Trong phòng nghỉ cực kỳ yên tĩnh, hai cô gái tụ tập một chỗ vốn ồn ào như cái chợ lại im lặng như gà.
“Hai người…”
Ánh mắt An Nhiên mờ mịt đảo quanh giữa hai người, mắt thấy sắp nói ra được chân tướng gì đó rồi…
Lương Hi lập tức tiếp lời, cố giả bộ trấn tĩnh nói: “Kiều tổng, ngài muốn đưa tôi về sao, cảm ơn Kiều tổng, ngài thật đúng là người tốt.
”
Kiều Sâm: “…”
“Không đúng nha.
” An Nhiên càng nghi hoặc: “Ban nãy anh họ rõ ràng nói là “Chúng ta về nhà”, không phải nói muốn đưa chị về mà?”
“Em nghe nhầm rồi.
” Lương Hi mặt mày vô cảm: “Chị cũng không ở cùng Kiều tổng, ngài nói xem đúng không Kiều tổng?”
Kiều Sâm: “… Ừm.
”
Kiều tổng người ta cũng đáp lại rồi, rốt cuộc An Nhiên cũng thu lại biểu cảm mờ mịt, làm dáng vẻ hiểu rõ gật đầu: “Hóa ra là như vậy, em hiểu rồi.
”
Cuối cùng Lương Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm túi đứng lên: “Vậy chị đi trước đây?”
An Nhiên điên cuồng gật đầu: “Hi Hi cố lên!”
Lương Hi: “?”
An Nhiên vội vàng nói: “Chị mau về nhà!”
Lương Hi: “! ”
Không phải em hiểu rồi sao.
Em hiểu cái khỉ gì thế!!!!!
-
Bãi đỗ xe của khách sạn An Nhiên kết hôn là lộ thiên, chiếm diện tích rất lớn, bụi cây khóm hoa, cổng vào đặt đầy bảng chỉ dẫn bằng gỗ.
Buổi tối trời tối đen, Lương Hi lại không biết xe của Kiều Sâm lắm, chỉ có thể mở đèn flash điện thoại, nhìn biển số từng xe lướt qua.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Kiều Sâm bị thân thích gọi đi, nói là chuyện rất gấp, bảo cô đến bãi đỗ xe chờ anh trước.
Lương Hi thật sự vất vả lắm mới tìm được xe của anh, ở đó chờ rất lâu, không cờ được Kiều Sâm, ngược lại chờ được Hoắc Lan.
Cậu ta không thay đồ phù rể, cứ mặc như vậy đến bãi đỗ xe lái xe, trong nháy mắt đèn xe sáng lên, cậu ta đã nhìn thấy Lương Hi đứng ở bên chiếc xe bên cạnh.
“Lương tiểu thư? Không ngờ lại trùng hợp như vậy, có thể gặp được cô ở đây.
” Hoắc Lan vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ nói: “Nói ra thì hôm nay chúng ta vui vẻ trò chuyện, có thể thêm WeChat của cô không?”
Dường như cậu ta đã quên màn mời rượu xấu hổ hôm nay, ân cần lấy di động ra mở mã QR: “Cô quét tôi đi?”
Thật ra Lương Hi cũng không muốn thêm cậu ta lắm, luôn cảm thấy sẽ có phiền phức không nhỏ, có điều người ta cũng đã chủ động như thế, đành phải thêm bạn WeChat lẫn nhau với cậu ta.
“Bình thường Lương tiểu thư thích làm gì?” Thêm WeChat xong, cậu ta không sốt ruột rời đi, đứng ở bên cạnh Lương Hi không nhanh không chậm nói chuyện với cô: “Lúc cuối tuần nghỉ ngơi.
”
“Cuối tuần sẽ ở nhà xem phim điện ảnh.
” Lương Hi ngẫm nghĩ nói: “Chỉ có điều làm trợ lý sinh hoạt rất ít khi có cuối tuần, trên cơ bản xem như là làm đủ một tuần.
”
An Nhiên đi dạo phố đi bay lắc không chọn ngày làm việc hay ngày nghỉ, nhớ lại bèn muốn làm.
Về phần Kiều Sâm bên này, vừa mới làm một tuần, ngược lại được nghỉ hai ngày, cũng không biết sau này có ngày nghỉ hay không.
“Không thể xác định được ngày nghỉ sao?” Hoắc Lan có chút tiếc nuối: “Tôi còn định hẹn Lương tiểu thư ra ngoài xem phim.
”
Lương Hi bị cậu ta gọi một tiếng lại một tiếng Lương tiểu thư mà không thoải mái, mím môi: “Anh có thể trực tiếp gọi tên tôi, không cần khách khí như vậy.
”
“Cũng được.
” Hoắc Lan mỉm cười.
“Nếu như cô có thời gian, tôi có thể hẹn cô ra ngoài chơi không?”
Hoắc Lan cũng chỉ tuổi, so với Lương Hi còn ra đời muộn hơn năm, chàng trai chưa thành thục viết hết cả tâm tư lên mặt, không che giấu quanh co lòng vòng, rất thẳng thắn.
Thật ra Lương Hi rất tán thưởng mẫu người khác phái thế này, nếu như không có Kiều Sâm, cô có thể sẽ thử ở bên cậu ta xem sao.
Nhưng hiện tại trong lòng của cô hoàn toàn bị một người đàn ông khác chiếm cứ, cho dù cô không thể ở bên anh, cũng không có không gian dư thừa lại tiếp nhận thêm một người khác nữa.
“Ngày thường tôi đều tương đối bận.
” Cô uyển chuyển từ chối Hoắc Lan: “Có thể không có thời gian rảnh ra ngoài.
”
“Không sao, vậy tôi hẹn trước với cô, chỉ cần cô rảnh, liên hệ WeChat với tôi là được.
” Cậu hơi mỉm cười.
Sao người này nghe không hiểu lời bóng gió của cô chứ.
Lương Hi thở dài trong lòng, vẫn rất cho mặt mũi đáp lại một tiếng “Được”.
Cô không đi, Hoắc Lan đứng lì ở đây không đi, câu được câu không nói chuyện với cô.
Lương Hi bận rộn cả một ngày, lúc này đã mệt đến không có tâm trạng tiếp chuyện, càng về sau thái độ càng qua loa.
Đến cuối cùng, Hoắc Lan cũng không biết phải nói cái gì.
Xe ở bãi đỗ xe đã đi được bảy tám phần, Hoắc Lan không muốn rời đi, Lương Hi cũng không lên tiếng đuổi cậu ta đi, cậu ta dứt khoát nghiêng mặt qua, im lặng quan sát cô.
Từ lúc bắt đầu cô đã nhìn chằm chằm vào cửa bãi đỗ xe, nếu không thì nhìn chằm chằm mũi giày của mình, tóm lại hiếm khi đối mặt với cậu.
Đột nhiên, cậu ta thấy mắt Lương Hi sáng rực lên.
Ánh sáng kia rất rõ ràng, khi nói chuyện cùng cậu hay người khác đều chưa từng xuất hiện.
Hoắc Lan nhìn về nơi cô nhìn chăm chú…
Đường nét của người đàn ông ở trong bóng tối chậm rãi trở nên rõ ràng, tóc đều chải ra sau gáy, lông mày không đậm, góc cạnh mặt mũi rõ ràng, lúc thấy Lương Hi cũng đang nhìn anh, trong con người phút chốc tràn ra ý cười.
Ánh mắt vừa chuyển, lúc nhìn thấy cậu ta bên cạnh, thu lại chút ý cười, xa cách rất nhiều.
Dường như không nhìn thấy Hoắc Lan, anh dừng lại bên cạnh Lương Hi, nắm lấy tay cô.
Chênh lệch nhiệt độ sáng tối ở Lâm Giang tương đối lớn, Lương Hi mặc mát mẻ, nhiệt độ trên tay khá thấp, anh nhíu mày, duỗi tay bao bọc tay cô trong lòng bàn tay: “Ở chỗ này đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.
” Lương Hi cảm thấy có chút không được tự nhiên, muốn rút tay ra, nhưng người này nắm chặt muốn chết, căn bản không động đậy được chút nào, chỉ có thể mặc cho anh nắm lấy.
“Về nhà thôi.
” Kiều Sâm mỉm cười: “Nơi này gió lớn, em đứng lâu quá rồi, sẽ cảm lạnh.
”
Từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc nhìn Hoắc Lan một cái.
Kiều Sâm đến gần, rốt cuộc Hoắc Lan cũng nhận ra anh là người đàn ông khiến mình lúng túng trong tiệc tối hôm nay.
Vốn tưởng rằng anh chỉ không ưa mình, lần này xem ra… hình như anh và Lương Hi còn rất thân thiết.
Chắc chắn không phải bạn trai.
Hoắc Lan nhớ rõ ràng hôm nay cậu hỏi thăm người bên cạnh Lương Hi có bạn trai chưa, đáp án nhận được là phủ định.
Nhưng tay bọn họ là thế nào?
Hoắc Lan ngẩn người, đầu óc không chịu khống chế bắt đầu suy diễn lung tung.
Nếu như không phải người yêu còn có hành động thân mật thế này, vậy hẳn là người nhà rồi, nhìn qua người đàn ông này lớn hơn Lương Hi, có lẽ là anh trai của cô.
Anh trai… Vậy không phải là anh vợ tương lai của cậu sao!
Hoắc Lan vừa nghĩ đến tối nay mất mặt ở trước mặt anh vợ thì hối hận đến đấm ngực giậm chân, khó trách người ta vừa mới thấy cậu đã chẳng liếc nhìn lấy một cái, có lẽ nửa điểm ấn tượng tốt với cậu cũng không có.
Trong lòng muốn nhanh chóng cứu chữa hình ảnh của mình trong lòng anh vợ mới được, cậu ta vội vàng tiến lên, vươn tay ra với Kiều Sâm.
“Tiên sinh, xin chào, tôi là bạn của Lương Hi, tên là Hoắc Lan.
”
Kiều Sâm nghe tiếng quay đầu lại, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Bạn của tôi nói chuyện tương đối nóng vội, ban nãy lúc ăn cơm có thể không cẩn thận khiên ngài bực mình, hy vọng ngài đừng để trong lòng.
”
Cậu ta lại duỗi tay về phía trước, ý bảo Kiều Sâm nhanh chóng bắt tay hữu nghị với anh.
Tay của Hoắc Lan vượt ngang qua giữa anh và Lương Hi, giống như cây gai vậy khiến Hoắc Sâm cảm thấy khó chịu.
Trực tiếp làm lơ yêu cầu thiết lập quan hệ hữu hảo của đối phương, Kiều Sâm khẽ gật đầu: “Xin chào.
”
Hoắc Lan lúng túng thu hồi tay, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nên làm thế nào để lấy lòng anh vợ đây, nhưng dù cậu ta nghĩ rất lâu cũng không thể nghĩ ra được lý do.
Nhìn thấy trên mặt anh vợ tương lai rõ ràng đã mất kiên nhẫn, Hoắc Lan không dám chậm trễ thời gian của anh vợ tương lai, dự định trước tiên phải giữ phương thức liên lạc, sau này lại hẹn ra ngoài bồi tội tử tế.
Thế là anh lại lần nữa mở mã QR WeChat, “Ngài có để bụng tôi thêm Wechat của ngài không? Lần này chọc ngài không thoải mái thật sự xin lỗi, ngày khác tôi mời ngài ăn cơm, hẳn hoi…”
“Tôi rất để ý.
”
Kiều Sâm lại mất kiên nhẫn nghe cậu ta nói Đông nói Tây, thậm chí anh còn nghi ngờ đầu óc vị tình địch này có vấn đề.
“Tôi không thích thêm WeChat của người không liên quan.
” Trong lời nói của Kiều Sâm mang theo mấy phần khinh thường hiếm thấy: “Nếu ăn cơm thì phiền ngài hẹn trước với trợ lý của tôi.
”
Nói đến đây Kiều Sâm ngừng lại, trên mặt nửa biểu cảm xin lỗi cũng không có: “Thật ngại quá, nhìn qua Hi Hi có hơi cảm lạnh rồi, tôi phải đưa cô ấy về nhà.
Về chuyện ăn cơm, có duyên rồi nói sau.
”
Dứt lời, Kiều Sâm gật đầu chào hỏi với cậu ta, đưa Lương Hi vào ghế phụ, rồi sau đó tiến vào ghế lái, khởi động xe rời đi, để lại vào mặt Hoắc Lan một làn khói xe.
Hoắc Lan: “! ”
Ông anh rể tương lai này có chút khó thân nha.
-
Trên xe yên tĩnh, lúc không ai nói chuyện, thỉnh thoảng Lương Hi còn có thể nghe thấy tiếng còi xe từ bên ngoài cửa sổ xe đóng chặt truyền đến.
Cô mở radio trong ô tô, tùy ý chọn kênh, giọng nữ thấp xuất sắc thư giãn chậm rãi hát bài hát tiếng Anh.
Chỉ là, tay cô vừa rời khỏi khu điều khiển, Kiều Sâm đã duỗi tay qua tắt nhạc đi.
“Làm gì vậy” Lương Hi liếc mắt nhìn anh.
Hai mắt Kiều Sâm nhìn về phía trước, nghe vậy trầm ngâm một lát, mới mở miệng hỏi cô: “Em cảm thấy Hoắc Lan là người thế nào?”
“Không tệ lắm.
” Ngoại trừ không chín chắn lắm, nói thật con người Hoắc Lan còn khá giống Kiều Sâm, chuyện uống rượu kia quả thực khiến cô có chút xa cách, nhưng vẫn không đủ để ảnh hưởng tổng thể ấn tượng của cô với Hoắc Lan.
Thân sĩ nho nhã, lịch sự có lễ độ, hoàn toàn tương phản với anh trai ngông cuồng tự đại của cậu ta.
“Em thích kiểu như cậu ta?”
Đèn đỏ, Kiều Sâm dừng xe lại, vẫn như cũ nhìn về phía trước, giọng điệu cũng cực kỳ lơ đãng.
Lương Hi nghĩ đến Kiều Sâm không phải là cùng một kiểu người với Hoắc Lan sao, lúc này bèn đáp phải.
Sau khi cô trả lời xong, áp suất trong xe rõ ràng thấp xuống, nhưng trong lòng Lương Hi có tâm sự, căn bản không chú ý đến.
Sau đó phần lớn gặp đèn xanh, chiếc xe Audi màu đen một đường thông suốt không bị ngăn cản.
Kiều Sâm mở cửa sổ quẹt thẻ, sau khi lái xe vào khu biệt thự, Lương Hi nhìn kiến trúc quen thuộc càng lúc càng gần, do dự mãi, vẫn hỏi ra.
“Kiểu tổng, vị ngồi bên cạnh anh hôm nay là bạn anh hả?”
“Ừm.
”
Là đáp án nằm trong dự liệu của Lương Hi.
“Vậy… Anh cảm thấy cô ấy thế nào?”
“Rất không tồi.
” Lái xe vào gara, Kiều Sâm tắt máy, tay phải theo thói quen đặt trên tay lái.
Một chút cảm giác mất mát lan ra trong trái tim, Lương Hi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào di động vẫn luôn nắm trong tay, giọng nói chuyện nhẹ nhàng, hơi không chú ý sẽ không thể nghe thấy hết.
“Anh thích người như cô ấy sao?”
Trình tự giống y nhau, câu hỏi cũng y sì.
Trong bóng đêm vô tận, ngay cả tiếng đập con tim cũng được phóng đại vô hạn.
Thình thịch, thình thịch.
Căng thẳng lại kích thích.
Nói không rõ là chờ mong hay là sợ hãi, cô cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Hồi lâu sau, anh nghiêng đầu, lúc nhìn cô cực kỳ bình tĩnh.
“Nếu như anh nói không thích.
”
“Em có thể đừng thích Hoắc Lan như vậy không?”
Đừng thích Hoắc Lan như thế.
Chỉ thích anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Lan: Anh vợ anh vợ!
Kiều tổng (Mặt lạnh lùng): Sb (Ngu ngốc).