~~~~~~~~~~~~~
Cố Mạn Yên đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của anh, cô thực sự rất may mắn khi được anh yêu, cô còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, tự nhiên trong đầu hiện lên những hình ảnh xa lạ, có anh, có cô, còn có Cao Chí Minh, nhưng cô không thể nhìn ra được chúng đang diễn ra chuyện gì.
Cố Mạn Yên ôm đầu đau đớn, cử động của cô khiến anh giật mình thức giấc, nhìn cô đau đớn ôm đầu khiến anh lo lắng ôm chặt cô vào lòng.
" Mạn Yên, Mạn Yên, nhìn anh". nhìn cô đau đớn như vậy, khiến lòng anh đau nhói.
" A...chồng, đầu em rất đau, em nhìn thấy anh, còn Cao Chí Minh, đầu em thực sự rất đau".
" quản gia, quản gia". giọng anh gấp gáp.
quản gia nghe anh gọi mình thì gấp gáp chạy lên lầu, đứng bên ngoài lên tiếng.
" ông chủ cho gọi".
" lập tức gọi bác sĩ riêng đến đây".
" tôi lập tức gọi ngay". quản gia nhanh chóng gọi bác sĩ riêng của Âu gia đến, ông cũng không dám chậm trễ, vì ông nghe ra giọng anh rất gấp gáp có phần lo lắng.
Âu Cung Nguy đau lòng ôm chặt cô, có phải cô sắp nhớ lại, anh sợ nếu cô nhớ lại, có phải sẽ rời khỏi anh, anh rất sợ sẽ mất cô, rất sợ.
không bao lâu bác sĩ đến nhà kiểm tra cho cô, khám cho cô một lúc rồi ông nhìn anh báo cáo tình hình của cô.
" Âu tổng, biểu hiện của phu nhân cho thấy cô ấy đang có dấu hiệu phục hồi trí nhớ, để chắc chắn cũng như yên tâm, ngài nên đưa phu nhân đến bệnh viện để kiểm tra thêm một lần nữa". ở đây không đầy đủ thiết bị nên ông không thể kiểm tra kĩ càng cho cô được, chỉ có thể xem bên ngoài.
" được, ông có thể về".
" vâng Âu tổng".
Cố Mạn Yên nhìn bác sĩ ra ngoài mới đưa mắt nhìn anh lên tiếng.
" chồng, có phải em sẽ chết không".
Âu Cung Ngụy rất muốn cười nhưng lại không thể cười nổi, đưa tay nắm chặt tay cô.
" đồ ngốc, bác sĩ chỉ nói em đang dần nhớ lại".
" chồng, em nhớ lại rồi, anh có rời bỏ em không". cô không hiểu bản thân đang nghĩ gì, cô chỉ hỏi theo linh cảm của bản thân, cô có linh cảm nếu cô nhớ lại, hai người nhất định sẽ không thể ở cạnh nhau nữa.
" anh sẽ không rời bỏ em, nhưng em cũng phải hứa với anh, em cũng sẽ không rời xa anh, được không".
" được, em hứa với chồng". cô đưa tay ôm chặt anh, cô rất yêu anh, cô sẽ không bao giờ rời xa anh.
"ngoan, nằm xuống ngủ một lát, chút nữa anh sẽ lấy cháo cho em ăn".
" dạ".
Âu Cung Ngụy đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô một cái, sau đó đứng lên đi ra ngoài, sau khi cô hồi phục trí nhớ, cho dù cô có muốn rời xa anh, anh cũng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Chí Minh, hôm nay tôi có...". Tần Tuyết Phi mở to mắt nhìn hai người trước mặt mình, hai người họ đang hôn nhau, có phải cô nhìn lầm không, cô cũng muốn bản thân nhìn nhầm nhưng không thể được.
" Tuyết Phi, sao cô vào mà không rõ cửa ". Cao Chí Minh tức giận nhìn cô.
" xin...xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền, xin lỗi". Tần Tuyết Phi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, rồi chạy nhanh ra ngoài
tại sao hắn lại tàn nhẫn với cô như vậy, hắn thà chọn một người khác chứ không chọn cô, một chút thương hại cũng không có, sự cố gắng của cô bao lâu nay hắn báo đáp như vậy sao.
khuôn mặt Tần Tuyết Phi bây giờ đã ướt đẫm nước mắt, cô từ bỏ, cô sẽ từ bỏ, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
" alo, giúp tôi đặt một vé máy bay vào sáng ngày mai".
cô bây giờ liền đến tìm Cố Mạn Yên để tạm biệt, cô sẽ đi khỏi nơi này một thời gian, khi nào bản thân quên được hắn, cô sẽ trở về.
~~~~~~~~~~