Bất kể là lúc nào, sự đụng chạm của Kiều Hành Trinh với Lương Hi mà nói đều khiến người ta buồn nôn.
Giống như bị thứ dính nhớp nào đó dính vào, Lương Hi theo bản năng muốn hất tay anh ta ra, nhưng anh ta nắm quá chặt, không tách ra được.
“Ban nãy tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh!” Cô tức giận, há miệng muốn cắn tay anh ta, nhưng lại bị Kiều Hành Trinh nhẹ nhàng dùng tay cố định đầu.
Anh ta cười đến xấu xa: “Lúc ấy không phải rất muốn nói chuyện với tôi sao? Sao bây giờ qua năm, chê tôi không đủ tư cách?”
Giãy giụa không có kết quả, Lương Hi dứt khoát không giãy giụa nữa, liếc nhìn anh ta trào phúng: “Còn không phải sao, bây giờ Kiều Sâm đang ngồi vị trí nào, bây giờ anh lại ở nơi rách nát nào khai hoang?”
“Kiều Hành Trinh, tôi nói cho anh biết, Kiều Sâm không có anh cũng không có, Kiều Sâm có được, cả đời này anh đừng mong có được!”
Sắc mặt Kiều Hành Trinh bỗng chống lạnh lẽo.
Anh ta không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm đến mức trong lòng cô hoảng sợ.
Một lát sau, mới sâu xa mở miệng, giọng âm dương quái khí: “Em có tư cách gì để chế giễu tôi? Em tưởng rằng tôi không biết? Kiều Sâm vừa về nước, em đã vội vàng dán vào, muốn nghĩ hết biện pháp mặt nóng dán mông lạnh làm việc cho người ta… Em cho rằng tôi không biết Kiều Sâm căm ghét em thế nào sao?”
“Anh nói bậy!” Giọng Lương Hi tựa như rít ra từ kẽ răng: “Anh nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà ngôn cuồng phán xét chuyện giữa tôi và anh ấy!”
“Chỉ bằng tôi không phải là con riêng thấp hèn của “kẻ thứ ba”.” Anh ta xích lại gần bên tai Lương Hi, giọng điệu âm nhu: “Theo tính tình có thù tất báo của nó, năm đó em bỏ đá xuống giếng trong tình cảnh của nó, em nói tôi cũng thành kết cục này rồi, có phải em chết càng khó coi hơn không?”
“Em biết không, tôi chưa bao giờ để ý chuyện thêm dầu vào lửa, chỉ cần là chuyện có thể khiến tên tiện chủng này đau khổ, chuyện gì tôi cũng sẵn lòng làm.”
“Có điều bây giờ tôi thật sự rất tò mò, em bây giờ trong lòng nó rốt cuộc là vị trí gì.”
Nói xong, còn không kịp chờ Lương Hi tiêu hóa, anh ta đột nhiên buông lỏng tay cô.
Giây tiếp theo, cô bị anh ta chặn ngang ôm lấy, thân thể xoay một vòng đối diện với anh, Kiều Hành Trinh thân mật dùng tay vén tóc mai bên má cô, một tay khác ôm ở trên eo cô, khoảng cách đó, khiến người khác cảm thấy giây tiếp theo muốn hôn lên.
Cảm giác kia giống như cả người đều bị thứ còn buồn nôn và tan tưởi vật bài tiết bao quanh người Lương Hi một lần nữa, cảm giác phát tởm từ bàn chân một đường xông lên đỉnh trán, đến nỗi khiến cô không chú ý tới chẳng biết từ lúc nào Phó Ý và Kiều Sâm đã đi đến bên cạnh bọn họ, vừa mới dừng bước…
Cô mặt lạnh trực tiếp nâng đầu gối lên đá vào bụng Kiều Hành Trinh, giày giẫm xuống chân anh ta mạnh mẽ nghiền mấy lần, lại đẩy mạnh người ra…
“Anh còn dám đụng vào bố tôi, ba cái chân của anh tôi phế sạch!”
Kiều Hành Trinh nhìn thấy Kiều Sâm cùng Phó Ý mới đặc biệt làm ra những hành động này, mục đích chính là giống như năm trước, ghê tởm Kiều Sâm một lần, chỉ là thế nào anh ta cũng không ngờ đến, trước kia Lương Hi căn bản không dám đẩy anh ra, lần này lại có phản ứng lớn như vậy.
Ôm bụng bò dậy, phun nước bọt xuống mặt đất, anh ta dùng ánh mắt liếc nhìn bên cạnh, xoay cổ, ánh mắt hung ác giống như mãnh thú bị cướp mất lãnh thổ, chuẩn bị kỹ càng dạy dỗ nguoiwf phụ nữ không biết tốt xấu này một phen…
Lần này, ngay cả tay cũng không thể chạm đến, cổ tay đã bị người khác đột nhiên bắt được, vặn một cái thật mạnh sang một bên, lập tức kêu thảm thiết, đau đến quỳ một chân xuống.
Kiều Sâm chắn ngang trước mặt Lương Hi, lực bóp cổ tay của anh theo lúc anh mở miệng mạnh thêm mấy phần: “Tôi đã cảnh cáo anh rồi, đừng động vào cô ấy.”
Kiều Hành Trinh chỉ cảm thấy xương cổ tay mình đều bị anh bóp nát: “Mày, mày buông tao ra trước đã!”
“Anh còn chê mấy năm trước bị đánh bị hành chưa đủ nhiều đúng không?” Phó Ý vẫn luôn mắt lạnh nhìn không mở miệng, lúc này rốt cuộc có chút hả hê cười: “Sao nào, cho rằng Kiều Sâm vẫn là con gà bệnh năm trước không thể phản kháng à?”
Anh vỗ vỗ đỉnh đầu Kiều Hành Trinh: “Đừng nói chúng tôi không có anh cơ hội, bây giờ ông nội Kiều mặc kệ anh, cho dù chúng tôi đánh anh đến tàn phế, ông ấy nhiều lắm cũng chỉ chu cấp cho anh chiếc xe lăn đắt một chút thôi.
Làm phế vật thì nên có chút tự biết mình, biết không?”
Kiều Hành Trinh từ trong kẽ răng hừ một tiếng.
Cũng không biết là gật bừa hay là sau khi đấu không lại không cam lòng hừ hừ mấy tiếng.
Gần như đồng thời vào lúc Phó Ý dứt lời, Kiều Sâm cũng buông cổ tay anh ta ra.
Kiều tiểu công tử xưa nay tự xưng là tự kiềm chế được, lúc này cuối cùng cũng không kiềm chế được nét mặt của mình, nói câu gì đó với Phó Ý, nắm tay Lương Hi rời đi.
Tốc độ của anh rất nhanh rất gấp gáp, cố tình vừa khéo chính là, chỗ anh nắm vừa vặn cũng là cổ tay của Lương Hi, thế cho nên lúc Lương Hi lảo đảo ở phía sau anh, có một lần nghi ngờ có phải anh tức giận cũng sẽ đối xử với mình giống như Kiều hành Trinh ban nãy không.
Kiều Sâm dẫn cô đến bãi đỗ xe ngầm, sau khi lượng mấy vòng tìm được xe của anh, tự mình mở cửa ghế phụ ý bảo cô ngồi lên.
Vốn dĩ anh đã trở về, Lương Hi cũng sẽ không ở lại nhà Khương Như Vũ nữa, lập tức thuận theo lên xe, mấy giây sau, Kiều Sâm cũng lên.
Anh không khởi động xe, sau khi lên xe cứ ngồi như vậy, không nói gì, không nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì.
Thật ra Lương Hi thật sự không phát hiện anh và Phó Ý sẽ xuất hiện ở chỗ này, rõ ràng thời gian trở về nên là ngày mai, huống chi chỉ cần Kiều Hành Trinh vừa xuất hiện, tất cả sự chú ý của cô đều sẽ tập trung trên người người anh ta, cho nên khi Kiều Sâm chắn trước mặt cô, cả người cô đều sững sờ.
Sau đó cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, tình cảnh này, thật sự quá giống với một ngày vào năm trước.
Hôm đó ở cửa nhà cô gặp phải Kiều Hành Trinh ôm cây đợi thỏ từ sáng sớm.
Nhìn anh ta và Kiều Sâm có tướng mạo cực kỳ giống nhau, khi anh ta ôn hòa lịch sự đưa ra ý kiến muốn cũng Lương Hi đến quán cà phê gần đây ngồi một chút, Lương Hi đã đồng ý.
Dù sao cũng không có người nhà đón lễ cúng cô, cô nghĩ.
Lương Hi lúc đó mới chỉ là đóa hoa trắng được bố Lương bảo vệ chu đáo, chưa va chạm nhiều, suy nghĩ cũng không đủ tinh tế, thật thà mặc cho Kiều Hành Trinh nhồi nhét thông tin vào trong đầu cô, chẳng hề chọn lọc chút nào chứ đừng nói là phân tích, trực tiếp rót vào trong đầu.
Anh ta thêu dệt câu chuyện với Lương Hi gần nửa tiếng, trong câu chuyện của anh ta, Kiều Sâm là đứa con riêng mưu mô trăm phương ngàn kế để quay về nhà họ Kiều, suy nghĩ đủ mọi cách để cướp được sự tín nhiệm và khen ngợi của ông nội Kiều.
Lúc hai người cùng bị ném tới công ty dưới trướng thực tập, Kiều Sâm vẫn luôn ở sau lưng hại anh ta, hại cho anh ra không chỉ mất đi sự tín nhiệm của ông nội Kiều, thậm chí ông nội Kiều còn lộ ý muốn giao tâm huyết cả đời của mình cho Kiều Sâm.
Anh ta đắp nặn mình thành nhân vật chăm chỉ ngoan cường lớn lên trong nghịch cảnh, chịu không ít khổ, rốt cuộc lấy được một cơ hội- ai có thể càng nhanh chóng thu mua được Thịnh Nguyên, sau này người đó càng có thể trước một bước tiến vào tổng bộ thực tập.
Nhưng lực trúng kích Kiều Sâm mang đến cho Lương Hi thật sự quá lớn, khiến cho cô căn bản không thể nghe vào câu chuyện Kiều Hành Trinh “tỉ mỉ” thêu dệt cho cô, chỉ khi nghe được hai chữ “Thịnh Nguyên” cuối cùng đột nhiên lấy lại tinh thần.
“Anh nói cái gì?” Cô ngơ ngẩn: “Anh vừa nói Kiều Sâm với Thịnh Nguyên làm sao?”
Trên thực tế câu chuyện kia hoang đường lại chồng chất lỗ hổng chẳng qua chỉ làm nền, thứ anh ta muốn Lương Hi nghe, chính là phía sau… liên quan đến chuyện bọn họ lấy Thịnh Nguyên làm tiền đặt cược.
Nghe thấy Lương Hi đã thành công mắc câu, tất nhiên Kiều Hành Trinh vui mừng vô cùng, anh ta sắp không kìm nén được ý cười trong mắt: “Kiều Sâm không biết dùng thủ đoạn gì, mau được cao tầng nội bộ Thịnh Nguyên… Tôi rất khinh thường loại người dùng thủ đoạn dơ bẩn này để đạt được mục đích, cũng không biết cậu ta cho cao tầng kia bao nhiêu lợi lộc, lại có thể sẵn lòng vì khiến Thịnh Nguyên không còn cơ hội xoay mình nữa, làm giả sổ sách nói xấu Lương tổng… Tôi thật sự không nhìn được, nghe nói em vẫn là bạn gái của cậu ta…”
Sau nữa, Kiều Hành Trinh nói gì đó, cô đều không nghe thấy, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói “Cũng không biết cậu ta cho cao tầng kia bao nhiêu lợi lộc, lại có thể sẵn lòng vì khiến Thịnh Nguyên không còn cơ hội xoay mình nữa, làm giả sổ sách nói xấu Lương tổng”.
Cô ngẩng đầu, lẩm bẩm hỏi: “Trước khi anh ấy làm những chuyện đó đã biết Thịnh Nguyên là của nhà tôi?”
Kiều Hành Trinh đáp lại không chút do dự: “Cậu ta biết.”
Lương Hi không biết nên làm gì để hình dung cảm giác kia, loại cảm giác ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, loại cảm giác ngay cả may mắn cũng không có cách nào may mắn.
Nước lạnh thấu xương kết hợp với băng dội từ trên đầu xuống chân, có người cầm khối băng đâm mạnh vào cột sống của cô, nói với cô, Lương Hi mày cũng dễ lừa thật, sao lại dễ dàng cắn câu như vậy.
Mày nhìn mày xem, làm người thất bại bao nhiêu hả, bạn trai yêu đương ba năm, ngày thường nhìn qua tình cảm thân mật gắn bó hơn bất kỳ ai khác, trên thực tế khi liên quan đến lợi ích của bản thân, căn bản sẽ không để ý mày là ai, thân phận của mày là gì.
Cảm giác bị người ta đâm một dao sau lưng, thật sự khiến tim gan phổi của cô đều lạnh giá.
Khiến cô không có cách nào suy nghĩ, chỉ cảm thấy, tất thảy đều quá mẹ nó trùng hợp.
Kiều Sâm xuất hiện ở Thịnh Nguyên, chân trước Kiều Sâm vừa đi khỏi chân sau cảnh sát đã xuất hiện, những gì cô nhìn thấy khi đuổi theo hỏi những người khác ở công ty, có hợp đồng thu mua Kiều Sâm ký tên, mối liên hệ ở bên trong, thậm chí khiến cô quên mất sao Kiều Hành Trinh lại trùng hợp ngồi xổm trước cửa nhà cô chờ cô.
Lương Hi chỉ cảm thấy tư duy bản thân bây giờ quá hỗn loạn, cũng không có cách nào ở lại đây nữa, gần như chật vật nói lời tạm biệt với Kiều Hành Trinh, anh ta lại nói quá muộn rồi không an toàn, muốn đưa cô về.
Cô không gật đầu cũng không lắc đầu, cầm đồ của mình dự định rời đi.
Nhưng lại trùng hợp gặp phải Kiều Sâm ở cửa quán cà phê.
Quán cà phê này phải qua đường để đi đến nhà Lương Hi, cùng lúc đó, cô nhìn thấy trong tay Kiều Sâm không cầm gì hết.
Tất thảy, tất thảy đều đang hưởng ứng suy đoán của cô, Lương Hi đột nhiên bật cười.
Cũng không biết vì sao anh còn muốn giả mù sa mưa, chạy đến nhà cô.
Là đến khoe khoang hay là đến thương hại?
Kiều Sâm cũng cùng lúc chú ý đến cô ở cửa.
Anh giống như ngày thường hơi mỉm cười về phía cô, lúc đang chuẩn bị đi qua thì bước chân đột nhiên dừng lại, ngay cả nụ cười cũng cứng trên mặt.
Bởi vì anh nhìn thấy, Kiều Hành Trinh đang đứng ở bên cạnh Lương Hi, duỗi tay qua ôm eo cô, mà Lương Hi, cứ để mặc anh ta ôm mình như vậy.
Chuyện tiếp theo đó, giống như điện ảnh quay chậm, mỗi một ngày mỗi một ngày đều xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Chính xác đến từng cảnh, từng giây.
Mỗi ngày cô đều nói với Kiều Sâm.
Kiều Sâm, tôi thật sự cảm thấy anh rất ghê tởm.
Phải, tôi chỉ chơi bời mà thôi.
Anh có tư cách gì mà ở bên tôi? Kiều Sâm, anh xứng sao?
Cũng nhớ kỹ sau khi cô đơn phương chia tay, Kiều Sâm đuổi đến cửa nhà cô, hốc mắt đỏ tươi hỏi cô, có phải bởi vì bản thân là đứa con riêng không thể công khai không.
Lúc ấy cô trả lời như thế nào nhỉ, à, cô nói, đúng vậy, đến tận trước hôm nay, tôi cũng không biết anh là người buồn nôn như vậy.
Sau này mỗi một ngày trong mỗi năm cô trải qua, trong mỗi giây mỗi phút của một ngày, đều là sám hối, sao bản thân có thể nói ra những lời róc tim róc phổi với anh ở dưới tình cảnh chật vật như vậy.
Khiến cô ở trong mơ cũng không sống được yên ổn.
…
Nãy giờ Kiều Sâm vẫn không nói gì, yên lặng khiến trong lòng cô bồn chồn không yên.
Do dự mãi, Lương Hi vẫn mở miệng nói trước.
“Ban nãy em vừa vặn gặp được Kiều Hành Trinh, em cũng không biết anh ta sẽ ở chỗ này.”
Giọng cô buồn buồn, trong tiềm thức vẫn cảm thấy Kiều Sâm sẽ không tin cô.
Dù sao cô cũng là người có “tiền sử”.
Một tay Kiều Sâm theo thói quen đặt trên tay lái, một tay khác chống ở bên cửa sổ xe, nghe thấy giọng của cô, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn từ trong nét mặt của cô nhìn ra chút gì đó.
Ban đầu Lương Hi bị anh nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay quả thật mình không có chỗ nào có thể chột dạ được, lại vô thức thẳng lưng.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Kiều Sâm lên tiếng, lời nói ra lại khiến cô không kịp trở tay.
“Ban nãy anh ta có làm em bị thương không?”
Giọng anh có hơi trầm, ánh mắt khi xẹt qua eo cô mới bị Kiều Hành Trinh sờ qua bỗng sâu thêm mấy phần.
“Không có.” Lương Hi nhẹ giọng nói: “Anh ta vừa chạm vào em đã bị em đánh rồi… Chuyện sau đó hẳn anh cũng thấy được.”
Cô quật ngã Kiều Hành Trinh trên đất, sau đó anh xuất hiện, chặn hành động tiếp theo của Kiều Hành Trinh.
“Em ở cùng anh ta bao lâu rồi?” Vẻ mặt anh thâm trầm, từ hôm cô gặp mặt Kiều Sâm đến bây giờ đều chưa từng nhìn thấy anh lộ ra quá một phần ý cười.
“Không bao lâu, em ở quán cà phê gặp được anh ta, mãi cho đến khi nhìn thấy mọi người, tổng cộng không quá phút.” Cô thành thật đáp.
Kiều Sâm khẽ ừm một tiếng, nhìn qua hơi khẽ thở ra.
Anh không khởi động xe, cứ ngồi không trên xe như vậy, bầu không khí lúng túng vô cùng vi diệu, Lương Hi chỉ đành tìm chuyện để nói: “Không phải ngày mai anh mới trở về sao? Sao sớm hơn một ngày thế?”
“Đàm phán thuận lợi, kết thúc sớm.”
Cô ậm ừ, không nói nữa, trên thực tế cũng không còn lời nào để nói.
Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng Kiều Sâm khởi động xe.
Lương Hi nhìn cảnh đường phố quen thuộc trôi nhanh về đằng sau, rất nhanh đã đến đường nhỏ ngoằn ngoèo, lại dọc theo con đường trải nhựa rộng rãi phí sau con đường nhỏ một đường đi thẳng lên, sẽ tới khu biệt thự Kiều Sâm ở.
Tiểu khu này được xây dựng hai năm trước, bởi vì ở trong thành phố, gần trung tâm cùng với đủ các nguyên nhân phong thủy, giá cả nhà đất không phải cao bình thường, bình thường chỉ có người giàu có trong người giàu có tiền nhiều đến mức ném chơi chơi ngoài đường mới có thể đến ở.
Giống như cô biết, bây giờ Kiều Hành Trinh đã coi như là người ngoài lề trong giới bọn họ, mà người thừa kế sản nghiệp của nhà họ Kiều chỉ có một, đó chính là Kiều Sâm, cho nên anh có thể mua được biệt thự ở nơi này, không lạ chút nào.
Ông nội Kiều là người công chính, sẽ không bởi vì là con ruột hay cháu ruột của mình mà cho đặc quyền, để bọn họ một bước lên trời.
Kiều Thịnh Hành ngược lại tạm được, tuy rằng là một người cứng đầu, nhưng chỉ cần không làm ra vấn đề gì lớn, vị trí tổng giám đốc Kiều thị có thể để ông ấy ngồi vào đến khi xuống mồ, về phần Kiều Hành Trinh, thì hoàn toàn là bùn nhão không trát được tường, đã triệt để khiến ông nội thất vọng, đời này đừng bao giờ nghĩ đến có cơ hội trở mình, nhiều lắm là đảm bảo anh ta không lo cơm áo.
Sau khi nhận Kiều Sâm trở về, mặc dù nuôi thả ở bên ngoài mà lớn, nhưng thắng ở chỗ làm người khiêm tốn ham học, đầu óc cũng rất thông minh, quyết sách càng quả quyết, sẽ không quá nhân từ nương tay, là người có tài năng thừa kế đại nghiệp, cho nên cho dù ông nội Kiều không muốn đi nữa, vị trí này vẫn phải giao vào trong tay anh, không thể uổng công để hai tên đầu heo làm hỏng, huống chi sau khi chân chính được nhận về nhà họ Kiều, ông nội đối với cháu trai ruột thất lạc ở bên ngoài, càng nhìn càng hài lòng.
Cho nên Kiều Sâm cũng sẽ không ở PCC lâu lắm, việc này chỉ có thể làm bàn đạp cho anh, chờ anh khiến công trạng của công ty nhiều năm bình bình không có gì đặc sắc này đi lên, anh có thể thuận lợi, suôn sẻ thừa kế vị trí của ông nội Kiều.
Anh chỉ dùng thời gian năm, đã trở thành dáng vẻ cô không thể nào đoán được.
Ưu tú khiến người ta kính nể.
-
Về đến nhà, Kiều Sâm đi trước về phòng, trong đầu vẫn luôn tự hỏi lời Phó Ý nói với anh trên máy bay.
Có từng nghĩ đến bố con Kiều Thịnh Hành có phải ở giữa giở trò gì đó, cho nên mới có thể dẫn đến bi kịch sau này?
Anh năm đó tuổi, ở tuổi tác vô cùng nhiệt huyết, cho dù anh lý trí thế nào đi nữa, cũng rất khó ở dưới tình huống kia giữ vững tỉnh táo.
Hơn nữa sau khi được ông nội Kiều sắp xếp ra nước ngoài, anh hoàn toàn cố ý tránh tất cả những tin tức có liên quan đến Lương Hi.
Căn bản chưa từng nghĩ đến muốn truy đến cùng rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì.
Được Phó Ý nhắc nhở như vậy, anh mới cảm thấy điểm đáng ngờ trùng trùng.
Về sau anh ở trong công ty nhà mình gặp được Lương Huy, nhìn qua là người đàn ông cực kỳ thành thật đi theo bên cạnh Kiều Thịnh Hành, đối mặt với tầng lớp người quản lý của Kiều thị không ngừng cúi đầu khom lưng, dáng vẻ kia cực kỳ biết cách ứng xử.
Trong lòng anh nôn nóng, không để ý, càng không chú ý đi nghe bọn họ nói những chuyện gì.
Chỉ ở trong văn phòng, trong lời nói của ông nội Kiều, nghe ra ông ấy thở dài tiếc nuối cảm thán, Lương Hồng là người phúc hậu như vậy, sao có thể đi lệch hướng chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng viết đến chương hôm nay, cho nên cũng có đôi lời muốn nói.
Truyện “Rung động” này ngay từ đầu tôi thiết lập chính là “Truyện tổng tài bá đạo siêu cấp vô địch cẩu huyết”, cho nên sẽ không thể tránh được xuất hiện một ít tình tiết cẩu huyết tương đối ít thấy, hiểu lầm cẩu huyết (ví dụ như ở trong chương hôm nay mọi người đọc).
Lỗ hổng về mặt logic chắc chắn sẽ có, nhẹ nhàng chỉ ra tôi cũng rất hoan nghênh.
Ví dụ như nói vì sao nữ chính lại có thể dễ dàng tin tưởng lời nam phụ như thế?
Bởi vì cảm xúc ở dưới một tình huống tương đối quá độ, đầu óc thật ra không có cách nào tải được quá nhiều thứ, cũng không có cách nào suy nghĩ theo cách bình thường.
Ví dụ như nói vì sao nam chính vẫn luôn không biết là công ty nhà nữ chính, tôi khẳng định là có từng suy nghĩ đến điểm này, trước không đề cập sau khi nói rõ ràng chắc chắn sẽ nhắc đến.
Bởi vì hai ngày trước nhận được bình luận ngôn từ tương đối kịch liệt, có chút cảm khác thôi.
Lý Lý (Umeshu: Tác giả) cũng không phải là một người tính tình cực kỳ tốt, đối lập còn khá bùng nổ, nhưng đối với độc giả của tôi, mỗi một người tôi đều cực kỳ quý trọng, sẽ duy trì tất cả sự kiên nhẫn… Đương nhiên đây là xây dựng ở trên cơ sở chúng ta tôn trọng lẫn nhau.
Bất kể tiểu Kiều là em gái Lương có quá khứ như thế nào, đều là tôi thiết lập từ trước, từ bộ phía trước đã bắt đầu làm nền tảng, nếu như bạn cảm thấy khác với những gì bạn mong đợi, hy vọng bạn có thể yên lặng rời đi, mỗi ngày tôi đều thức khuya đến - giờ, có khi nhìn thấy bình luận quá khích thật sự sẽ không kiềm chế được bản thân.
Còn có một chuyện, xảy ra trên bộ truyện này, đó là mắng nam nữ chính.
Tôi muốn nói, nam nữ chính mỗi một bộ truyện đều là tâm huyết của tôi, là đứa con của tác giả, bạn mắng con của tôi, đương nhiên tôi rất đau lòng, huống chi con tôi cũng không có làm chuyện gì rất độc ác, cho nên vẫn là câu nói kia, nếu không thích, xin bạn yên lặng rời đi, không cần nói cho tôi biết, cũng hoan nghênh các bạn gỡ mìn cho người khác.
Tôi chỉ muốn quý trọng tiểu thiên sứ thích tôi, bất kể bọn họ nêu lên ý kiến gì dù tốt hay xấu tôi đều sẽ quý trọng, bắn tim.