Cố Mạn Yên xoay người nhanh chóng rời đi, cố gắng rời khỏi thật nhanh, cô sợ sẽ không kìm chế được mà òa khóc trước mặt anh.
Âu Cung Ngụy nhìn cô rời đi, trái tim thực sự đau nhói, rất muốn ôm chặt lấy cô, nhưng lại chôn chân tại chỗ, anh cũng không muốn, cô thà chọn rời xa anh chứ nhất định không chịu tin, điều đó thực sự khiến anh rất tổn thương, vừa thương vừa hận.
" Âu chủ tịch". Hàn Thiên Như lên tiếng gọi, sợ anh sẽ quên mất sự tồn tại của mình, huống hồ đây cũng là cơ hội của cô ta.
Âu Cung Ngụy đưa mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, sau đó xoay người đi vào bên trong phòng.
Hàn Thiên Như thấy anh không để ý đến mình, cố gắng nén sợ hãi lên tiếng gọi anh một lần nữa.
" Âu.."
" cút". lời còn chưa nói hết đã bị tiếng quát của anh làm cho hoảng sợ im bật, cũng nhanh chóng xoay người rời đi, cô ta cũng không muốn vì một chút gấp gáp này mà làm hỏng chuyện sau này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Mạn Yên, cậu cũng thật biết cách làm người khác lo lắng cho mình đó". Tần Tuyết Phi lên tiếng trách móc, nhưng thật ra cô ấy rất lo lắng cho cô.
" Tuyết Phi, thật xin lỗi". Cô không từ mà biệt, đúng là rất không phải với cô ấy.
" Mạn Yên, anh với tiểu Phi không đáng tin sao, em lại bỏ đi không nói với bọn anh một câu". Cao Chí Minh cũng lo lắng cho cô không kém, lời nói khi nhắc đến Tần Tuyết Phi không tự giác cũng chứa đầy tình cảm.
" hai người giấu tôi chuyện gì phải không". Cố Mạn Yên tránh né,nói sang chuyện khác, trên môi nở nụ cười nhìn hai người bọn họ, khiến hai người kia không tự giác mà đỏ mặt, nhưng đỏ mặt cũng chỉ có mình Tần Tuyết Phi, còn Cao Chí Minh chỉ im lặng môi kéo lên một đường cong, ý ngầm thừa nhận.
" Mạn Yên, cậu đừng nói lung tung, không có gì cả, còn nữa, sống ở nơi đó có ổn không, tại sao không nói với mình, cậu cũng có thể đến ở với mình mà".
" Mạn Yên, xin lỗi em, anh và tiểu Phi đã tự ý đem đồ của em về đây".
" không sao, dù gì mình cũng không định sẽ đi nữa, mình sẽ lại bám lấy hai người".
Tần Tuyết Phi đưa tay chỉ vào trán của cô một cái.
" cậu đừng có ở đây mà nói nhảm, đợi mình xử lý cậu ra sao".
" a, Chí Minh, anh phải quản tiểu Phi của anh thật nghiêm mới được nha, cậu ấy thật hung dữ".
" được được, chúng ta vào ăn cơm thôi". Cao Chí Minh hào hứng trả lời, mắt cũng không quên liếc nhìn cô ấy một cái.
vừa nhìn thấy mâm cơm, có món cá kho cô thích ăn nhất, nhưng vừa ngửi một cái, cơn buồn nôn liền ập tới, khiến cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, trong rất nặng nề.
" Mạn Yên cậu sao vậy, mình đưa cậu đi bệnh viện". Tần Tuyết Phi lo lắng đưa tay đỡ cô lên.
" không sao, mình không sao". Cố Mạn Yên cố gắng xua tay bảo mình không sao.
" Cậu còn nói không sao, nôn đến không thể đứng dậy nổi rồi kìa".
" Mạn Yên, nói cho bọn anh biết, có phải em đã có thai". Cao Chí Minh lo lắng nhìn cô, món cá trên bàn là món cô thích nhất, vừa ngửi mùi liền nôn hết ra như vậy, thì chỉ có một nguyên do duy nhất mà thôi.
" ùm, thai nhi được hơn một tháng rồi". Cố Mạn Yên cũng không có ý định che giấu hai người họ.
" anh ta có biết không".
" không biết".
" nếu như hôm nay cậu không về đây thăm anh ta, có phải cậu định một mình sinh nó ra không". Tần Tuyết Phi tức giận nhìn cô.
" Tuyết Phi, xin lỗi, lúc đó mình thực không nghĩ được nhiều như vậy".lúc đó vì không dám đối diện với sự thật cô đã phản bội anh, nên mới gấp gáp rời đi như vậy.
" được rồi, bây giờ cũng đã ở đây, anh và tiểu Phi sẽ chăm sóc mẹ con em, dù gì đứa trẻ có thêm ba mẹ nuôi là bọn anh, sẽ không sợ phải chịu thiệt thòi".
" cái gì mà ba mẹ nuôi, anh đừng hòng, nó chỉ có một người mẹ nuôi là tôi thôi".
" tiểu Phi, dù gì chúng ta cũng là một cặp, cùng làm ba mẹ nuôi thì có sao".
" ai là một cặp với anh chứ".
" là em".
" anh anh anh.... Mạn yên, anh ta ức hiếp mình". cãi nhau không lại, liền quay sang tìm viện binh là cô để trợ giúp.
Cố Mạn yên chỉ biết nhìn hai người họ mỉm cười, cô đúng là may mắn khi có hai người bọn họ là bạn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~