" chồng, đau lắm". cô đưa tay mình chạm vào bên ngực trái, nơi đang chứa đựng trái tim của cô, bây giờ trái tim cô đau nhói, cứ nhớ đến hình ảnh đó, trái tim cô không tự giác lại nhói lên từng hồi.
" Mạn Yên, đừng nhớ nữa, ngoan ".
Cố Mạn Yên do quá mệt mỏi, cộng thêm cú sốc tinh thần lớn như vậy khiến bản thân không còn sức lực mà thiếp đi trong lòng anh.
Âu Cung Ngụy ôm chặt cô vào lòng, hiện tại anh rất sợ, sợ cô vì những chuyện nhớ lại đó rồi nghĩ không thông, sẽ có chuyện xảy ra.
đúng như những gì anh nghĩ, Cố Mạn yên lợi dụng lúc anh không có bên cạnh đã lén trốn đi, đến khi anh quay lại đã không thấy cô đâu chỉ thấy duy nhất một tờ giấy li hôn trên bàn.
" Hán Siêu, lập tức cho người đi tìm phu nhân, trong nước ngoài nước đều phải tìm cho bằng được phu nhân trở về". tại sao cô không chịu tin anh, còn dám ký đơn li hôn, đợi đến khi anh tìm được cô nhất định sẽ dạy dỗ cô thật mạnh tay.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cố Mạn Yên khi tỉnh dậy đã không thấy anh bên cạnh, nhớ lại những gì trong ký ức hiện về, đưa tay chạm vào nơi có trái tim đau nhói, cô đã phản bội anh, cô không thể ở bên cạnh anh nữa, cô thực sự rất dơ bẩn.
Cố Mạn Yên nhờ cô y tá chuẩn bị cho mình một tờ giấy, sau đó viết một đơn li hôn để lại, cô phải rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, sẽ không thể anh tìm thấy mình nữa, cô không muốn bản thân mình đối mặt với anh, nó khiến cô sẽ nhớ lại quá khứ dơ bẩn kia.
Cố Mạn Yên biết anh sẽ cho người tìm mình, cô cũng biết người có thể giúp được cô cũng có thể là Trần Lưu, nên cô đã đến tìm hắn.
đứng trước nhà của Trần Lưu, Cố Mạn Yên do dự rất lâu mới dám đưa tay bấm chuông cửa, nhìn thấy người bên trong đi ra, khiến cô càng lúc càng run sợ.
" Trần Lưu".
" cô muốn gì".
" tôi tôi biết anh rất ghét tôi, tôi đến đây chỉ muốn nhờ anh giúp, tôi tôi sẽ rời xa anh ấy, tôi nhớ lại rồi, tôi là sẽ phản bội, tôi tôi".
" có chắc chắn sẽ rời xa Âu Cung Ngụy".
Cố Mạn Yên nhìn hắn gật đầu, cô đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cô cũng biết Trần Lưu nhất định sẽ giúp cô, bởi hắn không hề muốn cô bên cạnh anh.
Trần Lưu im lặng mất một lúc, hắn không ngờ cô lại biết hắn đang nghĩ gì, tuy Âu Cung Ngụy đã nói cô không hề phản bội, nhưng hắn vẫn không thể tin được bạn thân của mình, ÂU Cung Ngụy chắc chắn là yêu đến điên rồi, nên mới nghĩ như vậy, bằng chứng là cô nói mình đã nhớ lại, nếu cô không có lỗi, sao lại đau khổ như vậy.
cuối cùng Trần Lưu nhìn cô gật đầu, hắn không muốn Âu Cung Ngụy vì cô mà chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
được sự giúp đỡ của Trần Lưu, Cố Mạn Yên bay sang nước ngoài không hề để lại dấu vết nào cả, vì Âu Cung Ngụy không thể nào nghĩ đến chuyện cô sẽ đến tìm Trần Lưu giúp đỡ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
cô rời đi đã hơn tháng, anh cho người tìm cô khắp nơi vẫn không hề có một chút tin tức nào, nhìn anh bây giờ người không ra người ma không ra ma, cô tại sao lại không chịu tin anh tại sao chứ.
Trần Lưu nhìn anh như vậy rất muốn nói cho anh biết cô đang ở đâu, nhưng rồi lại im lặng, dù gì người có lỗi là cô, nên để cô tránh xa anh càng xa càng tốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~