"Không biết người khác thế nào, nhưng tôi đối với anh chính vậy, sự yêu thích của tôi đối với anh chính là không chịu nổi một sự đả kích, rốt cục thì nó cũng là thứ tình yêu đơn phương bị đương sự của nó ghét bỏ."
"Ban đầu là tôi quấn lấy anh, anh từ chối tôi, sau này thì lại chán ghét tôi, nên tôi cũng hiểu được nó không có ý nghĩa gì nữa."
Tô Mặc Trừng nghe cô nói, ngữ khí bình tĩnh không cảm xúc, giống như chuyện cô đang nói không liên quan gì tới mình vậy, thậm chí trong quá trình nói chuyện cô còn nở nụ cười, sự tức giận trong lòng anh không ngừng dâng lên.
Anh không phải chán ghét cô, anh khiến cho cô tránh xa anh, không phải vì anh không không thích cô.
"Tin nhắn là tôi tự động gửi cho anh, cơm cũng là do tôi kiên quyết đưa, wechat cũng là do tôi tìm lấy do bắt anh không thể nào không tải nó, son môi là do tôi cố ý nói nó có giá , mỗi lần anh đi bàn công việc đều là do tôi cố ý tạo ra cuộc gặp ngẫu nhiên, bị anh từ chối tôi vẫn mặt dày không nghe lời cảnh cáo của anh cách xa anh ra, đó cũng chính là sự lựa chọn của bản thân tôi".
"Toàn bộ những điều ở trên đều là do tôi thích anh, tôi muốn theo đuổi anh, nhưng bây giờ," Khóe miệng cô hạ xuống, lời nói nhẹ bổng, có chút chua sót nói: "Tôi không muốn theo đuổi nữa."
Ở công ty anh nhìn thấy hình ảnh đó, cô vẫn không nói ra, chút tự tôn cuối cùng của Trình Thiên Nhiễm không cho phép cô lộ ra bộ dáng đáng thương trước mặt anh.
Trình Thiên Nhiễm trút hết nỗi lòng liền cầm lấy thẻ ngân hàng mà anh đặt trên bàn, không nhanh không chậm mở khóa kéo của túi xách màu lá cọ, bỏ thẻ vào đó, sau đó cười nói với anh: "Chúc mừng anh, từ nay về sau có thể yên tĩnh rồi, sẽ không còn bị tôi quấy rầy nữa."
"Tô tiên sinh, tạm biệt."
Trình Thiên Nhiễm nói xong liền xoay người đi ra ngoài, mỗi một bước đi đều khiến lòng của cô đau thêm một chút, đến khi cô đi đến cửa nhà hàng, thì giọng nói của Tô Mặc Trừng ở phía sau truyền tới, giọng điệu không còn bình tĩnh trầm ổn giống như ngay xưa, cũng không lạnh lẽo như đêm bọn họ cãi nhau, mà là dè dặt cùng cẩn trọng, trong đó hàm chứa sự hoảng loạn khó phát hiện.
"Trình Thiên Nhiễm."
Phục vụ vẫn đang đứng giữ cửa cho cô, chờ cô bước ra.
Quả thật Trình Thiên Nhiễm đang giận lẩy, nhưng cô cũng đã hạ quyết tâm sẽ buông tay anh, cô đã nói qua, đời này không phải không có anh thì không được, chỉ có nếu là anh thì sẽ rất tốt.
Nếu đã không thể tốt, thì phải buông tay thôi.
Cô không quay đầu lại, chỉ để lại một câu nói cuối cùng cho anh vào đêm nay: "Bây giờ là tôi xin anh, xin anh, Tô tiên sinh, cách xa tôi một chút."
Em muốn quên đi anh.
Em muốn bản thân mình không thích anh nữa.
Cô nói xong liền ra đi ra khỏi nhà hàng, cũng không quay đầu lại mà bước đi thật xa.
Anh vừa định đưa tay ra kéo lấy cô, thì nghe được những lời nói của cô, cánh tay liền cứng đờ trong không trung, cuối cùng trơ mắt nhìn cô rời đi, không đưa tay giữ chặt cô, không mở miệng nói chuyện, yên lặng nhìn bóng lưng của cô biến mất trong tầm nhìn của mình.
Trình Thiên Nhiễm cầm túi xách đi trên đường, đầu óc hỗn độn, rõ ràng trong lòng cô buồn bã khó chịu, cảm xúc này cứ trấn áp khiến cô không thể nào thở nổi, nhưng cô không có cách nào phát tiết ra được, thậm chí ngay cả giọt nước mắt cũng không rơi ra.
Ngay lúc Trình Thiên Nhiễm mệt mỏi muốn gọi xe về nhà thì điện thoại trong túi vang lên. Cô lấy ra bấm nghe, không cảm xúc gì gọi một tiếng: "Nhược Đồng."
Đường Nhược Đồng nghe ra được cô đang không vui, bèn hỏi cô một câu: "Cậu làm sao thế?"
Hỏi xong lại vội vàng nói: "A quên đi, trước tiên tới nói chính sự, một lát nữa cậu hả nói với tớ rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Chính sự gì?" Trình Thiên Nhiễm ngẩng đầu nhìn tủ kính trước mặt, một quả cầu thủy tinh được đặt trên kệ của giá bày biện của cửa hàng bán quà, bên trong quả cầu đó chính là một đôi người gỗ đang ôm ấp.
"Cuộc thi đấu Lửa Cháy sắp hết hạn báo danh, rốt cục cậu có báo danh không?"
Trình Thiên Nhiễm đột nhiên nghĩ đến trước đây Đường Nhược Đồng đã từng cập về trận đấu này với cô, khi đó cô vẫn còn toàn tâm toàn ý theo đuổi anh, tâm tư mỗi ngày đều đặt trên người anh, căn bản không có ý định tham gia trận đấu lần này.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Có thể dời đi sự chú ý cũng tốt.
Cô đưa tay lên, chạm vào lớp kính cách quả thủy tinh kia, trầm ngân mộ lát rồi nói: "Báo danh."
"Xác định? Trận đấu này đến lúc đó thì phải ra nước ngoài, vậy chương trình đại học của cậu thì sao..."
"Không có việc gì, trường học sẽ phê chuẩn, sau đó tìm giáo viên khác dạy thay là được." Trình Thiên Nhiễm ngắt lời cô ấy, thở ra một hơi, thu tay lại đi về phía trước.
"Nhược Đồng cậu giúp tớ báo danh trước đi, chờ tớ về rồi sẽ đưa lại phí báo danh cho cậu."
"Tớ không muốn trả bằng wechat/ thẻ ngân hàng/card, chỉ chấp nhận tiền mặt đó nha."
Trình Thiên Nhiễm cười khẽ, kéo dài giọng, nói: "Được, tớ mới lấy tiền, đúng lúc tiền lương dạy học đã được đưa."
Đường Nhược Đồng nhanh chóng hiểu rõ vì sao vừa rồi giọng điệu của cô lại khó chịu như vậy rồi, cô bèn hỏi thử: "Hai người các cậu..."
"Không còn quan hệ gì nữa." Trình Thiên Nhiễm giả bộ thoải mái trả lời.
Trong lòng nghĩ đến đêm đó gặp ở ở gia viên thú cưng, lúc đó anh ở bên đường nói với cô, chờ khi nào cô dạy xong thì bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Khóe miệng cô hiện lên ý cười chua sót, lần này, thật sự y như lời của anh nói, sẽ không gặp nhau nữa.
"Thiên Nhiễm..."
"Tớ không sao." Trình Thiên Nhiễm cúi đầu đi dạo thật chậm trên đường, "Bây giờ không nói nữa, ta đi rút tiền, cúp mấy đây, nhớ giúp tớ báo danh."
Không bao lâu sau khi Trình Thiên Nhiễm rời khỏi cửa hàng bán quà kia thì bên ven đường có người ngừng xe lại bước xuống, đi vào cửa hàng, mua quả cầu thủy tinh mà cô vừa nhìn.
Sau khi Trình Thiên Nhiễm cúp máy thì cũng tìm được ATM gần đó, vừa hay cô cũng đang thiếu tiền mặt, nên rút tiền ra thôi, cô rút tiền hai lần, tổng cộng rút một vạn.
Nhưng số dư trong thẻ hiện thị trên ATM là .
Trình Thiên Nhiễm nhíu mày, luôn cảm thấy số tiền không đúng.
Trên đường về nhà, cô ngoài ghế sau taxi, lấy điện thoại ra tính toán tiền lương cẩn thận, cô dạy cho Khương Chỉ Niệm tổng cộng ngày, mỗi ngày hai tiếng, trên hợp đồng viết là mỗi tiếng , như vậy thì tiền lương cô nên được nhận tổng cộng là nhân nhân tệ.
Mà thẻ anh đưa cô lại có nhân dân tệ.
Lúc này Trình Thiên Nhiễm liềm mở wechat ra, muốn trả tiền lại cho anh, nhưng sau đó nghĩ tới anh không chơi wechat, đã sớm gỡ wechat đi rồi, vì thế bèn từ bỏ.
Trình Thiên Nhiễm không phát hiện ngay sau cô lên xe taxi thì luôn có một chiếc xe đi theo cô, tận mắt nhìn thấy cô xuống xe bình an mới dự đỉnh rời đi.
Nhưng, ngay lúc Tô Mặc Trừng tính quay đầu xe đi, thì anh thấy được một người đàn ông đang dựa vào của xe cười cưng chiều sờ đầu cô.
Là Giang Kha Tố.
Ngồi trong xe, Tô Mặc Trừng siết chặt tay cầm, nhìn động tác của anh ta, ánh mắt anh liền lạnh lẽo, từng cơn sóng dâng trào khắp cơ thể, khiến thân thể anh cứng đờ.
Anh yên lặng ngồi trong xe, tận mắt nhìn thấy cô đẩy tay Giang Kha Tố ra, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái, đến khi cô xoay người đi vào nhà, thì người đàn ông kia quay đầu lại nở nụ cười châm chọc nhìn anh, giống như đang tuyên bố chủ quyền.
Nhìn đi, Giang Kha Tố Giang Kha Tố vẫn như cũ, không thay đổi.
Cách một ngày, vừa mới đi làm Tô Mặc Trừng vừa đi làm thì nhận Đổng An Khả đưa cho anh một phong bì, nói là Trình Thiên Nhiễm nhờ cô giao.
Bên trong là nhân dân tệ, không dư cũng không thiếu.
Đổng An Khả biết đêm đó bọn họ cãi nhau, theo cô thì do tổng giám đốc quá để ý nên mới nói như vậy, Nhiễm Nhiễm bị anh lạnh lùng từ chối quá nhiều nên mới đau lòng mà nản chí.
Đổng An Khả cũng không biết buổi trưa hôm đó Trình Thiên Nhiễm ở công ty bọn họ đã nhìn thấy cái gì, chuyện này ai Trình Thiên Nhiễm cũng không nói.
Trải qua một tuần quá yên tĩnh.
Tô Mặc Trừng vẫn như cũ đi làm đúng hạn, nhưng sẽ tan tầm đúng giờ, buổi trưa đến nhà ăn của công ty ăn cơm, buổi chiều sau khi tan tầm thì trở về nhà, sau khi về rồi thì vào phòng bếp nấu ăn.
Tô Dịch Ngôn và Khương Mộ Côn trở về Giang Xuyên, hai người bọn họ không nghĩ tới chỉ mới rời đi có một kỳ nghỉ hè mà Tô Mặc Trừng đã thay đổi lớn đến như vậy, thằng bé vui vẻ nghỉ ngơi ăn cơm rất đúng quy luật, nhưng Khương Chỉ Niệm thì cảm thấy anh trai của mình có chút không đúng, nên âm thầm chú ý quan sát anh ấy mỗi ngày.
Còn Trình Thiên Nhiễm thì mỗi ngày cứ theo thời khoá biểu mà lên lớp dạy học sinh, thời gian còn lại đều dùng để luyện tập vũ đạo, chuẩn bị cho cuộc thi Lửa cháy vào nửa tháng sau."
Cô vẫn thích anh như trước, chỉ có đều giấu kín điều này thật chặt trong lòng.
Thời gian lâu, cũng đã dần phai nhạt đi.
Vào tháng chín, vào một ngày chủ nhật, Trình Thiên Nhiễm dẫn Quả Nhãn đi đến gia viên thú cưng, hàng năm ngày tháng cô đều dẫn Quả Nhãn đi đến gia viên thú cưng để tiêm vắc-xin.
Ở bệnh viên thú cưng đấu khẩu với Thẩm Thiếu Khanh một lát, tâm tình Trình Thiên Nhiễm không tệ.
Chạng vạng lúc ánh chiều tà chiếu xuống, cô dẫn Quả Nhãn đi về nhà, vẻ mặt Trình Thiên Nhiễm tràn đầy ý cười, khóe miệng cong cong, ánh chiều vàng rực chiếu xuống người cô, tạo thành một vầng sáng nhạt xung quanh cô, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa, lộ ra chiếc gáy tuyệt đẹp trắng nõn, chiếc đuôi tóc theo bước chân mà vẫy nhẹ sau lưng cô.
Hôm nay cô một một chiếc váy len dài màu vàng nhạt hở cô, càng làm nổi bật dáng người cao gầy của cô.
Quả Nhãn rất biết điều đứng phía trước dẫn cô đi, khi nó nhìn thấy đèn đỏ thì bèn ngoan ngoãn đứng bên ven đường, chờ khi nào đèn xanh, không cần Trình Thiên Nhiễm kêu nó, nó đã tự động dẫn Trình Thiên Nhiễm đi qua đường.
Nhưng Trình Thiên Nhiễm còn chưa đi qua được mấy bước, đã nghe nghe được âm thanh chói tai, sau đó sợi dây xích trên tay bị vuột mất, cô quay đầu nhìn thấy Quả Nhãn chạy đi, cô kêu lên đầy sợ hãi: "Quả Nhãn."
Giây tiếp theo, một âm thanh va chạm kịch liệt tràn ngập bên tai của cô, Trình Thiên Nhiễm bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng loạn, Quả Nhãn của cô dùng móng vuốt đẩy một người lớn tuổi ra, bản thân thì bị chiếc ô tô đụng vào, thân hình to lớn của chú chó chăn cừu nằm trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra ngoài.
Trình Thiên Nhiễm không biết mình đã bước qua đó như thế nào, cô chỉ nhìn chằm chằm chú chó đang chảy máu trên mặt đất, miệng không ngừng đau khổ gọi Quả Nhãn, đôi chân mềm nhũng ngã xuống đất
"Quả Nhãn."
Trình Thiên Nhiễm nghẹn ngào kêu nó, đưa tay ra định ô nó, nhưng cô vừa chạm vào thì chú chó liền đau đớn kêu la thảm thiết, tay cô đặt trên thân thể nó, không dám đụng vào.
Nước mắt Trình Thiên Nhiễm từng giọt từng giọt rơi xuống người chú chó, do dự vài giây cô vẫn đưa tay ra chạm vào nó, cô muốn ôm nó đi gặp bác sĩ.
Nhưng mà một chú chó chăn cừu cổ đại trưởng thành không hề nhẹ, lúc nãy do bị hoảng sợ tay chân cô gần như không còn sức lực, muốn ôm lấy nó thật sự rất khó khăn.
Ngay lúc cô gần như sụp đổ, thì Tô Mặc Trừng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, một chân anh nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm trọng, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu nào, trong đôi mắt đen trầm của anh cuồn cuộn cảm xúc không tên, anh muốn đưa tay ra giúp cô, nhưng thân thể như hóa thành đá, cứng ngắc không thể làm được động tác gì.
Trình Thiên Nhiễm hai mắt ướt nhòa nhìn anh, tiếng nức nở mang theo tuyệt vọng cùng đau khổ khiến cho trái tim anh thắt lại.
Cô ôm Quả Nhãn đang bị thương trong lòng, trên quần áo và tay đều là máu, bất lực nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Trừng Trừng, cứu nó..."
Hết chương - //
P/s: Tiếp tục votes, cmt nha