Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đào Nhiễm cảm thấy cánh tay đang ôm mình cứng đờ không tin nổi trong chớp mắt.

  "Em... em nói cái gì?" Lần này thanh âm không có chút men say, khiếp sợ xen lẫn hưng phấn, giống như có một số tiền lớn từ trên trời rơi xuống đánh anh bất tỉnh.

  Đào Nhiễm đối với tình yêu có chút ngại ngùng: "Không nói lần thứ hai."

  Chàng trai trẻ hiển nhiên đang vui mừng đến điên rồi, anh ôm eo cô, nhấc bổng cô trong khi vừa rồi còn không thể đứng thẳng.

  Đào Nhiễm kêu lên một tiếng, rồi cũng cười theo.

  Anh ôm cô mấy xoay mấy vòng, Đào Nhiễm chưa bao giờ thấy anh cười thoải mái như vậy. Cả hai dường như đã trở thành kẻ ngốc, ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

  Làm loạn đủ rồi, Đào Nhiễm vuốt tóc anh: "Lên tầng tắm rửa đi."

  Sợi tóc đâm vào lòng bàn tay thô ráp.

  Lần này Ngụy Tây Trầm rất phối hợp, vừa rồi còn ngã vào người cô, lúc này anh trực tiếp cõng cô lên: "Anh cõng em lên."

  Cô vòng tay qua cổ anh, dùng đầu đập nhẹ vào đầu anh: "Sao không giả vờ tiếp đi."

Giọng nói của anh tràn đầy vui sướng: "Được như ước nguyện." Kỳ thực anh cảm giác như giờ phút này mình lúc này say, giống như một giấc mộng không chân thực mà quỷ dị.

  Ngay cả trong giấc mơ, cũng chưa bao giờ cảm giác hạnh phúc như thế.  Ngụy Tây Trầm cảm thấy sống năm qua, hôm nay là ngày vui vẻ nhất.  

Cô để Ngụy Tây Trầm cõng mình trên lưng, mấy cô gái đang yêu đương đều có vài phần làm ra vẻ, bởi vì luôn có người muốn chiều chuộng mình. Ngụy Tây Trầm thích cách cô làm bộ, anh sẽ muốn cho cô tất cả.

  Trong căn hộ cũ, từng tầng anh cõng cô qua, đèn lần lượt sáng.

  Đào Nhiễm sống ở tầng ba, cũng chưa thấy anh hít một hơi, cô đã có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của anh, cô mím môi cười, lão đại Thanh Từ sao.

  Đào Nhiễm đang nghĩ về bạn cùng phòng Phùng Kỳ, cô và Ngụy Tây Trầm lén làm loạn, bị Phùng Kỳ thấy được sẽ rất xấu hổ. Cô định nói Ngụy Tây Trầm đặt mình xuống nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy Phùng Kỳ miệng đã thành chữ O.

  Phùng Kỳ kinh ngạc, mặt cảm thán: "..." Cô vốn ngoan ngoãn, vừa coi trọng một anh chàng siêu đẹp trai đã bị hắn hung dữ xua tay đẩy ra, chớp mắt đã thấy anh ta vẻ mặt dịu dàng, cõng bạn cùng phòng của cô trên lưng đi lên tầng. Đây là tình tiết hấp dẫn gì đây! Càng so sánh càng khiến cô muốn chết.

  Nhưng cô gái Phùng Kỳ này cũng thật rộng lượng, trong đầu lặp đi lặp lại một câu: Mẹ kiếp, bạn cùng phòng mình thật bức người nha.

  Đào Nhiễm đã từ trên người Ngụy Tây Trầm trở xuống, thấy Phùng Kỳ nháy mắt với mình, cô bất đắc dĩ giới thiệu, "Đây là Ngụy Tây Trầm, khụ khụ, là người quen của mình."

  Ngụy Tây Trầm nhìn Đào Nhiễm, mím môi.

  Người đàn ông kiêu ngạo nổi giận nha, Đào Nhiễm đỏ mặt nói thêm: "À... là bạn trai của tớ."

  Ngụy Tây Trầm nhếch khóe môi.

  Phùng Kỳ bị nụ cười của anh chàng siêu cấp đẹp trai kia khiến hormone ngập tràn phấn khích, mẹ kiếp, đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai quá đi! Cô không có ý nghĩ kia, chẳng qua bản thân là một kẻ "nhan khống", ngay lập tức tinh thần lên cao giới thiệu bản thân: "Xin chào bạn trai của Đào Nhiễm, tôi là bạn cùng phòng của Đào Nhiễm, tên là Phùng Kỳ."

Đào Nhiễm nói: "Anh ấy uống nhiều rượu, vào nhà rửa mặt có tiện không?"

  Tiện! Tiện! Phùng Kỳ gật đầu lia lịa.

  Ngụy Tây Trầm bước vào, phát hiện nơi hai cô gái ở có điều kiện tốt, mặc dù là khu cũ nhưng Trình Tú Quyên đã rất cẩn thận tìm một nơi tốt nhất. Những gia đình đến học nghệ thuật đều có chút của cải, gia cảnh của Phùng Kỳ hẳn cũng rất tốt.

  Ngôi nhà hai phòng ngủ và một phòng khách tuy không lớn nhưng được bài trí tinh tế và cẩn thận.

  TV trong phòng khách vẫn đang bật, Đào Nhiễm chạy xuống tầng quên tắt nó đi. Chiếc ghế sô pha khá nhỏ và dễ thương, trên đó có vài chiếc gối hình thoi.

  Đào Nhiễm tìm cho anh đồ vệ sinh cá nhân mới, lại đưa cho Ngụy Tây Trầm một chiếc khăn tắm.

  Mặc dù ban ngày bận việc, Ngụy Tây Trầm vẫn một bước không rời đi theo cô. Cô trước đây chưa từng thấy anh dính người như.

  Căn phòng của Đào Nhiễm được dán giấy dán tường kiểu châu Âu màu be, bên cửa sổ đặt hai chậu cây mọng nước. Chăn bông màu hồng dịu dàng, nhìn rất giống phong cách của một bé gái.

  "Được rồi, anh đi tắm rửa trước đi, em xem có gì giải rượu không." Đào Nhiễm đưa cho anh một thứ gì đó, lúc này mới phát hiện ánh mắt Ngụy Tây Trầm dán chặt vào đầu giường của cô, Đào Nhiễm nhìn theo ánh mắt của anh, mặt liền đỏ, cô vội vàng chạy tới nhét chiếc bộ nội y màu xanh nước biển vào trong chăn.

  Cô xấu hổ đến mức gần như phát cáu, bình thường cô ở cùng Phùng Kỳ, Phùng Thất cũng không đến phòng cô nên nhất thời quên mất.

  Đứng dậy, cô phát hiện Ngụy Tây Trầm đang cười, thanh âm rất thấp, giống như dùng giọng siêu trầm dụ dỗ nữ sinh, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy xấu hổ: "Cười cái gì! Mau đi ra!"

  Anh hiện tại muốn dỗ cô, sợ cô thật sự bực cho nên không nhắc tới quần lót của cô, đem đống đồ trên tay trả lại cho cô: "Cái này anh không cần, anh không cần tắm rửa thay quần áo, anh sẽ đến khách sạn tắm, hơn nữa ở đây có người khác, cũng không tiện ".

  Trong mắt Ngụy Tây Trầm, chỉ có hai loại người, Đào Nhiễm và những người khác.

  Lúc này Đào Nhiễm mới cảm thấy IQ của mình rớt xuống thảm hại, nhưng Ngụy Tây Trầm biết rõ không cần rửa mặt cũng không nhắc nhở.

  Anh ở đây thực sự rất bất tiện, anh vừa nhắc nhở cô, Đào Nhiễm lại nhớ tới một chuyện: "Nhưng ngày mai là thứ sáu, anh không về đi học lại sao?"

  "Anh xin nghỉ." Tối nay xin.

  Đào Nhiễm cảm thấy mấy học sinh giỏi bọn họ thật tuỳ hứng.

  Đào Nhiễm thật ra không lo lắng về điều này, cô biết Ngụy Tây Trầm rất lợi hại, một học kỳ không đi học khéo cũng không phải vấn đề lớn gì. Nhưng cô bị Ngụy Tây Trầm đùa giỡn cả đêm, lúc này tâm báo thù trong lòng cũng tới.

  Đào Nhiễm cau mày: "Như vậy không được. Mẹ em luôn nói thành tích học tập rất quan trọng, không liên quan đến học tập thì gác sang một bên, anh sao có thể xin nghỉ được? Đúng rồi, bây giờ em nghĩ lại, chúng ta yêu nhau hình như cũng không đúng, như này là gì? Yêu sớm có nên hay không đây, em vẫn còn mấy tháng nữa mới trở thành người lớn, còn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, lỡ như cả hai chúng ta đều không đỗ đại học..."

  Đào Nhiễm càng nói bừa càng hăng say, sắc mặt của Ngụy Tây Trầm càng khó coi.

  "Em đổi ý?" Giọng điệu của anh tựa hồ đông cứng lại.

  Đào Nhiễm trong lòng cười đến không được, cô chẳng qua có chút thói hư tật xấu hổ, vào lúc này kỹ năng diễn xuất bộc phát, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi lui về phía sau.

  Vẻ lạnh lùng trong mắt Ngụy Tây Trầm đông cứng lại trong giây lát, sau đó Đào Nhiễm thấy anh khó khăn hạ giọng: "Anh sẽ không làm chậm trễ kỳ thi tuyển sinh đại học của em. Anh giúp em học bù được không? Anh so với mấy giáo viên kia lợi hại hơn nhiều."

Đào Nhiễm cười muốn chết, hiếm khi thấy Ngụy Tây Trầm tự luyến như vậy. Hơn nữa chắc cô có độc, gọi là "Luôn có những chàng trai muốn dạy bù cho tôi".

  Ngụy Tây Trầm này không còn ở cấp độ "học sinh giỏi", mà là cấp độ của một "học sinh siêu siêu siêu giỏi". Nếu "mấy giáo viên đó" mà nghe được lời anh dụ dỗ nữ sinh, chỉ sợ muốn đập đầu xuống đất mất.

  Nhưng suy nghĩ cẩn thận, khi các giáo viên kia vẫn còn là học sinh, chắc chắn cũng không có điểm số đáng kinh ngạc như của Ngụy Tây Trầm.

  Đào Nhiễm cố gắng nhịn cười, cô đã từng nhìn thấy Ngụy Tây Trầm bá đạo, tàn nhẫn và lãnh đạm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng buồn chán của anh, cô tiếp tục phát sầu: "Khó mà làm được, anh lúc trước không phải đã dạy em sao? Sau đó liền mặc kệ em, anh là thầy dạy vô trách nhiệm, nghe đến muốn lạnh rồi."

  Ngụy Tây Trầm: "..." Anh cắn răng, "Anh sai."

  Nhưng thật ra trong lòng Đào Nhiễm biết rõ, trước đây là cô không muốn. Sự kiện của dì Ngụy Tây Trầm xảy ra nên việc dạy kèm bị chấm dứt, Trình Tú Quyên không cho Đào Nhiễm đến gần Ngụy Tây Trầm, cô hạnh phúc đến mức chỉ hận không thể cách anh càng xa.

 Nhưng anh không tranh cãi gì cả, chỉ nói anh sai.

  Trong lòng cô mềm nhũn, không trêu chọc anh nữa, cũng không chê người anh toàn mùi rượu, ngoan ngoãn nhào vào lòng anh làm nũng. Ngụy Tây Trầm dang tay đón lấy cô, Đào Nhiễm ngoài miệng vẫn không quên phát viên đạn bọc đường: "Ngụy Tây Trầm, anh thật tốt."

  Cô thường xuyên nói như vậy, khi là yêu cầu anh làm điều gì đó, hoặc là lúc lấy anh ấy làm lá chắn, cứ như vậy làm nũng.

  Nhưng anh chắc chắn là người đàn ông dễ dỗ dành nhất trên thế giới, bởi vì anh quá coi trọng cô nên anh lập tức nhận ra Đào Nhiễm đang trêu chọc mình. Nhưng anh chỉ vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng rối bời.

  "Anh đối với em luôn tốt như vậy, em thích anh được chưa?"

  Cô ngước nhìn anh, đôi mắt lấp lánh. "Ừm, thích anh nhất."

  Lời âu yếm khiêu khích như vậy, anh hôn lên trán cô. Cô nhắm mắt lại, ngoan vô cùng.

  Ngụy Tây Trầm đột nhiên nhớ đến Lam Tấn hầm hừ một câu: Anh Ngụy, anh sớm muộn gì cũng chết trên người cô.

  Anh cười rộ lên, chết cũng là chết vui sướng, chết hạnh phúc.

  Một cái chết có ý nghĩa.

  Lúc bọn họ ra ngoài, tình cờ bắt gặp ánh mắt mờ ám của Phùng Kỳ. Cô gái kia không biết đang nghĩ gì, nhìn thấy bọn họ liền cười khúc khích khiến Đào Nhiễm dựng cả tóc gáy.

  Đào Nhiễm giải thích ngắn gọn tình hình cho cô, rồi hỏi xem có khách sạn nào được đề xuất gần Phùng Kỳ không.

  Phùng Kỳ đưa ra vài cái tên, sau đó Đào Nhiễm mặc áo khoác và chuẩn bị ra ngoài với Ngụy Tây Trầm.

  Tuy nhiên, Ngụy Tây Trầm nói cô không cần đi theo: "Bây giờ đã quá muộn, anh tự mình đi cũng được. Nếu em đi với anh, anh lại phải đưa em về phải không?"

  Cô gật đầu, hoá ra là lý do này.

  Ngụy Tây Trầm đi mấy bước, lại thở dài một hơi, quay đầu ôm lấy cô: "Em không gạt anh chứ? Sẽ không phải là sáng mai anh đến, em sẽ biến mất chứ?"

  Đào Nhiễm trong lòng có chút đau, nhân phẩm cô không đủ tốt, cho nên anh mới hỏi loại vấn đề này.

  Cô học theo anh, nhéo eo: "Tên khốn." Cô nũng nịu.

  Thay vào đó, anh mỉm cười.

  "Chà, anh là một tên khốn, nên nếu em gạt anh, liền xong đời."

  Không cần anh nói, cô cảm thấy chính mình bây giờ xong đời rồi. Khi Kiều Tĩnh Diệu đau khổ tuyệt vọng vì một người ốm yếu, cô rất sợ thích một người. Nhưng tình cảm có dễ tự do khống chế đâu? Mặc dù ra sức giãy dụa, chỉ sợ đã sớm ở bên trong vòng xoáy.

Nhưng cô cũng không hối hận về quyết định của mình.

  Cuối cùng sau khi tiễn Ngụy Tây Trầm đi, Đào Nhiễm bước vào phòng, nhìn thấy đôi mắt đầy sao của Phùng Kỳ.

  Phùng Kỳ thực sự hâm mộ, hai người bọn họ nói chuyện ở cửa, cô đã nghe thấy tất cả. Ngụy Tây Trầm không muốn để Đào Nhiễm tiễn mình, cũng cẩn thận giữ gìn danh dự của cô trước mặt bạn bè.

  Phùng Kỳ cảm thán: "Anh ấy thực sự yêu cậu."

  Đào Nhiễm cũng không nhịn được cười, đúng vậy, Ngụy Tây Trầm của cô, năm nay tuổi, là chàng trai tốt nhất trên đời.

  Thật sự là tốt nhất trên đời.

Truyện Chữ Hay