Edit: Winnie
Trên đời này luôn có một vài người sau khi kiểm tra thì than ngắn thở dài rằng tao chẳng làm được bài, chết mất thôi. Và sau đó, nhìn điểm phát ra tận .
Thật sự khiến người ta tức hộc máu.
Trác Lương chính là một tên xuất sắc trong số đó, cực kỳ am hiểu việc đả kích tâm hồn học sinh dở. Thành tích cậu ta khá tốt, năng lực hạng ba toàn lớp, sở dĩ phải ngồi sau vì học kỳ cậu ta là người thay Đào Nhiễm lót đế hạng nhất đếm ngược. Vì bị viêm ruột thừa không thể tham gia thi.
Cũng bởi lý do đó, thời gian nghỉ hè liền ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, chính là để học kỳ này không khiến bản thân lạc phía sau.
Đề khó, điểm cậu ta lại tận , hẳn có khả năng đứng nhất.
~
Hàng cuối cùng của lớp học, Ngụy Tây Trầm nhìn qua mấy bài thi. Cậu xoa xoa thái dương, trong lòng bực bội.
Có âm thanhạnh lùng nói sát bên tau cậu, tình huống dần mất khống chế. Âm thanh đó nói rằng khi cậu tới Cẩm Thành cũng phải cố gắng làm một "học sinh tốt", cho dù là giả bộ.
Cô ngồi trước cậu, cứ hừ hừ, có vẻ bi thảm, chắc là điểm chẳng mấy tốt đẹp nên đành tự xướng bi khúc.
Đa phần thời gian cô đều trong trạng thái không tim khônh phổi, cái gì cũng không để tâm, tính cách lại hào phóng.
Có thể đây là lần đầu tiên cô chán ghét một người như vậy.
Vừa nhìn thấy mặt đã thấy ghét.
Cậu ta làm cái gì cô cũng không thể ưa.
Ngụy Tây Trầm vo vo bài thi thành một cục, ném vào thùng rác. Đám bạn học trong lớp quay lại nhìn, cậu bước ra khỏi phòng.
Không trở lại.
~
Chuyện Ngụy Tây Trầm trốn học, làm cả lớp nổi lên sóng gió.
Đoạn Phân Phương nói: “Cậu ấy gan to thật..……”
Đào Nhiễm phủng cằm: “Mình đã nói cậu ta chẳng phải học sinh ngoan hiền gì mà cậu không tin.”
Nhưng mà hiện thực lại làn người ta muốn phát điên lên.
Hầu như mỗi giáo viên giảng bài đều sẽ chèn thêm một câu: "Đề thi lần này tương đối khó, nhưng có một bạn làm cực kỳ tốt, chứng minh cũng không khó lắm đâu nhỉ, bạn.....Ơ bạn ấy đâu rồi?”
Ngụy Tây Trầm đứng hạng nhất.
Tất cả danh sách, tổng hợp điểm các môn. Hạng nhất đều là cậu.
Toán tròn điểm, Vật lý , Hóa tròn điểm, tiếng Anh vậy mà điểm cũng thật biến thái tận .
Có vẻ như đạt thành tích tốt liền tỏa sáng, cái tên Ngụy Tây Trâm như mạ lên một lớp vàng, các giáo viên tự động hiểu việc cậu trốn học thành: Một học sinh giỏi như vậy sao có thể trốn học chứ, chắc chắn có việc gì đấy quá gấp nên không kịp xin phép rồi.
Trác Lương tuy là một đứa con trai, nhưng điểm bị người ta bỏ xa như thế, khóe mắt như có nước.
Đào Nhiễm sợ ngây người.
Sao có thể như vậy? Cậu ta từ chỗ nào có được thành tích và khí chất?
Đoạn Phân Phương ngượng ngập nói: “Thật là lợi hại quá chừng.”
Thời gia còn lại của ngày, Đào Nhiễm hoàn toàn thất thần. Cô đột nhiên nhớ tới lời Trình Tú Quyên nói lúc trước—— tiểu Ngụy ấy à, là người giỏi nhất ở cái huyện kia, con phải cố gắng học tập người ta.
Tan học, cô cảm thấy mỗi bước chân đều thật nặng nề.
Trình Tú Quyên nói rất đúng, cậu ta thật xứng với danh người giỏi nhất.
Vậy cái thành tích nhất đếm ngược của cô phải làm sao?
Thật muốn chết mà.
Buổi tối gửi điểm về!
Điểm của cô gửi về điện thoại mẹ, nếu chỉ có mỗi cô còn có thể chống chế, đề khó hay thầy chấm sai các kiểu....
Nhưng mà nếu như điển của Ngụy Tây Trầm cũng gửi về luôn?
Sống một đời này thật quá sức gian nan rồi.
Cô vừa tưởng tượng kết quả sau đó kiền muốn hét to: Mẹ ơi con nói mẹ nghe, Ngụy Tây Trầm cậu ta hôm nay trốn học đấy!
Mà nói không chừng mẹ cô nghe vậy vẫn thờ ơ, có khi còn cầm chổi lông gà rượt đánh cô:"Con nếu có thể đứng hạng nhất, đừng nói trốn học, muốn lên trời cũng được!"
Cô không muốn trời cao, càng không dám về nhà.
Đào Nhiễm mặc váy caro, mua thêm cái kem.
Nếu đã không dự tính về nhà, cô cứ dọc theo đường lớn vòng núi mà đi chậm rãi.
Cuối hè đầu thu, trời sâm sẩm tối đã hơi lành lạnh, nhưng cô càng đi càng thấy nóng.
Kem cũng đã ăn xong, cô đeo hai cái balo, cảm thấy mình thật thảm. Sao cô lại ngốc vậy? Sao không cố học đàng hoàng?
Cô cuối cùng cũng đi đến sườn núi ngay chỗ rẽn ngoài ý muốn gặp được một người.
Cậu thiếu niên mặc đồng phục nhìn cô hồng hộc bò lên tới, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người cô.
Ngụy Tây Trầm vậy mà trốn học cả ngày.
Ánh mắt cậu trầm tĩnh, giống như đã đợi rất lâu, như người đứng bên bờ vực tử vong, nhất định phải cố bắt lấy hy vọng cuối cùng.
Đào Nhiễm bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, hôm qua cô còn quyết tâm không để ý cậu ta, lúc này cứ coi như không thấy,muốn đi vòng qua người cậu.
Ngụy Tây Trầm duỗi tay ngăn cô lại, nhẹ nhàng câu môi: “Đào Nhiễm.”
Cô ngước mắt nhìn.
Người thiếu niên lộ ra nụ cười lười biếng: "Thương lượng với cậu một chuyện."
"Chuyện gì?" Cô theo bản năng đáp lại.
"Làm hòa được chưa."
Đào Nhiễm mở to hai mắt, con ngươi đen lúng liếng phảng phất thấy quỷ, Ngụy Tây Trầm vừa nói cái gì?
Cậu nói: “Cậu đừng chán ghét tôi được không." Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, “Tôi đã đợi rất nhiều năm rồi.”
Từ cỏ hoang trường đến vòng eo xuân, chờ đến đại tuyết mạn sơn đông. Đợi một năm lại một năm nữa, mà cậu mãi mãi không bao giờ hiểu được đó là loại cảm giác như thế nào đâu.
Đào Nhiễm nghi hoặc nhìn cậu ta, cái gì mà rất nhiều năm?
Cậu đang đợi gì?
Cô hắng giọng, đi tiếp lên trên: "Ờ thì cũng phải, vậy cậu nói cho tôi chi tiết về cậu đi, còn nữa không được làm chuyện xấu với người nhà của tôi, không được làm tôi sợ, nghe lời tôi....”
Ngụy Tây Trầm ngay một giây sau nói ra lời kia liền hối hận chính mình quá nóng nảy.
Ôn nhu nghe lời, hahaha cô thì biết cái gì, kiểu con gái chỉ cần người ta đối với mình hòa hoãn chút liền vui vẻ mới không thích hợp với dạng người đó.
Cậu nửa híp mắt, giọng điệu như cườ: "Nghe nói nơi hoang dã như này rất phù hợp chôn thi thể."
Ở nơi hoang vắng này, ngay cả một chiếc xe đi ngang cũng khó thấy.
Đào Nhiễm quyết đoán ngậm miệng.
Một lát sau, cô lắp bắp: “Cậu cậu cậu, nếu dám đụng đến tôi, tôi sẽ...sẽ, không là ba tôi sẽ....”
“Yên tâm, không ai thấy.”
“Tôi tôi tôi đương nhiên bằng lòng cùng cậu hòa giải! Tôi một tí cũng không ghét cậu. Yên tâm, về sau tôi sẽ bao dung, tôi và cậu cùng nhau tiến bộ."
Ngụy Tây Trầm hơi cong người: "Thật sao?"
"Thật, là thật đó."
Cậu vươn tay phải, bóp cổ cô, không dùng lực.
Đào Nhiễm bị dọa khóc.
Cứu mạng với, ba mẹ ơi mau đến mà xem đứa trẻ ngoan hai người mang về này!
Lòng bàn tay cậu chai sạn, chỉ nhẹ bóp một cái, cổ cô đã đỏ lên. Cậu ha một tiếng: "Có hơi chút muốn bóp chết cậu."
"...." Không được, xin cậu, giết người là phạm pháp đó.
“Nhưng giết rồi thật phiền toái, cho nên đành thôi vậy.” Ngụy Tây Trầm giương khóe môi, “Về sau nếu muốn hoà bình chung sống, vì biểu đạt đối với tôi thật tốt, sau này nhớ nghe lệnh tôi đấy.”
Cậu lại cườ nhạt nhẽo rồi bóp chặt cổ cô: "Ánh mắt đó là sao hả?"
Đào Nhiễm hận không thể đem thời gian quay lại lúc cậu ta do dự mở miệng hỏi cô có thể đừng ghét cậu ta không.
Cô nhất định điên cuồng gật đầu nói có thể có thể có thể.
Cô muốn vùng khỏi cậu chạy thoát, nhưng lại nghĩ đến kết cục của Lam Tấn hôm đó, ý nghĩ liền biến mất.
Trong lòng rất rõ ràng, cô chạy không thoát.
Đào Nhiễm như khóc: "Đã biết.”
Cậu mang theo ba phần ý cười cúi đầu, đánh giá vài lần bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô, chậm rãi buông lỏng tay ra. Nụ cười của cậu không đạt đến đáy mắt, hoàng hôn nhanh chóng bao trùm, phía sau giọt nước mắt của cô, cất giấu vô số ghét bỏ.
Tay trái vẫn luôn không nhấc lên kia cầm một cái bể cá.
Cậu thấp giọng nói: “Duỗi tay.”
Ngụy Tây Trầm đem bể cá nhỏ bỏ vào tay cô, Đào Nhiễm cầm lấy nhìn tới nhìn lui, bên trong là hai chú cá nhỏ xinh xắn. Một hồng một đen, đặc biệt đẹp.
Cậu trốn học cả ngày, chính là đi mua hai chú cá nhỏ này sao?
Cô ôm bể cá, lặng lẽ giương mắt nhìn cậu.
Ngụy Tây Trầm hừ cười một tiếng: "Sao, bây giờ mới thấy ông đây đẹp trai?"