Ai thị ai phi đều trong mắt bọn họ.
Sau khi trở về từ Hồng Kông Đổng Tri Vy tiếp tục tới công ty làm việc.
Sự xuất hiện của cô khiến bao nhiều người kinh ngạc, cô đi tới đâu tiếng nói chuyện dừng bặt tới đó, khi cô bước vào phòng hành chính, thấy một đám người đang túm tụm quanh một chiếc bàn, ngay cả Vạn Văn nghiêm túc như thế cũng tham gia, thảo luận rất sôi nổi, không ai phát hiện ra cô đang tới gần.
Đổng Tri Vy bước tới phía sau bọn họ, có ý để ánh mắt mình xuyên qua đám người ấy, nhưng có quá nhiều chướng ngại khiến cô không thể nhìn thấy trên màn hình có gì, tuy vậy cô cũng đoán được họ đang nói chuyện gì.
Cứ nghĩ tới việc cả thế giới bàn luận về bạn gái mới của Viên Cảnh Thụy là trong lòng cô lại thở dài một tiếng, chỉ hận một nỗi mình không biến thành vô hình được.
Cô không hi vọng Viên Cảnh Thụy có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này, mặc dù cô cho rằng mình làm việc bên Viên Cảnh Thụy lâu như vậy đã quá hiểu con người anh, nhưng sau đêm hôm đó Viên Cảnh Thụy dường như mỗi ngày đều làm thay đổi hoàn toàn cảm quan của cô với anh.
Không phải Đổng Tri Vy chưa bao giờ yêu, cô cũng biết nhiều người đàn ông khi ở bên cạnh người thân thiết sẽ có những biểu hiện khác hoàn toàn bình thường, nhưng điều khiến cô không ngờ được rằng lại có người đàn ông ngoài mặt giỏi ngụy trang như thế.
Viên Cảnh Thụy luôn tạo cho người khác ấn tượng anh là một người đàn ông mạnh mẽ, trưởng thành, luôn mỉm cười, làm việc từ tốn, có sức ảnh hưởng, khi không vui anh thường nheo mắt lại, giống như động vật ăn thịt trên thảo nguyên đang ngắm con mồi.
Nhưng đằng sau đám đông anh lại khác hoàn toàn. Thích cười khoe hàm răng trắng (cười với cô); Làm việc gì cũng hừng hực khí thế, bất luận ngày hay đêm (khi ở bên cô), khi nằm ngủ nhất định phải nằm bên trái; Nhất định phải tự tỉnh giấc, nếu bị người khác gọi dậy sẽ không vui chút nào, mặt sẽ sầm lại; Thích quấn quýt bên người mình yêu (ví dụ như cô), thậm chí còn ôm chặt eo cô, không cho cô xuống giường, hóa ra một người nhìn bề ngoài vô cùng trưởng thành mà cũng có lúc trẻ con thế này, anh thật khiến người khác dở khóc dở cười.
Vì thế một tuần sau khi trở về từ Hồng Kông, thời gian tự do của Đổng Tri Vy vô cùng ít ỏi, ngay cả về nhà cũng vội vội vàng vàng, mẹ cô liền thở dài, cầm tay con gái, nói: “Sao lại bận thế chứ? Không phải công ty con tung cổ phiếu ra thị trường rồi sao? Không được nghỉ ngơi gì cả, lúc nào cũng thấy đi công tác”.
Bố cô làm ra vẻ thấu hiểu, liền nói thay Tri Vy: “Bận là vì công việc của Tri Vy quan trọng, phải không con gái?”.
Nói xong ông liền đón lấy hành lý trên tay Tri Vy và nói: “Để bố đưa con đi”.
“Không cần đâu ạ”. Đổng Tri Vy cúi đầu nắm chặt túi, cảm thấy vô cùng có lỗi khi nói dối bố mẹ mình, xe Viên Cảnh Thụy chắc chắn đang đợi cô ngoài đầu ngõ, cô phải giải thích thế nào khi sếp lái xe tới đón mình đây?
Đương nhiên cô muốn chia sẻ niềm vui với bố mẹ, nhưng cô tính đợi khi mối quan hệ của cô và Viên Cảnh Thụy tiến triển ổn định, không xảy ra quá nhiều sóng gió cô sẽ nói, cô không muốn bố mẹ lo lắng cho mình, càng không muốn bố mẹ nghĩ nguyên nhân cô lo lắng là vì họ.
Tình cảm ổn định, không có quá nhiều sóng gió mà cô nghĩ tới chính là khi cô và Viên Cảnh Thụy hoàn toàn có thể chấp nhận đối phương và bước vào cuộc sống của nhau, có trách nhiệm với nhau, Đổng Tri Vy cho rằng, giai đoạn đó không tới quá nhanh.
Một tuần sau khi cổ phiếu Thành Phương lên sàn là thời gian nghỉ ngơi của Đổng Tri Vy, tất cả các nhân viên tham gia roadshow vừa rồi đều được nghỉ một tuần. Đổng Tri Vy không có ý định sẽ về công ty làm việc sớm nên bị Viên Cảnh Thụy kéo đi khắp nơi. Cả hai đã tới nhiều nơi rất thú vị, cả trong nước và ngoài nước, cô còn gặp Doãn Phong, Doãn Phong vẫn ở bên cạnh vị bác sĩ ấy, thấy hai người cùng nhau xuất hiện liền cau mặt lại, không thèm nể mặt cô đứng cạnh mà vẫn nói với Viên Cảnh Thụy: “Cậu yêu cô này thật đấy à?”. Giọng điệu tỏ ra không tin được.
Vị bác sĩ vẫn giữ nụ cười ấm áp như mùa xuân, nói với Đổng Tri Vy: “Đừng để ý tới cậu ấy, thực ra cậu ấy rất vui khi gặp cô”.
Đổng Tri Vy mỉm cười đáp lại lời vị bác sĩ mặc dù trong lòng cô không đồng ý với ý kiến đó cho lắm.
Cô cảm thấy mình là người duy nhất không khách khí với Doãn Phong vì thế anh ấy mới tỏ ra không thích cô, cũng không phải là không có lý.
Có điều sự phiền phức này chẳng là gì so với việc cô và Viên Cảnh Thụy hẹn hò bị chụp trộm và tung ra cho cả thế giới biết.
Khi cô biết việc này thì đã muộn mất mấy ngày, bởi vì trong một tuần nghỉ ngơi cô và Viên Cảnh Thụy đi khắp nơi, đến mấy nơi ít dân cư, hầu như việc liên lạc với thế giới bên ngoài không có ý nghĩa gì, điện thoại chỉ để làm cảnh. Nhưng buổi sáng đầu tiên sau khi về tới Thượng Hải cô bị điện thoại của Tề Đan Đan và Mai Lệ đánh thức, đồng thời cũng đánh thức luôn cả Viên Cảnh Thụy nữa, anh ậm ờ nói mấy tiếng khi chuông điện thoại reo, lúc Đổng Tri Vy ngồi dậy nghe điện thoại tay anh vẫn ôm chặt eo cô.
Tề Đan Đan và Mai Lệ rất phấn khích, Đổng Tri Vy hầu như phải bịt tai để tránh âm thanh vọng lại quá lớn vì hai người này kích động quá mức, khi cô hiểu ý của hai người lập tức mở máy tính ra xem ảnh và mấy bài báo, thì cô chỉ có thể dùng mấy từ “đầu óc trống rỗng”, “sét đánh ngang tai” để tổng kết lại cảm xúc của mình lúc này.
Viên Cảnh Thụy đã hoàn toàn tỉnh táo, anh ngược lại rất vui, còn chỉ tấm hình mờ mờ trên màn hình và nói: “Chụp cũng được đấy, em như thế này rất xinh”.
Đổng Tri Vy vô cùng lo lắng, nói: “Làm sao mà thế này được? Người khác sẽ đánh giá thế nào về em? Em về phải làm việc thế nào đây?”.
Viên Cảnh Thụy để lộ ánh mắt hơi ngạc nhiên, nhưng anh vẫn kịp ngăn mấy lời sắp nói lại trong miệng.
“Em muốn tiếp tục đi làm”.
“Anh biết”. Biểu cảm trên gương mặt anh từ từ giãn ra, dịu dàng nhìn cô.
Viên Cảnh Thụy cảm thấy Đổng Tri Vy có lòng tự tôn cũng như ý thức tự bảo vệ mình vô cùng mạnh mẽ, hai điều này khiến cô khác biệt với những người khác. Anh đã gặp quá nhiều những cô gái ham tiền, ăn một bữa cơm cũng cần có qua có lại, thứ gì cũng dán mác giá rõ ràng, hoặc có sự ham muốn không bình thường với những thứ xa xỉ phẩm. Anh yêu Đổng Tri Vy, yêu cả lòng tự tôn đáng yêu và ý thức bảo vệ mình của cô, nhưng bất cứ việc gì quá mức cũng trở nên có chút khác lạ, lòng tự tôn và ý thức bảo vệ mình của Đổng Tri Vy cũng không ngoại lệ.
Viên Cảnh Thụy cảm thấy cô đã chấp nhận anh vậy thì việc anh mang lại cho cô cuộc sống thích hợp, thoải mái cũng là điều đương nhiên. Anh có khả năng mang lại cho cô cuộc sống như công chúa, anh đã từng thử nói chuyện về vấn đề cô đưa ra khi hai người cùng nhau bước qua con phố hai bên bày những mặt hàng xa xỉ phẩm của mùa xuân.
Sau Tết là lúc thời trang xuân hè đồng loạt tung ra thị trường, trong tủ kính bày đầy quần áo đủ màu sắc rực rỡ, những chiếc túi da chất liệu mềm được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, được đeo vào tay ma nơ canh, cửa kính phản chiếu vô số ánh mắt của bao người phụ nữ.
Anh kéo tay cô: “Thích không? Bộ này rất hợp với em”.
Đổng Tri Vy nhìn giá tiền, cô không hoàn toàn hiểu hết giá trị của những món đồ xa xỉ phẩm này, nhưng thực sự chúng quá đắt, mỗi lần Tề Đan Đan khoe những món đồ cô ấy mua được với cô, Đổng Tri Vy đều nói: “Nhiều tiền thế à, lãng phí quá, trên thế giới này còn nhiều chỗ vẫn có người chết đói đấy”.
Quan điểm của cô với quần áo là: “Mát mẻ, thoải mái, mình cảm thấy thoải mái và người khác cũng cảm thấy thoải mái. Còn về túi, có thể để được những đồ cần thiết và chắc chắn một chút, thế là đủ”.
Nhưng Viên Cảnh Thụy hoàn toàn hiểu sai ý cô, anh còn đẩy cô vào: “Vào thử đi”.
Anh cười như thế này thật khiến cô khó mà cưỡng lại được, nhưng Đổng Tri Vy vẫn kéo anh lại: “Không cần đâu, em không thích mấy thứ này”.
Sau đó cô cũng nói như vậy khi ở cửa hàng đồng hồ đá quý, Viên Cảnh Thụy nghe xong cũng có phần tức tối: “Sao lại không thích? Anh mua cho em!”.
“Tại sao anh phải mua đồ cho em?”.
“Bạn trai em mua đồ cho em, em không vui sao? Đổng Tri Vy, em có phải phụ nữ không thế?”.
Cô mỉm cười, khẽ tránh người đi bộ đang cúi đầu bước vội vã, nếu người ấy ngẩng đầu lên chắc chắn sẽ không đâm vào giữa một người đàn ông cao to đang sầm mặt lại và người bạn gái anh ta đang nắm chặt.
“Em là phụ nữ chứ, anh không nhìn ra sao?”.
Anh vẫn cau có: “Không có người phụ nữ nào không thích quà”.
Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời anh: “Là thế này, phần lớn phụ nữ đều thích quà, là hi vọng mượn cơ hội ấy chứng minh người tặng quà coi trọng họ, nguyện vì họ mà vất vả suy nghĩ”.
Trước đây cô thường nói thế này với anh, sau khi suy nghĩ cô nghiêm túc nói vậy, hôm nay cũng thế, nhưng bộ dạng cố làm ra vẻ nghiêm túc của cô khiến anh muốn bật cười, tuy vậy anh vẫn làm bộ đanh mặt: “Vậy em không phát hiện ra anh muốn chứng minh anh coi trọng em, nguyện vất vả suy nghĩ vì em sao?”.
Anh nói thế khiến cô chỉ muốn gục đầu vào bờ vai ấm áp của anh mà thôi, mặc dù trước đó khi đi đường Viên Cảnh Thụy thỉnh thoảng lại ôm chặt eo cô, cô cố gắng ngăn chặn việc này, mặc dù ở thành phố xa lạ đi chăng nữa Đổng Tri Vy vẫn không quen với những hành động thân mật ở nơi công cộng như thế này.
Tuy vậy cô vẫn kiềm chế bản thân không nên có bất cứ hành động thân mật nào và vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nói với anh: “Cảm ơn, có điều nếu những người phụ nữ khác đều muốn anh tặng quà cho họ, càng nhiều càng tốt, càng đắt càng tốt vậy thì em nhất định không nhận”.
Gương mặt anh tỏ vẻ ngạc nhiên, không biết cô đang nói gì nữa.
Đổng Tri Vy chớp mắt: “Như thế anh mới cảm thấy em khác biệt, mỗi buổi tối đều phải nghĩ người con gái này sao lại kì lạ đến thế? Tại sao lại khác với những người con gái khác? Như thế mới theo đuổi em chứ”.
Điệu bộ chớp mắt nói chuyện đầy lanh lợi của Đổng Tri Vy thể hiện một mặt hoàn toàn khác với những gì Viên Cảnh Thụy biết, đáng yêu như sắp phát sáng. Anh bật cười ha ha rồi đưa tay giữ chặt không cho cô giẫy giụa, cứ thế hôn cô luôn trên phố.
Anh biết nguyên nhân chính vì sao cô không nhận quà của anh, Đổng Tri Vy có sự kiên trì của cô nhưng cô lại dùng cách vừa thân mật vừa đáng yêu để giải thích với anh, khiến anh thực sự muốn hôn cô một cái.
Và Viên Cảnh Thụy cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc làm thế nào để Đổng Tri Vy trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
Nhất là vào buổi sáng sớm thế này, từ khi cô chui ra từ tấm chăn lộn xộn và nghiêm túc nói với anh: “Em muốn đi làm”.
Anh nghĩ có một số điều cô nói đúng, khi một người đàn ông đối mặt với một người con gái đặc biệt như thế này thì trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ, đó là họ sẽ không màng tất cả chỉ để giữ cô lại.
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra Đổng Tri Vy, người chú ý tới cô đầu tiên là Vạn Văn, lúc quay đầu lại Vạn Văn hít thở sâu và vội vã đánh động tất cả mọi người.
Màn hình tắt phụt, đám đông không ai bảo ai cũng tự động tản ra, biểu cảm trên mặt mỗi người đều khác nhau, có khó hiểu, có ngưỡng mộ, có ghen ghét, nhưng phần nhiều là lo lắng, như thể bọn họ vừa làm một việc không được phép, thậm chí không được ủng hộ, và người bọn họ không muốn nhìn thấy nhất lại bắt được bọn họ đang làm việc đó.
Toàn thể nhân viên phòng hành chính vội vàng bước tới bên cạnh người giám đốc lâu lắm không xuất hiện, sắc mặt ban nãy của bọn họ giờ thay bằng vẻ cẩn trọng, mỗi người đều lên tiếng chào cô, thậm chí cả Vạn Văn cũng hơi cúi đầu trước cô, điều này chưa từng có trong quá khứ.
Đổng Tri Vy đáp lại từng người một, cố gắng che giấu tâm trạng đang hỗn loạn của mình, khi cô đi vắng Vạn Văn thay cô làm mọi việc trong phòng hành chính, cũng may công việc bận rộn đầu năm đã qua, quãng thời gian gần đây không có nhiều việc cần xử lý lắm, Vạn Văn đặt mọi ghi chú công việc lên bàn Đổng Tri Vy rồi mau chóng rời khỏi đó, cuộc họp thường lệ hình như cũng đã xong một ngày trước khi cô đi làm, chẳng ai nói gì với cô cả, điện thoại dường như cũng hỏng, không hề đổ chuông lấy một lần.
Cả buổi sáng Đổng Tri Vy không biết phải làm gì, cô cố gắng kiềm chế bản thân không vào xem mấy trang web thổi phồng sự việc kia lên, nhưng quả thực rất khó, mấy trang web đó thực khiến đầu cô như muốn nổ tung.
Gần trưa đột nhiên có người gõ cửa phòng, Mai Lệ bước vào, lúc đóng cửa còn tỏ vẻ dương dương đắc ý.
Đổng Tri Vy cảm thấy hơi bất ngờ: “Mai Lệ”.
Mai Lệ nhìn cô cười vô cùng rạng rỡ rồi chạy nhanh tới bàn cô, cúi xuống nhìn màn hình rồi kêu lên:
“Sao cậu còn tâm trí mà xem mấy cái này chứ”.
Thực ra Đổng Tri Vy vừa tắt mấy trang web có ảnh cô đi xong, trên màn hình chỉ còn lại bảng ghi nhớ công việc khô khốc, mặt cô hơi đỏ, nói: “Sao thế?”.
Mai Lệ suýt nữa hét lên trước phản ứng của Đổng Tri Vy: “Sao á? Tri Vy, cậu vừa khiến thành phố này, à không đúng, cậu đã thu phục được người đàn ông độc thân đắt giá nhất của khu vực tam giác Trường Giang() này đấy, cả Thành Phương đang bàn tán sôi nổi về cậu, cậu lại còn hỏi tớ vì sao ư?”.
Mặt Đổng Tri Vy càng đỏ hơn, cô chỉ muốn đưa tay bịt miệng Mai Lệ lại.
“Đừng nói linh tinh, tụi tớ…”.
“Cậu và ai chứ?”, Mai Lệ bật cười hi hi nhìn cô rồi nói đầy ngưỡng mộ: “Sếp thích cậu, tớ nhận ra từ lâu rồi, tuyệt quá đi mất. Đi đi, chúng ta đi ăn cơm, để xem ai còn dám ăn nói huyên thuyên sau lưng cậu, à không phải, cứ để bọn họ nói đi, mọi thứ đều là thật cơ mà, phải không”, nói tới đây Mai Lệ còn quay sang nháy mắt với Tri Vy, mặt vô cùng hưng phấn.
“Cậu thấy đây là chuyện tốt sao?”. Đổng Tri Vy vẫn nghĩ không thông.
“Đương nhiên rồi”. Mai Lệ ngạc nhiên nhìn cô: “Từ nay về sau ai còn dám coi thường cậu nữa? Còn ai dám không khách khí với cậu? Đương nhiên”, Mai Lệ càng đắc ý chu môi: “Là bạn cậu, tớ cũng được thơm lây”.
Tiếng chuông điện thoại reo lên không đúng lúc chút nào, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, Đổng Tri Vy quay lại nhìn, là chuông máy bàn kêu, cô bước tới nghe, Mai Lệ nín thở, hai mắt mở to dõi theo.
Đầu máy bên kia vang lên giọng Viên Cảnh Thụy: “Em đang ở đâu?”.
Mai Lệ đứng bên cạnh, hai tay nắm chặt trước ngực, rất kích động, dùng khẩu hình lặp đi lặp lại với Đổng Tri Vy: “Có phải anh ấy không? Có phải anh ấy không?”.
Mặc dù Đổng Tri Vy rất quý cô bạn Mai Lệ này nhưng bây giờ thực sự cô chỉ muốn có phép thuật để phù phép cho Mai Lệ tạm thời biến mất.
“Em đang ở văn phòng”.
“Ăn cơm chưa?”. Anh hỏi.
Đổng Tri Vy nhìn Mai Lệ đứng bên rồi nói: “Vẫn chưa, có điều…”.
Mai Lệ mau chóng phản ứng, cô vừa vẫy tay ra hiệu đi về, ra tới cửa còn quay lại giơ hai ngón cái về phía Đổng Tri Vy có ý muốn nói cô “Cố lên”, gương mặt rạng rỡ như phát sáng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy cẫng lên được.
“A lô?”. Viên Cảnh Thụy không thấy Đổng Tri Vy trả lời liền hỏi tiếp.
Cô bất lực nhìn Mai Lệ biến mất đằng sau cánh cửa văn phòng: “Vẫn chưa, anh thì sao?”.
Đầu máy bên kia vang lên tiếng gió, cô còn nghe thấy tiếng “xoẹt” quen thuộc, chắc anh đang đứng trên sân thượng và vừa châm một điếu thuốc.
“Vốn định cùng em ra ngoài ăn cơm nhưng vừa xảy ra chút chuyện, em có thể lên đây một lúc không?”.
Anh nói câu “xảy ra chút chuyện” vô cùng điềm tĩnh, giống như “chiều nay mở cuộc họp nhỏ” vậy.
Dây thần kinh “Cố gắng làm tốt công việc từng giây” của cô lại bắt đầu căng lên, lập tức trả lời anh: “Vâng, cần em chuẩn bị gì không?”.
Một giây sau anh mới trả lời, dường như vừa rít một hơi thuốc: “Đi mua chút gì ăn đi, anh đói rồi”. Anh nói rồi mỉm cười, dường như hỏi cô muốn gì.
Đổng Tri Vy cầm ví tiền vội vàng chạy xuống dưới tầng mua thức ăn, dọc đường có bao người nhìn cô nhưng cô vẫn cố gắng bỏ qua những ánh mắt, những lời xì xào ấy.
Nếu đây là cái giá phải trả khi ở bên anh, vậy thì cô cần nhắc nhở mình quen với điều này.
Cuối cùng Đổng Tri Vy cũng xách hai túi đồ ăn khá nặng lên tầng cao nhất, điện thoại lại reo, trong điện thoại có tiếng nước chảy, nhắm mắt lại cô cũng có thể đoán được anh đang ở trên hồ bơi trên đỉnh tòa nhà.
Bác Trần đứng ngoài cánh cửa kính của hồ bơi, thấy Đổng Tri Vy tới cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, bác còn mỉm cười nữa, ánh mắt thân thiện và ủng hộ.
Đổng Tri Vy vẫn nhớ lần trước ở bãi đỗ xe của khách sạn, bác nhìn cô với vẻ không hài lòng, và còn chất vấn cô, cứ coi đó là chất vấn vậy, chất vấn cô vì sao lại trốn tránh Viên Cảnh Thụy, vì sao không tin anh.
Lúc đó cô trả lời như đinh đóng cột, là Viên Cảnh Thụy không thích cô, mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm, nhưng bây giờ thì…
Đổng Tri Vy cảm thấy mình chưa bao giờ thường xuyên đỏ mặt như dạo gần đây.
Bên hồ bơi không có ai cả, nước bắn tung tóe, Viên Cảnh Thụy bơi từ đầu kia tới trước mặt cô rồi trồi lên từ mặt nước, hai tay đặt lên thành bể nói chuyện với cô.
“Em đến rồi”. Anh nói vài từ đơn giản, đầu tóc và lông mi còn đọng nước, nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng bóc.
Cô ngồi xổm bên thành hồ, không biết tại sao hai người nhìn nhau thế này lại khiến cô rất vui, cô hỏi anh: “Không phải đói rồi sao? Lại còn bơi”.
Anh ra hiệu cô lùi lại sau một chút rồi nhảy từ dưới nước lên rất điệu nghệ, vừa cầm tấm khăn để sẵn bên cạnh lên vừa quay người thơm cô một cái mặc cho cô phản kháng.
Đổng Tri Vy bất lực khi phát hiện ra, ở bên người đàn ông này mấy lời “Đừng như thế”, “Bị người ta nhìn thấy” hoặc là “Ở đây có người vào đấy” đã trở thành câu cửa miệng của cô.
Viên Cảnh Thụy lau khô người rồi mặc áo choàng tắm, lúc cầm hộp cơm cô đưa anh mới nói: “Muốn tìm một nơi yên tĩnh làm chút việc”.
Bên hồ bơi có một chiếc bàn, cả hai cùng ngồi ăn cơm ở đó, Đổng Tri Vy nắm rất rõ khẩu vị của Viên Cảnh Thụy. Anh là kiểu động vật ăn thịt truyền thống, khi ăn cơm không có thịt là không vui, bởi vì bình thường đi dự tiệc và ăn uống quá nhiều nên không còn hứng thú với những món ăn đắt đỏ cầu kỳ trên bàn tiệc, những món ăn gia đình luôn ngon nhất, hồi nhỏ anh và cô giống nhau, đều lớn lên từ ngõ hẻm nên những món thích ăn cũng khá giống nhau, rất dễ nuôi.
Không biết tại sao đột nhiên cô nhớ tới từ “dễ nuôi”, dường như Viên Cảnh Thụy đã trở thành một con thú nhỏ mà cô phụ trách, hoặc có lẽ vì yêu nên trong mắt cô anh trở nên nhỏ bé, đơn giản, Đổng Tri Vy nghĩ vậy và cố gắng không để bản thân nhớ tới một người đàn ông khác mà ngày xưa cô cũng đã từng cam tâm tình nguyện chăm sóc như thế.
Viên Cảnh Thụy rất hài lòng với cơm canh mà cô mang tới, anh ăn rất nhanh, còn gắp thức ăn cho cô nữa: “Ăn nhiều thịt vào, đừng ăn chay như một chú chim thế”.
Cô vùi miếng thịt kho xuống dưới cơm để nước thịt ngấm vào cơm, và nói: “Em đâu có ăn chay, là anh ăn hết thịt, không ăn rau, như thế mới không đúng”.
Ở nước ngoài, cô tận mắt thấy anh ăn đồ Tây cũng chỉ gắp một tảng sườn bò to, salad rau không động một miếng, ngay cả cọng rau màu xanh trang trí bên cạnh tảng sườn anh cũng không ăn.
Anh gắp một miếng thịt kho nữa, hoàn toàn không nghe cô nói gì: “Mẹ anh nấu ngon hơn đây”.
Đổng Tri Vy bất lực thở dài, cô gắp rau xanh bỏ vào bát anh: “Em biết, bác gái nấu món thịt kho ngon vô cùng”.
Anh hứng thú nhìn cô rồi ăn rau dưới sự giám sát của cô: “Sao em biết?”.
“Em đã được ăn”. Cô không giấu giếm: “Bác gái gọi em tới nhà, em và bác có ăn với nhau một bữa cơm”. Đổng Tri Vy muốn kể cô còn gặp Trần Văn Văn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô lại không nói tiếp câu còn lại.
Đó là chuyện đã xảy ra, những chuyện trong quá khứ chỉ nên cố gắng nhớ những gì vui vẻ và quên đi tất cả mọi chuyện không vui, đây là nguyên tắc làm người của cô. Mặc dù lần đó Trần Văn Văn xuất hiện cũng không có gì không vui cả nhưng cô không có ý định nhắc tới Trần Văn Văn nữa.
Nhỏ nhen ư? Có thể, nhưng đó là bản năng của một người phụ nữ.
Anh cười: “Anh biết, Tri Vy này, mẹ anh thích em, vô cùng thích em”.
Cô hơi đỏ mặt, cặm cụi cúi đầu ăn cơm, lí nhí nói: “Vâng, bác gái rất tốt”. Vì không muốn tiếp tục chủ đề này nên cô hỏi ngược lại: “Ban nãy trong điện thoại anh nói đã xảy ra chuyện, chuyện gì vậy?”.
“À”. Viên Cảnh Thụy như nhớ ra điều gì, anh nói: “Không có gì cả, anh em nhà họ Trương xuất đầu lộ diện rồi, sáng sớm nay anh nhận được thư của luật sư, họ chính thức kiện anh”.
Ấn tượng của Đổng Tri Vy với anh em nhà họ Trương là hai lần không hẹn mà gặp, lần đầu tiên là trong phòng riêng ở nhà hàng, hai người họ đột ngột xông vào, nồng nặc mùi rượu, lớn tiếng quát mắng Viên Cảnh Thụy. Lần thứ hai vẫn là trong nhà hàng, cô và Tề Đan Đan đang ăn cơm thì thấy Trương Đại Tài dẫn vài cô gái vào và nghe Tề Đan Đan dè bỉu kể về hai anh em nhà họ Trương.
Nhưng cô cũng biết từ trước đến giờ hai người này luôn là mối họa ngầm đối với Thành Phương, và bây giờ mối họa ngầm ấy đã bùng nổ.
Việc hai anh em nhà họ Trương khởi kiện Viên Cảnh Thụy và đòi lại quyền sở hữu cổ phần ở Thành Phương đã trở thành tin tức tài chính bùng nổ nhất, dường như tất cả các loại báo chí, tạp chí kinh tế tài chính thậm chí mấy trang web cũng đăng tải hàng trang dài về vụ việc này.
Hai anh em nhà họ Trương cho rằng hợp đồng chia chác di sản mà họ và Trình Tuệ Mai ký năm xưa là vô hiệu, và họ chưa nhận được mức bồi thường tương đương như trên hợp đồng, do đó yêu cầu tòa án thay đổi quyết định, lấy lại cổ phần của họ ở Thành Phương.
Ngoài ra, họ còn chỉ ra năm xưa Thành Phương bị Viên Cảnh Thụy khống chế, Viên Cảnh Thụy đã làm giả mạo giấy tờ khiến Thành Phương trở thành xí nghiệp có khoản tổn thất khổng lồ, gây ra thiệt hại cho bọn họ, bây giờ trên cơ sở lấy lại cổ phần, hai anh em họ Trương yêu cầu truy cứu trách nhiệm của Viên Cảnh Thụy, và đòi bồi thường với con số trên trời.
Tin tức tung ra, giá cổ phiếu của Thành Phương đương nhiên có biến động, đặc biệt là hôm đầu tiên khi hai anh em nhà họ Trương khởi kiện mức giá cổ phiếu trượt dài. Do hai anh em họ Trương yêu cầu trả lại cổ phần và cả phần cổ phần có liên quan tới cổ phần của Trình Tuệ Mai đã mất, mà số cổ phần này do mối quan hệ vợ chồng với Trình Tuệ Mai nên đều đã chuyển vào tay Viên Cảnh Thụy, do vậy phạm vi cổ phần của vụ án này quá rộng và phức tạp, một phần lớn cổ phần đều bị đóng băng. Đổng Tri Vy có thể cảm nhận được không khí hoảng loạn đang bao trùm khắp Thành Phương, bất luận là quản lý cao cấp hay nhân viên bình thường, thậm chí có người còn công khai nói mình đã tìm được đường rút, chuẩn bị nhảy việc.
Phòng pháp vụ trở thành nơi quan trọng nhất của công ty, Hạ Tử Kỳ liên tục xuất hiện trong văn phòng của Viên Cảnh Thụy, các cuộc họp nhỏ diễn ra bất kể ngày kêm. Phòng quan hệ công chúng cũng ra ngoài hết, bận tới mức cả khu văn phòng đều vắng tanh. Lòng người thấp thỏm lo âu, ngay cả Đổng Tri Vy cũng cảm thấy lo lắng, duy chỉ có một người không bị ảnh hưởng, đó chính là trung tâm của cơn bão – Viên Cảnh Thụy, anh vẫn xuất hiện ở công ty như bình thường, vẫn mỉm cười, không giống một bị cáo đang bị kiện và đối mặt với hàng đống rắc rối chút nào.
Sự việc xảy ra trong vài ngày đã có phản hồi. Viên Cảnh Thụy cung cấp được chứng cớ có lợi, và mời được mấy người già năm xưa cùng ký hợp đồng. Cuốn sổ sách cũ từ ngày Thành Phương bắt đầu thành lập cho tới khi Trương Thành Phương chết cũng được đưa ra trước tòa, chứng minh rõ tình hình kinh doanh và nợ nần khi đó của Thành Phương. Thậm chí anh còn mời được mấy người phụ trách của công ty làm phụ kiện điều hòa cùng hợp tác với Thành Phương năm xưa đến cùng làm chứng, chứng minh tình hình kinh tế năm đó và tình hình chính xác có liên quan tới công ty và việc xuất nhập khẩu.
Chứng cớ và tài liệu hai anh em nhà họ Trương đưa ra đã bị tìm ra lỗ hổng, ngay cả băng ghi âm hai anh em họ tiến hành lừa gạt Trình Tuệ Mai thế nào trong mấy năm qua cũng được tung ra. Ngôn ngữ thô tục và những gì nhắc tới trong băng ghi âm khiến luật sư biện hộ cho họ cũng phải lặng lẽ lắc đầu. Trương Đại Tài và Trương Đại Phong còn kêu gào trên tòa, chửi mắng luật sư đại diện cho Viên Cảnh Thụy là Hạ Tử Kỳ và phủ nhận những điều này, chỉ trích Viên Cảnh Thụy âm mưu giảo hoạt, lén lút ghi âm, lời trước lời sau đá nhau chan chát khiến quan tòa nghe không lọt tai, phiên tòa hôm đó tạm nghỉ, đợi thẩm tra chứng cớ và mở lại phiên tòa một lần nữa.
Các trang báo mạng và tạp chí tài chính đều đăng tải diễn biến cụ thể của vụ kiện, Đổng Tri Vy vốn cũng căng thẳng toát mồ hôi, sau đó mới dần dần thả lỏng được cơ thể.
Cô thấy thoải mái hơn vì thái độ đối mặt với sự việc của Viên Cảnh Thụy, thậm chí anh còn không cho cô theo ra tòa lần nào, khi ở bên cạnh cô anh cũng không nhắc tới chuyện này. Có hôm paparazzi của tạp chí tài chính kinh tế đứng vây kín ở cửa nhà hàng khi xe của anh tới, bút ghi âm mặc sức nhét vào khe hở cửa ô tô và hỏi dồn dập:
“Anh Viên, anh cảm thấy vụ kiện này có ảnh hưởng thế nào tới Thành Phương? Hợp đồng của Trình Tuệ Mai – vợ trước của anh và hai anh em họ Trương vô hiệu à? Có số liệu cho thấy trên thị trường cấp hai có người nhân cơ hội cổ phiếu của Thành Phương trượt giá và mua vào với số lượng lớn, anh cảm thấy âm mưu của họ là gì? Thành Phương có đối sách gì chưa?”. Hàng loạt câu hỏi đưa ra cứ thao thao bất tuyệt, nói được một nửa đột nhiên dừng lại rồi cả người nhoài về phía cửa xe, giọng nói vô cùng kích động: “Cô gái ngồi bên cạnh anh là ai thế? Có phải là cô gái ở công ty anh không… a, micro của tôi… a a…”.
Viên Cảnh Thụy đột nhiên nâng kính cửa xe khiến chiếc bút ghi âm của vị phóng viên nọ không rút về kịp, suýt nữa bị rơi vào trong xe, sau đó Viên Cảnh Thụy mở cửa bước ra rồi đóng cửa xe rầm một cái.
Xe quả là loại xe tốt, cửa đóng một cái giống như ngăn cách hai thế giới, ngồi bên ghế phụ là Đổng Tri Vy, cô chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như thế này, lúc micro đưa vào cô còn đơ cả người, bây giờ Viên Cảnh Thụy đã xuống xe, qua lớp cửa kính màu xanh cô dõi theo bóng lưng anh đứng bên thành xe, không biết đang nói gì với đám phóng viên nữa.
Nhưng chắc chắn có hiệu quả, bởi vì hai phút sau những người đó đã rời đi, điệu bộ ngượng ngập, vừa đi vừa cúi đầu, sắc mặt không tự nguyện chút nào.
Lúc vào trong xe, thấy Đổng Tri Vy đang tròn mắt nhìn mình Viên Cảnh Thụy liền bật cười, không chỉ cười anh còn đưa tay ra đặt vào phía sau phần gáy lộ ra ngoài tấm áo len mỏng của cô và khẽ ấn nhẹ một cái.
Hai người ở bên nhau đã gần một tháng, thời gian càng dài, Viên Cảnh Thụy càng quen với những động tác nhỏ thân mật này, anh thích ôm cô từ đằng sau khi ngủ, thích make love với cô vào buổi sáng, sau đó quấn cô, không cho cô dậy, thích nắm một tay cô khi lái xe, thích hôn cô khi đợi đèn đỏ, còn thích chốc chốc lại ấn nhẹ gáy cô giống như cô là một loài thú nhỏ đáng yêu mà anh vô cùng yêu thích.
Mấy động tác ấy Đổng Tri Vy không thể nào kháng cự được, cô thích tất cả, cũng không muốn chống cự chút nào, giống như bây giờ chỉ một động tác nhỏ của anh cũng khiến sự căng thẳng vừa rồi của cô bay biến hết.
Tuy vậy mấy câu hỏi ban nãy của phóng viên cô đều nghe thấy hết và cảm thấy lo lắng, sự lo lắng này thể hiện rõ trên gương mặt cô, Viên Cảnh Thụy lái xe rời khỏi nhà hàng: “Không sao đâu, những gì cần chuẩn bị thì đã chuẩn bị xong từ sớm, nếu họ không lộ diện anh còn thấy kỳ lạ đó”. Nói xong anh hỏi lại cô: “Chúng mình về ăn cơm nhé? Nếu em có hứng dọc đường anh sẽ kể lại chuyện này cho em nghe”.
Cô gật đầu hỏi anh: “Tại sao anh không lo lắng gì thế? Anh đã sớm biết hai anh em họ sẽ khởi kiện anh à?”. Giọng nói của cô có phần ngạc nhiên.
Ngày trước Đổng Tri Vy chưa bao giờ hỏi thẳng anh những câu hỏi như thế này, không phải cô không muốn hỏi chuyện liên quan tới vụ kiện, nhưng cô hi vọng anh sẽ nói cho cô khi vui vẻ, giống như bây giờ.
Quả nhiên sau đó Viên Cảnh Thụy đã kể lại đơn giản sự việc cho cô nghe, đầu tiên anh kể lại việc bà Viên đột nhiên bị bắt cóc, Đổng Tri Vy vẫn còn ấn tượng sâu sắc về việc này, những chuyện xảy ra buổi tối hôm cô cùng Viên Cảnh Thụy tới bệnh viện dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Viên Cảnh Thụy nói hôm xảy ra sự việc anh đã điều tra ra hai anh em nhà họ Trương không tránh khỏi có liên quan, hai anh em họ không phải đồ ngốc, nếu đằng sau không có người chống lưng thì tuyệt đối không dám làm mấy việc lấy trứng chọi đá như thế, vì vậy anh còn điều tra tất cả mọi người có tiếp xúc với anh em họ trong quãng thời gian đó.
“Đằng sau họ có người khác?”. Đổng Tri Vy nói.
Anh vừa lái xe vừa quay sang nhìn cô, mấy giây sau mới nói: “Em muốn biết không?”.
Đổng Tri Vy suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên khẽ rùng mình.
“Em cũng đoán ra rồi à?”. Viên Cảnh Thụy đưa tay phải nắm chặt tay trái của cô, cảm thấy tay cô lạnh toát và nắm chặt lấy tay mình, anh mới nói: “Chính là Ôn Bạch Lương, từ năm ngoái cậu ta đã bắt đầu liên lạc với hai anh em họ Trương, hai tên đó sau đó chạy tới Thâm Quyến cũng là do Ôn Bạch Lương đưa đi, hơn nữa còn che giấu bọn họ”.
“Ôn Bạch Lương…”. Đổng Tri Vy thốt lên cái tên này đầy cay đắng. Trong giây lát cô nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ lại cảnh Ôn Bạch Lương đột ngột xuất hiện trong ngõ nhỏ nhà cô, nhớ tới anh ta ba, bốn lần muốn cô rời khỏi Viên Cảnh Thụy, nhớ lại những lời chất vấn của anh ta ở buổi trao giải: “Lẽ nào em thực sự đi theo Viên Cảnh Thụy rồi sao?”.
Đổng Tri Vy luôn tưởng rằng những gì Ôn Bạch Lương đã làm là do anh ta vẫn ôm hi vọng có phần không thực tế với cô, nhưng cô không thể ngờ được rằng anh ta lại có quan hệ với anh em nhà họ Trương.
“Đương nhiên rồi, dựa vào một mình cậu ta thì không thể nào làm được nhiều chuyện như vậy”. Một tay Viên Cảnh Thụy vẫn tiếp tục lái xe, mắt nhìn về phía trước: “Hai tên vô dụng nhà họ Trương cùng lắm chỉ là hai thằng hề nhảy nhót, mục đính chính của họ là nhân cơ hội giá cổ phiếu thấp nhảy vào mua cổ phiếu của Thành Phương, chuyện này chỉ có người đàn bà họ Đới mới làm được”.
“Vậy chị ta làm thế có ảnh hưởng tới công ty không?”. Đổng Tri Vy nín thở hỏi.
Viên Cảnh Thụy lắc đầu rồi quay sang nhìn cô. Ban nãy nghe Đổng Tri Vy nhắc tới tên Ôn Bạch Lương anh cảm thấy không thích chút nào, đây cũng là một trong những nguyên nhân từ trước tới giờ anh không muốn nhắc tới chuyện này với cô. Cô đã từng là người phụ nữ của cậu ta, anh hi vọng khi ở bên anh cô sẽ thoải mái vui vẻ, không có phiền não. Người đàn ông nào cũng không hề muốn người phụ nữ của mình suốt ngày lo lắng, sợ hãi, đặc biệt là vì mình. Đương nhiên, anh không hi vọng cô nhớ tới một người đàn ông khác, bất luận là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa.
Nhưng Đổng Tri Vy sau khi kinh ngạc đã mau chóng quên đi Ôn Bạch Lương, phản ứng của cô khiến anh dần dần vui lên, anh nói tiếp, giọng rất ấm áp: “Anh nói rồi, những chuyện này anh đã có chuẩn bị từ sớm, dựa vào chị ta sao? Có mua cổ phiếu thế nào đi nữa cũng không đạt tới mức có thể ảnh hưởng tới anh”.
“Nếu như chị ta liên thủ với người khác thì sao? Công ty mình bây giờ tung cổ phiếu ra thị trường rồi, nếu chị ta mua chuộc các dại cổ đông khác thì sao…”.
Đổng Tri Vy đăng ký thi cao học chuyên ngành tài chính, một năm qua đi theo Viên Cảnh Thụy nhiều nên có nhiều việc chưa tự mình trải qua nhưng cũng nghe nhiều trên giảng đường, trong trường hợp như thế này có lo lắng cũng chuyên nghiệp hơn người bình thường nhiều.
Anh nhìn cô tỏ ý khen ngợi rồi gật đầu: “Tử Kỳ cũng nghĩ thế, hiện nay phần lớn cổ phần trong công ty vẫn trong tay anh, trong tay một vài cán bộ EMT cũng có một ít, có điều rất ít, nhiều hơn chút là Lâm Ân. Trong đợt roadshow Lâm Ân có đặt vấn đề tăng cao đầu tư với anh, còn đòi chuyển nợ thành cổ phần trong vòng một năm nhưng anh đã từ chối. Trong tay Lâm Ân có chưa tới % cổ phần, căn bản không thể uy hiếp được. Nếu hai anh em họ Trương không ngu thế, cứ đợi đến khi cổ phiếu công ty ra thị trường rồi mới đột nhiên gây chuyện, vụ kiện này có thể kéo dài rất lâu để Đới Ngải Linh có cơ hội tìm người liên thủ, nhưng hiện tại…”.
Viên Cảnh Thụy kéo dài âm cuối khiến Đổng Tri Vy đang tập trung nghe cũng phải truy hỏi: “Hiện tại thì thế nào?”.
Anh mỉm cười rồi đưa tay bóp nhẹ gáy cô, âu yếm nói: “Vụ kiện này sẽ kết thúc nhanh thôi, yên tâm đi”.
Đúng như Viên Cảnh Thụy đã nói, vụ kiện của hai anh em nhà họ Trương mau chóng thất bại trước những chứng cớ xác thực và nhân chứng đông đảo, vụ án kết thúc rất nhanh, giống như một cơn mưa rào, bắt đầu bằng việc mây đen ngợp trời nhưng sấm chớp thì to mưa thì nhỏ, mau chóng qua đi. Sau đó ngay cả việc hòa giải ngoài tòa án cũng bị Viên Cảnh Thụy từ chối, không những không có khả năng bồi thường dân sự mà phía Viên Cảnh Thụy còn có quyền kiện ngược lại, bất cứ lúc nào cũng có thể kiện bọn họ tội vu oan và cố ý xâm hại công ty, đòi bồi thường tài sản.
Không đợi tới hôm sau tòa tuyên bố kết quả đã quá rõ ràng, sáng sớm hôm đó Ôn Bạch Lương tức giận gào lên trong biệt thự sang trọng: “Bây giờ làm thế nào, em nói không cần lo lắng nhưng bây giờ em thấy đấy, anh đã sớm bảo là hai tên đần độn đó sẽ làm hỏng việc”.
Lúc nói chuyện trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần thể thao màu xám trễ xuống dưới eo, chiếc laptop mỏng vừa xem tin tức bị vứt xuống một đầu ghế sofa chòng chành ở đó, có cảm giác có thể rơi xuống đất ngay sau đó.
Đới Ngải Linh mặc áo ngủ tơ tằm tay cầm cốc cà phê bước tới và ngồi xuống sofa, sau khi cầm máy tính lên xem, chị thong thả uống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: “Cũng không sao, cổ phiếu lại tăng nhanh thế, chúng ta cũng kiếm được”.
Ôn Bạch Lương thở không ra hơi: “Nhưng chúng ta mới mua được bao nhiêu? Vụ kiện sập rồi, Viên Cảnh Thụy đã có chuẩn bị từ sớm, cũng chỉ có vài người bỏ đi mà mới bỏ đi đã hối hận, vốn không để cho chúng ta kịp ra tay, bây giờ giá lại tăng rồi số vốn chúng ta chuẩn bị rõ ràng không đủ”.
Đới Ngải Linh cười: “Sẽ còn giảm xuống, yên tâm đi, việc em bảo anh sắp xếp anh cứ theo đó mà làm là được rồi”.
Ôn Bạch Lương chau mày: “Còn có việc gì mà anh không biết?”.
Chị không trả lời mà chỉ vươn vai một cái: “Hôm nay anh có việc gì không?”.
Anh âm thầm nghiến răng nhưng ngoài mặt không dám tỏ thái độ bất mãn, Đới Ngải Linh luôn luôn giấu nghề khiến anh hận lâu lắm rồi, cho dù bây giờ hai người đã bước sang một giai đoạn khác.
Sáng sớm sau đêm đó ở Hồng Kông anh đã cầu hôn với chị, chị không có ý kiến gì mà nửa cười nửa không nhìn anh, khiến lưng anh toát mồ hôi.
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, cho dù chị có tốn công chăm sóc thế nào đi chăng nữa thì sau một đêm tổn hao sức khỏe như vậy, mọi dấu vết của tuổi tác đều hiện rõ mồn một trong buổi sáng sớm, nhưng anh vẫn không rời ánh mắt, lúc nói “lấy anh nhé” anh còn bị cảm động bởi chính giọng của mình.
Anh bắt đầu hối hận trước ánh mắt nửa cười nửa không của chị, cảm thấy mình đã không chọn đúng thời cơ, vì quyết định này mà anh cả đêm không ngủ, anh tin chắc rằng lúc đó cái mặt mình không thể tệ hơn được nữa. Có lẽ anh nên tìm cơ hội tốt hơn.
Nhưng sau đó chị đã trả lời anh, giống như trả lời một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Chị nói: “Được thôi”.
Ôn Bạch Lương sững lại, cũng may anh không quên ôm và hôn chị. Mọi việc quyết định như thế, bữa sáng hôm đó Đới Ngải Linh một tay cầm dao một tay cầm nĩa chậm rãi cắt miếng trứng ốp lết và nói với anh, luật sư của chị cần có thời gian để sắp xếp hợp đồng hôn nhân, hỏi xem anh cần gì thì cứ đề đạt.
Chị còn nói đây là lần thứ ba kết hôn, chị thấy không cần phải làm to làm gì, nếu anh cần gì thì cứ nghĩ cho kỹ rồi đưa ra một thể, hợp đồng không thể nhanh chóng đưa ra được nên hai người có nhiều thời gian để bàn bạc.
Anh ngồi đối diện với chị, lặng lẽ nghe và cảm thấy mình như một tên ngốc.
Từ trước tới giờ anh luôn hận Viên Cảnh Thụy, cảm giác hận thù này bắt nguồn từ việc Viên Cảnh Thụy có được Đổng Tri Vy, hơn nữa Viên Cảnh Thụy còn có tất cả.
Anh cảm thấy mình và Viên Cảnh Thụy chẳng có gì khác nhau, nếu cho anh cơ hội anh cũng có thể có được mọi thứ như người đàn ông đó. Tại sao khi anh ta cần nhất lại gặp phải một người đàn bà ngu ngốc kết hôn với anh ta, cùng anh ta chia sẻ tài sản, không đưa ra bất cứ yêu cầu gì cả, và còn trùng hợp đến mức chết ngay ba ngày sau khi kết hôn. Còn anh lại gặp phải Đới Ngải Linh, ngoài những lúc tình say ý loạn trên giường ra, trong bất kể lúc nào cũng giống như một cỗ máy tinh vi được kết nối từ nhiều chiếc máy tính, mỗi một thớ thịt trên người đều đầy toan tính, mỗi một thớ đều phát ra tín hiệu “Trừ phi tôi tình nguyện cho anh, ngoài ra đừng mong lấy được bất cứ thứ tốt đẹp không thực tế nào khác”.
Anh lại còn hoang tưởng nghĩ tới việc dùng hôn nhân để khống chế người phụ nữ này chứ, lúc chị nói tới hợp đồng trước khi kết hôn Ôn Bạch Lương còn tưởng Đới Ngải Linh dùng cách khác để làm nhục anh, khiến anh biết người phụ nữ này sớm đã nhìn thấy tình ý giả tạo của mình, nhìn thấy sự chờ đợi bẩn thỉu nhất trong nội tâm anh.
Anh nghĩ thế, mắt tối sầm lại, anh lại nghe thấy tiếng mình vang lên pha lẫn cảm giác cam chịu: “Tùy em thôi, những gì muốn nói anh đều nói rồi, em không muốn kết hôn cũng được, dù sao anh cũng không rời xa em được”.
Chị lại im lặng, một lúc sau Ôn Bạch Lương nghe thấy tiếng dao nĩa nhẹ nhàng đặt xuống đĩa, sau đó Đới Ngải Linh đứng dậy đi tới trước mặt anh, đặt tay mình vào tay anh.
Anh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn thấy chị mỉm cười và cúi đầu nói với anh: “Biết rồi, ngốc ạ, nhẫn mua cái tốt một tí, dù sao anh cũng được coi là có nhiều tiền đấy”.
Chị nói thế cũng không hề khiến anh cảm thấy thoải mái hay vui vẻ gì cả. Nhẫn đương nhiên là sẽ mua, bây giờ đang đeo trên tay Đới Ngải Linh rồi, nhưng không phải ở ngón áp út mà đeo ngón giữa, hợp đồng hôn nhân cũng đang từ từ tiến hành, Ôn Bạch Lương đã nhìn qua bản phác thảo, điều kiện rất hậu đãi, dựa vào thời hạn kết hôn cũng có nhiều điều khác nhau, thời gian càng dài càng hậu đãi, nhìn có vẻ hấp dẫn nhưng tuyệt đối không phải thứ anh muốn.
Anh còn tưởng người phụ nữ này yêu anh, không phải có người nói khi một người phụ nữ yêu một người đàn ông thì người đó sẽ sống chết, hi sinh tất cả vì người đàn ông đó sao? Bây giờ xem ra anh không bao giờ nhìn thấu được Đới Ngải Linh, bất luận từ góc độ nào đi chăng nữa.
“Em vốn không hề coi anh là người nhà”. Cuối cùng Ôn Bạch Lương không nhịn được nữa bèn gào lên.
Chị chậm rãi đáp: “Việc này can hệ quan trọng, cũng không thích hợp để anh tham gia”.
“Tại sao?”. Anh nghiến răng: “Chúng ta sắp kết hôn rồi, còn chuyện gì anh không thể biết? Còn chuyện gì anh không thể tham gia?”.
Chị im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người như muốn gần gũi anh hơn, giọng nói trở nên yếu đuối.
“Việc này có liên quan tới Đổng Tri Vy, em nghĩ rất lâu rồi, anh không nên tiếp xúc với cô ta thì hơn”.
Ôn Bạch Lương sững người.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Đới Ngải Linh lại dùng giọng nói yếu đuối thế này để nhắc tới Đổng Tri Vy với anh, về quá khứ của anh và Đổng Tri Vy chị luôn tỏ thái độ khinh miệt, lạnh lùng thậm chí không thèm quan tâm, giống như Đổng Tri Vy chỉ là một nhân vật không đáng nhắc tới.
Cảm giác mông lung trong đêm ở Hồng Kông lại quay về, anh đã từng đột ngột có cảm giác khống chế được chị, thậm chí có thể thay thế được chị, cảm giác ấy khiến sáng hôm sau anh cầu hôn Đới Ngải Linh, cảm giác ấy trong khoảnh khắc khiến anh cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống.
Anh tiến lên một bước, ngồi xuống bên Đới Ngải Linh và nắm tay chị, giọng nói pha ý cười: “Em ghen rồi?”.
Chị đỏ bừng mặt và quay đi.
Anh dịu dàng nói: “Ngải Linh, em thực sự nghĩ anh vẫn chịu ảnh hưởng của cô ta sao?”.
“Cũng không phải…”. Chị lên tiếng không được tự nhiên lắm, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh nắm giữ mọi chuyện trong tay nhưng rất không thành công, cuối cùng chị thở dài, nói: “Được rồi, chuyện là thế này…”.
Buổi tối hôm trước phiên tòa thứ hai của vụ kiện hai anh em nhà họ Trương, Đổng Tri Vy vừa về tới nhà đã bị bố mẹ “bao vây” trong phòng khách nhỏ.
Mẹ cô cầm chặt tay cô, sắc mặt lo lắng nói: “Tri Vy, hàng xóm nói công ty con xảy ra chuyện rồi, đang bị kiện cáo, chuyện là thế nào thế? À còn bố Lê Minh cạnh nhà ta nói con và tổng giám đốc đang yêu nhau, có phải thật không? Sao con không nói gì với bố mẹ thế?”.
Hai mắt của mẹ Tri Vy đều không nhìn thấy, bình thường chỉ nghe đài, xem ti vi cũng chỉ nghe tiếng, mặt trời nắng đẹp thì ra ngoài đầu ngõ ngồi nói chuyện với mấy bà hàng xóm, Đổng Tri Vy không ngờ tin tức lại mau chóng tới tai mẹ cô thế này, bỗng chốc không biết phải chống đỡ thế nào.
Bố cô ngồi bên định nói lại thôi, muốn lên tiếng nhưng lại có điều băn khoăn, Đổng Tri Vy vừa nhìn bố vừa an ủi mẹ: “Công ty không sao đâu ạ, mẹ thấy đấy công ty nào chả phải kiện cáo vài lần? Còn về sếp con…”.
Gương mặt gầy gò của bà Đổng lo lắng nói: “Tổng giám đốc con… Tri Vy à, có phải con không đồng ý, người ta nói công ty nào cũng có cái gì ngầm, ngầm… con lại đột nhiên thăng chức nữa”.
Không biết người ta đã đồn cô với Viên Cảnh Thụy thế nào nên Đổng Tri Vy cũng cuống lên: “Không có, mẹ, con và tổng giám đốc Viên… con và Viên Cảnh Thụy không phải thế, anh ấy đối xử với con rất tốt”. Nói xong mặt cô ửng hồng, đáng tiếc bà Đổng không nhìn thấy.
Hai mẹ con cầm tay nhau nói chuyện một hồi, bà Đổng cũng dần dần an tâm hơn, sau đó thở dài lau nước mắt: “Cuối cùng cũng có người biết con tốt, cũng có… người như thế”. Nói xong bà lại chau mày: “Mà gia cảnh nhà người ta thế nào? Liệu có chê nhà ta không?”.
“Được rồi, được rồi, để cho con nó nghỉ ngơi một chút, bà cũng đừng lo lắng nhiều như thế, chuyện gì cũng cứ từ từ, không phải hai đứa nó mới bắt đầu sao? Đợi khi nào người ta tới nhà mình thì bà hẵng lo mấy chuyện đó. Bà đi nghỉ đi, lát nữa ra ăn cơm”.
Bố cô vào bếp từ ban nãy bây giờ thò đầu ra nói, rồi gọi cô: “Tri Vy, con vào giúp bố một tay”.
Đổng Tri Vy đáp lại một tiếng rồi quay người đi vào bếp, bố cô đeo tạp dề đang bận rộn trước bếp. Đổng Tri Vy vào trong bếp rồi đến bên cái thớt gỗ tiếp tục cầm dao bổ nốt quả cà chua mới bổ được một nửa.
Trong bếp vang lên tiếng dao thái xuống mặt thớt một cách đơn điệu, còn cả tiếng đánh trứng của bố cô nữa, một lúc sau mới có người lên tiếng.
Là tiếng ông Đổng gọi Tri Vy một tiếng: “Tri Vy…”. Tiếng gọi có phần ngập ngừng.
“Bố, bố muốn nói gì với con à”. Cô vẫn tiếp tục thái rau, cà chua đã thái xong, giờ cô đang thái rau cần.
“Chuyện này…”. Ông Đổng vẫn có chút chần chừ, dường như không biết nên nói từ đâu, một tay khẽ đưa lên vò đầu, mớ tóc bên dưới những ngón tay đều đã bạc trắng. Nhưng cuối cùng ông vẫn nói: “Lần trước bố đưa mẹ đi khám bệnh, bác sĩ có nói với bố chút chuyện”.
“Bác sĩ đã nói gì ạ?”. Đổng Tri Vy bắt đầu lo lắng.
“Không có gì, không có gì, là chuyện phẫu thuật của mẹ con thôi”.
Năm xưa mẹ Đổng Tri Vy do bị cận thị nặng dẫn tới giác mạc bị bong gây ra mù lòa, khi đó bệnh viện chưa có cách giải quyết tốt hơn, huống hồ với tình hình gia đình Đổng Tri Vy lúc đó khoản phí điều trị trở thành một khoản vô cùng lớn, không thể trông ngóng ở đâu được. Bác sĩ cũng nói rõ, cho dù làm phẫu thuật thì với trình độ y học trong nước như hiện nay khả năng thành công rất nhỏ, sau đó mọi việc bị kéo dài tới bây giờ. Mấy năm qua cô và bố chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, nhưng thời gian giác mạc bị bong kéo dài càng lâu thì hi vọng càng nhỏ, đặc biệt là bệnh tình phức tạp như của mẹ cô.
Theo như lời bác sĩ thì giác mạc của bà Đổng đã bong lâu như thế, dính vào thủy tinh thể giống như chiếc áo nhăn nhúm, như vậy càng khó hồi phục, chỉ có thể kết hợp thay thủy tinh thể và phục hồi vị trí của giác mạc thì mới có thể chữa trị được, hơn nữa yêu cầu thiết bị kỹ thuật làm phẫu thuật này rất cao, cần có thiết bị đặc biệt và hộ lý sau phẫu thuật, nói đi nói lại vẫn nhấn mạnh một câu, tốt nhất là ra nước ngoài điều trị, tỉ lệ thành công cao hơn nhiều, nguy hiểm sẽ ít đi.
Kết luận này khiến Đổng Tri Vy cảm thấy nản lòng, ai chẳng muốn mẹ mình được điều trị tốt nhất, nhưng ra nước ngoài làm phẫu thuật ư? Cho dù Đổng Tri Vy vất vả kiếm tiền mấy năm qua, cho dù gia đình Đổng Tri Vy luôn tiết kiệm, nhưng một khoản tiền lớn như vậy vốn không phải là việc mà gia đình bình thường có thể gánh được.
“Bác sĩ nói có người đồng ý trả tiền để mẹ con ra nước ngoài chữa trị”. Ông Đổng lại vò đầu rồi mới nói hết câu.
“Ai?”. Đổng Tri Vy vội hỏi, trong đầu không tránh khỏi nghĩ tới Viên Cảnh Thụy.
Anh có hỏi cô về bệnh tình của mẹ cô, nhưng Đổng Tri Vy chưa bao giờ nói tới tình hình bệnh tật của mẹ với ai cả, cô không muốn người khác vì thế mà nhìn mình với ánh mắt thương hại, ngay cả Viên Cảnh Thụy cô cũng chưa từng nói.
Trước đây thỉnh thoảng anh có đưa cô về nhà, nhưng thường dừng ở đầu ngõ, chưa khi nào cùng cô bước vào nhà, nhưng mấy hôm trước đột nhiên anh có nói với cô về chuyện bảo bố mẹ cô chuyển nhà.
“Nói chung cũng nên để người nhà em sống thoải mái một chút, để anh làm là được rồi, không liên quan tới em”.
Lúc đó cô dở khóc dở cười, nói: “Sao lại không liên quan tới em, đó là bố mẹ em”.
Viên Cảnh Thụy định nói gì nữa nhưng Đổng Tri Vy không cho anh cơ hội nói tiếp: “Từ trước tới giờ em luôn cố gắng hết sức để bố mẹ sống tốt, gia đình em chưa từng nghĩ tới việc nhờ người khác giúp đỡ”.
Lúc đó anh lại nheo mắt và tỏ thái độ không vui, khiến cô cảm thấy có lỗi, bất giác giọng cô dịu xuống giải thích: “Xin lỗi mà, em chỉ không muốn bố mẹ giật mình vì anh thôi, chúng ta… cũng chưa tới lúc đó”.
Anh liền nói: “Vậy khi nào mới tới lúc đó?”.
Cô cứng họng không biết mình vừa nói gì nữa.
Nói chung, cô hiểu thói quen của Viên Cảnh Thụy, anh không bao giờ đối xử tệ với những người xung quanh anh, đặc biệt là những người anh quan tâm. Nhưng với những thói quen mà anh đối xử với các cô gái bên anh trong quá khứ, Đổng Tri Vy luôn tìm cách từ chối bất cứ món quà đắt tiền nào của Viên Cảnh Thụy tặng.
Điều này khiến cô chẳng khác gì với những người phụ nữ đó cả, mà điều cô quan tâm nhất chính là điểm này.
Cô, Đổng Tri Vy, rất khó để yêu một người đàn ông, càng khó để chấp nhận một người đàn ông, nhưng nếu cô yêu người ấy và chấp nhận anh thì điều cô chờ đợi chính là ở bên nhau lâu dài, chứ không phải cả hai tình nguyện ở bên nhau trong lúc cao hứng.
Xa xỉ phẩm, quà tặng, thậm chí là nhà cửa, những thứ này không phải thứ cô muốn, cô muốn mối quan hệ giữa cô và Viên Cảnh Thụy được xây dựng trên nền tảng tình cảm, cũng chỉ có tình cảm là thứ cô cảm thấy cần, nếu không phải tình cảm thì chỉ là sự ngã giá, dù đồ vật đắt thế nào đi nữa cũng không đáng để cô dùng tình cảm của mình đánh đổi.
Do sợ cái nhìn lệch lạc của người khác nên cho tới bây giờ Đổng Tri Vy vẫn chưa nhận bất cứ món quà nào Viên Cảnh Thụy tặng.
Nhưng nếu anh đã làm gì đó mà cô không hề biết thì sao?
Nghĩ tới đây Đổng Tri Vy liền lo lắng đặt dao xuống hỏi: “Bố, bố nhận lời người ta chưa?”.
Bố Đổng Tri Vy lắc đầu: “Đương nhiên là chưa, ngay cả bác sĩ cũng không nói tiền này ai trả thì bố làm sao dám đồng ý chuyện trên trời rơi xuống này, đây là chuyện lớn đấy”.
“Vậy con ra ngoài gọi điện đã”. Nói xong Đổng Tri Vy vội vàng rời khỏi bếp về phòng gọi điện thoại, vừa cầm điện thoại lên nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thỏa đáng, cô cầm túi đứng dậy nói: “Con ra ngoài một chút rồi về ngay”, sau đó ra khỏi nhà.
Ra khỏi cổng Đổng Tri Vy mới gọi điện thoại.
Không gọi được.
Cô chau mày, rồi ấn tiếp hai số khác của Viên Cảnh Thụy. Đầu bên kia báo máy bận, cô hơi ngạc nhiên, trong lòng có cảm giác lo lắng, cô mím môi ấn lại số đầu tiên nhưng dường như cùng lúc đó có cuộc gọi đến.
Là điện thoại của Tề Đan Đan, vừa nói nhanh vừa nói gấp, giọng cũng lạc đi: “Tri Vy, trên mạng đang điên cuồng truyền nhau chuyện về Trình Tuệ Mai, em đọc chưa? Em đọc chưa?”.
“Chuyện gì?”. Đổng Tri Vy vội vã đáp, ngoài tiếng Tề Đan Đan vang lên trong điện thoại chốc chốc lại vang lên tiếng báo tin nhắn, dường như đột nhiên cả thế giới đang tìm cô!
“Trời ơi, sao em không biết gì thế hả?”. Tề Đan Đan dường như đang giậm chân ở đầu dây bên kia: “Mau đi đọc đi, ai ai cũng nói Trình Tuệ Mai bị bệnh AIDS, nơi đầu tiên đăng tin là báo tài chính, ngay cả báo cáo sức khỏe cũng đăng lên rồi, cả di thư của chị ấy nữa”.
Đổng Tri Vy nghe thấy bệnh AIDS giống như bị một tảng đá đè trúng người, cả người như mụ đi, Tề Đan Đan vẫn đang nói: “Không biết ai có dã tâm muốn đạp đổ Viên Cảnh Thụy nữa, in bao nhiêu bản ngay cả hiệp hội thương mại Chiết Giang chỗ chị cũng nhận được, còn yêu cầu bên chị hủy bỏ tư cách hội viên của anh ấy nữa”.
Đổng Tri Vy chỉ biết “á” lên một tiếng.
“Không phải em và Viên Cảnh Thụy đang yêu nhau sao? Chuyện di thư anh ấy có nói với em không? Ê, Tri Vy, Tri Vy?”. Giọng Tề Đan Đan giống như chiếc chùy giáng xuống từng nhát một.
Cô cố gắng lắm mới kiềm chế để giọng mình không phát run lên: “Em đang nghe đây”.
Trước khi lên tiếng Tề Đan Đan chần chừ một hồi nhưng vẫn mau chóng kể hết câu chuyện cho cô nghe: “Trong phần di thư có nói, Viên Cảnh Thụy lấy bệnh của Trình Tuệ Mai để ép buộc chị ấy, ép chị ấy kết hôn với mình, hơn nữa chị ấy còn viết, còn nghi ngờ anh ấy…”. Nói đến đây Tề Đan Đan mím môi, không chừng còn giậm chân mấy cái: “Nghi ngờ anh ấy sẽ giết chị ấy”.
Chú thích:
() Tam giác Trường Giang: Bao gồm vùng Đông Nam tỉnh Giang Tô, thành phố Thượng Hải và vùng Đông Bắc tỉnh Chiết Giang (ND).