Không Thịt Không Vui

quyển 2 chương 61-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Anh ta như một vị vua đang nhìn chăm chú nhìn vào thứ mà trời sinh đã thuộc về anh ta, thứ mà trời sinh nên thần phục anh ta.

Đây tuyệt đối là một cái bẫy.

Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu rõ suy nghĩ của anh ta, nhưng tôi hiểu được, vấn đề này rất nguy hiểm.

Nếu như mà tôi nói hy vọng, anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ lời ngon tiếng ngọt của tôi, nhất định sẽ có chuẩn bị.

Nếu như mà tôi nói không hy vọng, anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ sự phản kháng quyết liệt của tôi, nhất định giống nhau sẽ có chuẩn bị trước.

Im lặng một lát, tôi trả lời: “Nếu như anh phải ở lại, nhớ mang số thịt bị thiếu tối hôm qua tới, từ xưa tới nay, bất luận là trong hay ngoài nước, đặc biệt các ngành nghề sản xuất đều không có quy định được phép kí sổ.”

Sau khi nói xong, tôi nửa bi ai nửa tự hào phát hiện ra, tôi đúng là đã trở thành người bán thịt rồi.

Nghe vậy, Hà Truân không những không giận mà sắc mặt còn giãn ra một chút, cổ họng lên xuống chốc lát, hình như đang cười khẽ nên dẫn tới rung rung: “Yên tâm, hơn mười đầu bếp đang được máy bay chở tới đây rồi”.

Những lời nói này của anh ta có lực sát thương tương đối lớn, tôi phải tiêu hóa đến hai lần.

Tiêu hóa lần thứ nhất: “Máy bay? Anh bắt cóc đầu bếp sao?”

“Tôi không thích đi bắt cóc người khác, hơn nữa dùng lương cao thuê bọn họ không phải dễ dàng hơn sao?” Hà Truân nói.

Tiêu hóa lần thứ hai: “Hơn mười đầu bếp? Anh xác định cần nhiều người như vậy sao?”

“Bọn họ đều có sở trường riêng, mỗi người khi trổ tài đều có thể làm ra vị thịt ngon nhất của từng quốc gia … Cá nhân tôi mặc dù đối với thức ăn không đặc biệt yêu thích nhưng đã hứa thì phải giữ lời.”

Tôi thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi ở đây thưởng thức hương vị thịt do hơn mười đầu bếp cao cấp này làm ra.

“Tính toán thời gian, khoảng sáng ngày mai là bọn họ sẽ tới, cho nên chỉ cần cô cố chịu đựng qua tối nay, về sau mỗi ngày muốn ăn bao nhiêu thịt tùy thích.” Trong mắt Hà Truân, tôi là người mơ hồ nhất, đơn thuần nhất.

Tuy không hiểu vẻ mặt của anh ta nhưng lời nói của anh ta đã trực tiếp kéo tôi từ trong cám dỗ ra.

Đúng, nếu như ở lại đây, sau này muốn ăn bao nhiêu thịt thì ăn bấy nhiêu, đồng thời, Hà Truân cũng có thể tùy lúc mà ăn thịt – tôi.

Tuy tôi vui mừng vì được ăn thịt nhưng cũng không bằng lòng vô duyên vô cớ bị người khác ăn.

Từ trên tổng hợp lại, tôi vẫn phải đi.

“Cần gì phải chịu đựng nữa?” Tôi giả vờ một cách ngượng ngạo, ngón tay vòng quanh dưới cằm anh ta, đuôi mắt xếch lên: “Nếu anh ở cùng với tôi thì không phải thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn sao?”

Gặp dịp thì chơi, chỉ là gặp dịp thì chơi, tôi xin thề.

Sự hy sinh của tôi đổi lại lời nói như thiên âm của Hà Truân: “Tối nay tôi phải đi tham gia một hội nghị, cho nên cô chỉ có thể đợi một mình rồi.”

Trong lòng tôi kích động giống như hàng vạn con vật đang chạy như điên, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ nhún nhún vai nói: “Được rồi.”

“Hãy kiên nhẫn chờ đợi.” Anh ta đặt tay sau gáy của tôi, nhẹ nhàng bóp một cái: “Qua đêm nay chỉ cần cô an toàn, cô sẽ có được tất cả những gì mình muốn.”

Tôi tán thành cả hai chân lẫn hai tay.

Chỉ cần an toàn qua đêm nay, tôi sẽ có được những thứ tôi muốn – thịt với tự do.

Truyện Chữ Hay