Muốn đi xã giao, đổi lễ phục là không thể tránh được.
Ngụy Tây Trầm đưa cô đi làm tạo hình, khi cô còn là đại tiểu thư nhà họ Đào, tuổi còn nhỏ, cơ bản cũng chưa từng tham gia yến hội lộn xộn gì, tuy rằng yêu cái đẹp, cũng chỉ mặc váy nhỏ của tiểu cô nương, không mặc lễ phục.
Lần duy nhất mặc một bộ lễ phục là khi làm người dẫn chương trình, mặc chiếc váy màu đỏ.
Đáng tiếc năm đó người đứng bên cạnh vẫn như cũ, nhưng tâm thái đã hoàn toàn không giống.
Lần này cô mặc một chiếc váy màu xanh đậm, màu này rất kén người, làn da hơi tối một chút mặc vào sẽ rất buồn cười. Nhưng làn da của cô trắng, trắng nõn mềm mại, màu xanh đậm nổi bật lên, nói là một giây muốn người ta phạm tội cũng không quá đáng.
Váy xẻ ngang đùi, đi một bước nhìn rất quyến rũ. Bả vai và nửa lưng đều lộ ra, trước ngực là hoa văn nếp gấp, nổi bật khuôn ngực tròn đầy. Nhà thiết kế nuốt nước miếng, cảm thấy mẹ nó, đây đúng là một "yêu tinh" cực phẩm.
Yêu tinh này còn thích đẹp đến mức nhìn mình chăm chú trong gương, tự nói, "Mình thật đẹp nha."
Nhưng trang phục có một chút lộ ra, nghĩ đến phản ứng của Nguỵ Tây Trầm, lại có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Nhà thiết kế chải cho cô một bông hoa trên đầu khiến phần cổ trông càng duyên dáng hơn. Cô thay giày cao gót đi ra ngoài, rất có ý thức tự giác làm "một mặt hàng", đi tới trước mặt chủ nhân để đánh giá.
Ánh mắt của anh rõ ràng ngây đi trong chớp mắt, sau đó trong nháy mắt bị chán ghét cùng căm hận che giấu. Không biết là chán ghét Đào Nhiễm như vậy hay là chán ghét chính mình.
Đào Nhiễm đi một vòng: "Tôi cảm thấy hơi lộ."
Ngụy Tây Trầm nói: "Cô sợ cái gì? "
Dù cách một khoảng nhưng ác ý trong lời nói Đào Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được, cô âm thầm nhấc gót chân đau đớn, tính tình vui vẻ mà cười cười, cũng không nói tiếp gì, tiếp lời cũng chỉ mang nhục, cần gì phải làm vậy.
Lộ thì lộ đi, dù sao cũng đẹp chứ không xấu. Hơn nữa chỗ cần che đều đã che rồi..
Ngụy Tây Trầm đưa cô lên xe, anh không dùng tài xế, tự mình lái xe, Đào Nhiễm ngồi ở ghế lái phụ. Ánh đèn neon của thành phố sáng lên, ngón tay cô dán lên cửa sổ xe, trong mắt phản chiếu tất cả ánh sáng, tinh tế miêu tả cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Nhiều năm qua cô chưa từng thấy Cẩm Thành như vậy.
Cô nhớ nơi này.
Suốt cả đường, người hai người đều không nói gì, dưới tình huống có thù oán như thế này, người nào mở miệng người đó xấu hổ.
Nơi bọn họ muốn đi là câu lạc bộ đêm nổi tiếng ở Cẩm Thành, bước chân Đào Nhiễm cứng đờ trong chớp mắt, nhưng cô vẫn yên lặng đi theo phía sau Nguỵ Tây Trầm.
Đào Nhiễm lần đầu tiên đến nơi như thế này, cảnh tượng xa hoa, nam nữ điên cuồng dây dưa, Ngụy Tây Trầm không hề phản ứng, cô cũng căng da đầu cố gắng kiên trì bình tĩnh.
Ngụy Tây Trầm đẩy cửa phòng ra, bên trong có mùi khói. Lập tức có người ồn ào nói Ngụy thiếu tới.
Theo tầm mắt của Đào Nhiễm, có người đưa cho Nguỵ Tây Trầm một điếu thuốc, anh cười khẽ nhận lấy, một cô gái lập tức ân cần châm lửa cho anh, toàn bộ quá trình anh cũng không cự tuyệt.
Ngụy Tây Trầm cũng không để ý tới cô, cô giống như một kẻ đáng thương bị vứt bỏ, xấu hổ đứng ở cửa.
Có người chú ý tới cô, ánh mắt trong nháy mắt sôi trào, huýt sáo: "Đây là ai vậy? "
"Bạn gái của Ngụy thiếu sao?"
Người huýt sáo kia trong nháy mắt thu liễm không ít, không dám nhìn nhiều.
Ngụy Tây thở ra một vòng khói, không mặn không nhạt: "Thư ký của tôi, bây giờ đến nói chuyện chính sự. "
Nghe được hai chữ "thư ký" phủi sạch quan hệ, dường như tất cả ánh mắt trong phòng đều rơi vào trên người cô, cái loại khát vọng và chiếm hữu đến từ đàn ông này khiến cô cảm giác không thể đợi đến giây tiếp theo.
"Người đẹp, đến ngồi đi."
Lúc này đã có người bắt đầu rót rượu.
Đào Nhiễm biết đứng bên cửa không tốt, tuy rằng cô dễ dàng bỏ qua nhưng nói như thế nào cũng vẫn là một cô gái đứng đắn.
Cô suy nghĩ một chút, mặt dày ngồi bên cạnh Ngụy Tây Trầm.
Ngụy Tây Trầm bên cạnh vẫn nhả khói không ngừng, thấy cô dựa vào, mặt không cảm xúc dịch xa một chút, giống như ghét bỏ cô là rác rưởi gì đó.
Đào Nhiễm bị mùi khói thuốc hun đến khó chịu, cũng bị ánh mắt nóng bỏng bốn phía nhìn đến khó chịu.
Nhưng tốt xấu gì bọn họ thật sự bắt đầu đàm phán công việc chính, chính là về những mẫu trang sức mới chế tác. Bao gồm quảng cáo, tuyên truyền, quy trình hoạt động kênh bán hàng sau này.
Bầu không khí đẩy lên cao trào, mời rượu cũng trở thành chuyện bình thường.
Đào Nhiễm đương nhiên nhớ rõ trách nhiệm của mình, ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Tây nhìn qua, cô đứng lên cười nhận lấy ly rượu: "Gần đây thân thể tổng giám đốc Ngụy không tốt lắm, tôi uống thay. "
Những phú nhị đại này có mắt nhìn, vốn cũng không dám chọc vào nhân vật tàn nhẫn Ngụy Tây Trầm này. Hơn nữa người đẹp tuyệt sắc này muốn uống rượu, càng trúng ý của bọn họ.
Sau đó không biết làm thế nào, mời rượu ngược lại trở thành chủ đề.
Tửu lượng của Đào Nhiễm bình thường, rất nhanh không chống đỡ nổi. Nhưng cô lại không thể đẩy, cảm giác có người mơ hồ sờ soạng trên eo cô một cái, sắc mặt cô cứng đờ, dưới ánh đèn mờ ảo, nhích gần về Ngụy Tây.
Cô không đợi anh tránh xa, đưa tay nắm lấy góc áo anh: "Có người sờ tôi. "
Cô cảm giác thân thể người đàn ông kia trong nháy mắt cứng đờ, không, phải nói là lạnh cứng, hơi thở lười biếng trong nháy mắt biến thành tàn bạo.
Nhưng rất nhanh, loại cảm xúc này lập tức biến mất, anh lại biến thành bộ dáng không quan tâm kia. Híp mắt nhìn đám người kia tiếp tục rót rượu cho cô, đám phú nhị đại này cũng bị bộ dáng này của cô mê hoặc không ít, thiếu chút nữa cái gì cũng đáp ứng.
"Ngụy thiếu, có để ý việc tôi theo đuổi thư ký của anh không?"
Ngụy Tây Trầm cong cong môi, không nói gì.
Không ai chạm được đến tâm tư của anh, Đào Nhiễm đã uống say, cô cảm giác xung quanh đều là những vì sao đang bốc lên, cô liều mạng dùng chút lý trí cuối cùng, gắt gao tiến vào lòng Ngụy Tây Trầm.
Không cho bàn tay trong bóng tối kia chạm vào mình.
Anh đưa tay ra, đặt lên ngực cô, đẩy cô ra ngoài.
Đào Nhiễm thật sự say, nhào tới ôm lấy thắt lưng anh: "Nguỵ Tây Trầm, em khó chịu." Giọng nói này vừa nghe đã biết là làm nũng.
Nửa số người trong phòng nghe được thân thể đều mềm nhũn.
Nhưng Ngụy Tây Trầm lạnh nhạt nói: "Cút đi. "
Cô tựa hồ mê man trong chớp mắt, có chút ủy khuất, tự mình ngồi thẳng. Tay cũng chậm rãi buông ra.
Người đàn ông vừa nói muốn đuổi theo cô lập tức cười ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô: "Chỗ nào khó chịu? "
Cô chớp mắt, không biết làm thế nào, nước mắt rơi xuống: "Trái tim khó chịu."
Nụ cười trên mặt người đàn ông càng sâu, ánh mắt liếc nhìn vào ngực cô.
Ngay sau đó, tất cả mọi người trong phòng đều rúng động, người đàn ông kia tay đau đớn, trên mặt bị một quyền, Đào Nhiễm thân thể nhẹ bẫng, bị Nguỵ Tây Trầm ôm vào trong ngực đi ra ngoài.
Người trong phòng hai mắt nhìn nhau, chỉ có người còn nằm trên mặt đất cầm lấy xương cổ tay sắp gãy, cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn.
Ban đêm gió lạnh lẽo, cô khóc trong lòng anh đến không thở nổi.
Anh ném cô vào trong xe, lạnh lùng nhìn.
Không dỗ dành, cũng không an ủi.
Thật ra Đào Nhiễm không cần an ủi, cô uống say, say xong thì phát điên. Cô không cảm thấy ủy khuất, so với việc nhà họ Đào đối với Nguỵ Tây Trầm thì một chút cũng không dám ủy khuất, nhưng trong lòng sẽ đau đớn.
Sẽ đau đến nỗi không thể thở được, sẽ co rúm lại đến khó có thể nhảy lên.
Cô khóc đến mệt mỏi, trong đầu vẫn là một đống hồ nhão, cũng không phân biệt được Nguỵ Tây Trầm này là Nguỵ Tây Trầm nào, là anh trai trong mộng tràn đầy tình ý kia hay là tổng giám đốc Ngụy nói cô hôi thối.
Cô uất ức trèo lên người anh.
Anh chê cười biểu tình này của cô gần đây xuất hiện đặc biệt thường xuyên.
Anh nghĩ thầm, nhìn cô bộc lộ sự hèn hạ này, phảng phất càng làm cho tâm tình người khác khoái trá, cô đã quên mình còn mặc lễ phục, cho rằng anh là chàng trai ngồi xe đến khu cũ thăm mình.
Cô tách hai chân ngồi trên đùi anh, trên mặt mang chút ngây thơ: "Em muốn uống nước chanh." Giọng điệu thân mật àm nũng.
Anh không nhúc nhích, nhìn váy của cô trượt xuống đùi.
Anh giống như một ác ma mọc ra đôi sừng, đôi tay giữ eo cô và kéo váy của cô xuống. "Không có." Cô sẽ không bao giờ có bất cứ điều gì mà cô muốn. Anh đã từng hận không thể cho cô mọi thứ trên đời, coi cô như một kho báu, nhưng cô lại coi anh như một kẻ ngốc. Bây giờ sẽ không có gì cả.
Váy của cô bị anh kéo rơi hơn phân nửa, âm thanh xé rách vang lên, hẳn là bị xé hỏng rồi, lỏng lẻo trượt xuống.
Anh không tránh đi mà nhìn chằm chằm, đã từng quý trọng, bây giờ giống như không có gì đáng quý trọng, anh cho dù nhìn cô... cũng sẽ không có phản ứng...
Nhưng mà mẹ nó còn chưa tới một phút đồng hồ, anh cảm nhận được nơi nào đó đang tỉnh lại, vẻ mặt dữ tợn đẩy cô ra.
Anh không khống chế lực, đầu cô đập vào cửa sổ xe, một tiếng động thật lớn vang lên.
Đau đớn kịch liệt truyền tới, cô choáng váng trong chớp mắt, có ngây thơ mờ mịt cũng biết sợ anh, thậm chí khóc cũng không dám khóc.
Nguỵ Tây Trầm biểu tình cứng đờ, đưa tay kéo cô.
Cuối cùng cô cũng tỉnh chút rượu, biết anh không phải là anh trai nhỏ yêu cô kia. Cô tránh tay anh, tự mình bò dậy, váy rơi xuống bên hông, cô chịu đựng đau đớn bị xé rách trên đầu, quay người kéo lên.
Anh lại nhìn thấy vết bớt cánh hoa trên lưng cô, năm đó anh ở trong ngõ nhỏ, đong đầy tình yêu và dục vọng hôn một cái, nhẹ nhàng rơi xuống phía trên, khi đó tay cô đã nắm lấy trái tim anh, muốn sống thì sống, muốn chết liền chết. Anh thật sự đã nghĩ sẽ sống cả đời với cô.
Nhưng cô không thèm để ý đến tình cảm chân thành của anh, chỉ một mực chà đạp, nói không cần liền không cần.
Không, cô thậm chí còn lười nói. Một lần như vậy, lần thứ hai cũng vẫn vậy.
Nếu như anh còn rẻ rúng bản thân mình đến lần thứ ba, nhất định cũng chỉ như vậy.
Không phải cô cũng từng thích Giang Diệp sao? Cuối cùng chẳng phải nói không cần liền từ bỏ.
Anh không phải là người đặc biệt, vĩnh viễn không bao giờ. Cô không thèm để ý đến sự dịu dàng và tình yêu của anh, vậy thì chỉ còn lạnh lùng và trừng phạt.
Cô áp xuống tất cả đau đớn, giọng nói đè nén, mơ hồ còn xen lẫn run rẩy: "Tổng giám đốc Ngụy, tôi muốn về nhà. "
Anh nhìn cô hồi lâu, xuống xe đi ghế lái, khởi động xe.
Đào Nhiễm lúc này ở ghế sau, không chuyển chỗ nữa. Cô nhẹ giọng nói ra một địa chỉ.
Ngụy Tây Trầm lái xe đến tiểu khu kia, đèn đường trong tiểu khu bị hỏng mấy cái. Có chỗ sáng chỗ tối.
Nơi này rất cũ nát, so với nơi gần trường học anh thuê năm đó, cũng không khá hơn là bao.
Thì ra không có anh, cuộc sống của cô cũng không tốt lắm.
Năm đó dùng trân châu bảo ngọc dỗ dành còn không đủ, ai ngờ cũng có ngày bị cuộc sống đẩy vào trong bùn.
Cô không có cảm giác hổ thẹn hay xấu hổ, nhẹ nhàng xuống xe cảm ơn anh: "Cảm ơn tổng giám đốc." "
Cô dường như sinh ra đã thiếu cảm xúc.
Anh đột nhiên có chút hận, giọng nói như mang theo đâm: "Cảm ơn cái gì? Cảm ơn tôi đã đưa cô ra ngoài quyến rũ đàn ông? Cám ơn vì đã kéo váy của cô? Hay là cảm ơn tôi vừa đẩy cô đâm vào cửa sổ xe? "
Đào Nhiễm cảm thấy không có cách nào cùng người cực đoan này nói chuyện nữa, cô chỉ muốn tẩy trang đi ngủ.
Cô bị coi thường thảm hại nhưng cũng không dậm chân, ngược lại còn ngoan ngoãn kỳ lạ, anh hỏi cô cảm ơn anh cái gì, cô thật sự cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng trả lời: "Cám ơn anh đã từng... từng yêu tôi. "
Cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trong nháy mắt đen lại.