì phải chuẩn bị cho trận đấu lát nữa.
Thời gian diễn ra chung kết ngắn hơn thời gian đấu vòng loại một chút, hơn nữa công bố hạng cùng trao giải chỉ mất hai tiếng, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, Trình Thiên Nhiễm nhận được cúp vàng Lửa Cháy.
Cô sốt ruột về nước, sau khi kết thúc trận đấu cầm cúp đã vội vã về chỗ ở thu dọn mọi thứ.
Bên ngoài gặp phải Giang Kha Tố, cậu ta cao hứng ôm cô một lát, chúc mừng cô giành được cúp vàng Lửa Chát, Giang Thiên Nhiễm vỗ lưng cậu ta cho có lệ, sau đó liền đẩy cậu ta ra, Giang Kha Tố nói: "Sắp đến sinh nhật cậu rồi, Nhiễm Trư tớ dẫn cậu đi đâu đó chơi nhé!"
Trình Thiên Nhiễm lắc đầu từ chối, "Không được, để dịp khác, bây giờ tớ phải về, có việc gấp."
Đôi mắt Giang Kha Tố lóe lên, giọng điệu có chút mất mác, "Chuyện gì?"
Trình Thiên Nhiễm nói: "Chung thân đại sự."
Nói xong không đợi cô ta giữ lại, cô đã chạy về phía trước, không hề quay đầu lại chỉ vẫy tay, nói" Đi đây!"
Giang Kha Tố nhìn cô chạy đến ven đường, chặn xe taxi rồi ngồi vào, sau đó vài giây cô đã biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Anh cúi đầu, môi mím thẳng, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, chậm rãi xiết chặt, chua sót thì thào nói: "Chung thân đại sự..."
"Là muốn đi gặp anh ta sao?"
Giang Kha Tố đưa mắt nhìn hướng cô rời khỏi, đôi mắt tối lại, giọng điệu oán giận mà chính anh cũng không cảm nhận được: "Vì sao cậu không chịu quay đầu lại nhìn tớ một cái, tớ đã ở phía sau cậu bảy năm rồi."
Còn anh ta chỉ mới quen cậu chưa đến ba tháng.
Thật không công bằng.
Ngay lúc Trình Thiên Nhiễm ngồi ở sân bay chờ, thì có một số lạ gọi cô, mặc dù cô có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bắt máy.
Nghe đối phương nói là mẹ của Tô Mặc Trừng, trong chớp mắt trái tim cô đập mạnh cuống lên vội vàng nói: "Chào dì ạ."
Tô Dịch Ngôn dịu dàng hỏi: "Cô giáo Trình sau khi về nước có thể gặp mặt tôi được không? Tôi muốn nói chuyện với cô giáo Trình đây một chút."
Trình Thiên Nhiễm đối với chuyện sẽ gặp mẹ của anh, trong lòng rất bất an, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng uống rượu say của Tô Mặc Trừng buổi trưa, cô liền không do dự trả lời: "Khoảng mười hai tiếng nữa, con sẽ về đến sân bay nước mình."
Tô Dịch Ngôn trầm ngâm một chút, lịch sự hỏi: "Vậy chín giờ tối, gặp mặt ở quán cà phê Bách Khách trên đường Hòe An được không?
Trình Thiên Nhiễm: "Được ạ, con xuống máy bay xong sẽ qua ngay."
Hết chương - //
P/s: votes, cmt đăng chương mới nha.